Mọi người đang chờ Tô Mộng Chẩm quyết định, chờ một mệnh lệnh của Tô công tử.
- Thông báo xuống, giờ Dậu ngày hai mươi mốt tháng tháng mười một, bày tiệc tại Thanh lâu để khen thưởng công lao của Bạch nhị lâu chủ gần đây.
Tô Mộng Chẩm cuối cùng “ra lệnh”:
- Ta cho rằng, Bạch phó lâu chủ đã dẫn dắt mọi người theo một hướng tốt hơn, điều này chẳng những trước kia ta không làm được, ngay cả gia phụ cũng không làm được, đáng để khen ngợi tuyên dương. Tiệc do ta bày, người có thể do y mời đến.
Y lại ra một “mệnh lệnh” như vậy.
Nghe được “mệnh lệnh” của Tô Mộng Chẩm, Dương Vô Tà lại cảm khái, không hề ít hơn so với hơn Đao Nam Thần.
“Ngũ Phương Sát Thần” ngày đó đi theo bên cạnh Tô lâu chủ, chỉ còn lại Quách Đông Thần thường không biết tung tích, xuất quỷ nhập thần, cùng với Đao Nam Thần trung thành ngày càng già đi. Còn trong “Tam Vô” năm đó từng bảo vệ bên cạnh Tô lâu chủ, Hoa Vô Thác đã phản bội chết đi, Sư Vô Quý cũng bị ám toán bỏ mình, chỉ còn lại một mình y.
Tô công tử, Tô lâu chủ năm đó uy phong biết bao, hiện giờ lại làm bạn với gối đệm cả ngày.
Tâm tình của y cũng không dễ chịu, bởi vì y phụ trách “thông báo” cho Bạch Sầu Phi.
Y cầm tấm thiệp kia như nặng cả ngàn cân, cảm thấy mình thật sự đã già rồi, lỗi thời rồi, thậm chí vận may cũng không còn nữa.
Lúc Bạch Sầu Phi nhận thiệp, cô gái ngọt ngào tóc dài chân trần kia vẫn môi đỏ ướt át, ngón tay ngọc không ngừng múa lên.
Bạch Sầu Phi sai người khác mở thiệp, đó là Âu Dương Ý Ý. Hiển nhiên hắn rất cẩn thận, có lẽ sợ trong thiệp có thuốc mê hay thuốc độc.
Khi hắn biết được nội dung trong thiệp, cũng nhíu mày, lẩm bẩm một tiếng:
- Có huyền cơ gì đây?
Âu Dương Ý Ý xoay chuyển ánh mắt, thấp giọng hỏi:
- Công tử có đi không? Nên đi không?
Ánh mắt Bạch Sầu Phi quay sang Tường Ca Nhi.
Tường Ca Nhi đã sớm báo cáo những gì nghe được với Bạch Sầu Phi, cho nên lúc này hắn chỉ nói:
- Tôi thấy, Tô lâu chủ đối với công tử vẫn rất tin tưởng, không hề đề phòng, chi bằng…
Âu Dương Ý Ý lại không đồng ý.
- Đây có thể là một cái bẫy.
Hắn nói:
- Đi đến cuộc hẹn quá mạo hiểm.
Hai người đang muốn tranh luận tiếp, Bạch Sầu Phi lại chậm rãi nói:
- Muốn biết tình hình chân thật, tại sao không hỏi một người.
- Người nào?
- Thụ đại phu.
Thụ đại phu luôn chữa bệnh cho Tô Mộng Chẩm, đã qua mười một năm, chỉ có yn hiểu rõ tình hình của Tô Mộng Chẩm nhất, đặc biệt là bệnh trạng.
Thụ đại phu được Bạch Sầu Phi “mời” tới, ban đầu còn không hiểu chuyện gì, nhưng sau khi Bạch Sầu Phi hỏi rõ, y lập tức tắt nụ cười, giống như bị một chiếc đũa cắm vào cổ họng.
Sau đó y lại không nói gì cả.
Bạch Sầu Phi gọi hai người tới, tiếp theo hắn liền thoái thác có chuyện rời khỏi nơi đó.
Hai người này vừa đến, mới động vài cái, Thụ đại phu đã không thể không nói.
Hai người này mới động một chút, Thụ đại phu chỉ còn lại một con mắt (một con mắt khác đã bị cưỡng bách nuốt vào trong bụng mình), bốn ngón tay (đều không bị đứt, chỉ là có ngón bị cháy rụi, có ngón bị hầm chín, có ngón bị kim thép xuyên qua xương ngón tay, có ngón bị ép thành thịt vụn, có ngón thịt vẫn còn hoàn hảo nhưng xương đã bị rút ra, có ngón thật sự không ai dám tin đó vốn là, đã là, từng là một ngón tay), nửa mảnh tai (nửa mảnh khác đã bị cắt xuống, bịt kín một lỗ tai khác, bên trong thả một bánh pháo, sau một tiếng nổ, máu thịt văng tung tóe; Thụ đại phu mặc dù đã bị điếc một tai, nhưng vẫn còn một tai khác nghe được âm thanh trong khoang tai đầy máu)… Bọn họ cũng không làm y câm, bởi vì muốn y nghe được câu hỏi, nói được đáp án.
Đối với hai người này, như vậy cũng chưa tính là độc ác.
Chủ yếu là vì Bạch Sầu Phi nhớ tình bạn cũ. Hắn cũng từng bị thương vài lần, mắc vài cơn bệnh, khi đó Thụ đại phu đã chữa trị cho y.
Về phần hai người được hắn mời tới dùng hình, đương nhiên chính là Nhậm Lao và Nhậm Oán, lần trước đã cùng hắn đi đến Hoa phủ Phát đảng.
Đối với việc dùng hình, hai người bọn họ luôn luôn mhậm lao nhậm oán (nhẫn nhục chịu khó).
oOo
Trong kinh thành, đương nhiên không chỉ có Hoa phủ Phát đảng và Ôn trạch Mộng đảng đang suy đoán tình hình trong lâu.
Lôi Thuần đang ngửi mùi hoa mai cũng không ngoại lệ.
Trong vườn mai tại Lục Phân Bán đường, Lôi Thuần trong vắt như bông tuyết còn chưa rơi xuống đất, đang nhìn về một góc ngọn tháp màu xanh sẫm trong tuyết bay.
Ngọn tháp kia cao hơn một chút so với bốn tòa lầu bốn màu chung quanh, trong sương tuyết vẫn có khí phái vượt trên thiên hạ, lặng nhìn thế gian.
Nhưng người thì sao?
Người trên lầu đó phải chăng vẫn còn bệnh nặng lâu ngày?
Đó là kẻ thù giết cha nàng, mà thiếu chút nữa nàng đã gả cho y.
Cho đến khi giọng nói dịu dàng của Địch Phi Kinh vang lên bên cạnh nàng.
Đó nhất định là Địch Phi Kinh, không chỉ bởi vì Địch Phi Kinh mới có thể ung dung đến gần nàng, mà còn bởi vì chỉ Địch Phi Kinh mới có thể dùng giọng điệu lạnh lùng kiêu ngạo nói ra một cách dịu dàng như vậy.
- Coi chừng cảm lạnh đấy.
Lôi Thuần khẽ mỉm cười.
Địch Phi Kinh phủ thêm tấm chăn chiên lên người nàng.
- Y thế nào?
- Y?
- Tô Mộng Chẩm.
- À…
Địch Phi Kinh nhanh chóng khôi phục lại:
- Theo tin tức Mạc Bắc Thần dò xét được, Bạch Sầu Phi đã chặt đứt gốc cây mà Tô Mộng Chẩm yêu thích, nhưng…
Lôi Thuần lại khẽ cười, giống như một đóa mai hồng nở ra trong tuyết, nói:
- Nhưng Tô Mộng Chẩm cũng không trách cứ, đúng không?
Trong lòng Địch Phi Kinh không khỏi bội phục phán đoán của Lôi Thuần.
- Y còn bày tiệc chiêu đãi Bạch Sầu Phi vào ngày mai, nói rằng Bạch Sầu Phi đã lập công lớn cho Kim Phong Tế Vũ lâu…
Địch Phi Kinh nhìn về một góc mái cong kia, bổ sung:
- Trong lâu bây giờ đang nổi sóng ngầm…
Lôi Thuần nói:
- Nếu như vậy, Thụ đại phu cũng nên cẩn thận.
Địch Phi Kinh ngẩn người, sau đó lập tức hiểu ý của nàng.
Nhưng nàng lại nói một cách xa xăm:
- Không phải sao? Bây giờ tuyết cũng đã rơi…
Lúc nàng nói lại chắp tay, vai rất gầy, rất nhỏ, cũng rất thanh tú.
Nàng nhìn cây mai già kia.
Trước kia cha nàng là Lôi Tổn rất thích ngắm nhìn cây mai đã ba đời này. Cây mai này được trồng trước cửa sổ khuê phòng của nàng. Ở nơi đó có thể nhìn ra Kim Phong Tế Vũ lâu hùng bá kinh thành, nhất là nhân vật thần kỳ bệnh lâu chưa chết, vẫn là chúa tể võ lâm kinh sư cư ngụ ở đó, còn có tháp ngà voi và Thanh lâu.
Địch Phi Kinh từ bên cạnh nhìn lại, trông thấy dung nhan của Lôi Thuần gặp tuyết càng trong, qua sương càng đẹp.
Lôi Thuần dường như đang chờ.
Nàng chờ điều gì?
Báo thù, giết địch, hay là chờ kẻ địch kẻ thù tàn sát lẫn nhau? Một cô gái lẻ loi, xinh đẹp khiến người khác bảy phần động tâm, ba phân đau lòng như nàng, rốt cuộc có thể làm gì?
Nàng vẫn luôn nhặt hoa mai, nhìn về một góc tòa tháp trong tuyết phía xa.
Người trong tháp thì sao?
Kỳ nhân từng làm rung chuyển thiên hạ, cười ngạo tám phương, quản lý bảy mươi tám ngàn đệ tử, hiện giờ lại bệnh đến thoi thóp một hơi, lại bị nghĩa đệ do y một tay bồi dưỡng từng bước lấn áp, lúc này đang đang nghĩ gì, làm gì? Chờ chết, hay là chờ đợi phản kích? Hay là y cũng đang từ trong cửa sổ nhìn ra, vừa lúc trông thấy trong ngôi vườn phía xa, có một cô gái gặp tuyết càng trong, qua sương càng đẹp đang chờ y bại, chờ y chết, chờ y ngã xuống…
Địch Phi Kinh ở bên cạnh nàng vẫn đang do dự, không biết có nên nói với nàng hay không, rằng nghe đồn Vương Tiểu Thạch sắp trở lại kinh thành rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...