Lừa Tình

Hôm nay là lễ kết hôn của tổng giám đốc Hoàng Kim, phóng viên đã tới chật kín hết cả hội trường. Không biết là vị tiểu thư quyền quý nhà nào có thể đánh cắp trái tim của Mộ tổng lạnh lùng.

Trong phòng trang điểm, La Lệ ăn mặc vô cùng sa hoa. Chiếc váy cưới trắng thuần xẻ ngực đính vài viên ngọc trai tuyệt đẹp, đuôi váy xõa xuống tựa như mỹ nhân ngư tung tăng. La Lệ hiện giờ vô cùng hài lòng, cô ta chịu uất ức bao nhiêu lâu năm, cuối cùng cũng tu thành chính quả, giành được chức vị cao, được người người ghen tị.

“Lệ Lệ!”

“Mẹ? Mẹ đến đây làm gì?” La Lệ khó chịu nhìn người vừa bước vào phòng trang điểm.

“Lệ Lệ! Không phải mẹ có ác ý gì, nhưng mẹ thấy cậu Mộ gì đó không có yêu con, cậu ta thậm chí còn không tôn trọng mẹ…”

“Không tôn trọng mẹ là không yêu con sao? Mẹ lấy đâu ra cái lý luận ấy? Con nói rồi! Chuyện của con mẹ đừng can thiệp vào. Từ rất lâu trước đây anh ấy đã yêu con, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy.”

“Lệ Lệ à! Con tin mẹ đi! Mẹ có thể nhận ra là cậu ta không yêu con. Đừng kết hôn nữa! Không có hạnh phúc đâu con à!”


“Sống một cuộc sống giàu sang phú quý mà không đủ hạnh phúc thì mẹ còn muốn thế nào nữa? Mẹ chẳng lẽ muốn con lên trời hái sao cho mẹ mẹ mới vừa lòng hay sao? Con xin mẹ! Hôm nay là ngày kết hôn của con. Mẹ đừng đứng đây nói điềm gở nữa. Mẹ ra ngoài đi!”

Mẹ La Lệ thấy không xoay chuyển được, thất vọng bước ra ngoài.

“Lệ Lệ! Mẹ sẽ không tham gia hôn lễ. Mẹ mong con sẽ không hối hận về quyết định ngày hôm nay!”

La Lệ giận dữ ném lọ nước hoa trong tay. Gì chứ? Trong ngày cô ta kết hôn đến đây rủa xả là có ý gì? Khi nhân viên trang điểm vào, La Lệ lập tức thu lại dáng vẻ hung hăng lúc nãy, làm một Tổng giám đốc phu nhân tương lai hiền dịu.

Mộ Vân Triệt ở bên ngoài tiếp khách, không ngừng cảm thán.

“Đám cưới gì mà sơ sài. Lần sau kết hôn với Tâm Di phải làm to lên mới được. Ừm. Làm ở đâu thì tốt đây?”

“Mộ Vân Triệt!” Cùng với tiếng gầm đầy phẫn nộ là một cú đấm giáng xuống mặt Mộ Vân Triệt.

Anh nhanh chóng tránh đi. Đùa à? Hôm nay phải kết hôn, cho dù không muong muốn hôn lẽ này đi chăng nữa nhưng mang khuôn mặt bầm tím đến lễ đường chẳng phải sẽ bị cười cho sao? 

“Hoằng Lâm! Cậu phát điên cái gì?”

“Mộ Vân Triệt! Xem như tao nhìn lầm mày. Mày sao có thể phụ Tâm Di? Cô ấy yêu mày như vậy. Mày là đồ khốn nạn!”

“A? Nói nghe thực hay! Cậu sao không tự nhìn lại bản thân mình đi?” Mộ Vân Triệt khinh bỉ nhìn Hoằng Lâm một lượt, trào phúng nói “Dụ dỗ cô chị đi làm gián điệp thương nghiệp, bây giờ đến cả cô em cũng không tha. Nhà La Lệ còn một người mẹ đấy. Hay là khi nào chơi chán Tâm Di cậu sẽ đi tìm bà ta?”

“Mẹ kiếp! Mày câm mồm!”


Hai người đàn ông đánh nhau thành một đoàn trên sàn, tân khách hiếu kỳ nhìn qua. Chẳng lẽ là cướp cô dâu? Đánh một lúc, quần áo hai người đều xộc xệch không ra hình dạng. Hoằng Lâm gằn từng tiếng nói:

“Mày đã phụ Tâm Di thì tao nhất định sẽ cướp cô ấy đi. Đợi đó!”

Mộ Vân Triệt phủi bụi trên người, khinh miệt liếc mắt, gọi một cú điện thoại.

“Vân?”

“Là anh đây! Em chơi vui không?”

“Rất vui nha! Nhưng anh bác sĩ lại rất khó chịu. Còn mắng anh là đại phôi đản. Anh yên tâm. Em đã đánh anh ấy một trận nha.” Giọng La Tâm Di đầy đắc ý, cô cười ngọt ngào kể chuyện cho anh.

“Tâm Di thật giỏi! Trở về thưởng cho em được không?”

“Được a! Vân, anh và chị La Lệ sao rồi?”

“Sắp đến giờ làm lễ. Em yên tâm! Đợi mọi việc xong xuôi, anh sẽ sang Hawaii đón em về.”


Tắt điện thoại, Mộ Vân Triệt đi về phía hội trường.

“La Lệ! Cô cũng biết tôi là người thù dai mà, đúng không? Yên tâm đi! Sẽ cho cô một bất ngờ lớn, lớn đến mức cô không ngóc đầu lên được.” Anh cười đến tàn nhẫn.

Cùng với những bản nhạc du dương, La Lệ tay cầm đóa bách hợp đi vào lễ đường. Mộ Vân Triệt nhìn bó hoa trong tay cô ta, thầm tiếc nuối. Hoa thì tinh khiết, người cầm thì dơ bẩn. Quá tương phản rồi! La Lệ mang vẻ mặt hạnh phúc từng bước đi về phía anh. Cô ta có thể thấy cánh cổng mà cô ta mong đợi bấy lâu nay đang ở ngay trước mắt. Cánh cổng của sự giàu sang, của danh vọng mà bao nhiêu người ước ao. Khi cô ta đưa tay tới cho Mộ Vân Triệt, anh chỉ cười mà không đón lấy. Nụ cười ấy khiến La Lệ có dự cảm không lành. Quả nhiên, Mộ Vân Triệt quay xuống chỗ tân khách, cười nói:

“Hôm nay, một người bạn cũ của vợ chưa cưới của tôi đã tặng cho tôi một đoạn video. Trước khi làm lễ, tôi muốn mọi người cùng tôi xem đoạn video này, được không?”

Tân khách phía dưới ồn ào đáp ứng. Khi video được mở lên, sắc mặt La Lệ lập tức trắng bệch, cô ta muốn xông lên tắt đi nhưng hai vệ sĩ không biết từ đâu ra đã chế trụ không cho cô ta nhúc nhích. La Lệ gào lên:

“Triệt! Mau tắt! Mau tắt đi!”

Video đang được phát, là hình ảnh cô ta cùng nhiều người đàn ông làm tình ở khách sạn. Trong video, La Lệ phóng đãng kẹp lấy thắt lưng người này, ngậm lấy dương v*t người kia, cả tay và ngực cũng dùng để hầu hạ. Từng đoạn từng đoạn khiến tâm La Lệ xám như tro tàn. Cô ta nhìn về phía Mộ Vân Triệt, thấy anh đang âm tàn nhìn cô ta. La Lệ biết, mình xong rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui