“Anh xác định à?”
“Phải, lũy thừa thân thích của hai người lớn hơn 10000, cho nên tồn tại quan hệ huyết thống ruột thịt, xác suất là mẹ con 99.9999%.”
“Làm sao vậy?” Kỳ Yến chú ý tới vẻ mặt Sầm Bách Hạc khác thường, tưởng công ty đã xảy ra chuyện gì, “Chuyện gì xảy ra?”
“Có phải… có phải có kết quả giám định hay không?!” Chuyện đầu tiên Đào Nghệ Như nghĩ đến, chỉ có một chuyện này, tất cả những thứ khác đều không ở trong phạm vi tự hỏi của bà.
Sầm Bách Hạc cúp điện thoại, ánh mắt nhìn lướt qua trên người Đào Nghệ Như, hít sâu vào một hơi sau đó nói với Kỳ Yến: “Tiền Tiền, anh có một việc nói với em.”
Kỳ Yến thấy dáng vẻ hắn thế này, biết có khả năng không phải là việc nhỏ, “Nói đi, em chịu được.”
“Có kết quả giám định người thân rồi, lũy thừa thân thích của em và Đào nữ sĩ lớn hơn 10000.”
“Có ý gì?” Kỳ Yến hối hận mình không có hứng thú với tri thức về di truyền học, cho nên sau khi Sầm Bách Hạc nói ra những lời này, cậu có chút phản ứng không kịp.
“Em và… Đào nữ sĩ tồn tại quan hệ huyết thống, ” Sầm Bách Hạc thấy Kỳ Yến ngơ ngác ngây ngốc đứng ở nơi đó, đưa tay sờ sờ đầu cậu, “Tiền Tiền, em có mẹ rồi.”
Kỳ Yến mờ mịt nhìn Sầm Bách Hạc, đầu óc vang ong ong.
Làm sao có thể?!
“Con trai!” Đào Nghệ Như một phen ôm Kỳ Yến khóc rống lên, “Xin lỗi, mấy năm nay cho con chịu khổ.”
Kỳ Yến ngơ ngác đứng tại chỗ, tùy ý Đào Nghệ Như ôm vai mình khóc, một lúc lâu mới dường như tìm về thần trí. Cậu chưa bao giờ thân cận với phái nữ như thế, cho nên chỉ có thể cứng ngắc đứng đó, không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Bách, Bách Hạc, ” hai mắt Kỳ Yến trông mong nhìn Sầm Bách Hạc, trên mặt tràn đầy khó xử.
“Dì Đào, ” Sầm Bách Hạc đi tới, nhỏ giọng nói, “Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta đổi nơi nói đi.” Quán cà phê này tuy rằng hoàn cảnh bí mật, nhưng mà đề cập đến vấn đề riêng tư cá nhân, vẫn không quá thích hợp để nói ở nơi này.
“Được.” Đào Nghệ Như không muốn dọa đến Kỳ Yến, hiện tại mặc dù bà có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng mà khi nhìn thấy tư thế con trai nhà mình có vẻ có chút cứng ngắc, liền thu hồi tâm tình của mình, muốn Kỳ Yến càng tự tại hơn một ít.
Ba người xuống lầu, vừa vặn Quách Khả dẫn một cô gái trẻ tuổi đội mũ đeo kính râm đi lên, sau khi nhìn thấy cậu, trên mặt Quách Khả lộ ra vẻ vui mừng, một bên bảo phục vụ miễn phí cho Kỳ Yến, một bên chào hỏi Kỳ Yến, “Nếu biết đại sư ngài muốn tới, tôi sớm nên chạy đến rồi.”
“Không có việc gì, tôi chỉ theo bạn còn có… trưởng bối trong nhà tới nơi này ngồi một chút, ” Kỳ Yến cười nhạt, “Chị không cần khách khí như thế.”
“Thì ra là thế, ” Quách Khả thấy người phụ nữ bên cạnh Kỳ Yến khí chất cao nhã, chỉ cái túi bà xách trên tay đã bản là số lượng toàn cầu, có tiền cũng mua không được. Cô cho rằng đây là khách hàng muốn nhờ Kỳ Yến làm việc, liền không hỏi thêm, “Nếu ngài có việc bận, tôi liền không quấy rầy ngài.”
“Vậy về sau có cơ hội lại tán gẫu, ” Kỳ Yến nhìn cô gái trẻ tuổi phía sau Quách Khả, gật gật đầu với cô.
Lục Tuyền thật không ngờ Kỳ Yến lại nhận ra cô, cô gỡ kính mắt xuống, hơi hơi khom người với Kỳ Yến.
Người khác không biết, nhưng đối với cô mà nói, Kỳ Yến chính là người kéo cô một phen khi cô sắp bước vào vực sâu vạn trượng, cho dù chỉ sợ ngay cả chính Kỳ Yến cũng không nhớ rõ chuyện này, nhưng cô lại không quên. Lúc trước cô vừa mới vào giới, thiếu Lỗ Quốc Gia một phần nhân tình, cho nên sau khi Lỗ Quốc Gia xảy ra chuyện, cô liền giới thiệu Kỳ Yến cho Quách Khả.
Trong cái giới này dưỡng bài vị, kính tiểu quỷ, bái đại tiên, cái nào cũng có, ngay cả chính cô cũng từng đi lạy tiên cầu thần, hiện tại cô mới hiểu được, khi người phạm sai, cầu thần tiên gì cũng không hữu dụng.
Làm người, chỉ có tự tôn, mới có người tôn.
Kỳ Yến không tránh đi cái lễ của Lục Tuyền, cậu nhàn nhạt cười với đối phương, đi xuống lầu.
Chờ sau khi Kỳ Yến rời đi, Lục Tuyền một lần nữa đeo kính râm lên, nhỏ giọng nói: “Chị Quách, hai người bên cạnh Kỳ đại sư vừa rồi, một người là Sầm ngũ gia, một người là một trong mười đại phú hào Đào Nghệ Như.”
Lúc trước khi cô và Tôn Tường bên nhau, từng nhìn thấy Đào Nghệ Như ở một buổi tụ hội, lúc ấy mẹ Tôn Tường ở trước mặt Đào Nghệ Như làm hết tư thái cúi đầu khom lưng, nhưng mà Đào Nghệ Như từ đầu tới đuôi chỉ nói vài câu khách sáo với bà ta, dù như vậy mẹ Tôn Tường vẫn đem bà ra để thổi phồng nhiều lần.
Vị thiết nương tử thương trường này cũng sẽ nhờ người ta xem phong thuỷ xem bói sao?
Đoàn người Kỳ Yến đến sở nghiên cứu cầm báo cáo, các mục số liệu trên báo cáo nói cho cậu biết, cậu đúng là con của Đào Nghệ Như.
Nhớ tới cái bát tự trước đó mình tính, Kỳ Yến không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, Thẩm Khê thuộc về Đào Nghệ Như đúng là đã chết, sống sót chính là một Kỳ Yến ngày sinh tháng đẻ không rõ. Ngày sau có an vi yến, trong «Tiểu nhĩ nhã» từng ghi lại: yến, minh dã.
Cậu vốn dĩ nên chết yểu trong bóng tối, lại bởi vì có ánh sáng và ấm áp, cho nên vẫn còn sống.
Nhìn thấy kết quả xác thực, Kỳ Yến cảm thấy dường như mình không khó có thể tiếp thu phần thân tình thình lình ập đến này như trong tưởng tượng, lại cũng không hy vọng vui sướng như khi mình còn bé.
Khi còn bé, cậu từng hâm mộ người khác có cha mẹ, lúc mới vừa đi học tiểu học, thậm chí có đứa trẻ không hiểu chuyện mắng cậu là con hoang, sau khi bị cậu đánh nhiều lần mới thành thật lại. Có điều khi đó cậu mới bảy tám tuổi, tuy rằng đánh đến người khác kêu cha gọi mẹ, nhưng mà nội tâm cũng từng nghĩ, chờ về sau ba mẹ cậu tìm được cậu, cậu nhất định không để ý tới bọn họ, làm cho bọn họ vừa khóc vừa cầu xin tha thứ đối với mình, như vậy mới có thể giải hận.
Sau đó cậu từng ngày lớn dần, ông cụ dạy cậu càng ngày càng nhiều, thế giới của cậu trở nên muôn màu muôn vẻ, cũng dần dần tiếp nhận việc mình là đứa trẻ không có cha mẹ.
Hóa ra cậu không phải là bởi vì từ nhỏ khuyết tật mà bị cha mẹ vứt bỏ, điểm này vẫn là rất vui mừng.
“Tiểu Yến.” Cảm xúc kích động qua đi, Đào Nghệ Như liền có vẻ hơi chân tay luống cuống, bởi vì cuộc đời con trai dưới tình huống không có sự tham dự của bà, đã trở nên muôn màu như thế, bà không cùng nó lớn lên, cũng chưa từng thực hiện trách nhiệm của người mẹ, nó cứ như vậy im ắng mà ở nơi bà không biết, trưởng thành đến chói mắt như thế, giỏi giang như thế.
Thân là một người mẹ, ngay cả tư cách gọi nhũ danh của nó cũng không có.
“Về sau, về sau để mẹ bồi thường con thật tốt, mẹ không biết nên tốt với con như thế nào, nhưng mà mẹ sẽ học, ” Đào Nghệ Như gắt gao nắm túi xách trong tay, “Con đừng ghét bỏ mẹ.”
Kỳ Yến thấy khớp xương bà nắm chặt đến trắng bệch, vỗ nhè nhẹ mu bàn tay bà: “Những năm qua con sống thật sự rất tốt, không có bị ngược đãi, càng không có đau khổ. Tuy rằng con không biết năm đó là chuyện gì xảy ra, nhưng con biết mấy năm nay ngài vẫn luôn tìm con, cũng không có buông bỏ con, cho nên ngài cũng không nợ con.”
Đào Nghệ Như đỏ vành mắt cười, “Sao lại không nợ con, năm đó nếu không phải là mẹ xem thường bản tính con người, sao con lại bị người ta mang đi?”
Bà xem thường trình độ bất công của cha mẹ, xem thường sự ngu muội và ác độc của bọn họ, đây là lỗi của bà.
Đêm qua trước khi Kỳ Yến đi ngủ, cũng đã xem qua một lần về cuộc đời Đào Nghệ Như, Bách Hạc còn nói với cậu rất nhiều chuyện người ngoài không biết, cho nên Đào Nghệ Như và nhà mẹ đẻ của bà tình cảm không tốt, cậu biết. Nhưng mà hiện tại cậu cũng không muốn hỏi những chuyện năm đó, cậu do dự một chút, vươn tay nhẹ nhàng cầm tay Đào Nghệ Như, “Ngài không biết làm thế nào tốt với con trai, con cũng không biết làm thế nào tốt với một người mẹ, cho nên chúng ta bên nào cũng thế, học tập lẫn nhau nhé?”
“Đúng, học tập lẫn nhau.” Thấy Kỳ Yến không bài xích mình, trên mặt Đào Nghệ Như lộ ra một ý cười xán lạn.
“Bác gái, hôm nay là ngày lành ngài và Tiền Tiền nhận nhau, không bằng buổi tối cùng đến nhà chúng con ăn bữa cơm đi?” Trên mặt Sầm Bách Hạc lộ ra nụ cười, “Người nhà con biết Tiền Tiền tìm được mẹ, đều rất vui vẻ, cho nên lúc này đã kêu phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tiệc lớn.”
“Ý tốt của cậu tôi nhận, nhưng mà tối hôm nay tôi đến không quá thích hợp, ” Đào Nghệ Như cười nói với Sầm Bách Hạc, “Ngày mai tôi trịnh trọng tới cửa bái phỏng, đến lúc đó còn mong cả nhà Sầm tiên sinh đừng ghét bỏ tôi tới cửa quấy rầy.”
“Ngài nói lời này có vẻ xa lạ rồi, ” Sầm Bách Hạc thấy Tiền Tiền còn có chút ngây ngốc ngơ ngác, vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, để tâm tình của cậu bình tĩnh trở lại, “Ngài là mẹ Tiền Tiền, cũng chính là mẹ của con, ngài khách khí với vãn bối là con như thế, bảo con làm thế nào không biết xấu hổ.”
Đào Nghệ Như nhìn tư thế thân mật của hai người, nhớ tới những lời Tống Quỳ nói với bà, trong lòng nhất thời dâng lên hàng vạn hàng nghìn tư vị, cuối cùng cũng đều biến thành thoải mái: “Cũng bởi vì tôi là mẹ Tiền Tiền, ngày mai lúc tôi chính thức bái phỏng sui gia, mới trịnh trọng hơn một chút. Tiểu Yến, con nói có đúng hay không?”
Tiền Tiền ngơ ngác gật đầu: “A? À!”
Thấy bộ dạng cậu như vậy, Đào Nghệ Như dường như có thể tưởng tượng khi còn bé cậu có bao nhiêu đáng yêu, giọng điệu nhịn không được lại mềm nhũn vài phần, “Chút nữa mẹ liền trở về chuẩn bị, ngày mai mẹ liền đến Sầm gia xem con. Con có cái gì thích ăn, thích dùng, ngày mai mẹ cũng mang tới cho con.”
Kỳ Yến muốn nói cái gì mình cũng không thiếu, chỉ là đối diện hai mắt sáng long lanh của Đào Nghệ Như, cậu liền thuận miệng nói mấy thứ.
“Khẩu vị con không khác mẹ cho lắm, ” Đào Nghệ Như nhớ hết tất cả những thứ Kỳ Yến nói, “Quê của mẹ là ở Thục Dung, khẩu vị đồ ăn địa phương phần lớn thiên về cay, cho nên sau khi mẹ đến kinh thành, khẩu vị cũng vẫn thiên về Thục Dung một chút.”
Kỳ Yến cười nói: “Không lâu trước còn có người nói giỡn với con, nói xem khẩu vị ăn cơm của con, còn tưởng rằng con là người Thục Dung, thật không ngờ…”
“Đúng vậy, thật không ngờ, ” Đào Nghệ Như cười thở dài, ngay cả chính bà cũng thật không ngờ, đứa con thất lạc hai mươi hai năm, cứ như vậy gặp mặt bà.
“Chẳng lẽ ngài không có hoài nghi ư?”
“Cái gì?” Đào Nghệ Như khó hiểu nhìn Kỳ Yến.
“Giám định người thân là làm ở phòng nghiên cứu của Bách Hạc, lỡ như là con và Bách Hạc cùng lừa ngài thì sao?” Kỳ Yến không rõ, lấy năng lực và thủ đoạn Đào Nghệ Như ở thương giới, không có khả năng không suy xét đến điểm này.
“Không đâu, không nói đến người Sầm gia sẽ không làm loại chuyện này, ” Đào Nghệ Như khẳng định lắc đầu, “Chỉ nói con có phải là con trai của mẹ hay không, trong lòng mẹ rất rõ ràng.”
“Đêm qua từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy con, mẹ đã phá lệ để ý con, cho nên mới chủ động lại nói chuyện. Vốn dĩ bảo con giúp mẹ xem bói, chỉ là muốn tìm cái cớ nói thêm với con mấy câu, thật không ngờ phía sau lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.”
“Nếu không nhờ đôi tất vịt vàng kia, đại khái ngài cũng sẽ không nhìn chân con nhỉ?”
Đào Nghệ Như nhịn không được cười: “Đúng vậy, như vậy… chúng ta lại bỏ lỡ.”
Thế gian có nhiều trùng hợp như vậy, bà vốn không thích tham gia tiệc rượu tối hôm qua lại vừa vặn đến khách sạn, còn bị bạn kéo đi xem trò vui, thật không ngờ nhân vật trung tâm của trò vui lại là con trai mình.
“Mẹ hẳn nên cho cô bé tối hôm qua với lại cậu bảo tiêu đi mua tất một bao tiền lì xì thiệt lớn, ” Đào Nghệ Như nghiêm túc nói, “Nếu không nhờ bọn họ, không biết hai mẹ con chúng ta, lúc nào mới có cơ hội quen biết nhau.”
“Vậy công thần lớn nhất ngài cũng không thể quên, ” Kỳ Yến nắm tay Sầm Bách Hạc, vỗ vỗ cánh tay hắn, “Bao tiền lì xì lớn nhất hẳn là cho Bách Hạc nhà chúng ta.”
“Tiền lì xì của cậu ấy nhất định là phải cho, ” Đào Nghệ Như đối diện ánh mắt Sầm Bách Hạc, “Lại cho một cái lớn.”
Sầm Bách Hạc nhìn nhìn Đào Nghệ Như, lại nhìn nhìn Kỳ Yến dần dần hưng phấn lên, lộ ra một nụ cười, “Vậy con cảm ơn mẹ trước.”
Ba người không có đến biệt thự Sầm gia, mà trước tiên đến biệt thự của Đào Nghệ Như. Đem so với biệt thự Sầm gia, biệt thự của Đào Nghệ Như nhỏ hơn một ít, nhưng mà cả căn biệt thự ngoại trừ chủ nhân là bà, thì không còn ai khác, dù mời có nhiều bảo tiêu và hầu gái hơn nữa, cũng có vẻ có chút lạnh lùng.
“Bà chủ.” Trợ lý Đào Nghệ Như nhìn thấy Đào Nghệ Như, nhất thời vẻ mặt vui mừng đi lên, “Bà chủ về rồi, vừa rồi công ty kia truyền đến tin tức, nói đồng ý ký kết hợp đồng với chúng ta!”
Nói đến cũng kỳ quái, trước đó bọn họ phái hai nhóm người thương lượng với công ty này, đều không có bàn xong hợp đồng, nào biết một giờ trước, công ty này đột nhiên gọi điện thoại lại đây nói, đồng ý hợp tác với bọn họ, hơn nữa điều kiện vô cùng hậu đãi, vận khí này tốt đến độ khiến người ta cảm thấy có chút không chân thật.
Nhưng mà Đào Nghệ Như trước đây cảm thấy rất hứng thú với phương án hợp tác này, sau khi nghe được tin tức, ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi một chút, mà là vươn tay kéo chặt cánh tay Kỳ Yến, nói với trợ lý: “Tiểu Lâm, tôi giới thiệu một người cho cậu quen biết.”
Trợ lý tiểu Lâm thấy bộ dạng bà chủ và đối phương tay trong tay, trong lòng nghi hoặc nghĩ, bà chủ độc thân nhiều năm, hôm nay rốt cuộc tìm một bạn trai nhỏ về.
“Đây là con tôi, Kỳ Yến.”
Trợ lý tiểu Lâm:???
Con trai?!
Từ lúc nào bà chủ có một đứa con trai lớn như vậy?
Không phải là con nuôi đi?!
Ôi tui phắc, cái tay còn lại của “con nuôi” bà chủ thế mà còn nắm lấy Sầm ngũ gia, đây là quan hệ linh ta linh tinh gì vậy?
Quý giới cũng thật loạn.
Hết chương 136
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...