Sầm Dao bắt xe đến công ty Sầm Hoàn.
Đến dưới lầu, cô gọi điện thoại cho Sầm Hoàn, Sầm Hoàn hạ giọng nói: “Chị, chị lên lâu năm chờ em.
Em đang ở trong phòng họp, lập tức ra ngay.
“Được.
Em cứ làm việc trước đi”
Sầm Dao nói rõ với tiếp tân lý do đến, nhận được thẻ chứng minh dành cho khách trước khi vào công „ ty: Tâng năm.
Tất cả nhân viên đều đang cúi đầu đứng cách xa nhau, toàn bộ công ty im phăng phắc, xung quanh vô cùng nghiêm túc.
Sầm Dao nhìn vê hướng phòng họp, qua tấm kính mờ ngăn cách, cô mơ hồ nhìn thấy vài bóng người.
Mọi người đều đang ngồi, lại rất mơ hồ, Sầm Dao không thể nhận ra người nào là Sầm Hoàn.
Chờ đến khoảng mười phút, cửa phòng họp mở ra.
Lần lượt có vài người đi ra.
Sầm Dao đứng bên cạnh cửa sổ, xa xa nhìn lại.
Có một bóng người quen thuộc đột nhiên xuống hiện trong tâm mắt cô, khiến cô sửng sốt.
Đối phương đang được mấy người vây quanh, trâm ổn bước ra từ phòng họp.
Sầm Dao không quen biết mấy người bên cạnh anh, nhưng cô nhận ra Dư Phi.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, người đàn ông dừng bước.
Ngẩng đầu.
Ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt cô.
Nhìn thấy Sâm Dao, đáy mắt sâu thắm của anh thoáng hiện lên tia bất ngờ.
Dường như không ngờ được cô lại đột nhiên xuất hiện ở đây lúc này.
Nhưng mà, sự bất ngờ đó qua rất nhanh, ánh mắt của anh trở nên u ám, sắc bén thêm mấy phần.
Sầm Dao bị anh nhìn chằm chằm đến cảm thấy áp lực.
Giống như bị một tảng đá đè nặng trên đầu, khiến cô không thở được.
“Chị!” Đúng lúc này, tiếng Sâm Hoàn bỗng vang lên.
Sầm Dao bình tĩnh lại.
Không rời mắt, tiếp tục nhìn vê Sầm Hoàn ở phía sau.
Sầm Hoàn liếc nhìn Thương Đình Lập, ánh mắt hàm chứa nỗi buồn cùng sự mê đắm khó mà che đậy, chỉ cúi đầu gọi: “Chủ tịch Thương”
Thương Đình Lập nhàn nhạt “ừm” một tiếng.
Sầm Hoàn phát hiện ánh mắt của anh đang ở trên người Sầm Dao, sắc mặt nghiêm túc, chỉ cho rằng anh khó chịu khi thấy người ngoài đến công ty, vội cầm tay Sầm Dao giải thích: “Chủ tịch Thương, đây là chị của em.
Chị ấy đến đưa sạc điện thoại cho em, sẽ đi ngay.”
Thương Đình Lập không nói gì, ánh mắt rời khỏi người Sầm Dao, trên mặt chỉ có vẻ xa cách cùng thờ ơ, xoay người rời đi.
Anh vừa đi, Sâm Dao đã thở phào nhẹ nhõm.
Trong vô thức, ánh mắt lại nhìn theo bóng lưng của anh.
“Chị, chị cũng nhìn đến ngẩn ngơ rôi à?” Sầm Hoàn kéo cô một cái.
Sầm Dao giật mình: “Cái gì?”
“Anh ấy chính là chủ tịch Thương của bọn em” Sầm Hoàn hạ giọng, hồn phách điên đảo nhìn theo bóng lưng kia, thì thâm nói: “Em không có lừa chị phải không, anh ấy thật sự là người đàn ông ưu tú mê người.”
“Cho dù có ưu tú thì em cũng đừng mơ tưởng nữa” Sâm Dao nghiêm túc nói.
Sầm Hoàn cắn môi, dường như không cam tâm: “Cái vị Điền tiểu thư đó cũng chỉ là nghe nói, bọn em đều chưa từng gặp mà”
“Không có lửa làm sao có khói”
Sâm Dao nhắc nhở: “Em đừng ngu ngốc lún sâu vào nữa! Rất ngu xuẩn”
Sầm Hoàn nhìn cô: “Chị, sao em lại cảm thấy chị đặc biệt kích động vậy?”
Sầm Dao khế nhíu mày, có sao?
Cô không đáp.
Mở túi, lấy sạc điện thoại ra, nhét vào tay Sầm Hoàn: ^Av,”
“Chị còn có việc, đi trước đây: Sâm Hoàn cũng không giữ cô lại.
Cô vừa đi, từ trong phòng hội nghị đã xuất hiện một bóng người.
Thương Ngộ cầm tài liệu trong tay, nhàn nhã nhìn một nam một nữ vừa rời đi, dường như có chút suy †ư.
“Cậu Thương” Sầm Hoàn lập tức chào hỏi Thương Ngộ.
Thương Ngộ nhìn cô một cái, hướng về phía bóng dáng kia gật gật đầu: “Đó là chị cô à?”
Sầm Hoàn rất bất ngờ sao anh ta lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn gật đầu: “Ừm”
“Chị ruột?”
“Ừm” Tuy Sầm Hoàn cảm thấy nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu.
Thương Ngộ đích thân đưa danh thiếp cho Sầm Hoàn: “Sau này, có cơ hội cùng nhau ăn cơm”
Anh ta mỉm cười, trong mắt có vài phần cám dỗ phù phiếm: “Tôi đánh giá cô rất cao đấy”
Sầm Hoàn không dám tin nhận lấy danh thiếp, bối rối, không hiểu làm sao, dần dần lại có chút hạnh phúc.
Tuy rằng cậu Thương này có rất nhiều mặt không bằng được chủ tịch Thương, nhưng mà so với những người đàn ông bên ngoài khác mà nói, vẫn còn tốt hơn rất nhiều.
Bất luận là ngoại hình hay gia thế, đều không có gì chê được.
Được người đàn ông như thế bắt chuyện, lòng hư vinh của Sầm Hoàn rất thỏa mãn.
Hơn nữa, tiếp cận được tiểu Thương tổng rồi, không sợ không có cơ hội bày tỏ với chủ tịch Thương phải không?
Sầm Dao đi ra khỏi chi nhánh của Nguyên Thịnh, đến bên đường bắt xe.
Không ngờ rằng, chiếc Bentley của Thương Đình Lập lại đang đậu bên đường.
Cửa xe mở ra, người đàn ông đang ngồi ở ghế sau xem tài liệu, không thấy Dư Phi đâu.
Xem ra là ở đây chờ anh ta.
Sầm Dao nghĩ ngợi, vẫn quyết định đi vê phía người đàn ông.
“Chủ tịch Thương” Cô chào hỏi.
Động tác lật tài liệu của Thương Đình Lập dừng lại.
Anh ngẩng đầu, nhìn cô: “Có việc?”
Ánh mắt hai người đối nhau.
Ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đều ẩn chứa sự thờ ơ lãnh đạm.
Như vậy cũng tốt.
Dù sao thì cô cũng chưa từng nghĩ sẽ thân thiết hơn với anh.
Sầm Dao lẩm bẩm với chính mình, đem sự buôn bã trong lòng trút bỏ.
Chỉ lấy từ trong túi ra hai món đồ.
Đầu tiên trả lại anh chiếc khăn lụa.
“Cái này trả cho anh, đã giặt sạch rồi, cảm ơn” Sầm Dao cảm ơn, thái độ cũng xa cách giống như anh.
Thương Đình Lập cầm lấy, không nói gì, chỉ tiện tay ném sang một bên.
“Còn có cái này…” Sâm Dao đưa vòng bình an cho anh: “Cái này tặng cho Hựu Nhất”
Thương Đình Lập không đưa tay nhận.
Chỉ nói: “Em nợ nó một lời giải thích”
Sầm Dao mím môi không nói một lời.
Thương Đình Lập đặt tài liệu xuống, đôi chân dài nghiêng qua, cúi người bước xuống xe.
Anh rất cao, khi đứng thẳng trước mặt Sầm Dao, liền có cảm giác áp lực rất lớn.
Sầm Dao lùi về sau một bước, duy trì khoảng cách an toàn với anh.
Chỉ nghe anh nói: “Cô Sầm, nếu như làm không được, thì đừng tùy tiện hứa với nó, đừng tùy tiện cho nó hy vọng”
Anh rất nghiêm túc, từ đầu đến cuối đều nghiêm mặt.
Sầm Dao cảm thấy bản thân lúc này giống như một đứa trẻ làm sai bị anh dạy dỗ vậy.
“Xin lỗi, tôi sẽ xin lỗi thằng bé”
Sâm Dao nhớ đến vị Điền tiểu thư kia, trong lòng bỗng nhiên có chút buồn bực, liếc Thương Đình Lập một cái, thẳng lưng nói: “Nhưng sau này xin Thương tiên sinh chỉnh đốn bản thân.
Không cần mời tôi đến giả làm mẹ của Hựu Nhất, chuyện này tôi làm không được.
Cô cũng không muốn làm mẹ kế của thằng bé”
Ánh mắt Thương Đình Lập trầm xuống, ngữ khí có chút không khách khí: “Em muốn tiếp tục cuộc hôn nhân hoang đường đó của em giải Sầm Dao tức giận đáp: “Hôn nhân của tôi có hoang đường, cũng không cân người ngoài như chủ ^w»?”
tịch Thương khoa tay múa chân: Nói xong cô liền quay người rời đi.
Nhưng vừa mới quay người, eo đã bị giữ lại.
Cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị ôm lại.
Không một lời báo trước, đôi môi đã bị môi người đàn ông giữ lại, áp chặt.
Dường như anh rất giận dữ, đôi môi mỏng lạnh lẽo áp trên môi cô, hoàn toàn không có sự dịu dàng nhiệt tình như trước đây.
Nụ hôn này rất thanh lãnh, không hề dịu dàng chút nào, giống như là đang trừng phạt.
Nhưng người đàn ông này có tư cách gì mà phạt mình?
Trong lòng Sầm Dao vô cớ có chút chua xót, cực kỳ ghét bản thân bị anh khiêu khích như thế này.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...