Buổi sáng Lý Nhạc tỉnh dậy thì chị đã đi rồi, trên bàn có cháo cho cậu, bên cạnh còn có cả thuốc. Lý Nhạc Nhất ngồi xuống trước bàn, vô thức cầm thìa khuấy tròn trong bát cháo. Đêm qua cậu nằm trên giường đã suy nghĩ rất lâu, cậu không thể để chị nuôi mình như vậy được, cậu cũng muốn kiếm tiền.
Thực ra hôm đó cậu đã nghe được hết những gì bà mối nói, cậu không thể kéo chân chị, nếu không chị cậu sẽ không thể lấy chồng. Mặc dù cậu không hiểu vì sao 30 tuổi nhất định phải lấy chồng, nhưng cậu không muốn những người đó nói chị mình như vậy, trong mắt cậu chị gái là tốt nhất.
Ăn cháo xong, Lý Nhạc Nhất còn phải mang đồ đi trả. Cậu đi đến trước hai chiếc túi đựng đồ ăn vặt, quai túi đã được Lý Diễm Thanh buộc hình nơ con bướm, Lý Nhạc Nhất không biết buộc kiểu này, cho nên cậu không có cơ hội mở nó ra nhìn lần cuối.
Lý Nhạc Nhất xách túi ra cửa, đi qua cửa hàng Hạ, rẽ hai lối rẽ trên đường lên núi là có thể đến nơi. Điều này Kỳ Hàn nói cho cậu biết, nhưng hắn không nói cụ thể nhà hắn ở đâu, cho nên Lý Nhạc Nhất đứng trước ba ngôi nhà đầy khó xử, chẳng lẽ phải gõ cửa từng nhà sao?
Lý Nhạc Nhất vừa đến trước ngôi nhà đầu tiên, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ.
"Cháu nói là đi kiếm tiền, kiếm thế này hả? Nằm trong sân phơi nắng?"
"Bà vội cái gì, còn hơn hai mươi ngày cơ mà?"
Là giọng của Kỳ Hàn! Lý Nhạc Nhất mím môi, cậu không cần gõ cửa hai nhà còn lại nữa. Trong nhà lại truyền đến tiếng nói chuyện.
"Bà không vội, một người trẻ tuổi mới hai mươi như cháu mà suốt ngày nằm ườn ở đây, không thấy có lỗi với gân cốt của cháu à?"
Kỳ Hàn cười một tiếng, giọng điệu không đứng đắn: "Hôm qua cháu ra ngoài cả ngày bà cũng nói, hôm nay cháu không đi đâu bà cũng nói, hay là cháu tìm đại cái xà nhà treo lên nhé."
"Tùy cháu." – Bà nội kéo cổng ra, quay đầu lại nói với vào trong: "Trước khi treo nhớ trả tiền!" – Rồi ra ngoài, lại nhìn thấy Lý Nhạc Nhất đang đứng ngoài cửa.
"Nhạc Nhất?" – Bà nội gọi cậu một tiếng không chắc chắn lắm.
"Chào bà ạ." – Lý Nhạc Nhất cười lễ phép, hai tay lại giấu túi đồ ra sau theo bản năng.
Trong sân truyền đến tiếng ghế dựa ngã rầm xuống đất, ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập, gần đến cổng, tiếng bước chân hơi chậm lại.
Kỳ Hàn xuất hiện, trong mắt hắn có vẻ ngạc nhiên và vui mừng, mắt hắn đối diện với tầm mắt Lý Nhạc Nhất một lát, vài giây sau mới chậm rãi hướng xuống, nhìn thấy túi đồ trong tay Lý Nhạc Nhất, vẻ mặt khôi phục lại như bình thường, hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"
"Giọng điệu kiểu gì thế hả!" – Bà nội vỗ lưng Kỳ Hàn bụp một phát, nói: "Không thấy người ta còn xách nhiều đồ thế à, ra cầm đỡ nhanh lên."
Kỳ Hàn đi tới, ánh mắt như có như không liếc qua ngón tay hồng hồng vì bị quai nilon siết vào, hỏi: "Là cho tôi, hay trả tôi?"
Lý Nhạc Nhất bị ngữ điệu của hắn làm cho kinh hoảng, giống như khi cậu bị Kỳ Hàn vây trong bàn đá ngày hôm qua, cậu ngước mắt hỏi: "Có gì khác nhau sao?"
"Nếu là cho tôi, tôi sẽ cầm giúp cậu, vào nhà chúng ta thương lượng sau. Nếu là trả lại cho tôi, vậy thì cậu tự cầm đi, cũng đừng vào nhà."
Lý Nhạc Nhất vẫn không hiểu hai cái này khác nhau chỗ nào, một cái túi trong tay đột nhiên bị Xuân Thành cầm lấy, bà nội nghe hai người nói mà ngứa tai chả hiểu gì, mấy câu đầu đã không hiểu rồi, mấy câu sau lại thấy Kỳ Hàn không cho người ta vào nhà, bà bực mình tự xách đồ luôn.
"Không vào nhà thì cháu tự tìm chỗ nào mát mẻ rồi biến đi, Nhạc Nhất, đừng đứng ngoài nữa, vào đây với bà."
Thấy bà nội xách hai túi đồ càng đi càng xa, Lý Nhạc Nhất vẫn còn đứng yên tại chỗ không biết phải làm sao, cậu ngẩng đầu dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Kỳ Hàn. Kỳ Hàn lạnh mặt, giọng cũng lạnh:
"Đứng đấy làm gì, không phải bảo cậu vào nhà ngồi à?"
Lý Nhạc Nhất được cho phép mới dám vào, túi còn lại đã bị Kỳ Hàn xách, Lý Nhạc Nhất nhìn hắn không hiểu gì cả, hắn lại không chia cho cậu nửa ánh mắt, chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Nhìn đường."
Vào nhà, bà nội rót nước cho Lý Nhạc Nhất, lại thân thiết ngồi bên cạnh cậu, cười tủm tỉm: "Nhạc Nhất à, sao hôm nay lại đến nhà bà chơi? Còn mang nhiều đồ thế này nữa."
Lý Nhạc Nhất không dám nhìn vào mắt Xuân Thành, bây giờ trong lòng cậu đang loạn tùng phèo, Kỳ Hàn nói nếu cậu muốn trả mấy thứ này cho hắn thì không được vào nhà, nhưng bây giờ cậu đã vào rồi, vậy cậu có cần trả nữa không? Nếu Kỳ Hàn từ chối cậu trả lại đồ, vậy có phải cậu sẽ được giữ những thứ này lại không?
Lý Nhạc Nhất không nghĩ ra được đáp án, chị chưa dạy cậu cái này, Lý Nhạc Nhất cũng chưa từng gặp trường hợp người được trả đồ từ chối nhận đồ.
"Cậu ta không đến đây chơi, cũng không phải mang đồ cho bà." – Kỳ Hàn bước vào nhà chậm rì rì, đặt túi xuống, cũng tự rót cho mình một chén nước.
"Bà đang hỏi Nhạc Nhất, cháu xen mồm vào làm gì." – Bà nội lườm hắn.
"Rồi, vậy bà cứ để cậu ta tự nói đi."
Ánh mắt của hai người đều hướng về phía Lý Nhạc Nhất, ép Lý Nhạc Nhất nhỏ giọng như tiếng muỗi bay: "Bà ơi, cháu đến trả đồ."
"Trả đồ?"
"Vâng." – Ánh mắt của Lý Nhạc Nhất đặt trên hai túi đồ, nhìn qua không giống người đi trả, mà giống như đang khát cầu:
"Chỗ này đều là Kỳ Hàn mua cho cháu ngày hôm qua, hôm nay cháu đến trả lại."
Nghe tên của mình phát ra từ miệng Lý Nhạc Nhất, tim Kỳ Hàn đập lệch một nhịp, chủ yếu là vì Lý Nhạc Nhất nói quá nhẹ, lại mang theo âm điệu đặc biệt thuộc về một mình Lý Nhạc Nhất. Kỳ Hàn chưa từng nghe người nào gọi tên hắn như thế, sáng tháng bảy đã nắng lắm rồi, tiếng ve kêu quá vang, ồn ào khiến Kỳ Hàn miệng khô lưỡi khô, hắn lại rót cho mình một chén nước.
Bên này Xuân Thành chỉ động não một chút đã đủ hiểu nguồn cơn sự tình, bà liếc Kỳ Hàn, dùng ánh mắt ám chỉ hai cái túi, hỏi: "Cháu mua?"
"Vầng." – Dù sao cũng đã nói đến bước này,
Kỳ Hàn hào phóng thừa nhận.
"Tiền ở đâu ra?"
Kỳ Hàn cảm thấy buồn cười, bà biết thừa là dùng một trăm tệ kia để mua mà còn cố ý hỏi hắn. Hắn liếc mắt nhìn Lý Nhạc Nhất ngồi bên cạnh mình, buổi sáng gặp cậu hắn quá vui sướng, biết cậu muốn trả đồ hắn lại giận đến mức không suy nghĩ được. Bây giờ bình tĩnh lại, nhớ đến dáng vẻ vừa nãy khi nói chuyện của Lý Nhạc Nhất, hắn đoán được đây không phải chủ ý của cậu, chắc chắn là chị cậu muốn cậu trả.
Lại là chị của cậu, Kỳ Hàn hơi đau đầu, giọng điệu cũng thấy phiền: "Thì là một trăm tệ đấy, bây giờ cậu ta mang đồ đến, cháu đem đi trả, rồi trả lại tiền cho bà."
"Không trả được." – Lý Nhạc Nhất nhỏ giọng nói.
Không ngờ cậu lại lên tiếng, Kỳ Hàn nhìn cậu, hỏi: "Sao cậu biết không trả được?"
"Thì là không trả được."
"Vậy tôi vứt đi, dù sao trong nhà cũng không có ai ăn."
"Không được!" – Lý Nhạc Nhất đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt mở thật to khiến Lý Nhạc Nhất vô thức nhớ đến con cáo tai to bạn cùng phòng hắn nuôi, lúc trước hắn không hiểu sao bạn mình lại mê mệt cuồng nhiệt nó đến thế, bây giờ lại thấy thấu hiểu vài phần.
"Vì sao không được, cậu trả lại tức là đồ của tôi, tôi muốn làm gì thì làm." – Kỳ Hàn trả lời không nhanh không chậm.
Lý Nhạc Nhất không thể phản bác, điều này cậu cũng biết, cho nên cậu nhìn Kỳ Hàn, trong giọng điệu có vẻ cẩn thận và ẩn chứa một hi vọng xa vời: "Cậu định vứt chúng nó ở đâu?"
Kỳ Hàn không chịu được ánh mắt này của Lý Nhạc Nhất, thậm chí hắn còn không dám đoán xem liệu có phải Lý Nhạc Nhất sẽ đến chỗ hắn vứt đồ để nhặt lại hay không. Kỳ Hàn mở túi ra, tiện tay lấy một gói kẹo ném đến trước mặt Lý Nhạc Nhất: "Không vứt, để lại đãi khách."
Lý Nhạc Nhất nhìn chằm chằm gói kẹo đủ màu sắc trước mặt mình, hôm qua tự tay cậu chọn gói này, cậu đã thèm nó lâu lắm rồi, nhìn nó có vẻ rất ngon, Kỳ Hàn cũng từng muốn mua nó để ăn cùng với Kỳ Hàn.
"Chẳng lẽ lúc này chị cậu cũng không cho cậu ăn?" – Kỳ Hàn thấy cậu mãi không động đậy, trong giọng không khỏi mang theo vẻ lạnh lẽo.
"Không đâu." – Lý Nhạc Nhất nói chắc chắn, sau đó cầm gói kẹo trong tay, mím môi, vẻ mặt không còn câu nệ như trước nữa.
Bà nội nhìn tình cảnh này cũng biết hai người quan hệ không tồi, bà đứng dậy, nói với Kỳ Hàn: "Bà không quan tâm cháu dùng cách gì, dù sao cháu cũng phải trả lại tiền cho bà." – Rồi bà quay đầu nói với Lý Nhạc Nhất: "Nhạc Nhất à, cháu cứ ngồi chơi nhà bà, bà đi chơi mạt chược đây, có việc thì gọi anh, nếu anh bắt nạt cháu cháu nói cho bà biết, bà sẽ đánh anh cho."
Lý Nhạc Nhất ngoan ngoãn gật đầu, nhìn theo Xuân Thành ra ngoài, rồi quay đầu đối diện với ánh mắt nghiền ngẫm của Kỳ Hàn.
"Vừa nãy bà nói gì nghe được không?"
"Ừm."
"Gọi anh nghe xem nào."
"Anh ơi."
...
Cuối cùng Kỳ Hàn cũng hiểu thế nào là tự bê đá đập chân mình, hắn không ngờ Lý Nhạc Nhất lại gọi hắn không chút do dự, tiếng anh này còn mang lại cảm giác hơn cả khi cậu gọi tên Kỳ Hàn. Trong chén không còn một giọt nước, trong ấm cũng hết nước, Kỳ Hàn nuốt nước bọt, lại nghe thấy Lý Nhạc Nhất nói: "Anh ơi, anh khát nước à? Em có nước này."
Lý Nhạc Nhất đưa chén nước của mình cho Kỳ Hàn, Kỳ Hàn cũng nhận lấy uống một ngụm không chút do dự, có lẽ vì muốn giảm bớt xấu hổ, hắn uống xong hỏi: "Em không uống à?"
"Em chỉ uống một ngụm nhỏ thôi." – Lý Nhạc Nhất thành thật đáp.
Kỳ Hàn cúi đầu nhìn cái chén trong tay, chất liệu của chén khá đặc biệt, những nơi chạm nước đều sẽ để lại dấu vết, mà cả miệng chén chỉ có mỗi nơi Kỳ Hàn vừa uống là có dấu vết của nước. Điều này có nghĩa là hắn vừa uống vào nơi Lý Nhạc Nhất uống.
Kỳ Hàn cảm thấy cổ họng mình càng khát.
- -------------------
Nước: Tôi có nặng một tấn cũng không đủ cho anh uống.
Tác giả: Tui đã nghĩ ra cách để hai người kiếm tiền rồi yeah yeah, cảm ơn mọi người đã bình luận và lưu truyện!! Câu chuyện này thực ra là do tui sôi máu viết luôn, còn chưa xây xong dàn ý nữa, nhưng tui sẽ cố gắng viết thật hay, không bỏ giữa chừng [nắm tay]
Editor: Tui đổi xưng hô luôn nhé. Chương này đổi xưng hô hơi gấp nhưng mà tui không biết đổi chỗ nào cho mượt, với lại
tui thèm xưng hô anh-em lắm roài:>>
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...