Sống thì làm người ,
Chết thì thành ma ,
Có kẻ sợ ma ,
Còn ta sợ người !
Trong 1 quán ăn nhỏ . Rất bình dân ! Long cười cười nhìn Nhã . Nhã xoay qua lại 1 vòng lại hỏi :
- Tối nay thật sự người mời cơm là Nhã . Long có thể chọn bất cứ nơi nào , không cần phải ở đây .
Cô hơi nhíu mày . 1 vài cái bàn inox , ghế nhựa cao không có thành dựa , người rất đông đúc . Ồn ào quá ! quán có vẻ không sạch sẽ nữa . Bồi bàn thì không được...........chuyên nghiệp cho lắm . Sau 2 năm mới ra khỏi nhà thì có lẽ bửa ăn này hơi..........khó chịu tí .
Long nghe đến đó cười cười :
- Thật ra thấy thế chứ thức ăn nơi này ngon lắm đấy . Vả lại , mình không quen ăn ở những nơi sang trọng . Ngại lắm , lại sợ làm mất lễ giáo gì ảnh hưởng danh tiếng Nhã thì không hay .
Nhã im lặng không nói gì . Long kêu vài món ăn cho cả 2 , với tràng giới thiệu rất.......marketing dùm cho quán . Cứ như là tiên thực không bằng ấy .
Thức ăn nóng hổi được đem ra . 2 người chăm chú cuối đầu ăn chưa nói gì khác .
- Đây là thức ăn ngon.........
Nhã ngờ ngợ hỏi 1 câu .
Long mặt hơi ngao ngáo nhìn vào dĩa cơm rang dương châu của mình rồi nhìn sang Nhã .
Long:
- Thật ra thì đây là lần đầu Long đến nên.............
Nhã ngờ ngợ gật đầu . Trong miệng lẩm bẩm “ Lần đầu......... “ . Vậy lúc nãy hắn giới thiệu bấy nhiêu điều là từ đâu ra ?..........Cái tên này........
Long gãi gãi đầu cười xòa :
- Thì lúc nãy thấy quán đông quá mà . Ai biết thức ăn dỡ thế .
Rồi lại thể hiện vẻ mặt thất vọng , đáng thương .
Nhã không biết phải nói gì . Nhìn trân trối tên trước mặt . Đúng là........tên này rất đặc biệt . Haiz , khổ não quá .
Nhã không động vào thức ăn nữa . Đôi mắt cô đầy tâm sự . Bên người , cô lấy ra 1 vật nào đó . Một bức thư ! Màu bìa của bức thư là màu nâu có vằn của gỗ .
Cô đặt trên bàn , đẩy nhẹ sang cho Long . Long đang cuối đầu ăn , ánh mắt chú ý đến bức thư trên bàn . Hắn dừng đủa lại , liếm liếm môi nhìn bức thư .
- Chắc nhà thơ nhận ra vật này .
Nhã nói . Có chút lạnh nhạt .
Long vẫn liếm liếm môi chưa đáp .
- Bức tranh mà Phương tặng hôm qua . Bức thư này được dán ở mặt sau bức tranh , vì nó cùng màu với khung tranh nên người khác không nhận ra . Đến khi Nhã đến gần bức tranh mới thấy được ......
Nhã nói dần nhỏ lại .
Long mĩm cười hiền hậu nhìn Nhã :
- Phải , là do mình gửi .
- Nội dung trong bức thư..........Long nói là đã tìm ra hung thủ của vụ án năm xưa . Có thật không ? Là có kẻ đã mưu hại anh ấy sao ?...........
Nhã cuối đầu xuống , giọng nói ngày càng nhỏ lại .
Long cười cười . Đáp
- Phải !
Rồi hắn im lặng nhìn người con gái trước mặt . Mặt hắn thản nhiên , nụ cười đã thu lại . Có chút gì đó trầm ngâm . Người con gái đối diện , đầu cô hơi cuối xuống . Cả người đang run nhè nhẹ .
Long thấy bàn tay đặt trên bàn của Nhã bóp chặt lại .
Có nước mắt , đôi khi cũng phải nuốt trở lại .
Không phải sợ khóc ra người khác thấy yếu đuối ,
Mà biết rằng dù có khóc cũng không thay đổi được gì . Nếu thế ,
Hãy để cho nước mắt rơi khi thấy nó thật sự có giá trị !
- Là ai vậy ?
Nhã bất chợt hỏi , cô vẫn cuối đầu , giọng nói có chút gì nghẹn lại .
Long nhìn ra xa xăm , cứ như hắn không nghe thấy câu hỏi đó .
Cả 2 im lặng , 1 lát sau Nhã từ từ ngẩng đầu dậy . Đôi mắt cô hơi đỏ , nhưng không có giọt nước mắt nào đọng lại trên mặt .
Nhã nhìn Long . Hắn từ từ xoay lại nhìn cô , cứ như từ nơi xa xăm trở về .
- Còn thiếu một chút .
Long thản nhiên nói .
Nhã ngạc nhiên hỏi :
- Là sao ? Thiếu gì ?
Long cười mĩm , mấp máy môi nói ra gì đó ............
Nhã đôi mắt mở to lắng nghe.
Thế giới còn lại chỉ 2 người !
Xa xa , bên kia đường . Trong 1 góc khuất , 1 chút tàn lửa ánh lên tia sáng . Trong hẻm , 2 người đang đứng cạnh nhau . 1 người là người lái chiếc xe Air Blade , hay còn gọi là đạo . Kế bên hắn là 1 tên mặt mũi nham hiểm , đồng bọn hắn . Đạo đang hút thuốc , tàn lửa từ điếu thuốc hắn phát ra .
- Chúng ta có bao nhiêu người ?
Đạo hỏi . Vẫn chăm chú nhìn về phía bàn ăn của Long và Nhã . Hắn thấy Long đang nói gì đó với Nhã .
- Tổng cộng 20 người .
Tên còn lại nói .
- Lúc nãy tao thông báo tin cho ông chủ . Thằng đó đi gặp tiểu thư , ông chủ có lệnh là bắt sống nó lại . Nếu có bắt trắc gì cứ giết , ông chủ sẽ lo liệu .
Đạo xoay sang nhìn người đàn em , âm trầm ra lệnh .
- Tụi em rõ rồi .
Người kia đáp lời .
Đạo lại nhìn sang bàn của Long và Nhã . Hắn thấy Long móc điện thoại ra gọi cho ai đó , gương mặt cười cợt . Lại từ trong túi sách móc ra cái mặt nạ trắng ! Lần trước không phải đã bỏ rồi sao ? Hắn có những 2 cái à ? Ặc , lại là cái áo khoác đó . 2 người này làm trò gì thế ?
Xong Đạo lại thấy Long đi vào nhà vệ sinh 1 lát rồi trở ra . Đầu tóc hắn rối bù , không biết hắn đang làm gì . Con mẹ nó , chúng mày làm cái chó gì thế ?
Long hiện đang ngồi trước mặt Nhã y chang như lần hắn làm Văn chú ý . Áo măng tô trắng , mặt nạ trắng , đầu tóc rối bù . Duy đôi mắt hắn cười cợt nói đủ thứ chuyện hài mà thôi .
Nhã cũng không hiểu nữa . Lúc nãy hắn kể Nhã nghe 1 câu chuyện cười nào đó , rồi tự động thay đồ rồi ngồi cười giỡn từ lúc nãy đến giờ . Cái này.........còn chuyện mình muốn biết là sao ? Cái gì bị thiếu ?
Long cứ nói mãi , đến 1 tiếng lận .
- Chờ Long đi vệ sinh rồi ra nói tiếp nhé .
Long cười cười tự nhiên nói . Rồi chưa đợi Nhã lên tiếng hắn đã tự đứng lên , lủi thủi bước vào nhà vệ sinh .
15ph sau , 1 người mang áo khoác trắng , mặt nạ trắng , đầu tóc rối bù từ trong nhà vệ sinh bước ra . Người quái dị thu hút tầm nhìn của rất nhiều người trong quán , tên đó đi lại rồi ngồi xuống trước mặt Nhã .
- Á , ai đây ?
Nhã thốt lên nhẹ 1 tiếng , 1 tay cô che miệng lại .
Người trước mặt không phải Long , chỉ là cách ăn mặt và bề ngoài giả dạng giống thôi . Đôi mắt già nua , da tay nhăn nheo . Nếu không ngồi gần cô cũng không phát hiện .
Người đối diện cười cười , gãi gãi đầu . 1 giọng nói già nua cất lên
- Cô bé xinh đẹp thứ cho , cậu trai lúc nãy bảo tôi nói với cô là cậu ấy có việc nên đi trước . Bảo là cô hãy về trước , cậu ấy sẽ gặp cô để nói rõ .
Người đối diện lại gãi gãi đầu . Chợt đứng dậy .
- Bác định đi đâu ?
Nhã hơi nghi hoặc hỏi .
- À , tôi là người làm vì tiền thôi . Tôi nghèo lắm cô à . Cậu ấy cho tôi tiền , bảo tôi kêu 1 chiếc Taxi chạy tới 1 chổ đợi cậu ấy đến . Cậu ấy nói lát sau sẽ gọi cho tôi biết địa điểm .
Người lạ nói rồi cười cười nhẹ . Nhã im lặng .
Cô nhìn bóng lưng người lạ đi xa dần , hơi gù , hơi cô độc dưới ánh đèn đường đêm .Cô bỏ qua thắc mắc về Long và về những đều lúc nãy . Có gì đó thương cảm trong lòng cô . Mình ngồi ở đây đã cảm thấy không thoải mái , cảm thấy không xứng đáng . Còn người ta thì...........
Bổng nhiên cô thấy mình tệ hại , kiêu căng , cô tiểu thư quá . Có phải tên đó cố ý làm như thế ?..........
Cô ngồi trầm ngâm nhìn xuống bàn . Dĩa cơm của Long đã hết từ lúc nào , không còn 1 hạt cơm nào cả . Cô lại nhìn sang đĩa thức ăn của mình .......
Cô với tay lấy 1 đôi đũa khác , gấp lấy một miếng thức ăn bỏ vào miệng...........
O0O..............................
Ở bên kia đường...............
Đạo trông thấy Long vào nhà vệ sinh rồi lại đi ra . Sau khi đi ra thì lập tức bắt Taxi đi đâu đó . Hắn xoay sang nhìn đàn em kế bên .
- Thông báo mọi người chuẩn bị , theo lệnh của ông chủ đi bắt thằng đó lại .
- Dạ , đại ca tụi em sẵn sàng rồi .
- Ừa , đi !
Mọi người đều có việc của mình , mạnh ai nấy làm.............
O0O....................
Chiếc Taxi rẻ vào 1 con hẻm để đi đường tắt au xuống công viên Hoàng Văn Thụ , gặp mặt Long .
Hẻm này tối thật ! Lại không có chút ánh sáng nào . Đường cũng êm ......
Phụt !
Tài xế và người mặt áo khoát trắng nheo mắt lại ! Nhức mắt quá !
Sáng quá , ánh sáng ở đâu ra thế ? Nó rọi thẳng vào mặt .
Bác tài dừng xe lại , mở cửa bước ra . Sáng quá......
Bác tài nheo mắt lại nhìn nhìn phía trước . Đây là............
Phía trước 1 hàng mười mấy chiếc xe gắn máy khác nhau đang rọi đèn pha vào thẳng chiếc Taxi . Trên đó có rất nhiều người đang ngồi .
Trên tay những người này đang cầm những ống sắt vác trên vai . Ánh mắt rất lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào chiếc Taxi .
Bác tài sợ run cả người lên , muốn nói gì đó lại không dám lên tiếng . Là.......là.........là cướp à ? 2 chân bàn tài run cả lên.........
Người ngồi trong xe đã xanh xám mặt lại rồi . Ông trời ạ ! Con còn muốn sống , ông cho con giữ lại cái mạng nhỏ này . Con lạy ông.........
Bẹp ! Bẹp ! Bẹp !
Tiếng dép chạm với đất ướt bên dưới........
Từ phía đoàn xe bước dần ra 1 người . Hắn vác 1 ống sắt trên vai , gương mặt góc cạnh . To con , cái môi dày , có 1 vết sẹo dọc theo mũi trông rất dữ tợn . Người này là người lái xe Air Blade , tên Đạo .
Đạo bước dần đến chiếc Taxi , cả đoàn xe phía sau hắn nãy giờ vẫn yên lặng .
Tài xế thấy thế hoảng lên , run run tiến lại gần , hơi khom người xuống :
- Đại...........đại..........đại........ca. ..........em........em...........
Đạo liếc nhìn tên Tài xế .
- Áaaaaa
Tài xế hét lên 1 tiếng , ngã xuống đất co người lại .
Đạo từ từ co chân về , hắn vừa tặng cho thằng ngu kia 1 đạp .
_ Ồn quá .
Hắn nói rất thản nhiên
Hắn lại bước từ từ đến chiếc Taxi .
Hắn nhìn người đang ngồi ở ghế sau . Ánh mắt hắn bình tĩnh như nhìn cừu đã lạc trong bầy dê .
Hắn giơ mạnh ống sắt trong tay lên !
Xoảng !
Cửa kính phía sau đã bị đánh bể . Người ngồi trong xe đã xanh xám mặt mày lại . Người run rẩy , cả cử động cũng không dám .
Đạo từ từ mở cửa kính ra , hắn quẳng ống sắt sang 1 bên .
Beng ! beng beng !
Bấy nhiu đã đủ làm con mồi không dám chạy loạn !
Cửa Taxi được mở ra . Đạo đưa đầu vào nhìn người ngồi trong xe . Miệng hắn lạnh nhạt thốt :
_ Mời mày về nhà ông chủ tao nhé . Thằng ranh !
Đạo rít cao lên 2 chữ “ Thằng Ranh ! “ từ trong miệng..............
O0O.....................
30ph sau việc chiếc Taxi .
Chiếc điện thoại vang lên , Văn bắt máy . Hắn trầm ngâm nghe Đạo kể lại
“ Ông chủ , thằng đó nó cáo già quá . Bọn em đã bị nó gạt , không biết nó đã tráo đổi từ lúc nào nữa . Người tụi em bắt được chỉ là 1 thằng đóng giả vai nó thôi ạ..........tụi em............”
Văn dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại . Hắn trầm ngâm !
Hôm nay nhà bị mất trộm , hắn coi lại thì chỉ là 1 tài liệu không giá trị gì cả . Nhà kho bị cháy , còn lại không có gì khác thường .
Là chuyện gì đây ?
Nhưng hắn đã ngửi thấy mùi nguy hiểm . Tên oắt con đó , rất nguy hiểm !
Hắn muốn bắt tên đó lại , hắn muốn kiểm soát mọi chuyện . Nhưng............tên đó lại biết trước kế hoạch của hắn . Trên đời này có người đoán việc như thần vậy sao ?
Thật nguy hiểm............
Hắn ở trong phòng sách của mình suy nghĩ . Tay chống cằm !
1 giờ sau . Hắn bắt điện thoại lên , tra số .
“ Alô , là tôi , Văn đây “
“...............”
“ Hiện nay tôi muốn các người giúp tôi thêm nữa , tôi muốn giết 1 người . 1 kẻ rất nguy hiểm “
“ ...................... “
“ Yên tâm , việc ta đã hứa tôi sẽ làm . Nhưng trước tiên tôi cần các người trừ khử người này . Hắn rất khôn ngoan , và hắn đang xen vào chuyện của chúng ta “
“ ................... “
“ Các người tham lam đấy . Tôi chấp nhận điều kiện nhưng hãy nhanh lên , tôi có trực giác không tốt . Có gì đó đang hoạt động , các người phải nhanh lên “
“ .............................. “
“ Được , tôi chờ nghe tin của các người “
Cạch ! Chiếc điện thoại được đặt xuống bàn . Văn vừa gọi cho 1 nhân vật quan trọng nào đó..............
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời .
1 mặt trăng với 1 vòng tròn màu đỏ nhỏ , một ngôi sao màu cam lấp lánh .
Cuộc vui đã bắt đầu từ lâu , bây giờ tiệc đã sắp tàn .
Tiệc tàn rồi , Sẽ có kẻ vui người buồn..............
Đêm âm thầm trôi , đợi cho 1 cơn sóng dữ kéo tới .
Mọi sắp đặt đều đã vào khuôn khổ .
Còn 1 ẩn số cuối cùng cho bài toán đố...................
Đêm , những bài hát vu vơ cất lên theo tiếng gió .................
Nhiều người đang...........
Đợi !
Đợi !
Sắp đến rồi !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...