Luận Anh Hùng

Một tiếng “rầm” vang lên, nắp quan tài chợt bị đẩy ra, một bóng người vọt lên không, lướt đến phía trên chiếc kiệu kia, sau đó xoay tròn mấy vòng, đột nhiên đầu và tay chân đều phân ra.

“Phân ra” ở đây là một cảnh tượng vô cùng quỷ dị, bởi vì ai cũng biết đầu, hai chân và hai tay của con người là dính liền với nhau, tự nhiên sẽ không vô duyên vô cớ “phân ra”.

Đương nhiên bị người khác chặt đứt thì ngoại lệ.

Có điều đầu và tay chân của người nọ không hề bị đứt, nhưng tứ chi của y lại giống như gãy gập lại theo bốn góc độ trái phải trước sau, lại như đột nhiên “dài” ra, tư thế vô cùng kỳ dị. Còn đang ở giữa không trung, y bỗng vung quyền, phát chưởng, tung cước, đạp chân, đồng loạt đánh vào chiếc kiệu kia.

Kiệu gỗ kêu “rầm” một tiếng, chịu không nổi lực đạo khổng lồ như vậy, lập tức vỡ vụn.

Mảnh gỗ vụn bắn ra, khói bụi bốc lên, kiệu đã sụp xuống.

Trong kiệu không có người, chỉ có một tờ giấy nằm trên nệm lót.

Người nọ hừ lạnh một tiếng, thân hình rung một cái lập tức cầm tờ giấy kia lên, đầu và tay chân đều “co lại” nguyên trạng, lướt đến đứng bên cạnh Lôi Tổn.

Chỉ thấy người nọ là một lão già dung mạo quắc thước, vẻ mặt hung ác, lại nhìn giống như đang cố gắng kìm nén sát khí của mình.

Chợt nghe y giận dữ cười nói:

- “Nhất Ngôn Vi Định” quả nhiên không đến. Hắn và ta đã giao đấu bảy lần, cuối cùng hắn trúng phải “Binh Giải thần công” của ta, cho dù không chết cũng trở thành tàn phế, làm sao dám đến.

Tô Mộng Chẩm cười nhạt nói:

- Có điều năm đó các hạ cũng trúng phải “Vũ Hạc thần chỉ” của “Nhất Ngôn Vi Định”.

Lão già kia cả giận nói:

- Mấy ngón tay hoa kia của hắn làm sao có thể đả thương được ta.

Tô Mộng Chẩm nói:

- Nhưng chỉ lực đã thấm vào lục phủ ngũ tạng của ngươi. Ngươi ẩn nấp trong quan tài chỉ là để tu luyện nội công “Bất Kiến Thiên Nhật”, nhằm áp chế nỗi khổ do chỉ lực cắt xé mà thôi.

Lão giả lông mi trắng rung động, hai mắt toát ra ánh sáng hung ác, lại cố đè nén xuống, nhất thời không nói lời nào. Địch Phi Kinh đột nhiên lên tiếng:

- “Hậu Hội Hữu Kỳ” của Lục Phân Bán đường chúng ta đã tới, “Nhất Ngôn Vi Định” của các ngươi thì sao? Là trốn tránh không dám gặp người, hay là đã chết? Kim Phong Tế Vũ lâu chắc đã không còn trưởng lão rồi?

Thần sắc của Tô Mộng Chẩm không thay đổi, chỉ lạnh nhạt nói:

- Sao ngươi không xem tờ giấy kia.

“Hậu Hội Hữu Kỳ” cũng đang nhìn tờ giấy kia.

Tờ giấy kia chỉ có mấy hàng chữ.

Y vừa đọc xong, sắc mặt liền trắng bệch, môi run run, toàn thân cũng run lên, tờ giấy trong tay lập tức bị nội kình đánh thành tro bụi.

Sau đó y rít lên một tiếng, lập tức quay người rời đi.

Lúc y rời đi còn nhanh hơn so với khi xuất hiện, thậm chí không nói với Lôi Tổn câu nào đã bỏ đi.

Lúc y rời đi, tứ chi và cổ giống một con rối bị đứt dây, một con khủng long bị mất xương, gần như “tàn khuyết” lướt ra ngoài.

- “Hậu Hội Hữu Kỳ”.

Tô Mộng Chẩm nói với Lôi Tổn đang kinh ngạc:

- “Nhất Ngôn Vi Định” đã trúng phải “Binh giải thần công” của hắn, nhưng “Ngẫu Phấn” của Quỷ Lệ Bát Xích môn được bố trí trong kiệu lại có thể dẫn phát nội kình tiềm tàng của “Vũ hạc thần chỉ” mà hắn đang cố gắng áp chế.

- Cho nên.

Tô Mộng Chẩm lật tay rút Hồng Tụ đao ra, ánh đao lóe lên một luồng sát khí sắc bén và diễm lệ:

- Hôm nay vẫn là chuyện của ngươi và ta.

Lời vừa mới dứt, ánh đao đã đâm về phía cổ họng Lôi Tổn.

Ánh đao lả lướt như tia sáng hoàng hôn còn chưa dứt, lại giống như một cơn mưa nhỏ.

Thật ra chỉ là đao, một thanh đao, Hồng Tụ đao.

Đao pháp tuyệt thế, đao phong tuyệt tình.

Lôi Tổn hét lớn, phát ra một chiêu giống như sấm sét rung chuyển.

“Khoái Mạn Cửu Tự quyết” của lão mỗi khi phát chiêu đều hét lớn một tiếng, lúc lão hét lên trời đất đều giống như tan biến.

Đao của Tô Mộng Chẩm lại như ánh chớp.


Ánh đao đâm vào, chém vào, cắt vào, cuốn vào trong sấm sét. Chiêu thức của Lôi Tổn có tốc độ khó lường, lúc nhanh lúc chậm, đột nhiên lại phát ra toàn bộ một chiêu chín thức “Lâm Binh Đẩu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền”.

Ánh đao của Tô Mộng Chẩm lại lan ra như ngàn hạt mưa. Nếu nói kình đạo do Lôi Tổn phát ra là một tấm lưới trời lồng lộng, vạn dòng nước xoáy, vậy thì đao của y chính là một vũ khí sắc bén chuyên cắt lưới, một mái chèo chuyên vượt qua những dòng nước xoáy.

Ngay lúc “Hậu Hội Hữu Kỳ” nhanh chóng rời đi, Tô Mộng Chẩm rút đao tấn công Lôi Tổn, Địch Phi Kinh bỗng ngẩng đầu lên.

Y vừa ngẩng đầu lên, liền cùng Vương Tiểu Thạch bốn mắt giao nhau nhau. Vương Tiểu Thạch chợt cảm thấy trong lòng chấn động. Hai vai Địch Phi Kinh nhoáng lên, giống như muốn hành động, nhưng “Khoái Mạn Cửu Tự quyết” của Lôi Tổn đã phát ra.

“Khoái Mạn Cửu Tự quyết” chẳng những ngăn cản Tô Mộng Chẩm, còn đồng thời chặn đứng ý định hành động của Địch Phi Kinh và Bạch Sầu Phi.

Bạch Sầu Phi vốn muốn tấn công Địch Phi Kinh.

Vương Tiểu Thạch bị Địch Phi Kinh nhìn chằm chằm một cái, bỗng như trước mặt trúng phải một quyền. Nếu Địch Phi Kinh muốn giết Vương Tiểu Thạch, đây chắc chắn là cơ hội tốt nhất.

Nhưng lúc y tấn công Vương Tiểu Thạch, cũng chính là thời cơ tốt nhất để Bạch Sầu Phi giết chết y.

Trong lúc đang do dự, thế công của ba người đã bị nội kình của Lôi Tổn và ánh đao của Tô Mộng Chẩm phong tỏa.

Vương Tiểu Thạch lúc này mới hồi phục tinh thần lại, trông thấy dưới kình lực như bão táp, Tô Mộng Chẩm vẫn có thể ứng phó tự nhiên, tiến lùi có chừng mực, trong lòng vừa vui mừng, đột nhiên lại nghe thấy tiếng ho.

Tô Mộng Chẩm ho lên, dưới mũi và bên môi đều ứa máu, sau đó ngay cả trong tai và khóe mắt cũng có máu chảy ra.

Vương Tiểu Thạch cũng đồng thời phát hiện, thân hình của Tô Mộng Chẩm dường như hơi chậm lại. Nếu không phải cao thủ nhất lưu thì tuyệt đối không thể phát giác được chậm chạp này, sự chênh lệch của nó giống như tốc độ khi tiếng kêu lọt vào tai vậy.

Thật ra dù là Vương Tiểu Thạch cũng không thể phân biệt được, nhưng hắn lại có thể nhìn ra thân pháp của Tô Mộng Chẩm đã không còn tiêu sái như lúc trước, chủ yếu là bộ pháp của hai chân đã mất đi sự ung dung tự nhiên.

Chân đã bị thương.

Vương Tiểu Thạch vừa nghĩ đến đây, trong lòng trầm xuống.

Lúc này, tình thế trong trường đột nhiên biến hóa.

Lôi Tổn bỗng nhiên thu chiêu, lướt nhanh đến bên cạnh quan tài.

Tô Mộng Chẩm biến sắc, bất chấp cả việc điều tức hồi khí, đang định đuổi theo thì Địch Phi Kinh và một người khác đã đồng thời ra tay.

“Một người khác” là Chu Nguyệt Minh.

Chu Nguyệt Minh đã vọt người chặn đứng Địch Phi Kinh.

Hai tay Địch Phi Kinh nhấn một cái vào nắp quan tài, bay vọt lên không, thân pháp cực nhanh. Lúc này Lôi Tổn đột nhiên thu hồi kình khí, Tô Mộng Chẩm cũng lập tức đuổi theo, vì vậy lưới đao đã không còn.

Địch Phi Kinh vừa động, Bạch Sầu Phi đã xuất chỉ.

Bạch Sầu Phi xuất ra một chỉ “Phá Sát”, nhưng khi chỉ kình của y đánh tới, Địch Phi Kinh đã không còn thấy.

Địch Phi Kinh bay vọt lên.

Ngay lúc này Chu Nguyệt Minh lại “lăn” ra.

Người của hắn tròn vo, cả người như một quả cầu lăn ra, tư thế lại giống như có người nào đó đá hắn bay lên.

Nhưng hắn lại có thể kịp thời chặn đứng Địch Phi Kinh giữa không trung, một quyền đánh vào mũi đối phương.

Một quyền này của hắn rất đột ngột, nhìn có vẻ chỉ là loại công phu cơ bản như “Thiếu Lâm thần quyền”, nhưng một quyền này lại giống như có người đẩy vào khuỷu tay của hắn, khiến cho hắn đột ngột xuất chiêu.

Chỉ dựa vào sự “đột ngột” này, một chiêu đó đã hoàn toàn khác so với những cao thủ danh gia trong thiên hạ đánh ra.

Nhưng Địch Phi Kinh còn đột ngột hơn, y phóng lên trời như một cánh nhạn lẻ loi bay trong ráng chiều, “rầm” một tiếng, y đã xuyên qua cả nóc nhà.

Thân hình Chu Nguyệt Minh nhanh chóng hạ xuống, đúng lúc này hắn lại làm một chuyện cực kỳ đột ngột.

Hai tay của hắn đột ngột móc về phía cổ họng Tô Mộng Chẩm.

Chiêu thức này đột ngột đến nỗi giống như Tô Mộng Chẩm vốn không phải là mục tiêu của y.

Tô Mộng Chẩm đang toàn lực đối phó với Lôi Tổn.

Lôi Tổn tránh khỏi một đao của đối phương, đã đến trước quan tài, bỗng nhiên cúi người rút ra một thanh đao.

Đây là lúc không nên rút đao.

Đó là chỗ không nên có đao.

Lôi Tổn vào lúc này lại rút ra bảo đao “Bất Ứng” (không nên) của lão.

- Bất Ứng vừa xuất hiện, tất cả người trong đại sành đều cảm thấy một loại sắc tháy kỳ dị bao trùm. Đao này vốn không có màu sắc, ảm đạm không ánh sáng, nhưng in vào trong mắt mỗi người lại hiện ra màu sắc khác nhau, có ánh đen sáng ngời, có như chớp xanh, có như máu đỏ, thậm chí còn có cả ánh sáng năm màu, nhìn hoa cả mắt.

Đao vừa nơi tay, chiến y toàn thân Lôi Tổn giống như bị kích động, liên tục phát ra công kích, thâm chí còn điên cuồng hơn cả Quan Thất.


Đây đã không phải bảo đao, mà là ma đao.

Tô Mộng Chẩm vẫn không lui. Hồng Tụ đao của y vẽ lên một màu sắc thê lương mỹ lệ, như hoa rơi không nơi nương tựa, thậm chí còn có chút buông xuôi.

Nhưng chỗ đáng sợ lại nằm ở “buông xuôi” này.

Ma đao của Lôi Tổn mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng Hồng Tụ đao của Tô Mộng Chẩm vẫn giống như chiếc chăn hồng của mỹ nhân khi thức dậy còn chưa gấp lại, như núi non trùng điệp điểm màu xanh, cuốn lấy đối phương.

Rốt cuộc “Hồng Tụ” có giữ được “Bất Ứng” hay không?

“Bất Ứng” liệu có cắt đứt được “Hồng Tụ”?

Không ai biết, bởi vì công kích của Chu Nguyệt Minh đã đến.

Tô Mộng Chẩm đột nhiên ngả người, sau đó xoay tròn như một cơn gió mạnh. Trong ánh sáng chói mắt của “Bất Ứng”, y vẫn có thể tránh khỏi một kích đột ngột của Chu Nguyệt Minh.

Chu Nguyệt Minh bỗng nhiên biến chiêu.

Hắn biến chiêu cũng đột ngột đến mức không giống như đang biến chiêu, mà giống như thình lình bị người ta thúc vào khuỷu tay, khiến cho phương hướng bất ngờ biến đổi.

Ngón tay của Chu Nguyệt Minh gập lại móc về phía hai vai Tô Mộng Chẩm.

Cũng trong khoảnh khắc này, ma đao của Lôi Tổn đã triển khai thế công càng mãnh liệt, điên cuồng hơn cả điên cuồng, dồn dập hơn cả dồn dập, kinh hoàng hơn cả kinh hoàng.

Tô Mộng Chẩm vừa ngăn cản công kích của Bất Ứng đao, vừa nhanh chóng lui về phía sau. Lúc y lui lại, đao nơi tay phải vẫn bảy phần công một phần thủ; năm ngón tay trái lại như đánh đàn, vung, đẩy, điểm, chọc, ấn, nén, đập, cắt, chụp, nắm, rút, niết, hất, co duỗi ra vào, chống đỡ thế công của Chu Nguyệt Minh.

Ngay lúc y lui nhanh, chân trái bỗng hơi bất ổn.

Sự bất ổn này rất nhỏ, thậm chí mắt thường cũng không nhìn thấy được, nhưng Chu Nguyệt Minh đã “nhìn chằm chằm” vào nó.

Hai tay của hắn đột nhiên chuyển hướng móc vào trên chân Tô Mộng Chẩm, tay trái móc vào đùi, tay phải móc vào bắp chân.

Nhưng hắn còn chưa phát lực, ba đòn công kích đã đồng thời đánh vào trước người, sau lưng và hai tay hắn.

Đó là đao kiếm của Vương Tiểu Thạch và “Kinh Thần chỉ” của Bạch Sầu Phi.

Chu Nguyệt Minh trong nháy mắt này phải quyết định một chuyện.

Buông tay, hay là không buông?

Nếu buông tay, Tô Mộng Chẩm sẽ không bỏ qua hắn; còn nếu không buông tay, liệu hắn có ứng phó nổi một đao, một kiếm và một chỉ này?

Nếu như hắn hủy đi một chân của Tô Mộng Chẩm rồi mới buông tay, liệu công kích của Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch có hủy diệt hắn trước không?

Ngay lúc này lại đồng thời xảy ra hai chuyện, so với Chu Nguyệt Minh ra tay còn đột ngột hơn.

Phương Ứng Khán đột nhiên rút kiếm.

Kiếm vang lên một tiếng rồng ngâm, trong trẻo dễ nghe.

Nhưng thanh kiếm kia lại rất khó coi. Nói một cách nghiêm khắc, nó căn bản không xứng được gọi là một thanh kiếm. Thân kiếm lồi lõm, lưỡi kiếm rất cùn, sống kiếm uốn lượn, mũi kiếm nghiêng lệch, nếu như nói có chỗ đẹp đẽ thì chính là thanh kiếm này lại loáng thoáng lộ ra ánh đỏ.

Một loại ánh sáng màu đỏ vừa nhìn đã khiến lòng người kích động, nhìn kỹ thì có thể khiến cho máu trong cơ thể sôi lên.

Y rút kiếm và xuất kiếm, một kiếm đánh bật ba người Bạch Sầu Phi, Vương Tiểu Thạch và Chu Nguyệt Minh.

Thật sự là đánh bật, ngay cả y cũng bị đánh bay đi.

Y mượn chân khí va chạm của ba người, bình yên “bay” về chỗ ngồi ban đầu của mình.

Nhìn ánh mắt của y, giống như đại cuộc đã định.

Đại cuộc vốn biến hóa vô thường, thật sự sẽ bình định sao?

Chu Nguyệt Minh không nắm được chân Tô Mộng Chẩm, đành phải né tránh thế công của đao kiếm và chỉ do Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch phát ra, sau đó nhảy sang một bên. Đang lúc ba người đang không biết có nên đánh tiếp hay không, chợt nghe trong trường vang lên một tiếng kêu.

Địch Phi Kinh đã xuyên mái ngói bay vào, chuẩn xác hạ xuống sau lưng Lôi Tổn.

Lôi Tổn vốn đang toàn lực tấn công Tô Mộng Chẩm, lúc này đột nhiên run lên, sau đó từ từ buông đao xuống, khóe miệng tràn máu, đau đớn nói:

- Là ngươi, không ngờ… lại là ngươi.

Sau đó lão bỗng nhiên nhảy về hướng quan tài.

Địch Phi Kinh một chiêu đắc thủ, trên mặt hiện lên thần sắc quỷ dị, chợt thấy Lôi Tổn nhảy về hướng quan tài, sắc mặt đại biến, kêu lên:


- Mọi người cẩn thận…

Lúc y la lên cũng nhanh chóng lui về phía sau.

Y lui rất nhanh, còn mang theo vẻ sợ hãi vô cùng, chỉ thoáng chốc đã vượt qua Chu Nguyệt Minh, Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi.

Những người có mặt đều bị vẻ sợ hãi của y làm giật mình, bất giác cũng lùi về phía sau.

Chỉ có hai người không lùi.

Phương Ứng Khán không lùi, y vọt lên không, dán mình trên trần nhà nhìn xuống quan tài.

Tô Mộng Chẩm chẳng những không lùi mà còn tiến tới, đồng thời hét lên:

- Ngươi không cần chết, ta có thể cho ngươi…

Đúng lúc này vụ nổ đã xảy ra.

Vụ nổ không kịch liệt lắm, nhưng lại rất đáng sợ.

Chờ sau khi tất cả kết thúc, gạch ngói nằm yên trên đất, cỗ quan tài kia đã nổ thành mảnh vụn, mặt đất cũng xuất hiện một cái hố to.

Lúc vụ nổ xảy ra, Phương Ứng Khán đã mượn sức ép của vụ nổ bay ngược lên nóc nhà.

Tô Mộng Chẩm là người đứng gần nhất, trên người y cũng bị thương vài chỗ.

Nhưng cả người y lại giống như thất hồn lạc phách.

Y là người thắng, nhưng vì sao một người chiến thắng lại có thần sắc như vậy?

Đó là một loại thần sắc giống như bị lừa, giống như tự giễu, lại giống như bất đắc dĩ và bi ai.

- Ngươi không cần chết.

Tô Mộng Chẩm lẩm bẩm:

- Ngươi chết rồi, chỉ còn lại ta, cùng với tịch mịch…

Phương Ứng Khán giống như con dơi “trượt” trên xà ngang, sau đó lại như con thạch sùng “bơi” xuống:

- Nếu hắn đã định chết, sao lại không tìm cách kéo chúng ta theo?

- Ngươi đoán đúng.

Địch Phi Kinh nói.

- Ồ?

- Hắn vốn muốn cùng mọi người ngọc đá đều tan, nhưng những kíp nổ bên ngoài quan tài đều bị ta loại bỏ rồi.

Địch Phi Kinh thật sự ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng:

- Ta chỉ không thể đụng vào quan tài của hắn.

Phương Ứng Khán cười, trong nụ cười mang theo sự mỉa mai:

- Giả sử hắn để ngươi đụng vào quan tài của hắn, chỉ sợ hắn muốn chết cũng không xong.

Địch Phi Kinh giống như không hiểu ý trào phúng của hắn:

- Hắn không cho ta đụng vào quan tài của hắn, kết quả hắn cũng chết không có chỗ chôn.

Phương Ứng Khán nhún vai, giắt kiếm, uể oải nói:

- Hắn tin đúng người rồi.

- Địch Phi Kinh không phải là bằng hữu của Lôi Tổn.

Tô Mộng Chẩm bỗng nhiên lên tiếng:

- Y vốn là cao thủ do phu nhân Quan Chiêu Đệ của Lôi Tổn một tay bồi dưỡng. Sau khi Lôi Tổn dẹp tan thế lực của Mê Thiên Thất Thánh, phế truất Quan Chiêu Đệ, mới thu nạp Địch Phi Kinh.

Địch Phi Kinh lạnh nhạt nói tiếp:

- Cho nên ta có lý do để trả thù.

Vương Tiểu Thạch chợt nói:

- Hóa ra đại ca đã tìm được quan hệ thật sự của Địch Phi Kinh và Lôi Tổn.

- Giống như muốn giải quyết vấn đề thì tìm được điểm mấu chốt của nó. Ta đã tìm đúng chiếc chìa khóa để mở khóa rồi.

Tô Mộng Chẩm nói:

- Đây đều là nhờ Dương Vô Tà bảo Chu Tiểu Yêu và Nhan Hạc Phát dẫn y đến tổng đàn Mê Thiên Thất Thánh để thu thập tư liệu của Quan Thất.

Bạch Sầu Phi cười lạnh nói:

- Cho nên chúng ta chỉ là đến để diễn một vở kịch, không quan tâm vai diễn chính hay phụ…

Tô Mộng Chẩm nói:

- Nhưng nếu không có ngươi và lão tam ngăn cản Chu hình tổng, e rằng hiện giờ người nổ thành tro bụi không phải Lôi Tổn mà là ta…


Chu Nguyệt Minh lập tức nói tiếp:

- Ta và Lôi lão tổng là bằng hữu lâu năm, ta đã đáp ứng sẽ giúp hắn một tay. Bây giờ ân đoạn nghĩa tuyệt, người quỷ khác đường. Hai đạo hắc bạch trong kinh thành đều đã nằm trong tay Tô công tử. Chu mập mạp ta là người đầu tiên không dị nghị, nguyện dốc sức tương trợ…

Hắn cười như rất ôn hòa, rất cung kính, rất cao hứng:

- Tô lâu chủ không ngại kết giao thêm một bằng hữu chứ?

- Dưới chân thiên tử, có ai muốn đắc tội với Hình bộ Chu đại nhân chứ?

Tô Mộng Chẩm đi qua, vỗ vỗ bả vai Chu Nguyệt Minh nói:

- Nhưng nếu ngài muốn kết giao bằng hữu, vậy thì có thể kết giao thêm mấy vị.

- Bằng hữu không ngại nhiều.

Chu Nguyệt Minh tươi cười rạng rỡ nói:

- Không biết còn có mấy vị bằng hữu nào?

- Lão nhị Bạch Sầu Phi, lão tam Vương Tiểu Thạch, lão tứ Địch Phi Kinh.

Tô Mộng Chẩm nói một hơi ba cái tên này, sau đó nói với Địch Phi Kinh:

- Từ nay về sau, đệ có thể ngửa mặt ngẩng đầu làm người rồi.

Trong mắt Địch Phi Kinh như ươn ướt:

- Phải. Từ sau khi phản bội Quan đại tỷ quy thuận Lôi lão tổng, ta chưa từng ngẩng đầu lên.

- Trong kinh thành hiện giờ đã không có Lôi lão tổng, chỉ có Địch đại đường chủ. Ngày đó trên Tam Hợp lâu, chỉ vì Lôi Tổn ẩn nấp ở đó nên đệ không tiện đáp ứng điều kiện mà ta đề ra.

Tô Mộng Chẩm nhìn Địch Phi Kinh nói:

- Nhưng lời nói của ta vẫn có hiệu lực. Từ hôm nay trở đi, đệ hãy thay ta quản lý Lục Phân Bán đường.

Địch Phi Kinh khẽ run lên, cắn môi dưới, hồi lâu mới nói ra một chữ:

- Được.

Tô Mộng Chẩm vẫn nhìn y, giống như muốn nhìn vào trong thâm tâm của y:

- Chuyện đầu tiên mà đệ muốn làm là gì?

Địch Phi Kinh ngửa mặt, chậm rãi thở ra một hơi, nói:

- Ta muốn thu hồi mệnh lệnh do Lục Phân Bán đường ban ra, rút lực lượng đã bố trí về, không để Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu liều mạng.

- Rất tốt.

Trong mắt Tô Mộng Chẩm dường như đã có ý cười, lời nói sắc bén như mũi kiếm trước đó cũng biến thành ấm áp như gió thổi hoa nở:

- Lôi Thuần và Ôn Nhu rốt cuộc đã bị các người đưa đến đâu?

- Ta không muốn bọn họ nhìn thấy trận chiến hôm nay.

Địch Phi Kinh nói:

- Cho nên đã phái người đưa bọn họ đến chỗ Lâm Ca Ca, Lâm Kỳ Kỷ, Lâm Kỷ Tâm. Bọn họ lúc nào cũng có thể trở về.

- Nếu không có đệ, thân phận của Tiết Tây Thần sớm đã bị Lôi Tổn phát giác rồi.

Trong mắt Tô Mộng Chẩm lộ ra vẻ ân cần:

- Đệ chưởng quản Lục Phân Bán đường, hãy cẩn thận người của Lôi gia không phục.

- Ta biết.

Địch Phi Kinh nói:

- Lôi Mị, Lôi Động Thiên, Lôi Cổn đều là nhân tài, có thể dùng thì dùng, đến lúc không thể dùng được thì ta cũng có biện pháp để giải quyết.

- Vậy thì ta an tâm.

Tô Mộng Chẩm bỗng nhiên run lên một trận. Sư Vô Quý vội vàng đỡ lấy y, Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi cũng chạy đến. Chỉ nghe Tô Mộng Chẩm thấp giọng nói:

- Vết thương trên chân ra, trừ khi là cắt bỏ một chân, nếu không thì không thể loại trừ chất độc … Mấy ngày nay ta luôn dùng nội lực áp chế, vừa rồi giao thủ vận kình lại khiến cho độc tính lan tràn… Hãy đỡ ta về lâu trước rồi hãy nói.

Nói đến đây, y đã cắn chặt răng, nín hơi không nói.

Lúc Tô Mộng Chẩm nói mấy câu này, Phương Ứng Khán đang nhìn Địch Phi Kinh, hờ hững cười nói:

- Chúc mừng, chúc mừng!

Chu Nguyệt Minh cũng nhìn Địch Phi Kinh, tươi cười nói:

- Bội phục, bội phục!

Khóe mắt Địch Phi Kinh liếc về phía quan tài đã nổ thành tàn vụn, dường như có chút mất mát, ngoài miệng lại đáp:

- Không dám, không dám!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui