Trong khoảng thời gian này, đám người Vương Tiểu Thạch theo dõi Tôn Ngư, tiến vào hang động Thâm Ký giao đấu với Long Bát và Đa Chỉ Đầu Đà, bên phía Ôn Nhu cũng đã xảy ra không ít chuyện.
Lúc đầu chỉ là một chút “chuyện nhỏ”, sau đó lại là “chuyện rất lớn”.
Căn nguyên của chuyện này rất đơn giản, Ôn Nhu đã đưa ra một quyết định, đó là đi tìm Bạch Sầu Phi.
Nàng muốn tìm Bạch Sầu Phi để tranh luận.
Hỏi Bạch Sầu Phi tại sao lại giết hại sư huynh Tô Mộng Chẩm của nàng?
Hỏi Bạch Sầu Phi một chút tại sao lại không ngừng hãm hại Vương Tiểu Thạch?
Hỏi Bạch Sầu Phi một câu tại sao lại trở nên xấu xa như vậy?
Nàng muốn hỏi rõ Bạch Sầu Phi tại sao lại bảo bảo thủ hạ bắt mình làm con tin?
Hắn rốt cuộc có biết tâm sự của nàng, tâm ý của nàng hay không?
Thực ra nếu tự hỏi lòng, một ngàn cái lý do, một trăm cái nguyên do có lẽ đều không quan trọng. Đối với Ôn Nhu, quan trọng nhất vẫn là hai vấn đề cuối cùng, hai vấn đề hợp lại thành một.
Tại sao hắn lại đối xử với nàng như vậy?
Nói không chừng, còn có một lý do mà chính nàng cũng không phát hiện ra, nhưng lại quan trọng hơn so với tất cả lý do còn lại, đó là nàng muốn gặp Bạch Sầu Phi.
Đã rất lâu nàng không thật sự cùng hắn tán gẫu, trò chuyện, chơi đùa.
Sau khi Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi mỗi người một ngả, nhân mã hai bên đối chọi lẫn nhau, đến nỗi một cô gái như nàng bị bắt buộc phải có lập trường, trở thành nhân mã một phương, đồng thời biến thành kẻ địch của phương khác.
Lúc đầu nàng cảm thấy rất vui vẻ, sau đó dần dần trở nên buồn bực, đến cuối cùng thật sự cảm thấy rất khó hiểu, hơn nữa không hề vui vẻ chút nào.
Nàng cũng mặc kệ, nàng muốn gặp Bạch Sầu Phi, nàng chỉ muốn gặp hắn.
Nhưng mà, dù sao nàng cũng là con gái, muốn gặp Bạch Sầu Phi thì phải cần có lý do. Cho nên nàng đã tạo ra rất nhiều lý do đường hoàng.
Con người là loại động vật như vật, có thể tìm ra lý do cho tất cả mọi chuyện, bao gồm cả chuyện hợp lý và không hợp lý, hơn nữa bất kể cái lý đó có thật hay không.
Huống hồ là Ôn Nhu.
Một cô gái muốn gặp một nam tử, có thể tạo ra cả trăm ngàn lý do, huống hồ là một cô gái như Ôn Nhu.
Nàng từ Vạn Bảo các trở lại Tượng Tị tháp, phát hiện Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu thường hay đi chung với nhau đã “không thấy nữa”, trong lòng oán hận nghĩ: “Hoá ra lại đi theo Vương Tiểu Thạch xông pha giang hồ, dương danh bốn phương, lại không có phần của bản cô nương.”
Nàng oán hận thầm nghĩ, kết quả lại càng nghĩ càng hận.
Nàng cảm thấy mình tình cờ theo Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch vào kinh sư, tình cờ bởi vì có sư huynh là Tô Mộng Chẩm, cho nên trở thành “nữ lưu manh” trong Kim Phong Tế Vũ lâu có thân phận còn cao hơn Dương Vô Tà một chút, sau đó lại tình cờ bị cuốn trong quyết chiến giữa Kim Phong Tế Vũ lâu, Lục Phân Bán đường và Mê Thiên Thất Thánh, càng tình cờ rơi vào trong tranh đấu giữa Tô Mộng Chẩm, Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch. Sau đó Vương Tiểu Thạch bị buộc phải lưu lạc phương xa, nàng ăn không ngồi rồi, chờ một mạch đến ba năm rưỡi (con gái có bao nhiêu cái ba năm rưỡi). Sau đó, Tô Mộng Chẩm bởi vì không muốn nàng tiếp xúc nhiều với Bạch Sầu Phi, cho nên bảo nàng trở về Lạc Dương, nếu không thì về Tiểu Hàn sơn lại làm môn hạ của sư phụ. Còn Bạch Sầu Phi thì chỉ lo chiêu binh mãi mã, gây dựng sự nghiệp, vốn không có lòng dạ nào để ý tới nàng. Kết quả là nàng chẳng muốn đi đâu cả (nàng khó khăn lắm mới ra ngoài được, trở về chẳng phải lại bị nhốt ở lồng trong sao), lại cùng với đám người Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiếu chơi đùa, cùng đám người Thất Đại Khấu của Thẩm Hổ Thiền xông pha võ lâm một phen, lại cùng đám người Trương Thán, Chu Đại Khối Nhi của Đào Hoa xã quậy phá, lại cùng Thất Đạo Toàn Phong lưu lạc giang hồ một phen. Lần này trở về kinh sư, Tô sư ca sống chết không rõ, Bạch Sầu Phi lại bận đến tối mày tối mặt, còn Vương Tiểu Thạch cũng đã trở về.
Nhưng hòn đá kia đã không giống như trước.
“Không giống” ở chỗ nào?
Thật ra nàng cũng không nói rõ được.
Trước kia, Vương Tiểu Thạch có thể cùng nàng chơi đùa quậy phá. Nàng và hắn tùy thời có thể leo lên cây bắt con khỉ, có thể bày tỏ nỗi khổ trong với nhau, có thể đốt đèn lồng đi dạo vào trung thu, có thể thi tài ăn bánh chưng vào tết Đoan Ngọ, có thể cùng nhau lăn trên giường học bơi lội, có thể vẽ rùa lên lưng Đường Bảo Ngưu còn đang tỉnh, vẽ hoa hướng dương lên mặt Chu Đại Khối Nhi vừa ngủ vừa kêu la…
Nhưng mà, hiện giờ những chuyện này đã dần dần “không thể làm” nữa.
Có một lần, nàng bảo Vương Tiểu Thạch cùng nàng đi trộm linh phù bên người của Hà Tiểu Hà. Đường Thất Muội bên cạnh lập tức hắng giọng một tiếng (kỳ quái, sao những người này trước khi nói chuyện đều phải hắng giọng năm ba cái như vậy mới mở miệng được), nói:
- Tam ca, như vậy không tốt lắm đâu, huynh là lãnh tụ của chúng ta.
Một lần khác, nàng hẹn Vương Tiểu Thạch đến Thập Thập điện dạo chơi, nhưng Trương Thán lập tức nặn nặn nốt mụn trên mặt (thật đáng ghét, đống mụn của hắn chắc sắp biến thành “ám khí độc môn” rồi), nhắc nhở:
- Vương lão đại, chuyện này không tốt lắm, nơi ấy là địa bàn của tập đoàn Hữu Kiều.
Còn có một lần, nàng và Vương Tiểu Thạch ở dưới sông tát nước chơi đùa, không lâu sau toàn thân hai người đều ướt đẫm. Vương Tiểu Thạch chợt dừng lại không chơi nữa, chỉ trợn mắt nhìn nàng. Ôn Nhu càng không giải thích được, vội thúc giục:
- Chơi đi! Sao lại không chơi nữa?
Vương Tiểu Thạch chỉ nói:
- Không, không chơi.
Nàng không rõ tại sao:
- Sao có thể nói không chơi là không chơi. Ta muốn chơi!
Vương Tiểu Thạch chợt khom người xuống. Nàng tò mò đi tới muốn nhìn cho rõ, còn tưởng rằng hắn bị rắn nước cắn vào đũng quần. Vương Tiểu Thạch lại vội vàng xoay người, mặt đỏ tới mang tai kêu lên:
- Như vậy không tốt lắm, không chơi, không chơi.
Cái này không tốt lắm, cái kia không tốt lắm, cái gì cũng không tốt lắm, làm cho nàng cũng không tốt lắm. Cái gì cũng không thể chơi, không được chơi.
Nói một cách tổng quát, nàng cảm thấy chính mình thật sự không thể hiểu được.
May mắn là tính cách của nàng vốn nhạy bén.
Núi không động, ta động.
Đường không đi, ta đi.
Vương Tiểu Thạch là lão đại, hắn bận chuyện của hắn. Nhưng hôm nay ai bảo tên tiểu tử Bạch Sầu Phi không biết bay kia chọc giận bản cô nương? Hắn không đến gặp ta, ta lại đến tìm hắn gây phiền phức.
Hà hà, nói không chừng bản tiểu thư còn có thể đòi lại công đạo cho Tiểu Thạch Đầu, biết đâu chuyến này còn có thể kéo đại sư huynh ra ngoài.
Trong tranh đấu của nam nhân, luôn xem nữ nhân bên phía mình hoặc bên phía đối lập là một loại chiến lợi phẩm, quà an ủi, kẻ hi sinh.
Nàng thì không, nàng phải có “sự nghiệp” của mình, nàng muốn lập nên công trạng thuộc về mình.
Cho nên nàng muốn đi tìm Bạch Sầu Phi, muốn một mình đi đến Kim Phong Tế Vũ lâu.
Kim Phong Tế Vũ lâu hôm nay, đã không còn là Kim Phong Tế Vũ lâu ngày đó khi Tô Mộng Chẩm nắm quyền.
Bạch Sầu Phi hôm nay, cũng không phải là Bạch Sầu Phi năm đó.
Ôn Nhu thì sao?
Nàng có còn là Ôn Nhu trước kia hay không?
Cho dù nàng có còn là Ôn Nhu trước kia hay không, nhưng trong suy nghĩ của nàng thật sự có một niềm tin rất kiên định, đó là với sự nhạy bén của nàng, nhất định có thể giải quyết tất cả mọi chuyện khó khăn, giải quyết tất cả nhân vật phiền toái, bao gồm cả Bạch Sầu Phi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...