Luận Anh Hùng

Mưa bên ngoài càng dày đặc.

Lúc giữa trưa, khi những cao thủ nhất lưu trong kinh thành vây công Quan Thất, là trời đất đổi màu, gió táp mưa sa; còn lúc này là sấm chớp đùng đùng, gió mưa mãnh liệt.

“Đúng là gặp quỷ rồi, không ngờ lại bị vây khốn trong nhà xí!”

Đường Bảo Ngưu trán và mặt đều ướt đẫm, vốn là bị nước mưa làm ướt, lúc này lại toát ra mồ hôi to như hạt đậu, tựa như dùng dao cạo một cái sẽ rơi lã chã xuống.

Những kẻ này là ai?

Binh khí của bọn chúng đã nhắm vào bốn phía nhà xí.

Bọn chúng đang chờ cái gì?

Đường Bảo Ngưu bị vây khốn trong nhà xí, bốn phương tám hướng đều có kẻ địch. Chỉ cần hắn vừa xông ra, binh khí sẽ đâm vào, xuyên qua thân thể hắn, biến hắn thành một con nhím trong nhà xí.

Đường Bảo Ngưu không muốn biến thành con nhím, cũng không muốn chết, càng không muốn chết trong nhà xí.

Đường đường là cự hiệp Đường Bảo Ngưu lại chết trong nhà xí, vậy còn ra thể thống gì?

Hắn muốn sống, hơn nữa còn không muốn sống trong nhà xí.

Sinh mạng đẹp đẽ như thế, hắn tại sao phải chết?

Trên đời này còn có rất nhiều kẻ ác, vì sao bọn chúng không chết mà lại đến phiên hắn chết trước?

Nhưng hắn lại không xông ra được.

Dưới tình thế này, không ra được xông cũng chỉ có đường chết, ít nhất cũng mặc cho người ta xâu xé.

Những kẻ này đang chờ cái gì?

Chẳng lẽ là đang chờ hiệu lệnh? Chỉ cần ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ lập tức lấy mạng hắn?

Đường Bảo Ngưu toàn thân đều ướt đẫm, so với vừa rồi mắc mưa còn ướt hơn.

Hơn nữa cũng cứng đờ.

Hắn đã quên vì sao mình lại tiến vào nhà xí.

Hắn đang rất nôn nóng, nhưng sự nôn nóng này không giống như vừa rồi.

Hắn nôn nóng ra ngoài.

Hắn muốn lớn tiếng gọi Trương Thán đến giúp, nhưng cũng biết rõ chỉ sợ tiếng hô này còn chưa đến tai Trương Thán, những binh khí bên ngoài nhà xí đã đâm hắn thành mười bảy mười tám lỗ.

Hắn ở trong nhà xí thở hổn hển, không biết nên làm thế nào cho tốt.

Trương Thán cười khổ nói:

- Các ngươi muốn giết ta, vậy ta nên làm gì đây?

- Ta thấy ngươi chỉ có hai biện pháp.

Tập Luyện Thiên nói:

- Bị chúng ta giết hoặc là giết chúng ta.

Cặp mắt Trương Thán tròn vo, nói:

- Ta không muốn giết các ngươi.

Tập Luyện Thiên cười nói:

- Cho dù ngươi muốn giết cũng không giết được.

Trương Thán nói:

- Nhưng vì sao các ngươi lại muốn giết ta?

Tập Luyện Thiên cười lạnh nói:

- Ngươi đã sắp chết, còn hỏi làm gì?


Trương Thán nói:

- Bởi vì ta không muốn mang theo nghi vấn đến Diêm Vương điện.

Tập Luyện Thiên hơi do dự nhìn về phía Mạnh Không Không.

Mạnh Không Không lạnh nhạt nói:

- Ngươi hỏi cũng vô ích, bởi vì chúng ta không biết, hơn nữa có biết cũng sẽ không nói.

- Vậy thì ta hiểu rồi.

Trương Thán nói:

- Không phải các ngươi muốn giết ta, mà là có người phái các ngươi đến giết ta.

Vẻ tươi cười của Mạnh Không Không đã có chút miễn cưỡng.

- Có thể mời được ba vị đây đến giết ta.

Trương Thán nói:

- Trong thiên hạ chắc cũng chỉ có Tiểu hầu gia Phương Ứng Khán.

Mạnh Không Không cười một cách miễn cưỡng:

- Quá thông minh chưa hẳn là chuyện tốt.

Hắn thay đổi chủ đề:

- Ta thì lại muốn biết, ngươi làm thế nào phát hiện ra chúng ta đã đến?

- Ta không biết.

Trương Thán thẳng thắn nói:

- Ta vốn cũng không biết các ngươi đã đến.

- Ồ?

- Ta chỉ là thấy chén rượu trên bàn của các ngươi. Tập trang chủ xếp chén thành hình tam tinh hướng nguyệt *, ý nói “khi nào động thủ?”. Bành môn chủ xếp ba chén chỉnh tề, một chén đặt ở trước, là ra hiệu “bây giờ!”. Ngươi thì dùng hai chiếc đũa giao nhau đặt trên đáy của năm chiếc chén, biểu thị “trước tiên hãy chờ một chút”…

Trương Thán cười nói:

- Ta vừa nhìn liền biết là có người đến, nhưng không biết dẫn đầu lại là các ngươi, liền cố ý giả say, trước tiên dụ tên trâu nước lớn kia đi, sau đó mở lời hỏi thăm, cho rằng có thể một mình dọn dẹp. Không ngờ…

* Ba ngôi sao sáng nhất trong chòm sao Liệp Hộ, thường nhìn để tính thời gian khuya sớm.

Tập Luyện Thiên búng nhẹ lưỡi đao:

- Nếu ngươi sớm biết là chúng ta thì sẽ không để tên trâu nước lớn kia rời khỏi sao?

Trương Thán thành thật nói:

- Đúng, thêm một người giúp đỡ dù sao cũng tốt hơn chỉ có một mình ta.

Tập Luyện Thiên hừ lạnh nói:

- Nhiều người cũng như nhau thôi.

Trương Thán cười, đầy vẻ tự giễu:

- Có lẽ, một số người lại cảm thấy có thêm một người chết với mình thì tốt hơn.

Mạnh Không Không nghiêng đầu nhìn hắn:

- Ngươi là hạng người như vậy sao?

Trương Thán hỏi ngược lại:

- Theo ngươi thì sao?

Mạnh Không Không đột nhiên nói:


- Ám hiệu mà chúng ta dùng là cực kỳ bí mật trên giang hồ.

Trương Thán nói:

- Ta biết.

Mạnh Không Không nói:

- Nhưng ngươi lại hiểu được?

- Trừ khi ám hiệu kia là do hắn phát minh, hơn nữa là bày ra cho mình xem.

Trương Thán vẻ mặt khiêm tốn:

- Nếu không, ngay cả ta còn nhìn không hiểu thì đó cũng không phải là ám hiệu nữa.

- Ngươi thật thông minh.

Vẻ tươi cười của Mạnh Không Không đã rất miễn cưỡng:

- Đáng tiếc người thông minh thường hay chết sớm.

- Có thể vì bọn họ dùng đầu óc quá nhiều.

Trương Thán cười nói:

- Trước giờ ta chẳng muốn dùng đầu óc, có điều lại lưu tâm đến mọi chuyện.

Tập Luyện Thiên lạnh lùng nói:

- Người quá nhạy cảm cũng khó sống lâu, trong người rất dễ sinh bệnh.

- Ngươi còn nói rất nhiều.

Mạnh Không Không nói:

- Người nói quá nhiều cũng không dễ sống lâu trăm tuổi.

- Đó là vì bọn họ xuất khí quá nhiều.

Lời nói của Trương Thán đầy mỉa mai:

- Cho nên ta phải tranh thủ thời gian hít thở.

Tập Luyện Thiên nói:

- Đáng tiếc ngươi sẽ rất nhanh không còn hít thở được nữa.

- Chuyện này không đáng tiếc, đáng tiếc là cho dù ta thông minh, cũng nghỉ không ra vì sao Phương tiểu hầu gia lại muốn giết ta.

Trương Thán như đang hỏi người, lại như tự hỏi mình:

- Ta chưa từng đắc tội với hắn. Hắn rốt cuộc là vì nhớ năm đó ta đã từng đắc tội với đồng liêu của hắn là Long Bát thái gia nên muốn giết ta? Hay là vì ta là người của Lục Phân Bán đường nên mới động sát thủ? Hay là vì ta là một thành viên của Đào Hoa Xã nên hắn mới hạ độc thủ như vậy?

- Có lẽ đều phải, có lẽ đều không phải.

Mạnh Không Không vuốt đao nói:

- Dù sao ngươi cũng không hỏi được.

Trương Thán lại thở dài:

- Mấy người khác ngồi ở ba bàn kia, đều là người do các ngươi mang đến sao?

Bành Tiêm đột nhiên nói:

- Hắn đang kéo dài thời gian.

Giọng nói của hắn khàn khàn, từ khi xuất hiện đến giờ chỉ nói hai câu.


Có điều câu nói này lại nói trúng ý đồ của Trương Thán.

Hắn vừa mở miệng đã nói toạc ra dụng ý của Trương Thán.

Trương Thán trong lòng trầm xuống.

Hắn vốn muốn kéo dài thời gian, bởi vì hắn biết mình không phải là đối thủ của ba gã đao khách này.

Hắn biết dù tiếp tục kéo dài thời gian cũng không phải là địch thủ của bọn họ, nhưng hắn cũng chỉ có thể cố sức kéo dài.

Ít nhất hắn phải kéo dài đến khi Đường Bảo Ngưu quay lại.

Nếu như mình bị sát hại trước khi Đường Bảo Ngưu quay lại, Đường Bảo Ngưu không kịp chuẩn bị nhất định sẽ không có cơ hội sống sót.

Dù nói gì cũng phải cầm cự đến khi Đường Bảo Ngưu trở lại.

Có điều con trâu chết tiệt kia sao đến giờ còn chưa trở lại?

Hắn mắc tiểu gì mà lâu như vậy?

Lúc này Bành Tiêm vừa lên tiếng, Trương Thán liền không thể kéo dài được nữa.

Hắn chỉ đành kêu lớn.

Hắn hi vọng tiếng kêu của mình có thể xuyên qua tiếng gió tiếng mưa truyền đến tai Đường Bảo Ngưu, cũng hi vọng Đường Bảo Ngưu không đến mức say mèm. Nhà xí không cách quá xa, nếu như Đường Bảo Ngưu có thể nghe thấy tiếng gọi của hắn, lập tức chạy đi, có lẽ vẫn còn kịp.

Hắn ngầm vận khí, đang muốn kêu to…

Đúng lúc này bỗng vang lên một tiếng động mà giờ này phút này tuyệt đối không thể nghe được.

Đó là tiếng gõ mõ cầm canh, gõ lên canh ba hai khắc.

Hiện tại nhiều nhất cũng chỉ là cuối giờ Dậu, sao lại có tiếng báo canh? Huống hồ lại là báo canh ba hai khắc.

Tiếp đó ở phía sau, xuyên qua tiếng gió tiếng mưa bỗng vang lên vài tiếng la hét.

Trương Thán biến sắc, hắn biết mình đã đoán đúng.

Bọn họ làm sao có thể bỏ qua Đường Bảo Ngưu?

Những kẻ này đã sớm phục kích hắn ở phía sau.

Trương Thán rất hối hận vì sao mình không kêu sớm một chút.

Nếu Đường Bảo Ngưu nhận được cảnh báo của mình sớm một chút, nói không chừng có thể tránh được vận rủi, nhưng bây giờ…

Trương Thán lại phát hiện một chuyện.

Sắc mặt của Tập Luyện Thiên cũng biến đổi, trở nên giống như sắc mặt của mình.

Bàn tay cầm đao của Bành Tiêm xiết chặt, nhìn về phía Mạnh Không Không.

Vẻ tươi cười của Mạnh Không Không đã biến thành rất không tự nhiên.

Nếu trận chiến phía sau là do bọn họ bố trí, vì sao sắc mặt cả đám đều biến đổi?

Lại một tiếng sấm vang lên, nhưng tiếng sấm này không che lấp được tiếng la hét.

Phía sau rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chắc chỉ có có trời mới biết.

Đường Bảo Ngưu không rõ vì sao chỉ trong thoáng chốc bên ngoài lại xuất hiện nhiều kẻ địch như vậy muốn dồn hắn vào chỗ chết, cũng không rõ vì sao hắn lại bị vây khốn ở chỗ này.

Rượu khiến cho đầu của hắn nóng hừng hực, loạn đến mức nghĩ không ra đầu mối. Tại thời khắc này, trong lòng hắn thề rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ uống cái thứ gọi là hảo hán tăng thêm dũng khí gì đó nữa.

Giờ phút này hắn chỉ muốn hét to.

Hắn còn chưa hét lên, lại nghe thấy tiếng gõ mõ cầm canh, là canh ba hai khắc.

Tiếng mõ canh xuyên qua mưa gió rõ ràng lọt vào tai.

Tiếng mõ canh vừa vang lên, hiệu lệnh lập tức phát ra.

Mười ba thanh trường thương đồng loạt đâm xuyên qua nhà xí.

Đường Bảo Ngưu trong nháy mắt đã quyết định.

Hắn không thể phóng tới trước, bởi vì phía trước có phục binh.

Hắn không thể lui về phía sau, bởi vì phía sau có cường địch.

Hắn cũng không thể xông ra hai bên, bởi vì những mũi thương đang chuẩn bị đâm thủng ngực bụng của hắn.

Hắn càng không thể phóng lên trời, bởi vì binh khí của kẻ địch đang chờ cái đầu của hắn.


Trước không lối đi, sau không đường sống, trái phải và phía trên đều bị chặn, hắn có thể làm gì? Đường Bảo Ngưu nhớ mình đã từng hỏi đại ca kết nghĩa Thẩm Hổ Thiền về vấn đề này.

Thẩm Hổ Thiền đã trả lời: “Trước không đường tiến, sau không đường lui, thời cơ tuyệt hảo như vậy không toàn lực phản công thì còn chờ gì nữa?”

Mũi thương đã đâm vào.

Đường Bảo Ngưu hét lớn một tiếng, đánh ra một quyền.

Quyền của hắn lại nhắm vào mũi thương, một tiếng “rắc” vang lên, mũi thương đã bị đánh gãy.

Mũi thương bị gãy bắn ra, Đường Bảo Ngưu lại dùng miệng cắn chặt.

Hắn rú lên một tiếng, hơi cúi đầu xuống, từ trong hố phân lôi thùng phân ra, một tay giơ lên cao, một tay khác lại chụp lung tung trong nhà xí, tiếp đó lại nhấc chân đá văng cánh cửa.

Lúc này hai thanh trường thương trước cửa cũng bị đẩy bật ra phía sau.

Đường Bảo Ngưu một cước đá văng cửa nhà xí, mưa gió ập vào mặt. Hắn lập tức phun mũi thương ra làm một tên trước mặt hét lên rồi ngã gục, sau đó quát to:

- Ám khí Đường môn đây!

Hắn vung cổ tay lên, phân và nước tiểu trong thùng liền xối vào đầu mấy tên phục kích trước cửa.

Những kẻ phục kích vốn đang nắm chắc, không ngờ Đường Bảo Ngưu lại phản công ngay lúc này, đột nhiên phá cửa xông ra. Vóc người hắn cao lớn, cộng thêm mấy thứ dơ bẩn trong thùng phân trút xuống đầu, lại gặp mưa to gió lớn. Những kẻ phục kích nhất thời không kịp chuẩn bị, lại nghe được mấy chữ “ám khí Đường môn” liền kinh hãi, chỉ cảm thấy mùi hôi xộc vào mũi, những người bị dính đều hoảng sợ nhanh chóng thối lui, luống cuống né tránh.

Đường Bảo Ngưu vừa lớn tiếng doạ người, vừa lao ra khỏi nhà xí.

Ba bốn thanh trường thương lập tức từ trái phải đâm về phía hắn.

Hắn nổi giận quát một tiếng:

- Xem chiêu!

Bàn tay của hắn mở ra, chỉ thấy hơn mười chấm đen bay đến.

Kẻ địch đang muốn thừa dịp hắn còn chưa ổn định đâm chết hắn, chợt thấy trong gió mạnh mưa dày có hơn mười chấm đen bay đến, đều sợ là ám khí Đường môn có tẩm độc, vội vàng né tránh. Những ám khí kia bay đến giữa đường lại lượn vòng kêu lên “ông ông”, khiến cho mấy tên sát thủ này hãi hùng khiếp vía, chưa bao giờ thấy qua ám khí kỳ dị như vậy, tất cả đều cố gắng không để cho ám khí dính vào, đã quên mất việc đâm chết Đường Bảo Ngưu.

Dáng vẻ Đường Bảo Ngưu giống như một con hổ điên, lại giống như thần linh trong mưa, thừa dịp này toàn lực vọt mạnh đụng ngã hai tên áo đen, sau đó lao thẳng đến cửa sau quán rượu, vừa vung thùng phân trên tay vừa hét lớn:

- Kẻ nào cản ta sẽ chết!

Hắn thần uy lẫm liệt như vậy, thanh thế có vẻ rất kinh người. Đám sát thủ áo đen mất hết tiên cơ, trận thế đại loạn, không thể ngăn cản được hắn. Một gã sát thủ đứng gần đang muốn vung thương lên đâm, lại bị Đường Bảo Ngưu dùng thùng phân chụp vào đầu hắn, chỉ thấy hắn vung tay đá chân, không biết kẻ địch ở đâu, ngược lại làm cản trở đồng bọn đuổi giết.

Lúc này đám sát thủ áo đen cũng đã phát hiện, cái gọi là ám khí của Đường Bảo Ngưu hóa ra chỉ là mấy con ruồi. Nhưng Đường Bảo Ngưu phá cửa lao ra, giội phân và nước tiểu, đồng thời ném ra mấy con ruồi “ám khí” này chỉ trong nháy mắt, lúc bọn họ muốn muốn chặn giết thì hắn đã mở ra một đường máu lao thẳng đến cửa sau.

Đám sát thủ biết mắc lừa, đều vung thương đuổi giết trong mưa.

Đường Bảo Ngưu cao giọng hét lớn, vung vẩy hai nắm tay. Hắn sức mạnh như trâu, cao lớn hùng tráng. Một gã sát thủ từ phía sau cửa lách ra, trường thương vừa giơ lên thì cả người lẫn thương đã bị đánh văng ra ngoài một trượng.

Đường Bảo Ngưu đã xông đến cửa sau, kéo mạnh một cái, hét lớn:

- Đầu than đen, có người muốn giết…

Hắn còn chưa nói xong, chợt nghe có người cũng hô lớn:

- Trâu nước lớn, cẩn thận ở đây!

Đường Bảo Ngưu đã lao vào trong quán rượu, mang theo gió và mưa, thậm chí còn có ruồi, phân và nước tiểu.

Đương nhiên còn có máu và mồ hôi.

Ngay phía sau hắn là năm sáu tên sát thủ, mũi thương lóe lên ánh sáng lạnh.

Đường Bảo Ngưu đột nhiên khựng lại, ngẩn người ra.

Bởi vì ngoại trừ Trương Thán, hắn còn nhìn thấy ba người, cùng với ba thanh đao.

Trên tay Tập Luyện Thiên có đao, là Kinh Mộng đao. Đao của hắn không chỉ có thể phá mộng, còn có thể đoạn hồn.

Trong tay Bành Tiêm cũng có đao, là Ngũ Hổ Đoạn Hồn đao. Hắn từng dùng một đao chém đứt đầu ba con hổ, đương nhiên có hai con thật sự là mãnh hổ mắt vàng, còn một con là Lôi Lão Hổ, Lôi Lão Hổ này còn đáng sợ hơn so với lão hổ thật sự

Trong tay Mạnh Không Không cũng có đao, là Tương Kiến bảo đao. Đao của hắn có thể khiến người biệt ly. Vì tu luyện Tương Kiến bảo đao, đã khiến cho tất cả thân nhân đều rời khỏi hắn, mãi mãi không gặp. Một vị tiền bối trên võ lâm bảng đã từng nhiều lần đề cập tới loại đao pháp này.

Ba đại đao thủ này trong tay đều có đao, lưỡi đao lóe lên ánh sáng lạnh.

Bọn họ vốn đang muốn chặt đầu Trương Thán xuống, chợt thấy Đường Bảo Ngưu xông vào, sau lưng còn có nhiều người.

Đám người cầm thương sửng sốt, bọn họ không ngờ nơi này còn có ba người cầm đao như vậy.

Trương Thán thoáng nhìn ánh mắt của đám người áo đen, sau đó lại trông thấy ba người Mạnh, Bành, Tập sắc mặt kinh nghi bất định, liền bật cười.

- Đại ca! Nhị ca! Tam ca!

Hắn quay sang Mạnh Không Không, Tập Luyện Thiên và Bành Tiêm cao giọng hô:

- Quả nhiên có người đuổi giết lão tứ, các huynh đúng là liệu việc như thần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui