Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Không hề suy nghĩ nhiều, Lâm Nhược Kỳ vừa oán giận cái Lư Đăng Bảo này, tại sao lại lớn như vậy, đi lâu như vậy cũng không thấy cửa! Vừa kinh ngạc vì sao bốn phía yên tĩnh, không có bất kỳ ai. . . . . .

Một đường đi loạn đến gian phòng cuối, thật vất vả tìm được lối ra, Lâm Nhược Kỳ lại phát hiện một chuyện rất luống cuống: Cánh cửa này trang trí rất nhiều đá quý xinh đẹp và chạm khắc như cửa chính, cô hoàn toàn đẩy không ra! (nói nhảm, đi ra ngoài theo vào, cũng phải dùng ngón tay để kiểm tra, trực tiếp sử dụng tay căn bản đẩy không ra!)

Đứng ngẩn ngơ một chút, không biết làm sao, rời khỏi cánh cửa, Lâm Nhược Kỳ chuyển đến một cửa sổ đã khóa lại ở bên cạnh.

Đáng tiếc, tìm nửa ngày, cũng không tìm được cách mở cánh cửa sổ này!

Mẹ kiếp, thiết kế cái gì! Lại có cửa sổ mà mở không ra được! (làm ơn, nhà người ta toàn là tự động, có cơ quan!)

Cuối cùng, Lâm Nhược Kỳ chuyển từ đông sang tây, rốt cuộc tại một gian nhà kho trong nhà, phát hiện trên vách tường đá, có một cái lỗ nho nhỏ. Kích cỡ lỗ nhỏ này với thân hình của cô vừa vặn không sai biệt lắm, trước tiên đem ba lô đẩy ra, rồi chậm chậm theo lỗ nhỏ chui ra, từng chút, từng chút xê dịch, xê dịch đến chỗ PP (cái mông) thì có chút bị kẹt lại . . . . . .

Cô lại gắng sức xê dịch, chỉ nghe "rẹt …....." Một tiếng quần bị xé rách, nhưng người đã ra ngoài.

Bò dậy, nhìn nửa cái quần mình bị xé rách một chút, Lâm Nhược Kỳ bĩu môi. Thôi đi, có thể trốn ra được là không tệ, quần bị rách thì cứ rách thôi.

Thấy mình đã ra khỏi tòa thành, trong lòng Lâm Nhược Kỳ vui mừng một phen, vì vậy lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Tiểu Ngôn.


Nhưng vừa nhìn điện thoại, thiếu chút nữa ngất đi!

Mẹ kiếp! Nơi quái quỷ gì, thậm chí tín hiệu cũng không có! Mặc kệ, trước tiên xuống núi rồi nói!

Xoay người, nhắc tới ba lô chạy trốn. Cũng chưa chạy mấy bước, nghe tiếng "Loảng xoảng …………" giống như tiếng dây xích sắt.

"Grừ . . . grừ. . ." Hai tiếng kêu trầm mạnh truyền đến, rõ ràng là tiếng dã thú gào rống đầy sức uy hiếp, tiếng gào này chấn động gây đau nhức màng nhĩ.

Lâm Nhược Kỳ theo tiếng kêu nhìn lại, nhất thời hoảng sợ đến ngã ngồi trên mặt đất!

Cái gì! Sư tử?

Nhưng có sư tử màu đen tuyền sao?

Động vật này nhìn từ xa như sư tử, gần nhìn như chó! Cả người đen nhánh, đầu tóc phùng ra. Vùng trán rộng lớn, mắt mày vàng đen, miệng ngắn mà thô, khóe miệng hơi nặng, mõm ngắn mũi rộng, lưỡi lớn môi dày. Dài chừng một mét, vai cao hơi nửa mét có thừa. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ lập tức liên tưởng tới một loại động vật ……… chó ngao Tây Tạng!

Bờm lông rậm rạp giống như sư tử Châu Phi, trước ngực trống trải, ánh mắt sắc bén, tinh tế và sâu sắc. Một loại dã thú to lớn, hung hãn, xinh đẹp, đồng thời cũng mang phong cách vương giả.

Nhưng, khi thấy con dã thú vương giả kia chiếm giữ ở phía trước, ánh mắt hung hãn thì Lâm Nhược Kỳ không dám thở mạnh, trong lòng chậm rãi dâng lên sợ hãi, sợ hãi, cảm giác sợ hãi càng lúc càng đáng sợ. . . . . .

Nó đang từ từ tiến đến gần Lâm Nhược Kỳ, nước miếng đặc dính, từng giọt, từng giọt rơi xuống, giống như thèm thuồng con mồi ngon miệng như cô, vô cùng đói bụng nhìn thấy cô phơi bày nửa bắp đùi tuyết trắng. . . . . .

"Chó ngoan, tôi là khách của ông chủ mày, đừng cắn tôi a, ngàn vạn lần đừng cắn tôi nha. . . . . ." Lâm Nhược Kỳ vừa mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin, hoang tưởng thôi miên con chó ngao Tây Tạng người ta, theo bản năng vừa rụt cổ lại và đứng yên, ngồi xổm người, nước mắt rơi lã chã.

Má ơi, đây là nơi nào vậy? Lại còn có loại thú dữ chó ngao Tây Tạng này canh giữ cửa, bảo vệ!

Người thì có thể nói đạo lý, nhưng súc sinh này thì sao. . . . . . Sẽ rất khó nói.


Càng không may hơn chính là quần áo trên người Lâm Nhược Kỳ vốn đã rất mỏng manh, hơn nữa mới vừa rồi chui chuồng chó, còn bị xé rách nửa cái quần, bây giờ áo rách, quần manh, chỉ sợ súc sinh này cắn một cái, trên người cô, thịt sẽ thiếu đi một miếng!

Lâm Nhược Kỳ bắt đầu tính toán xem mình có bao nhiêu phần trăm chạy thoát, sau đó lạc quan đoán chừng tỷ số thắng của mình là 50%. Cô phát hiện chân của chó ngao Tây Tạng có vòng chân to cở miệng chén, cô cách nó khoảng chừng 10 mét, chỉ cần tốc độ chạy trốn của mình khá nhanh, nó sẽ cắn không tới cô.

Nhưng Lâm Nhược Kỳ không biết, chó ngao Tây Tạng của nhà Cơ Liệt Thần không phải chỉ có một con này, hơn nữa dây xích cặp chân kia rất dài, đủ có thời gian để nó bắt được kẻ đường đột xâm phạm, khách không mời mà đến.

Vì vậy, cô chuẩn bị xoay người, ai ngờ con chó kia cực kì cơ trí, nhìn thấy dáng vẻ cô muốn chạy trốn, đột nhiên nó giống như ăn phải thuốc kích thích, bổ nhào về phía Lâm Nhược Kỳ, hàm răng dữ tợn nhe ra ngoài, cùng với tiếng gào thét nặng nề. Hơn nữa, từ một góc phía bên kia, tiếng gào thét hung hãn của một con chó khác từ từ tiến tới gần. . . . . .

Má ơi! Tại sao còn có một con khác? Hơn nữa, con kia so với con này xem ra còn cao lớn và khỏe mạnh hơn!

"A. . . . . ." Lâm Nhược Kỳ thét chói tai.

Quay đầu bỏ chạy. Sợ hãi, khiến đôi chân của Lâm Nhược Kỳ mềm nhũn, lảo đảo một cái, Lâm Nhược Kỳ té nhào vào trên mặt đất lạnh lẽo, cứng rắn.

Nếu như mấy giờ trước, cô còn có thể cho là Cơ Liệt Thần là một người đàn ông lịch sự nho nhã, nhưng anh thích ở nhà nuôi những súc sinh này, làm cho Lâm Nhược Kỳ cảm thấy anh hoàn toàn là một quái vật!

Hiện tại, Lâm Nhược Kỳ cô sẽ phải đau buồn chết tại đây, làm mồi trong miệng con quái vật chó ngao Tây Tạng, cô chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày mình sẽ trở thành thức ăn ngon của chó ngao Tây Tạng. . . . . .

"Mau nằm xuống . . . . . ." chỉ nghe một tiếng hét to.


Đột nhiên trợn mắt nhìn về hướng đó, chỉ thấy một bóng đen nhanh chóng bay đến, Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc nhìn thấy bóng đen nhảy lên thật cao! Vô số đường ánh sáng kim loại lả tả xẹt qua . . . . . .

Mấy đường ánh sáng cắt qua đầu và toàn thân chó ngao Tây Tạng kia! Nhìn kỹ, thì ra trong tay Cơ Liệt Thần cầm một thanh trường kiếm lả tả bay múa, trong nháy mắt, con chó ngao Tây Tạng như con mèo bệnh, sau khi rên rỉ ư ử một tiếng, thân thể khổng lồ bi thảm ầm ầm sụp đổ!

Máu, văng tung tóe trên người Lâm Nhược Kỳ. . . . . .

Và một cái đầu con chó ngao Tây Tạng, đã phủ phục dưới chân Cơ Liệt Thần! giống như con mèo nhỏ, cọ cọ mắt cá chân của anh . . . . . .

Thu lại trường kiếm, Cơ Liệt Thần nghiêng người nhìn về phía cô, "Cô không sao chứ?"

Lâm Nhược Kỳ không phải người hâm mộ bạo lực, nhưng cảnh tượng anh mới vừa săn giết chó ngao Tây Tạng, thật sự là. . . . . . Quá đẹp trai rồi! Mạnh mẽ và kỹ xảo, chém giết và tao nhã, mà có thể kết hợp hoàn mỹ thế kia, hơn nữa còn chỉ dùng một thanh trường kiếm. . . . . .

Thì ra thanh kiếm kia là thật, cô vẫn cho rằng đó là đồ giả!

Thật ra bây giờ Lâm Nhược Kỳ nên lo lắng: mình trốn chạy đã bị bại lộ, Cơ Liệt Thần sẽ trừng phạt cô ra sao, mới đúng.

Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ tới những thứ này, cũng bởi vì thần kinh đột nhiên buông lỏng, đưa đến đại não bị sốc trong phút chốc, lập tức té xỉu. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận