“Đây là thẻ phòng của anh.” Quản lý chạy đến, cung kính đưa thẻ phòng.
“Cảm ơn.” Thương Đình Lập lạnh nhạt đáp lại rồi bước vào thang máy riêng, đi thẳng lên lầu.
ở phía sau là một đám người với ánh mắt vừa hóng hớt vừa kinh ngạc.
Không thể nào! ông chủ của bọn họ cuối cùng cũng thông suốt rồi sao?
Trên tầng cao nhất, khi cánh cửa phòng tổng thống vừa mở ra, Thương Đình Lập liền đặt Sầm Dao xuống, nóng bỏng hòn lèn mỏi cỏ vài cái, bàn tay lớn không nhịn được luồn vào quần áo của có.
Đêm nay, trong phòng tổng thống của khách sạn M, tiếng thở cuồng dã của người đàn ông hòa quyện với âm thanh dịu dàng của người con gái, đến tận bình minh mới tan đi.
Sáng hôm sau, âm thanh từ điện thoại vang lên trong căn phòng yên tĩnh, đánh thức người đang chìm trong mộng đẹp.
Sầm Dao cau mày, với tay lên đầu giường.
Lần mò nửa ngày cũng không tìm thấy điện thoại, chỉ đụng phải một cái đồng hồ đeo tay.
Đồng hồ đeo tay?
Đồng hồ của cô không lớn như vậy, hơn nữa nó làm bằng sứ, mà lúc này cái cô chạm phải là đồng hồ bằng kim loại.
Lẽ nào tối qua Bộ Tử Ngang về nhà?
Sầm Dao kéo tấm thân đau nhức ngồi dậy khỏi giường.
Tấm chăn trên thân tuột xuống, ngực chợt lạnh, cô cúi đầu nhìn xuống.
Trời ạ! Cô không mặc quần áo, mà hơn nữa, trên người toàn là dấu hôn! Không cần nghĩ cũng biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
“Chào buổi sáng.” Một giọng nam trầm ấm lười biếng vang lên.
Người đàn ông cầm ly cà phê đứng bên cửa sổ sát đất ung dung chào cô.
Ngoài cửa số, ánh ban mai
chiếu lên thân thể anh, ngũ quan anh tuấn của anh như ẩn như hiện, vừa cao quý vừa đẹp mắt.
Đây là một người đàn ỏng rất có nội hàm.
Ăn mặc đơn giản thoải mái, so với sự nhếch nhác và lộn xộn của cô, anh càng giống một tinh anh của giới kinh doanh hơn
Sầm Dao bàng hoàng nhìn chằm chằm vào anh, mãi sau mới từ từ định thần lại được.
Những hình ảnh hôm qua giống như một bộ phim chiếu qua một lượt trong não cô.
Người… người đàn ông này, là cái người hôm qua Oánh Oánh nói là cực phẩm? Hơn nữa, hôm qua cô còn uống say rồi qua đêm với anh ta!
Nhưng mà, bây giờ chất lượng của “ngưu lang” cũng cao vậy sao? Nếu không biết trước, cò nhất định sẽ cho rằng anh ta là một người thành còng có địa vị cao.
“Tôi… đêm qua tôi uống say quá.” Thật lâu sau sầm Dao mới tìm được giọng nói của mình, nhìn người đàn ông kia một cái, đối mặt với nụ cười như có như không của anh, cỏ bèn quay mặt đi, rất lâu sau mới tìm thấy túi xách của mình, lấy ví tiền ra, cô giả vờ trấn tĩnh hỏi: “Một đêm của anh bao nhiêu tiền? Tôi trả anh.”
Thương Đình Lập nhấp một ngụm cà phê, nhàn nhã nhìn cò: “Hỏm qua chúng ta đã nói rồi mà, tôi phục vụ miễn phí cho em.”
“Miễn phí?” Sầm Dao cố gắng nhớ lại những chuyện hỏm qua, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhớ được nụ hôn cuồng nhiệt với người đàn ông này.
Được thôi!
Tuy rằng trong lĩnh vực này cô không hề có kinh nghiệm, nhưng kỹ thuật hôn của người đàn ông này thật sự rất tốt!
Đợi đã! Đã là lúc nào rồi, mà bản thán còn nghĩ tới chuyện này? sầm Dao thật muốn gõ đầu mình hai cái.
“Làm ăn là làm ăn.
Anh đã phục vụ cho tòi thì tòi sẽ trả tiền cho anh không thiếu một xu.” Cô lấy tiền từ trong ví ra, nhìn anh một cái: “Thế này đã đủ chưa?”
Thương Đình Lập nhướng mày, như cười như không.
“Không đủ à? Thật ngại quá, tôi không biết rõ lắm quy tắc trong ngành của các anh.” sầm Dao lấy hết tiền trong ví của mình ra, đặt lên bàn: “Tôi chỉ có nhiêu đây.”
Nói xong, cò khóa ví lại rồi ném vào túi xách.
Như nghĩ đến chuyện gì đó, lại rút ra vài đồng xu từ xấp tiền: “Tôi lấy đế gọi xe, anh không để ý chứ?”
Người đàn ông đút tay vào túi quần, nói: “ừm, tùy em.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...