Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

"Khụ khụ, " Nhiễm Phương xoay người, che lại Cơ Liệt Thần và Lâm Nhược
Kỳ ở trên giường. Sắc mặt nghiêm nghị nói, "Chuyện này. . . . . . Ách,
Heber, làm điểm tâm xong chưa?"

"Hả?" Heber không cách nào theo kịp Nhiễm Phương đột nhiên đổi chủ đề
một lúc sau, bối rối ngẩn ngơ, mới bừng tỉnh, "A, bà chủ, bà nói điểm
tâm à? Đã làm xong rồi, đang chờ cậu chủ và mợ chủ nhỏ xuống lầu ăn
đấy."

Nhiễm Phương gật đầu một cái, "Rất tốt, đi phòng ăn chuẩn bị một chút,
dọn chén đũa sẳn, một lát cậu chủ và mợ chủ nhỏ sẽ xuống lầu ăn cơm."

"Vâng, bà chủ." Heber lau mồ hôi trên trán một cái, nhịn cười liếc mắt
nhìn một cậu chủ nào đó ở trên giường, xoay người dẫn hai người làm đi
ra.

Nhiễm Phương bảo người làm cũng đi xuống lầu, lúc này mới chậm rãi đóng
cửa phòng, nghĩ đi nghĩ lại cái gì, mở cửa phòng dặn dò, "Tiểu Thần, con nhanh lên một chút! Chớ làm chậm trễ Nhược Kỳ, phụ nữ có thai không thể không ăn điểm tâm!"

Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ đậy chăn nằm trên giường không dám làm ra một cử động nhỏ nào, thân thể cứng ngắc, toàn thân đổ mồ hôi !!

Cơ Liệt Thần cảm thấy cô cứng ngắc, không khỏi mỉm cười.

Môi hình cung cong lên, anh cất giọng trả lời, "Con biết rồi, mẹ!"

Nhiễm Phương cau mày, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu một cái, lúc này mới nhẹ nhàng khép cửa lại. . . . . .

Cơ Liệt Thần nghiêng đầu nhìn về phía cô gái nhỏ ở bên cạnh co rúc ở
trong chăn, ranh mãnh nói, "Mẹ đã đi rồi, em còn giả bộ làm con rùa đen
rút đầu cái gì?"

Thấy cô vẫn không có phản ứng, anh nhẹ nhàng vén chăn lên, phát hiện hai tay Lâm Nhược Kỳ che kín mặt của mình, bên tai đều đỏ ửng.

Anh buồn cười không thôi, cúi đầu, cằm đặt ở vai cô, khẽ liếm cái cổ hấp dẫn chết người.

"Được rồi, đừng thẹn thùng nữa, nhanh ngồi dậy đi ăn cơm."

Lâm Nhược Kỳ nhìn qua khe hở, lộ ra một đôi mắt to ngập nước, quẫn bách
nói, "Em không muốn xuống ăn cơm, bị mẹ và đám người Heber nhìn thấy,
không còn mặt mũi gặp người. . . . . ."

"Như vậy sao được, mẹ mới vừa nói, em không ăn điểm tâm, không tốt cho thân thể."

Anh vừa dụ dỗ cô giống như dụ dỗ đứa bé, vừa tiếp tục vuốt ve bên tai
cô, râu mới mọc ra đâm vào trên da thịt mềm mại, làm cho cô không chịu
được nhột.

Cô cười khanh khách, tay không nhịn được buông ra, muốn đẩy cằm râu của
anh, lại bị anh trở tay bắt được, mặt dính vào trong cổ của cô, càng làm càn trêu chọc cô.

"Vẫn chưa chịu dậy? Hả? Ngoan, đừng sợ, không ai dám cười em."

"Em không muốn!" Cô làm nũng, ôm đầu anh, lấy tay vỗ về chơi đùa, "Hay là anh bưng lên dùm em?"

Lâm Nhược Kỳ chỉ thuận miệng nói, thật không nghĩ đến Cơ Liệt Thần lại
đồng ý. Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Vậy cũng tốt, em thật sự không
muốn đi xuống, anh nói dối giúp em. Vậy em ngủ tiếp một lát, chờ chút
nữa anh bưng lên cho em."

Dứt lời, ở trên mặt cô ấn xuống một nụ hôn nhàn nhạt, đủ kiểu yêu say đắm, đủ kiểu cưng chìu.

Sau đó đứng dậy, lưu loát mặc vào áo, quần, xuống giường đi vào phòng tắm.

Lâm Nhược Kỳ nhìn bóng lưng cao gầy hoàn mỹ của Cơ Liệt Thần, khóe môi không nhịn được tràn ra nụ cười.

Ông xã của cô. . . . . . Thật sự rất đẹp trai.

Nghĩ như vậy, đầu giống như là bị thôi miên vì câu nói "Em ngủ tiếp một
lát", thật có chút buồn ngủ rồi, trong đầu suy nghĩ mông lung hay là
phải dậy sớm một chút, không thể để cho mẹ nói cô quá lười. . . . . .

Kết quả chờ đến khi cô mở mắt thì đã hơn mười giờ, Cơ Liệt Thần cũng
không có ở bên người, cũng không có mang điểm tâm cho cô. Lâm Nhược Kỳ
vội ngồi dậy, mặc quần áo tử tế ra khỏi phòng.

Trong phòng ăn chỉ có một mình Heber, nhìn thấy cô đi vào, cười nói: "Mợ chủ nhỏ, cô đã tỉnh rồi hả ? nhanh ăn điểm tâm thôi."

Lâm Nhược Kỳ lập tức nhớ tới buổi sáng bị Heber bắt gặp cảnh tượng lúng túng mình và Cơ Liệt Thần ở chung một chỗ.

Nhất thời, mặt đỏ lên. . . . . .

Dĩ nhiên Heber sẽ không nhắc tới chuyện như vậy, vẫn nở nụ cười chuyên
nghiệp, ông ta kính cẩn lễ phép mở ra nắp chụp món ăn ở trên bàn.

Lâm Nhược Kỳ rũ mắt vừa nhìn, oa, tất cả đều là món ăn dinh dưỡng ngon
miệng. Kiểu tây có chân giò hun khói, pho mát, sandwich, bánh pizza bơ,
cà rốt bánh mì nướng, sữa tươi; Kiểu Trung Quốc có bánh bao hấp, dưa
món, trứng luộc, sữa hột gà, cháo gà.

Heber vừa giới thiệu vừa nói, "Đây đều là bà chủ đặc biệt chuẩn bị, nói
món ăn này đối với cậu chủ nhỏ ở trong bụng cô đều có chỗ tốt, mợ chủ
nhỏ, cô nếm thử trước một chút?"

Lâm Nhược Kỳ há hốc mồm cứng lưỡi nhìn món ăn rất nhiều trước mắt, sửng
sốt một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, "Mẹ và Thần đâu?"

Heber trả lời, "Cậu chủ ăn xong điểm tâm phải đi phi trường đón một
người khách, bà chủ và bà Tang cùng biểu tiểu thư và Lynda ở trong vườn
hoa phía sau chơi mạt chược."

"Khách?" Lâm Nhược Kỳ trừng mắt nhìn, không biết vị khách này là ai,

chưa bao giờ nghe nói đón người khách nào, còn cần Cơ Liệt Thần tự mình
vất vả, chắc hẳn người khách này không phải là người bình thường.

"Đúng, vị khách kia chính là sư phụ của cậu chủ lúc còn ở Anh, cũng chính là Dịch Sâm tiên sinh năm đó cứu bà chủ."

Lâm Nhược Kỳ hiểu ra gật gật đầu, khó trách Cơ Liệt Thần đích thân đi
phi trường đón người, chính xác là người khách đáng tôn kính và rất quan trọng a, nên được đối xử tốt như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại chuyện một nhóm người ở vườn hoa phía sau chơi mạt
chược, cô hớp một ngụm cháo, tiếp tục hỏi, "Tuyết Phù và Lynda cũng tới
sao?"

"Đúng vậy."

Lâm Nhược Kỳ khẽ gật đầu, nghĩ tới hôm nay là Chủ nhật, Bà Tang và Tuyết Phù nhất định sẽ chơi thật lâu, về phần Lynda, kể từ sáng hôm nay cũng
nhận trách nhiệm làm cận vệ của cô, sau này cùng mình như bóng với hình.

Nghĩ đến đây, cô hăng hái. Vội vàng ăn xong bữa sáng, khoác áo khoác chạy tới trong vườn hoa phía sau tham gia náo nhiệt.

"Aiz, mợ chủ nhỏ, cô chậm một chút đi, cẩn thận thân thể!" Heber kêu ở sau lưng.

Lâm Nhược Kỳ cũng không quay đầu lại, xua xua tay, người đã chạy ra thật xa rồi.

Hắc, trước kia cùng Nhạc Tiểu Ngôn thích lên internet mở QQ chơi mạt
chược vui đùa một chút, mặc dù chưa bao giờ chơi thực tế nhưng thành
tích của cô cũng không tệ. Vả lại, bị Lãnh Như Phong nhốt ở trong phòng
ngủ hơn nửa tháng cũng không có tiết mục giải trí nào, thật là kìm nén
đến mức tim đập mạnh.

Hiện tại nghe thấy ở trong vườn hoa phía sau chơi mạt chược, cô nhất
thời tay ngứa ngáy, đã sớm quên sạch hoàn cảnh lúng túng buổi sáng bị mẹ chồng bắt gặp. . . . . .

Khung cảnh nơi vườn hoa thật xinh đẹp nhưng Lâm Nhược Kỳ không chút lưu
luyến dừng chân, không ngừng chạy tới ngôi đình nhỏ trong vườn hoa phía
sau, nhìn xa xa, quả nhiên là bốn người phụ nữ đang chơi rất vui vẻ.

Lâm Nhược Kỳ cũng không lên tiếng, lặng lẽ đến gần, ở sau lưng bốn người phụ nữ quay một vòng, phát hiện Tang Tuyết Phù thua thảm nhất.

Suy nghĩ một chút, mẹ của Thần là cao thủ đánh mấy chục năm, công lực
thâm hậu, tài nghệ của Bà Tang không thua kém mẹ, mà Lynda là sát thủ
đấy, tính toán là trời sinh. Chỉ đáng thương cho Tang Tuyết Phù, ở nước
ngoài nhiều năm như vậy, đối với kiến thức trong nước thì nửa vời, vừa
ra trận đã thua thê thảm.

Thừa dịp Tang Tuyết Phù sắp bỏ tiền, Lâm Nhược Kỳ đột nhiên xen vào nói, "Nếu không, tôi giúp cô thử một chút, thua tính vào tôi, thắng là của
cô?"

Nhiễm Phương giương mắt, kinh ngạc hỏi, "Nhược Kỳ? Con tới lúc nào? Ăn điểm tâm chưa?"

Không đợi Lâm Nhược Kỳ trả lời, Tang Tuyết Phù đáp, "Nhược Kỳ, chị muốn
đánh tiếp? Tôi nhắc nhỡ chị trước, dì cả của tôi đều như cọp như sói, kỹ thuật mạt chược cực kỳ lợi hại, chị cẩn thận một chút."

Lâm Nhược Kỳ ngây ngô làm sao biết những thứ này, cho rằng chơi mạt
chược giống như làm bài thi, dĩ nhiên viết nhiều là dễ dàng qua, nhưng
cô làm sao biết kiến thức chơi mạt chược rất nhiều.

Chỉ thấy cô tràn đầy tự tin gật đầu một cái, mông đã ngồi xuống rồi. Chương 096: Kẻ thứ ba xuất hiện 2

Bà Tang nhìn Nhiễm Phương một chút, lại nhìn Lâm Nhược Kỳ một chút, cười trêu ghẹo: "Các người mẹ chồng nàng dâu ngồi một bàn cũng đừng giở trò
gian lận, nếu bị phát hiện, phải phạt nặng!"

Nhiễm Phương trừng mắt liếc, khẳng khái nói: "Giáo huấn nhà họ Cơ, trong sòng bạc không có mẹ chồng nàng dâu. Nhược Kỳ, con hãy nghe cho kỹ, tự
mình đánh, chỉ cần thắng, không phân biệt bất cứ ai!"

Lâm Nhược Kỳ ngẩn người, nhất thời được Nhiễm Phương khích lệ nhiệt
huyết sôi trào, thật sự cho rằng "Sòng bạc không có mẹ chồng nàng dâu".

Nhắc tới cũng kỳ, mặc dù Lâm Nhược Kỳ là người học nghề nhưng vận số
thật tốt, mỗi lần có thể sờ tới con bài cô muốn, Tang Tuyết Phù đi phòng bếp bưng nước trà trở lại bàn, phát hiện cô thắng hơn phân nửa số tiền!

Nhìn kỹ lại, sắc mặt của dì cả có chút đen, Tang Tuyết Phù thầm kêu
không ổn. Tà tà liếc vẻ mặt hưng phấn của Lâm Nhược Kỳ một cái, có chút
đen mặt. . . . . .

"Hắc hắc, con lại thắng!" Lâm Nhược Kỳ mừng rỡ như điên.

Tang Tuyết Phù lại gần vừa nhìn, hắc! Khá lắm! Cùng một màu ghép vào, ba con ghép một con, còn tự sờ! Ước chừng vượt qua mấy vòng!

Thật ra vận khí của cô tốt thì cũng thôi đi, điều quan trọng là mấy con cờ, tất cả đều do dì cả Nhiễm Phương đánh ra đấy!

Tang Tuyết Phù không khỏi chắt lưỡi, theo bản năng liếc sắc mặt của dì
cả một cái, ôi chao, không ổn, hết sức không ổn. . . . . .

Cô lặng lẽ lấy tay đẩy cánh tay Lâm Nhược Kỳ một cái, đè thấp giọng nói, "Này, đồ ngốc, chị ngốc à? ! giang bài của dì cả? ! Cũng dám tự sờ? !"

"Ách. . . . . ." Lúc này Lâm Nhược Kỳ mới phát hiện ra sắc mặt của Nhiễm Phương không đúng, lập tức xấu hổ, xấu hổ nói: "Mẹ, cái này What??,
con. . . . . . Không phải cố ý giang bài của mẹ, con. . . . . ."

Phải! Càng tô càng đen!

Lâm Nhược Kỳ rất ảo não, nghĩ thầm không phải mẹ chồng mình nói "Sòng
bạc không có mẹ chồng nàng dâu ….." Sao? Xem ra căn bản không phải
chuyện như vậy a. . . . . .

Aiz, chuyện mẹ chồng nàng dâu chung đụng thật giống như trên TV nói, rất khó sao?

"Không có chuyện gì, mẹ đánh bài để giải trí thôi, chuyện thua thắng
thua thắng thường xảy ra, mẹ sẽ không để ở trong lòng!" Nhiễm Phương
cười trả lời, trên mặt khôi phục vẻ mặt ôn hoà, dường như hoàn toàn
không để ý chuyện này.


Nhưng ngược lại trong lòng Nhiễm Phương có một chút lo lắng, không phải
bởi vì mình bị con dâu thắng bài mất hứng, mà từ việc này nhìn ra, đứa
nhỏ Lâm Nhược Kỳ này dường như không có chút mưu trí, điều này không
biết đối với Cơ Liệt Thần rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu . . . . . .

Như có điều suy nghĩ cau mày, nhanh chóng thu lại vẻ mặt, uống một hớp
trà, sau khi đặt ly trà xuống, bà giơ tay kêu mọi người nói, "Tuyết Phù
trở lại đã thêm một người, như vậy đi, chúng ta thay phiên đánh, người
thua thì đi xuống, mọi người thấy thế nào?"

Bà Tang và Lynda đều gật đầu, "Ừm, ý kiến hay."

Lâm Nhược Kỳ còn lo lắng chuyện mới vừa rồi, trước kia cô khát vọng có
thể cùng người nhà ngồi vây một chỗ nói chuyện phiếm, uống trà, chơi mạt chược, cảm giác đó là một chuyện thật ấm áp hài lòng. Hiện tại nguyện
vọng này thực hiện, cô quá vui vẻ mà quên đi có một số việc ngàn vạn lần không được chạm đến ranh giới cuối cùng, quên đi chuyện vẫn phải chú ý
đến lễ tiết. . . . . .

Cô chỉ sợ quan hệ mẹ chồng nàng dâu bị chính mình làm hỏng, dù sao đó là mẹ của Thần. . . . . .

Nửa ảo não, nửa xấu hổ nói: "Con...hay là con không đánh nữa. . . . . ."

Nhiễm Phương vỗ vỗ bả vai của cô, nói: "Chớ để ở trong lòng, mẹ chồng của con không phải là người hẹp hòi, tiếp tục đánh bài."

Lâm Nhược Kỳ quay đầu, cám ơn cười. . . . . .

***

Đang lúc nhà họ Cơ đắm chìm trong hạnh phúc đã lâu đoàn tụ, nhà họ Lãnh là một trời u ám.

Sau khi Lâm Nhược Kỳ được Cơ Liệt Thần cứu đi, Lãnh Như Phong cũng không trở về nhà, đêm đó ở một quầy rượu uống đến say như chết, cho đến rạng
sáng mới ôm lấy vũ nữ trở lại biệt thự của mình.

Thu Linh lo lắng cho con trai của mình, lo lắng mình hung ác tát tai sẽ
khiến cho con mình làm ra chuyện mất khống chế, vì vậy vừa rạng sáng
ngày thứ hai liền vội vã đi tới nhà con trai.

Mới vừa vào nhà liền gặp được quản gia nhưng không thấy bóng dáng con trai.

"Quản gia, cậu chủ đâu? Còn đang ngủ sao?" Bà vừa đi vào trong phòng khách, vừa nói.

Quản gia trả lời ấp úng, "Ách. . . . . . Cậu. . . . . . cậu, cậu chủ . . . . . ."

Thu Linh cau mày, không vui quay đầu lại, "Tôi hỏi ông cậu chủ đâu rồi, tại sao ông trả lời ấp úng?"

Nhìn thấy vẻ mặt quản gia co quắp, Thu Linh bén nhạy phát hiiện ông ta
có gì không đúng, đột nhiên nghĩ đến điều gì, chợt ngẩng đầu, tầm mắt
nhìn về phía lầu hai.

Một giây kế tiếp, không nói lời nào, đi giày cao gót lốc cốc lên cầu thang, đi tới phòng ngủ của Lãnh Như Phong!

"Bà chủ, bà chủ. . . . . . Bà chờ một chút. . . . . ."

Thu Linh rất nhanh đi tới trước phòng ngủ Lãnh Như Phong, dùng sức nắm
cửa, cửa đã bị mở ra, đột nhiên một trận gió theo cửa đã mở ào tới, một
mùi vị khó ngửi xông vào mũi. . . . . .

Mùi thuốc lá, mùi rượu, son phấn, mùi nước hoa, các loại mùi khó ngửi
pha trộn lẫn nhau, tạo thành một mùi hôi thối khó có thể hình dung.

Theo phản xạ Thu Linh bịt mũi của mình, lông mày nhíu lại, đè nén tức
giận đi về phía chiếc giường lớn cách mấy mét, dưới chân lại bị vật thể
không rõ ngăn trở.

Bà cúi đầu vừa nhìn, tức giận dễ sợ!

Lại là một cái quần lót hình chữ đinh của phụ nữ, quấn lấy gót giày cao gót của bà!

Thu Linh nhấc chân, chán ghét dùng hai ngón tay lấy ra cái quần lót căn
bản không có thể che đậy thân thể, ném ra thật xa, lần nữa nhìn về phía
giường lớn thì phát hiện bên giường áo khoác, váy, áo lót của phụ nữ bừa bãi. . . . . .

Nhất thời, không nén được tức giận!

Thu Linh hét lớn, " Lãnh Như Phong! Con ngồi dậy cho mẹ!"

Đáng tiếc, người trên giường không nghe thấy lời của bà, vẫn ngủ mê, giống như không nghe thấy.

Thu Linh nổi giận, bước nhanh đến bên giường, níu một góc chăn vén lên. . . . . .

Lập tức lộ ra ba người quấn lấy nhau, nam lỏa thể, cô gái trần truồng!

Nam lõa thể nằm giữa giường, dĩ nhiên là Lãnh Như Phong, con trai của bà!

Hai cô gái bị Lãnh Như Phong ôm một trái ôm phải, nhìn thế nào cũng giống gái nhảy trong quán bar!

Thu Linh tức giận đến cả người phát run, xoay người, tiện tay từ trên
mặt đất lượm một chiếc dép, không để ý hình tượng bắt đầu đánh hai cô
gái !

"Cút ra ngoài cho tôi! Phụ nữ không biết xấu hổ! Đi ra ngoài, đi ra ngoài!"

Cô gái rối rít thức tỉnh, "A. . . . . ." Sau tiếng thét chói tai, lập tức chạy trối chết!

Mới vừa chạy đến nửa đường, nhìn thấy quản gia, hai cô gái quay trở lại nhặt quần áo dưới đất, vừa mặc vừa chạy trốn!


Thu Linh tức giận mắng: "Tất cả đều đi ra ngoài cho tôi! Đê tiện, cút! Cút!"

Xoay người, thấy Lãnh Như Phong ngoảnh mặt làm ngơ, dường như vẫn còn
buồn ngủ, bà càng thêm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giơ đôi tay
bực tức đánh trên người của con trai.

"Cái thứ không cầu tiến! Ngồi dậy cho mẹ! Con cho rằng con làm như vậy
là có thể giải quyết vấn đề sao? ! Nhanh rời giường! Vì một phụ nữ mà
thay đổi như vậy, con muốn làm cho mẹ tức chết phải không? !"

Dĩ nhiên Lãnh Như Phong đã sớm tỉnh, nhưng từ đầu đến cuối không để ý
tới Thu Linh, dường như bàn tay bà đánh trên người mình căn bản cũng
không đau. Mặc dù anh ta đã mở mắt nhưng trong lòng hoàn toàn đóng chặt
cũng giống như đã chết, không để ý tới bất cứ ai, bất cứ chuyện gì, bất
kỳ vật gì. . . . . .

Lúc đầu Thu Linh tức giận, dần dần phát tiết xong rồi, lại bắt đầu bắt đầu chảy nước mắt.

Trước kia, mỗi lần bà đau lòng rơi lệ, con trai Lãnh Như Phong biết sẽ
an ủi mình, nhưng hôm nay anh giống như người chết, bà đau lòng rơi lệ
cũng thờ ơ.

Thu Linh càng khóc càng đau lòng, càng khóc càng khó chịu, cuối cùng dứt khoát ngồi xổm trên mặt sàn gào khóc.

Rốt cuộc Lãnh Như Phong ngồi dậy, tùy ý khoác áo ngủ. Thu Linh nghe
tiếng động, cho rằng cuối cùng con trai có phản ứng, mặt tràn đầy nước
mắt ngẩng đầu, lại phát hiện anh chỉ nhìn thoáng qua bà, rồi đi thẳng
vào phòng tắm.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào. . . . . .

Thu Linh liền giật mình, lau nước mắt lung tung, dừng lại tiếng thút thít.

Bà biết con trai chán ghét nhất là một khóc, hai ầm ĩ, ba giở trò treo
cổ, mặc dù bà thật sự cảm thấy đau lòng cho con trai, có thể con trai
đang phiền lòng vì chuyện ngày hôm qua, khóc lóc căn bản không thể giải
quyết được vấn đề ngược lại sẽ làm cho anh sinh ra tâm trạng mâu thuẫn.

Nghĩ đến đây, bà lấy ra khăn tay lau khô nước mắt trên mặt, sửa quần áo
ngay ngắn, để cho quản gia giúp con thu dọn giường đệm, mình ngồi ở trên ghế sa lon như có điều suy nghĩ nhìn ngoài cửa sổ. . . . . .

Thừa dịp Lãnh Như Phong tắm rữa, quản gia nhỏ giọng nói với Thu Linh.

"Bà chủ, ách, thật ra. . . . . . Có mấy lời không biết nên nói cho bà
hay không. . . . . ." Quản gia do dự thật lâu, muốn nói lại thôi.

Thu Linh trầm tư bị cắt đứt, có chút không vui quay đầu lại, cau mày nói, "Chuyện gì? Ông nói đi."

Quản gia ngẩng đầu nhìn phòng tắm, thấp giọng nói, "Bà chủ, chúng ta có thể đến hành lang xa hơn được không? Tôi sợ. . . . . ."

Thu Linh theo quản gia tầm mắt nhìn về phía phòng tắm, lập tức hiểu ý tứ của ông ta lo lắng bị Lãnh Như Phong nghe, sau đó nói không chừng sẽ
trách ông ta lắm mồm .... Suy nghĩ chốc lát, bà gật đầu một cái, đứng
dậy đi ra khỏi phòng ngủ Lãnh Như Phong.

Sau khi đi tới hành lang, Thu Linh nhìn xung quanh một chút, phát hiện
bốn phía không có người thứ ba, lúc này mới hỏi, "Nói cái gì, bây giờ
ông có thể nói." Chương 096: Kẻ thứ ba xuất hiện 3

Quản gia nói: "Gần đây, tâm tư của cậu chủ Lãnh đặt trên người Lâm tiểu
thư kia, ngày hôm qua sau khi cậu chủ gây gổ với bà, liền mang theo Lâm
tiểu thư đi ra ngoài, sau đó buổi khuya trở về, căn bản không có mang
Lâm tiểu thư trở lại, tôi nghĩ không phải. . . . . . Cậu chủ nghe theo ý của bà đưa Lâm tiểu thư trở về rồi sao?"

Thu Linh trong lòng chấn động, quay đầu nhìn cửa phòng ngủ của Lãnh Như Phong một chút. . . . . .

Khó trách, khó trách anh làm ra chuyện hoang đường như thế. . . . . .

Quản gia thở dài một cái, tiếp tục nói, "Thật ra, tâm tư của cậu chủ
Lãnh đối với Lâm tiểu thư kia thật sự rất sâu, tôi chưa bao giờ nhìn
thấy cậu chủ đối với vị tiểu thư nào để ý đến như vậy, thật sự ngậm ở
trong lòng thì sợ tan, cầm trong lòng bàn tay sợ vỡ. . . . . . Nhưng Lâm tiểu thư vẫn lạnh lùng đối với cậu ấy, nói thật, tôi nhìn bộ dáng kia
của cậu chủ cũng cảm thấy. . . . . . Đáng thương."

Hai chữ cuối cùng, quản gia nhìn sắc mặt của Thu Linh một chút, cân nhắc một chút mới nói ra.

Nhìn bộ dáng Thu Linh tức giận, quản gia nói tiếp, "Bà ngàn vạn đừng
trách cậu chủ, tôi nhìn cậu ấy cũng đau thấu tim mới đi tìm gái nhảy
phát tiết một chút. . . . . ."

Thu Linh khẽ gật đầu, than thở, "Chuyện này tôi biết rồi, nên làm như
thế nào trong lòng tôi cũng tính toán. Sau này ông thay tôi trông nom
cậu chủ một chút, có bất kỳ chuyện cũng phải báo cáo với tôi trước."

"Vâng bà chủ, tôi biết rồi."

"Tốt lắm, ông lui ra trước đi."

Quản gia khom người lui ra nhưng lại bị Thu Linh kêu ở, "Đi chuẩn bị
điểm tâm cho cậu chủ, a đúng rồi, căn dặn chị Lưu ở phòng bếp, nấu chén
canh giải rượu cho cậu chủ."

"Dạ, bà chủ."

Thu Linh cũng đi theo xuống lầu, cũng không tiếp tục chờ Lãnh Như Phong ở phòng ngủ. Vốn bà cho rằng con trai giận dỗi với bà mới chạy đến quán
rượu tìm vũ nữ về phát tiết, nhưng sau khi nghe quản gia nói như vậy bà
mới hiểu được nguyên nhân.

Cực kỳ chấn động, đồng thời đối với cô gái nhỏ gọi là Lâm Nhược Kỳ cũng ghét cay ghét đắng.

Làm cho con trai bà mất hồn mất vía vẫn dám ghét bỏ anh ta! Thật là không coi ai ra gì!

Lâm Nhược Kỳ? Hừ, bà cũng muốn nhìn một chút, cuộc sống của Lâm Nhược Kỳ cô sau này có hạnh phúc bao nhiêu? !

***

Sau khi Lãnh Như Phong từ trong phòng tắm ra ngoài, ngoài ý muốn phát
hiện mẹ không có chờ ở trong phòng ngủ, theo tính tình của bà phải kiên
trì canh giữ ở bên ngoài cho đến khi anh ra ngoài nói một phen cho anh
ta thấm thía mới đúng, nhưng tại sao. . . . . .

Anh ta đã điều chỉnh tốt tâm trạng mới từ trong phòng tắm ra ngoài, lại không nghĩ rằng hoàn toàn khác với dự liệu của mình.

Lãnh Như Phong mặc quần áo xong, đi xuống lầu, phát hiện Thu Linh đang
ngồi ở trong phòng khách, mất hồn nhìn một chậu hoa bên trong phòng.


Anh ta chế giễu, "Con còn tưởng rằng mặt trời từ mọc hướng tây, đang
nghĩ nói tại sao mẹ không nói câu nào, cũng không hỏi cái gì cứ như vậy
đi về, kết quả vẫn không khác ngày thường a."

Thu Linh giật mình, vẻ mặt khẽ cứng ngắc, giương mắt nhìn về phía Lãnh
Như Phong từ trên cầu thang xuống, có chút buồn bã nói, "Mẹ chỉ có một
đứa con trai, đương nhiên là không yên lòng vì con."

Xoay người, nhìn quản gia ở sau lưng nói, "Đi chuẩn bị bát đũa đi."

Lãnh Như Phong liếc quản gia một cái, thấy phải quản gia hoảng sợ hết
hồn hết vía, anh ta lạnh lùng nói, "Không cần chuẩn bị, tôi lập tức phải đi ra ngoài."

"Vội vã như vậy?" Thu Linh giật mình, "Tại sao không ăn điểm tâm? Hay là ăn chút gì đi, ít nhất uống một chén cháo nóng rồi đi. . . . . ."

Sao đoán được, Lãnh Như Phong cũng không quay lại bước đi ra khỏi phòng
khách, quẳng lại một câu nói, "Mẹ, mẹ trở về Lãnh Nguyệt Sơn Trang chăm
sóc cha nuôi đi, đó mới là nhà của mẹ."

"Tiểu Phong, con. . . . . ." Nghe vậy, trong lòng Thu Linh lạnh lẽo.

Bà biết trong lòng con trai vẫn có một nút thắt, cởi chuông cần người
buộc chuông, nhưng người buộc chuông cũng không cho bà nói ra bí mật che giấu ở trong lòng nhiều năm. . . . . .

Trong phòng khách, chuông điện thoại đột ngột vang lên, sau khi quản gia nhận điện thoại, vội vã báo cáo với Thu Linh.

Nghe xong quản gia báo cáo, Thu Linh hoảng hốt, "Ông nói cái gì? ! Ông cụ đã xảy ra chuyện? !"

Quản gia rất khẳng định gật đầu một cái.

Nét mặt của Thu Linh trở nên trắng bệch, sửng sốt một hồi lâu mới nhớ tới, "Nhanh, nhanh gọi cậu chủ trở về!"

Quản gia cũng bị tin tức xấu hù sợ, dường như chức năng nói chuyện bình
thường cũng biến mất, xoay người, kinh hoàng luống cuống lăn một vòng
chạy về phía nhà để xe. . . . . .

Một ngày này, nhà họ Lãnh xảy ra chuyện lớn.

Mà cùng lúc đó, nhà họ Cơ cũng nghênh đón một vị khách quan trọng.

***

Một giờ trước.

Tại lối ra phi trường quốc tế Nam Thành, một bóng dáng lồi lõm xinh đẹp, đang kiển chân ngóng chờ, ánh mắt mỏi mòn.

Một cô gái nhỏ ăn mặc rất đơn giản, T shirt màu vàng nhạt, quần jean màu xanh dương nhạt, đôi giày vải màu trắng, mặc quần áo vừa vặn bó sát
người, làm cho cô có một loại phong cách nhìn rất tươi mát, thanh thoát.

Tuổi trên dưới hai mươi, toàn thân gọn gàng, buộc tóc đuôi ngựa thật
cao, da trắng nõn, nhìn kỹ, lại là cô gái xinh đẹp người lai Âu Mĩ điển
hình, mặt mũi vô cùng khéo léo, ngoại hình rõ ràng, sống mũi cao, hốc
mắt sâu, ở trong đám người xa xa có thể nhìn thấy cô.

Cô cả người có sức sống thanh xuân, vả lại lộ ra mười phần hấp dẫn, tư
thái uyển chuyển, dáng vẻ thướt tha mềm mại, người nhìn qua vô cùng hấp
dẫn.

Sự xuất hiện của cô đưa tới không ít đàn ông đến gần, cũng bị cô lạnh
lùng từ chối khiển trách. Giơ tay, nhấc chân, một ánh mắt nho nhỏ cũng
lộ ra mười phần ngạo khí.

Khi tầm mắt cô chú định trên thân một người đàn ông ở chỗ không xa đang
nhìn xung quanh thì vẻ mặt hờ hững lập tức tươi tắn, nở nụ cười xinh đẹp rực rỡ, ném rương hành lý trong tay chạy như bay về phía người đàn ông
kia.

"Thần! Em rất nhớ anh!" Cô gái trẻ ở trên gò má xinh đẹp của Cơ Liệt Thần ấn xuống một nụ hôn cuồng nhiệt.

Cơ Liệt Thần cau mày rậm, bàn tay bóp chặt hai cánh tay của cô, kéo cô
cách trước ngực mình, không thể tin nhìn về phía cô: "Thúy Thiến? Không
phải nói sư phụ muốn tới sao, tại sao lại là em?"

Thúy Thiến buồn bã chu mỏ giận trách, "Cái gì chứ, cũng một năm không
thấy, chẳng lẽ Thần không muốn nhìn thấy Thúy Thiến sao? Anh không cảm
thấy đây là một niềm vui lớn sao?"

Dứt lời, lại chui vào trong ngực Cơ Liệt Thần.

Ôm, thật chặt thật chặt, rất tuyệt hảo.

Nếu người không biết chuyện đứng xem, tuyệt đối sẽ lầm tưởng là một đôi
nam nữ đang trong thời kỳ yêu nhau cuồng nhiệt. . . . . .

Sau khi Thúy Thiến vùi dính mặt ở trước ngực Cơ Liệt Thần, dường như
muốn cảm nhận anh vẫn còn sống thật sự, đôi tay cũng vững vàng vòng chắc bên eo của anh, dường như muốn đem mình khảm vào trong thân thể Cơ Liệt Thần. . . . . .

"A, thật đúng là niềm vui lớn. . . . . ." Cơ Liệt Thần có chút đen mặt nói.

Thúy Thiến là con gái của thầy Dịch Sâm, từ nhỏ đã rất dính lấy anh, cô
là con lai người Anh, tiếp thu văn hóa của nước Anh, cho nên hành động
cử chỉ rất Tây hóa.

"Tại sao một mình em tới? Sư phụ Dịch Sâm đâu?"

Cảm thấy anh có ý kéo ra khỏi ngực, Thúy Thiến tự động rời khỏi lồng
ngực nở nang của anh trước nửa giây, một chút cũng không dây dưa dài
dòng, giống như cái ôm lúc nảy chỉ đơn giản là lễ tiết mà thôi.

"Cha có chuyện quan trọng phải xử lý, tạm thời quyết định giao nhiệm vụ
lần này cho em toàn quyền xử lý." Thúy Thiến cười ngọt ngào, trả lời,
giọng nói cũng rất nhẹ nhõm.

Mặc dù nhìn như hời hợt, vẫn làm cho Cơ Liệt Thần có chút nghi ngờ,
nhưng anh không hề nói gì, nhận lấy hành lý của cô, xoay người đi tới
bãi đậu xe.

"Này, đi thôi, anh đón em về."

"Cám ơn anh, Thần!" Thúy Thiến nhón chân, ở trên môi anh ấn xuống một nụ hôn.

Chỉ là nhẹ nhàng vừa chạm vào, rất sảng khoái rời đi, cũng giống như lễ
phép gặp mặt hôn mà thôi. Không đợi Cơ Liệt Thần kịp phản ứng, cô đã tự
nhiên nhẹ nhàng đi ra đại sảnh.

Cơ Liệt Thần nheo đôi mắt phượng xinh đẹp, nhìn bóng lưng chạy nhảy của
Thúy Thiến, trong mắt thoáng qua ánh sáng không dễ dàng phát giác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui