Lừa Gạt

Không biết ôm bao lâu, Lý Nhạc Nhất mới chui ra khỏi lòng Kỳ Hàn, hiếm khi thấy cậu ngại ngùng như lúc này, từ khi cậu lớn chị cậu rất ít khi ôm cậu chứ đừng nói là ôm lâu như thế.

"Không ôm nữa?" – Kỳ Hàn cúi đầu nhìn cậu.

Lý Nhạc Nhất lắc lắc đầu, tay cũng thu về, ngoan ngoãn ngồi yên.

Kỳ Hàn xoa xoa đầu cậu, nhặt điện thoại lên, kéo ghế ngồi bên cạnh Lý Nhạc Nhất. Cuộc trò chuyện đã kết thúc, chỉ còn lại một loạt tin nhắn của Chu Tử Duy 'Làm người đi Kỳ Hàn."

Kỳ Hàn không định để ý đến cậu ta, kết quả Chu Tử Duy lại gửi thêm một tin:

Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Lần trước mày hỏi chuyện cậu tao, có phải vì em ấy không?

Kỳ Hàn vốn không định nói, nhưng nghĩ đến sau này đưa Lý Nhạc Nhất tới viện kiểu gì Chu Tử Duy cũng biết, thà rằng nói sớm để hai bên dễ dàng hỗ trợ lẫn nhau.

Kỳ: Ừ.

Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Tao biết mà! Tao biết mà! Tao vừa nghe thấy cái giọng mày "Muốn ôm nữa không?". Chậc chậc chậc, lừa dối, à không, lừa gạt. Mày không sợ đến lúc đấy người ta nhớ đến mày nữa à.

Kỳ: Bớt mỏ quạ.

Kỳ Hàn nhắn xong lập tức bật chế độ không làm phiền, sợ Chu Tử Duy lại dọa Lý Nhạc Nhất, còn chuyện kia, có nhớ hắn hay không hắn tạm thời không quan tâm, hắn muốn Lý Nhạc Nhất khỏe mạnh.


"Chơi nữa không?" – Kỳ Hàn đưa điện thoại cho Lý Nhạc Nhất.

Lý Nhạc Nhất lắc đầu: "Không chơi nữa."

"Vẫn chưa hoàn hồn hả? Một cái ôm thôi mà uy lực lớn vậy?" – Kỳ Hàn cười trêu cậu, hắn cũng vừa mới phát hiện Lý Nhạc Nhất sẽ thấy ngại ngùng khi được ôm.

Lý Nhạc Nhất kháng cự ánh mắt của hắn, kẹo Kỳ Hàn vừa cho cậu đã tan hết rồi, cậu mím môi, muốn ăn nữa.

"Ăn nữa không?" – Kỳ Hàn cầm túi kẹo quơ quơ trước mặt cậu. Lại bị Kỳ Hàn nhìn thấu suy nghĩ, Lý Nhạc Nhất hơi bực, dứt khoát nghiêng người đi, còn liếm liếm chỗ răng nanh bị thiếu, cậu phát hiện liếm nó sẽ nếm được một chút vị ngọt còn sót lại.

Kỳ Hàn nhìn cậu, thấy một bên má Lý Nhạc Nhất hơi phồng phồng động đậy như con hamster đang ăn.

"Lý Nhạc Nhất."

Lý Nhạc Nhất và Kỳ Hàn đang ngồi dưới bóng cây, ve trên cây kêu vang khiến tiếng của Kỳ Hàn có vẻ xa xôi, rồi lại thành âm thanh tồn tại duy nhất trong bầu không khí ầm ĩ này.

"Cái gì?" – Lý Nhạc Nhất quay lại nhìn hắn.

"Đừng liếm răng, nó sẽ không mọc được."

"Vậy phải làm thế nào nó mới mọc được?"

"Có phải anh phải trả em một cái hôn không?"

Lý Nhạc Nhất không hiểu tại sao đề tài lại chuyển đến việc này, nhưng đúng là sáng hôm nay Kỳ Hàn đã nói những lời này, mà Lý Nhạc Nhất cũng đã đồng ý, cho nên Lý Nhạc Nhất gật đầu.

"Em lại đây, anh trả cho em."

Lý Nhạc Nhất nghe lời xoay cả người lại, Kỳ Hàn thuận thế đặt tay lên gáy cậu, hơi hơi nghiêng đầu, Lý Nhạc Nhất cảm giác mình cũng nên nghiêng đầu để mũi hai người không chạm vào nhau, vì thế cậu nghiêng ngược lại với Kỳ Hàn, hai đôi môi kề sát vào nhau.

Lý Nhạc Nhất tưởng chỉ hôn một chút như ngày hôm qua, nhưng khi cậu định lui ra thì bàn tay trên gáy cậu lại đè xuống khiến Lý Nhạc Nhất ngồi yên không thể nhúc nhích, ngay sau đó trên môi truyền đến cảm giác ướt át.

Lưỡi Kỳ Hàn đang liếm môi cậu.


Lý Nhạc Nhất trợn mắt, nhìn Kỳ Hàn đầy khó hiểu, bốn mắt nhìn nhau, cậu thấy trong mắt Kỳ Hàn hàm chứa cảm xúc mà cậu không hiểu, giống như một xoáy nước màu đen vây khốn cậu.

"Mở miệng ra." – Kỳ Hàn dán môi cậu, thấp giọng nói.

Lý Nhạc Nhất ngây thơ hé môi, ngay lập tức cảm giác ướt át trượt qua cánh môi thẳng vào trong miệng cậu, khơi mào đầu lưỡi cậu dây dưa cùng thứ mềm mại này.

Mắt cậu bị một bàn tay che kín khiến cảm xúc trong miệng khuếch tán cực độ, cậu bị ép mở miệng to hơn nữa để Kỳ Hàn thoải mái xâm lược.

Lý Nhạc Nhất cảm nhận được lưỡi mình được tha, ngược lại chỗ răng nanh truyền đến cảm xúc kỳ dị.

Kỳ Hàn đang liếm nó.

Lý Nhạc Nhất còn bị hôn nhẹ một cái, ngay sau đó cậu nhìn thấy đôi mắt mỉm cười của Kỳ Hàn, thoáng nhìn xuống, là hai cánh môi ửng đỏ phản quang của hắn, trên môi hắn có chất lỏng không rõ. Lý Nhạc Nhất cảm giác đó là nước miếng của mình.

"Lại tóm áo anh chặt như thế, muốn ôm hay sao?" – Kỳ Hàn hỏi.

Lý Nhạc Nhất hoảng hốt buông tay, cậu không biết phải làm thế nào mới được, chị đã nói nước miếng rất bẩn, cậu nhìn Kỳ Hàn lo lắng, phát hiện hắn không chê bai chút nào, còn ngậm môi dưới ăn luôn nước miếng của cậu.

Lý Nhạc Nhất trợn tròn mắt, dùng ngón tay lau lau môi Kỳ Hàn, muốn làm một việc vô ích.

"Anh đừng ăn, bẩn lắm." – Lý Nhạc Nhất nhỏ giọng nói.

"Cái gì bẩn." – Kỳ Hàn biết rõ còn hỏi.

"Thì của em..." – Lý Nhạc Nhất càng nói càng nhỏ, cậu không muốn thừa nhận, hơn nữa cũng đâu phải cậu bắt Kỳ Hàn nuốt.


"Không bẩn, em vừa ăn kẹo, rất ngọt." – Kỳ Hàn cũng nhỏ giọng nói với cậu, hai người giống như đang trao đổi một bí mật nào đó.

"Có thật không?" – Lý Nhạc Nhất rõ ràng không tin.

"Ừ, không phải em hỏi anh làm thế nào để mọc răng à? Làm vậy là được."

Lý Nhạc Nhất vẫn không tin cho lắm, cậu liếm liếm răng nanh, Kỳ Hàn bị dáng vẻ này của cậu chọc cười, hắn dùng đầu ngón tay ấn ấn cằm Lý Nhạc Nhất, nói: "Không nhanh thế đâu, phải hôn nhiều lần nữa."

"Phải hôn bao nhiêu lần?"

"Không biết, hôn đến khi nào nó mọc ra thì thôi."

Lý Nhạc Nhất nghiêng nghiêng đầu, không hề ý thức được Kỳ Hàn đang nói vớ nói vẩn, kiểu hôn vừa rồi quá kỳ quái, tuy rằng không khó chịu nhưng nó khiến Lý Nhạc Nhất cảm giác tim mình đập rất loạn, máu cũng không thể lưu thông như bình thường.

Lần sau vẫn có thể hôn, chỉ là phải đợi hơi lâu một chút.

- -------------------

Tác giả: Lần đầu tiên viết hôn lưỡi, tui cũng thấy ngại không chịu được, lần sau sẽ viết tốt hơn [ khom lưng ]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui