Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

“Cái kia…” Kỳ Yến mới vừa mở miệng, ánh mắt mọi người trong phòng xoạt xoạt nhìn về phía cậu, điều này khiến cậu không thể không thẳng lưng, làm cho mình thoạt nhìn đứng đắn một chút, “Khụ, tôi chỉ là muốn hỏi một chút, trong những người này, có thể có người không cẩn thận đem tin tức tiết lộ ra ngoài hay không?”

“Cái này cũng có khả năng, ” ở phương diện xem tướng, Hư đạo trưởng vô cùng thông thạo. Người từng được ông xem tướng, gần như không có một ai nói không chính xác. Ông quét tới quét lui trước măt những người biết chuyện này, cuối cùng vươn tay chỉ chỉ một người ở giữa, “Cậu đi ra.”

Hướng Cường bị điểm danh kích động nhìn về phía Hư đạo trưởng, không ngừng xua tay: “Hư đạo trưởng, tôi không có…”

“Biết không phải cậu, ” Hư đạo trưởng đưa tay ý bảo hắn đứng sang một bên, “Đến bên cạnh ngồi.”

Sau đó Hư đạo trưởng lại chỉ vài người ra, người vốn được gọi tới, bây giờ chỉ còn lại có hai người đứng. Bả vai hai người này phát run, trán xuất mồ hôi, dù bây giờ là một người không biết xem tướng, cũng có thể nhìn ra bọn họ đang chột dạ.

“Lão đạo ta chỉ biết xem tướng, cái khác không biết, còn lại liền giao cho Triệu đội và Cao đội xử lý, ” Hư đạo trưởng uống một ngụm trà, mang gương mặt sâu không lường được nói, “Hiện tại việc cấp bách là, ăn sáng trước.”

Cái đề nghị này được mọi người nhất trí khen ngợi, Sầm Bách Hạc nhìn các đại sư… đặc biệt độc hành trong lời đồn, cảm thấy dường như mình có chút không thích ứng.

Bữa sáng chuẩn bị thực phong phú, các loại khẩu vị các loại phong cách, tràn đầy một bàn lớn, sau đó Sầm Bách Hạc liền nhìn thấy các đại sư đủ tuổi để làm ông nội bà nội hắn, giống như con nít chọn món mình thích ăn.

Kỳ Yến tay mắt lanh lẹ chọn ra bữa sáng hợp khẩu vị cho cậu và Sầm Bách Hạc, quay đầu thấy ánh mắt Sầm Bách Hạc có chút dại ra, đem một hộp sữa chua không có bất luận nhãn hiệu gì đặt tới trước mặt hắn, “Mấy đồ ăn này đều là cống phẩm đặc biệt mà cấp trên cố ý an bài, bình thường có tiền cũng ăn không được, anh nếm thử.”

Nhìn hai mắt Kỳ Yến lòe lòe tỏa sáng, Sầm Bách Hạc cũng không nói từ nhỏ mình đã thường xuyên ăn mấy cái này, tiếp nhận sữa chua cắm ống hút vào uống một hơi: “Uống rất được.”

“Có phải cảm thấy mấy đại sư đó không giống trong tưởng tượng của mình không?”


“Quả thật có hơi khiến tôi kinh ngạc, ” Sầm Bách Hạc ý vị sâu xa nhìn Kỳ Yến một cái, “Có điều cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng không phải khiến người ta khó có thể tiếp thu như vậy.”

Kỳ Yến không chú ý tới ánh mắt Sầm Bách Hạc, cậu giải thích với Sầm Bách Hạc: “Có vài thuật sĩ trong lúc tu hành, chú ý nghiêm khắc giữ bản tâm, làm việc nghiêm túc quy củ, chẳng hạn như Vân phương trượng chính là như thế. Con đường này rất khó, có thể tu hành đến loại cấp bậc như Vân phương trượng có thể đếm được trên đầu ngón tay.”

“Còn có một loại thuật sĩ chú ý chính là tùy tính mà làm, tùy tâm mà động, nói ví dụ như Hư đạo trưởng và Trầm đạo trưởng đều đi con đường này, ” Kỳ Yến uống một ngụm sữa, “Có điều rất nhiều người bởi vì quá mức tùy tâm, liền tùy đến lệch đường, cũng không tu ra kết quả gì tốt.”

“Chư vị đại sư đang ngồi, đều là cao nhân đắc đạo chân chính, bọn họ đã không thèm để ý đánh giá và suy nghĩ của người ngoài, chú ý chỉ có bản tâm.” Kỳ Yến là thật tâm kính ngưỡng các tiền bối đó, cho nên khi giảng giải với Sầm Bách Hạc, không khỏi cũng lộ ra một chút ý tứ như thế, “Nhưng mặc kệ là tùy tính mà làm, hay là nghiêm khắc giữ bản tâm, bản chất cuối cùng đều là tu tâm, đây là vạn biến không rời.”

Sầm Bách Hạc lẳng lặng nghe Kỳ Yến giải thích, nhịn không được nghĩ, có lẽ vài chục năm sau, Tiền Tiền cũng sẽ giống bọn họ, tùy tính mà lại không quên bản tâm, thân thể mặc dù già, lòng dạ lại nhìn càng thấu hơn so với người bình thường. Khi hắn nhìn lại mấy ông cụ bà cụ, cảm thấy các tiền bối đó càng thêm đáng yêu.

Tính tình Trầm đạo trưởng mặc dù nóng nảy, nhưng mà buổi sáng lại thiên về ăn chay, trong cái bát trước mặt bà bỏ nửa bát salad rau củ, bà ăn rất có khẩu vị. Thấy Kỳ Yến vả Sầm Bách Hạc ngồi kề nhau nhỏ giọng nói lặng lẽ, liền hỏi: “Tiểu Kỳ, lặng lẽ nói gì với Sầm tiên sinh vậy?”

“Bách Hạc vô cùng tò mò về các vị tiền bối, da mặt lại mỏng, ngại ngùng trực tiếp hỏi mọi người, cháu liền giới thiệu với hắn một chút, ” Kỳ Yến cười đến vẻ mặt hồn nhiên, “Bách Hạc là bạn tốt của cháu, mong các vị đại sư về sau chiếu cố nhiều hơn.”

“Người bạn tốt này của cậu đầy người quý khí, ta đây cả đời đều chưa gặp được người có mệnh cách đặc biệt như thế, ” Trầm đạo trưởng nhíu mày, muốn nói gì đó, chỉ là nhìn thấy Kỳ Yến cười tủm tỉm, lại nuốt lời này trở vào, “Yên tâm đi, nếu hắn là bạn của cậu, nên chú ý thì chúng ta đều sẽ chú ý tới.”

Các đại sư khác cũng đều lộ ra nụ cười thân thiện với Sầm Bách Hạc.

Người có được loại mệnh cách quý cực này, dù là thuật sĩ có muốn đi tìm đường chết nữa, cũng không dám động tới một sợi tóc của hắn. Tu sĩ bọn họ không dám giao tiếp với người như vậy nhất, vừa không dám đắc tội, cũng không dám quá mức thân cận, miễn cho mình mang đến nhân quả phiền toái. Người thanh niên Kỳ Yến này, nhìn rất thông minh, sao lại dính dáng đến một cái phiền toái lớn như vậy. Kỳ Yến tu vi cao, hiểu biết lại nhiều, không có khả năng không biết điểm này, chỉ là cậu ta vẫn làm bạn với một phiền toái lớn như thế. Người trẻ tuổi hiện giờ, bà càng ngày càng không hiểu nổi.


Có điều người tu đạo bọn họ, vốn là chú ý một cái tùy tâm, tuy rằng bà không quá hiểu rõ hành động của Kỳ Yến, nhưng cũng không có đi nói ba nói bốn, đây là tôn trọng cơ bản nhất của bà đối với đạo hữu.

“Vậy liền đa tạ các vị tiền bối.” Kỳ Yến lộ ra một nụ cười xán lạn với chư vị đại sư, bán manh bán đến không hề có áp lực tâm lý.

Sầm Bách Hạc cười nhẹ ra tiếng, gật gật đầu với các vị đại sư: “Ngày hôm qua tôi tới quá muộn, cũng không có lên tiếng chào hỏi đàng hoàng với các đại sư. Tiền… tiểu Kỳ còn trẻ, khiến các đại sư hao tâm tổn trí.”

“Sầm tiên sinh không cần khách khí, ” Triệu đại sư nói, “Kỳ đại sư mặc dù trẻ tuổi, nhưng mà lại giúp chúng ta rất nhiều, phương pháp giải trận lần này nếu không nhờ Kỳ đại sư, chúng ta cũng không nghĩ ra phương pháp ổn thỏa như vậy.”

Tuy rằng trước khi đến, bọn họ đã làm tốt chuẩn bị chịu chết, chỉ là lúc có thể không chết, ai mà không muốn sống.

Chờ mọi người đều khách khí đến không sai biệt lắm, Lâm vu sư nói: “Ngày hôm qua tuy rằng chúng ta tạm thời ngăn chặn sát khí, chỉ có điều hiện tại cách Trung thu chỉ còn lại thời gian hơn một ngày, tôi sợ người phía sau màn chó cùng rứt giậu, sẽ làm ra những chuyện khác.”

“Hai cái trận pháp này nếu dựa hết vào sức người để thúc giục, gần như là không có khả năng, ” Hư đạo trưởng lau miệng, thỏa mãn để đũa xuống, “Có lẽ những người này đang ở sau lưng trộm nhìn chúng ta, chờ chúng ta giải trận thất bại xem trò cười.”

“Mấy lão già chúng ta chết, có chỗ tốt gì với bọn họ đâu?” Lâm vu sư lắc lắc đầu, thật sự không rõ người sau lưng phí sức lực lớn như vậy để tính kế bọn họ, đến tột cùng mưu đồ cái gì.

“Cây to đón gió, ” Triệu Chí Thành mở miệng nói, “Chúng tôi hoài nghi đây là thế lực bên ngoài muốn nhằm vào long mạch của chúng ta.”


“Long mạch?!”

Thường có tác phẩm điện ảnh và truyền hình nhắc tới cái gọi là long mạch, trong tác phẩm điện ảnh và truyền hình, nhân vật phản diện chỉ cần cho nổ một ngọn núi, chặt một cái cây, là có thể phá phong thuỷ, đoạn tuyệt long mạch. Trên thực tế long mạch cũng không có đơn giản như vậy, mà long mạch Hoa Hạ cũng không chỉ có một cái, đương nhiên cũng không phải ai có được long mạch là có thể trở thành hoàng đế, đó chỉ là tác phẩm điện ảnh và truyền hình gia công nghệ thuật thôi, vẫn có chút chênh lệch với sự thật.

Đối với phần lớn mọi người mà nói, long mạch là thứ nhìn không thấy sờ không được, nhưng mà nó lại có thể khiến núi sông vĩnh cố, đại địa sinh cơ không ngừng, khiến những con người trên mảnh đất này có một hoàn cảnh sinh hoạt an ổn. Chặt phá cây cối quy mô lớn, ô nhiễm nguồn nước, khai thác tài nguyên không tiết chế, trên thực tế chính là một loại tổn thương mãn tính đối với long mạch.

Muốn mạnh mẽ chặn long mạch, thì phải mở núi phá đá, tìm được mắt trận của long mạch, lại lấy linh khí pháp khí cùng với trận pháp mạnh mẽ phá long mạch ra, thả sinh khí dưới lòng đất đi, khiến long mạch “tử vong”, đây mới là chân chính đoạn tuyệt long mạch.

Khi long mạch đoạn tuyệt, có khả năng phát sinh thiên tai thật lớn, cũng có khả năng xuất hiện bệnh truyền nhiễm quy mô lớn, đối với bất cứ một người nào của Hoa Hạ mà nói, đều là nỗi thống khổ không cách thừa nhận.

Long mạch tồn tại với núi, tồn tại với sông, tồn tại với ngũ hồ tứ hải, tồn tại với mỗi một nơi có khả năng tồn tại ở Hoa Hạ. Mỗi một long mạch đều là quà tặng khẳng khái nhất của thiên nhiên đối với sinh linh trên mảnh đất ấy. Nếu tu sĩ có thể bảo vệ được long mạch đều chết, hoặc là tu vi thoái lui lớn, như vậy khi có người giả làm người thường tới gần long mạch, lại tiến hành phá hư xung quang, ai có thể đúng lúc phát hiện, đúng lúc đi ngăn cản?

“Phải, long mạch, ” Triệu Chí Thành cúi đầu, đứng dậy khom lưng thật sâu với chư vị đại sư, “Tại hạ học nghệ không tinh, trên con đường tu luyện không hề tiến thêm, còn xin chư vị đại sư bảo trọng nhiều hơn, Hoa Hạ còn cần các vị.”

Các đại sư không nói gì, chỉ trầm mặc gật gật đầu.

“Khi quốc gia khó, thất phu cũng lấy thân bảo vệ.”

Sầm Bách Hạc nhìn Hư đạo trưởng nói những lời này, nhớ tới việc mình ôm thành kiến với loại tu sĩ này, bắt đầu cảm thấy xấu hổ. Mặc kệ ở đâu nghề nào cũng có kẻ khốn kiếp xuất hiện, nhưng nếu bởi vì những kẻ khốn này mà phủ định toàn bộ nghề nghiệp, thì chính là thành kiến và ngu muội.

Hắn tự cho là lãnh tĩnh lý trí, trên thực tế cũng phạm đồng dạng sai lầm.

Các đại sư lại ở lại biệt thự một ngày, nhưng có lẽ là hành vi đánh lén sau lưng bọn họ đã bị phát hiện, vào lúc ban đêm không có xuất hiện thứ gì kỳ quái nữa.


Người duy nhất không thích ứng chỉ có Sầm Bách Hạc, bởi vì tối hôm đó sau khi Tiền Tiền ngủ, không có đặt chân lên trên người hắn, mà là cả người đều lăn vào trong ổ chăn của hắn bên này. Hắn nhường rồi lại nhường, thiếu chút nữa liền từ trên giường lăn xuống đất.

Buổi sáng thức dậy, Kỳ Yến phát hiện Sầm Bách Hạc mọc ra hai vành mắt đen, quan tâm hỏi: “Có phải không quen ngủ hai người hay không? Nếu không đêm nay tôi đi chen với Triệu đại sư, một mình anh ngủ?”

“Không phải, ” sau khi Sầm Bách Hạc nói ra miệng hai chữ này, nhận thấy mình nói có chút gấp, vì thế thả chậm tốc độ nói, “Tối hôm qua tôi mơ thấy có người vẫn luôn đuổi theo tôi, cho nên không ngủ ngon cỡ nào.”

“Ác mộng à?”

Sầm Bách Hạc biểu tình quái dị gật gật đầu.

“Không đúng, ” Kỳ Yến nhìn một vòng trong phòng, “Phong thủy phòng này rất tốt, mệnh cách anh lại tốt như vậy, sao lại gặp loại ác mộng này?” Cái này giống như cá bị ngập nước, thật sự rất làm cho người ta kinh ngạc.

“Có thể là hai ngày gần đây tiếp xúc quá nhiều sự vật mới lạ, tôi tâm thần không yên mới nằm mộng, ” Sầm Bách Hạc thấy Kỳ Yến thiếu chút nữa liền muốn kiểm tra dưới thảm trải sàn xem có lá bùa nào kỳ quái hay không, vội hỏi, “Sao cậu lại đi chân không, mau mang giày vào.”

“Đạp trên thảm trải sàn rất thoải mái, không mang giày cũng không lạnh, ” Kỳ Yến cúi đầu tìm được một chiếc dép lê dưới giường, “Còn một chiếc đâu?”

“Này, ” Sầm Bách Hạc nhặt lên một chiếc dép lê khác ở bên chân giường, đi đến trước mặt Kỳ Yến, xoay người đặt bên chân cậu.

Lúc này, hắn nhìn thấy chân trái Tiền Tiền có một chút kỳ quái, thế mà lại không có ngón út. Hơn nữa ngón chân này không giống như là bị ngoại lực thương tổn chặt đứt, mà là bẩm sinh không có. Cơ mà tuy rằng so với người bình thường thiếu một ngón chân, nhưng mà chân Tiền Tiền lại tuyệt đối không khó coi, ngược lại có loại mỹ cảm khôn kể.

“Bị dọa à?” Kỳ Yến thấy Sầm Bách Hạc nhìn chằm chằm chân mình, cho rằng hắn đang sợ hãi chân mình, vì thế hơi hơi dời cái chân sau một chút, vừa vặn che khuất bàn chân trước.

Hết chương 58


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui