“Cô sợ rồi à?” Cậu nhóc vui vẻ nhướn mày, lại đau lòng kéo kéo tay cô: “Chúng ta qua bên kia ngồi chút đi.”
Sầm Dao đồng ý qua bên đó ngồi một lát.
Cậu nhóc đeo cặp sách lên, quay lưng bỏ đi.
Sầm Dao lo lắng, đang định đứng lên đuổi theo. Chỉ thấy nhóc cầm tiền, mua một chai nước mang về, đưa cho cô: “Cô mau uống chút nước đi.”
Trong lòng Sầm Dao cảm thấy thật ấm áp. Chỉ cần cậu nhóc này không giận mình, cô cảm thấy trời cũng trở nên đẹp hơn.
Uống hai ngụm nước, cô hỏi nhóc: “Cháu muốn uống không?”
“Cháu không uống.” Nhóc lắc đầu.
Sầm Dao đóng chai nước, cho vào cặp nhóc, rồi cầm lấy cặp sách của nhóc.
“Trời tối rồi, chúng ta về thôi.”
Thương Hựu Nhất cũng chơi đã rồi, gật đầu.
Sầm Dao một tay nắm tay nhóc, một tay cầm túi xách đi ra ngoài.
“Tiểu Dao, mấy giờ rồi?” Cậu nhóc ngẩng đầu hỏi.
Sầm Dao dùng tay cầm bao lô rồi lấy điện thoại ra khỏi túi. Cô đang định nhìn thời gian thì giật mình.
Điện thoại của cô lúc này đang đang gọi điện. Không những vậy, cuộc gọi đó còn là gọi cho Thương Đình Lập. Xem kỹ một chút, thời gian gọi điện đã hơn một giờ rồi.
Sầm Dao có chút không chắc chắn cuối cùng là do mình không cẩn thận gọi đi, hay là anh gọi đến mà mình không cẩn thận bắt máy. Nhưng cho dù là cái nào, cũng đều là ngoài ý muốn của cô.
Hơn nữa, cô cũng có chút không hiểu, sao người bên kia lại cứ giữ cuộc gọi như vậy mà không cúp máy.
“Tiểu Dao?” Cậu nhóc thấy cô nhìn chằm chằm điện thoại đến phát ngốc, lại hỏi một tiếng.
Sầm Dao mới sực tỉnh: “Sắp tám giờ rồi, cô gọi điện thoại trước.”
“Dạ.” Cậy nhóc không hỏi nhiều, hai người đi ra khỏi công viên giải trí.
Cậu nhóc cứ nhảy nhót, nhìn rất có sức sống. Nhìn ngắm mấy cái khí cầu kỳ lạ bên này, lại sờ sờ mấy cái ghế thấp bên đường, tâm trạng rất vui vẻ.
Sầm Dao đưa điện thoại đến bên tai, nhẹ nhàng lên tiếng: “A lô.”
Không có tiếng đáp lại.
Bên kia thỉnh thoảng có tiếng nói, là giọng nói thuộc về một người xa lạ. Đều là bàn chuyện công việc.
Sầm Dao lại “a lô” một tiếng nữa. Đã dự định, nếu anh vẫn không đáp thì sẽ cúp máy. Có lẽ là bên kia cũng vô ý bắt máy thôi.
“A lô.” Đúng lúc đang nghĩ sẽ không nghe được lời đáp, điện thoại lại thông rồi.
GiọngThương Đình Lập từ bên kia truyền đến. Trầm ấm dịu dàng.
Tim Sầm Dao khẽ loạn nhịp, mới hỏi: “Anh đang họp à?”
“Ừm, đúng vậy.” Hơn tám giờ, vẫn còn họp, có thể tưởng tượng thật sự rất cực khổ thế nào.
“Anh gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không?”
Thương Đình Lập khẽ cười: “Tôi không gọi cho em.”
Hả?
Cho nên, cuộc điện thoại này là do cô gọi. Sầm Dao có chút ngượng ngùng: “Có lẽ là do tôi không cẩn thận. Vừa rồi cùng Hựu Nhất đến công viên giải trí, có lẽ là vô ý ấn nhầm.”
“Nghe ra được.” Thương Đình Lập ung dung đáp.
“Chủ tịch Thương, anh sẽ không cứ nghe như vậy một tiếng đồng hồ đó chứ?”
“Khoảng đó.”
Môi cô trễ xuống: “Sao anh rảnh rỗi thế?”
Nghĩ đến tiếng hét điên cuồng không kiểm soát của mình bị người đàn ông này nghe thấy, cô chỉ cảm thấy rất mất mặt.
“Em thấy tôi rảnh rỗi lắm sao?” Thương Đình Lập không đáp mà hỏi ngược lại.
Sầm Dao không đáp lại. Đương nhiên là anh không rảnh rỗi rồi. Sau đó, chỉ nghe anh nói: “ m thanh điên cuồng như thế, chỉ e khó có thể nghe thấy một lần nữa đấy nhỉ.”
“Cái này có gì đáng nghe đâu chứ?” Cô không thể nào hiểu nổi.
Anh lại đáp: “Tôi thích là được.”
Sầm Dao kinh ngạc. Cầm điện thoại đứng đó, chỉ cảm thấy trong lòng như có chiếc lông vũ, nhẹ nhàng cọ vào trái tim cô, khiến khắp nơi đều tê tê ngứa ngứa.
Trong bầu không khí ồn ào, cô vẫn có thể nghe rõ tiếng trái tim mình đang đập loạn.
“Tôi không làm phiền anh họp nữa, tạm biệt.” Không biết nên đáp thế nào với kiểu lời nói vừa như không quan tâm vừa như rất ý vị của anh, Sầm Dao bèn vội vàng cúp máy.
Cúp điện thoại xong lại ngơ ngác đứng đó một lúc, sự kích động trong tim mới từ từ dịu xuống.
…
Sầm Dao dẫn cậu nhóc ra khỏi công viên giải trí, xe của ông Phó vẫn đang chờ ở ngoài cổng công viên.
Nhìn thấy bọn họ ra đến, ông Phó nhẹ nhàng xuống xe, lập tức mở cửa sau xe, chào hỏi bọn họ: “Cô Sầm.”
“Chờ lâu quá phải không?” Sầm Dao hơi ngại. Người ta chờ đến đói luôn rồi kìa.
“Không lâu đâu.” Ông Phó đáp, cúi đầu nhìn cậu nhóc: “Chơi vui không?”
“Cũng được ạ.” Tuy nói là vậy, nhưng khóe môi Thương Hựu Nhất lại vui vẻ cong lên, sớm đã không còn dáng vẻ tức giận lúc trước. Ném cặp sách lên xe trước, bản thân cũng leo lên xe.
Ông Phó mỉm cười nói với Sầm Dao: “Tôi biết cô Sầm sẽ có cách mà.”
Sầm Dao mỉm cười.
Thật ra cô làm gì có cách chứ? Chỉ là đứa nhỏ này dễ dỗ dành!
Sầm Dao đưa cậu nhóc về Tĩnh Viên, đang cùng ăn tối với nhóc thì điện thoại reo lên.
Là Lư Đông Hưng gọi.
Sầm Dao hơi bất ngờ, nhưng vẫn bắt máy.
Lư Đông Hưng hàn huyên vài câu với cô, mới nói ra ý định: “Thanh tra Sầm. Bây giờ muốn hẹn cô ăn cô có trễ quá không? Thật ra từ sớm đã muốn gọi cô, nhưng trước đó vẫn luôn không gọi được cho cô.”
Sầm Dao đoán chắc đó là lúc cô đang gọi điện thoại cho Thương Đình Lập.
“Chủ tich Lư có việc sao?”
“Không có chuyện gì. Cô Sầm là phúc tinh của Lư Đông Hưng tôi, tôi nên mời cô ăn cơm từ lâu rồi mới phải.”
Sầm Dao đoán hôm nay Lư Đông Hưng mời mình cũng không ngoài việc nhìn sắc mặt của Thương Đình Lập.
Nhưng sau này cô đã có ý định rời đi rồi, đối với mấy khách hàng cũ như Lư Đông Hưng phải qua lại nhiều hơn. Lư Đông Hưng không mời cô, ngược lại cô cũng phải chủ động mời Lư Đông Hưng.
Sầm Dao suy xét một chút, liền đáp: “Vậy chủ tịch Lư nói cho tôi địa chỉ đi, bây giờ tôi sẽ đến đó.”
“Là Bách Hoa Tân Hôi. Phòng số 3. Khi cô Sầm đến cửa sẽ có người đón.”
“Được. Lát nữa gặp.”
Sầm Dao cúp máy.
Thương Hựu Nhất ngẩng đầu lên từ cái bát còn lớn hơn mặt nhóc: “Cô cũng phải đi à?”
“Ừm. Công việc.”
Cậu nhóc bĩu môi: “Mọi người đều là người bận rộn.”
“Cháu không bận à, đừng quên làm bài tập đó.” Sầm Dao xoa xoa khuôn mặt nhóc: “Bây giờ cô là người không có lương bổng, phải tự mình nỗ lực nuôi sống bản thân mới được.”
Thương Hựu Nhất thật thà nhìn cô: “Tiểu Dao, cô rất nghèo ư?”
“So với ba cháu, cô thật sự nghèo đến sống không nổi.” Cô cũng không phải nói bừa. Tiền tiếc kiệm của cô vốn đã không nhiều, bây giờ phải tự mình lập nghiệp, tiền tiết kiệm đều tiêu sạch rồi. Chọn văn phòng làm việc đó, cũng phải suy tính trước sau.
Thương Hựu Nhất chớp chớp đôi mắt to ngây thơ: “Vậy cô để ba cháu nuôi cô đi. Ba cháu lợi hại như vậy, nuôi cô tuyệt đối không thành vấn đề đâu.”
Sau khi kinh ngạc một lúc, Sầm Dao cười. Thật sự là một đứa trẻ ngây thơ.
Dù sao người mà sau này anh ấy thật sự nuôi chắc sẽ là cô Điền kia mới đúng. Cô tính là gì chứ?
Ông Phó ăn vài miếng rồi muốn đưa cô đi, Sầm Dao vốn định từ chối, nhưng ông Phó đã lái xe ra cửa chờ cô rồi.
Sầm Dao chỉ để ông ấy đưa cô đến cửa của Bách Hoa Tân Hội.
Lư Đông Hưng đã đứng đó chờ cô từ lâu, Lư Đông Hưng cười hỏi: “Cô Sầm, nếu không nhìn nhầm thì đó là xe ở nhà chủ tịch Thương phải không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...