Luận Anh Hùng

- Vương Tiểu Thạch!

- Tiểu Thạch Đầu!

Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình đều không nhịn được đồng loạt kêu lên.

Vương Tiểu Thạch đã đến.

Tại khoảnh khắc đèn đuốc bị dập tắt, Vương Tiểu Thạch đã đoạt lấy chìa khóa, nhanh chóng mở cửa ra, cuối cùng gặp được cha già và chị gái.

Hắn xông vào, cố gắng kìm nén xung động muốn khóc lóc ôm lấy người thân cách biệt đã lâu, vốn tưởng rằng đã không còn gặp lại.

Trong phòng dù sao còn có hai ngọn đèn dầu đang cháy, chiếu rõ mọi người, mà đèn đuốc trong hang đá cũng nhanh chóng được thắp lên.

Long Bát, Đa Chỉ Đầu Đà, thậm chí cả đám người Tôn Ngư đều là những người thông minh, bọn họ rất nhanh hiểu được một chuyện, đó là đã bị trúng kế.

Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình vốn chưa từng được cứu ra, bọn họ vẫn luôn bị nhốt trong hang động này. Người được cứu đi đương nhiên là giả mạo, mục đích khiến cho Bạch Sầu Phi làm ra phản ứng. Bạch Sầu Phi quả nhiên đã phản ứng, hắn phái Tôn Ngư đi dò xét xem nơi nhốt con tin đã xảy ra chuyện gì. Long Bát cũng phản ứng, hắn xuống hang động Thâm Ký xem thử con tin còn ở đó hay không. Vì vậy, Vương Tiểu Thạch vẫn luôn âm thầm theo dõi Tôn Ngư, đã dò ra người và nơi nhốt thân nhân của hắn.

Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thạch, đương nhiên là hết sức kích động.

Vương Thiên Lục nhất thời vẫn không hiểu vì sao con trai của mình lại xuất hiện cùng với mấy “kẻ xấu” này, nhưng y tin tưởng Tiểu Thạch Đầu, bởi vì đó là con của y.


Y biết Tiểu Thạch Đầu nhất định sẽ không hại mình, cho nên y khàn giọng nói:

- Trời ơi, tên súc sinh bất hiếu này, sao bây giờ mới đến…

Vương Tử Bình mặc dù là chị gái của Vương Tiểu Thạch, nhưng trí tuệ và kinh nghiệm giang hồ của nàng so với Vương Tiểu Thạch thì đúng là xa không đếm nổi.

Nàng và Vương Tiểu Thạch vẫn luôn có một đặc điểm rất giống nhau, đó là ngây thơ.

Lúc nhỏ nàng và Vương Tiểu Thạch đều tin, mỗi thân cây, mỗi đám mây, mỗi hòn đá đều có “thần” của nó, đều có đặc tính riêng. Cho nên dù là ném một hòn đá, cắt một nhánh cây đều phải nhỏ giọng hỏi xem bọn chúng có đồng ý hay không.

Sau khi lớn lên, bọn họ đương nhiên không nghĩ như vậy nữa, nhưng Vương Tử Bình vẫn cho rằng người trung người gian trên đầu đều sẽ khắc chữ, người tốt người xấu nhìn một cái là có thể nhận ra. Thiện ác cuối cùng sẽ có báo ứng, nếu như không có báo ứng, lòng người bất bình, đành phải tạo ra một lý do là thời gian chưa đến để lấp liếm.

Vương Tiểu Thạch hiện giờ đương nhiên biết rõ, có lúc đại gian lại giống như trung, quá tốt lại trở thành xấu, có lúc ngay cả thị phi đen trắng cũng không rõ ràng. Có điều hắn lại tin, mỗi giọt nước, mỗi chiếc lá, mỗi hòn đá đều có linh hồn của nó.

Vương Tử Bình từ lâu đã không tin chuyện “tà ma” này, nhưng nàng cho rằng nàng, cha nàng và em trai của nàng đều là “trung”, không thể nào để cho gian kế của kẻ xấu thực hiện được.

Nàng vô duyên vô cớ bị nhốt lâu như vậy, đầy bụng tức giận, đã từng phát tác, cũng đã từng chịu thiệt. Bởi vì sợ kết quả càng bi thảm hơn, lại không muốn làm liên lụy đến cha già, cho nên đành phải nén giận. Trong lòng nàng thầm nghĩ: “Một ngày nào đó, đệ đệ tài giỏi ghê gớm kia của ta nhất định sẽ tới cứu chúng ta, khi đó, hừ!”

Mà hôm nay, trước mắt sáng lên, em trai của nàng quả nhiên đã xuất hiện.

Câu đầu tiên của nàng chính là:


- Đánh! Đánh cho ta! Đánh chết bọn chúng cho ta!

Nàng vừa kêu la, toàn thân vừa run lên, còn rơi nước mắt.

Nàng cho rằng em trai của nàng là vạn năng, là vô địch, không gì không làm được.

Những ngày vừa qua nàng chịu đủ ủy khuất, chỉ mong đứa em trai này đến để an ủi, báo thù cho nàng.

Vương Thiên Lục còn chưa dứt lời, giọng nói lại khàn khàn.

Y cũng chờ đứa con trai này tới cứu y, đòi lại công đạo cho những khổ cực mà y phải chịu, hôm nay cuối cùng đã chờ được.

Tiểu Thạch Đầu đã đến, nó nhất định giống như thường ngày, trước tiên quỳ xuống khấu đầu thỉnh an ta.

Tiểu Thạch Đầu đã đến, nó nhất định sẽ giống như trước kia, ôm lấy ta ân cần hỏi han.

Bọn họ không hẹn mà đều mong chờ như vậy.

Nhưng không phải.

Vương Tiểu Thạch đã tới, nhưng hắn lại chẳng làm gì cả.


Biểu hiện của hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh gần như lãnh khốc, lãnh khốc đến mức vô tình. Hắn chỉ nhìn phụ thân và tỷ tỷ gật đầu một cái, cất tiếng chào hỏi.

Sau đó hắn xoay người lại, đối mặt với đám người Long Bát thái gia.

Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình đều kinh ngạc nhìn nhau, cảm thấy buồn bã.

Cảm giác đầu tiên của bọn họ là, Tiểu Thạch Đầu đã thay đổi rồi.

Bọn họ vì hắn mà chịu nhiều sỉ nhục và đau khổ như vậy, chờ đợi trong lo âu và thời gian dài đằng đẵng, nhưng hắn chỉ bình tĩnh gật đầu một cái, chào hỏi một câu.

Chỉ một câu, không có kinh, cũng không có hỉ.

Chỉ một câu thôi sao?

Giống như không phải là một người, mà là một cỗ máy.

Điều này cực kỳ trái với bản tính của Vương Tiểu Thạch. Kể cả Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình đã nhìn hắn lớn lên, cũng gần như “không nhận ra” tên “Tiểu Thạch Đầu” này.

Người trước mắt này lạnh lùng, vững vàng, bình tĩnh, không hề giống với tính tình vui vẻ buồn rầu, ngây thơ khờ khạo của Vương Tiểu Thạch năm đó.

Vấn đề chỉ là, một người vui mừng giận dữ, liệu có phải không thể lãnh khốc bình tĩnh hay không? Một người trầm mặc bình thản, trong lòng liệu có nhiệt tình dâng trào hay không? Có phải mọi người đều hiểu rõ bản tính của mình hay không? Những gì ngươi nhìn thấy, rốt cuộc có phải là bản tính của người này hay không?

Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình đương nhiên không nghĩ đến những chuyện này, bọn họ cũng không cần thiết phải nghĩ.


Bọn họ không phải là đại nhân vật trên giang hồ quyền cao chức trọng, cũng không phải là nhân sĩ nổi danh đức cao vọng trọng trong dân gian. Bọn họ chỉ muốn sống tiếp, hơn nữa còn muốn sống cho vui vẻ, cách tốt nhất chính là suy nghĩ ít đi một chút, không cần nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ.

Tin tức, tình báo, thông tin đều là thứ mà những người có hùng tâm tráng chí, tư tưởng nhạy bén dùng để tranh cường đấu thắng. Nếu là người không ham chiến, chỉ muốn an cư lạc nghiệp, quả thật một quyển sách có thể đọc đến già, chỉ với việc may mặc, vá giày, đan ghế mây cũng có thể sống qua cả đời.

Vương Tiểu Thạch đối mặt với Long Bát. Lúc này bên cạnh hắn cũng lập tức xuất hiện hai người, một trái một phải lướt vào trong nhà giam, một người đỡ Vương Thiên Lục dậy, còn một người che chở cho Vương Tử Bình.

Bọn họ là “Dụng Thủ Tẩu Lộ” Lương A Ngưu và “Diện Diện Câu Hắc” Thái Truy Miêu. Hai người đều là hảo thủ khinh công trong thế hệ mới của Tượng Tị tháp, so với “Bạch Câu Quá Khích” Phương Hận Thiếu cũng không kém hơn chút nào.

Lúc đầu Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình cho rằng đó là kẻ địch, vì vậy kinh hãi. Còn chưa kịp biến sắc, Vương Tiểu Thạch đã bình tĩnh nói:

- Bọn họ là bằng hữu của ta, Lương A Ngưu và Thái Truy Miêu nhị hiệp.

Vương Thiên Lục không nhịn được hừ lạnh:

- Khó trách lại thay đổi, hóa ra là đi tới kinh thành, bằng hữu nhiều thêm.

Vương Tử Bình vừa thấy hai nam tử, một người mày kiếm mắt tinh, phong thái dũng cảm, một người trung thực khả ái, thẹn thùng anh tuấn, trong lòng đã sinh hảo cảm, vội chào hỏi:

- Ai da, các người rất quen với đệ đệ của ta sao? Đệ đệ kia của ta lúc nhỏ không thích đọc sách, luôn luôn nghịch ngợm. A da, các người ai là Lương công tử? Vị nào là Thái đại hiệp? Tại sao nhiều tên như vậy không gọi, lại gọi là “A Ngưu”? Lệnh tôn đại nhân nhất định làm nghề nông đúng không? Còn vị kia Thái… nhất định rất thích đuổi mèo rồi? Vì sao có chim không đuổi, có rồng không đuổi, lại đi đuổi mèo? Ngươi có thù oán với mèo sao? Ha ha ha, không bằng đuổi trăng, đuổi gió, ngươi nghe xem phong nhã biết bao…

Nàng lại nói cả một hơi.

Thái Truy Miêu vốn hiền lành, nghe được chỉ đành miễn cưỡng gật đầu, hết sức xấu hổ.

Lương A Ngưu lại nhếch mũi nhíu mày, ra vẻ phiền chán không để ý tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui