Chiếc điện thoại nằm trên bàn, vẫn luôn reo lên.
Mở mắt ra nhìn, trên màn hình, ba chữ “Bộ Tử Ngang” lóe sáng.
Cô không muốn nghe máy, cúp đi.
Chuông điện thoại trên bàn làm việc lại vang lên.
Cô biết, nếu cô cứ không nghe, người đó sẽ ngay lập tức xông vào phòng làm việc của cỏ.
Cô nhấc tay, áp điện thoại vào tai.
“Chủ tịch Bộ, vội vã gọi điện thoại tới như vậy, là muốn xem tòi làm trò cười hay là muốn chế giễu tỏi bằng từ ngữ mới mẻ nào?”
Không chờ Bộ Tử Ngang lên tiếng, Sầm Dao đã lên tiếng trước.
Cô luôn có dáng vẻ kiêu ngạo như vậy, ngữ khí không có chút chịu thua: “Nếu là như vậy thì không cần thiết.
Hạng mục này, cô Du đã giành được, điều quan trọng là phải làm cho tốt, nếu là không đến nơi đến chốn, cả anh và Bộ Hoan Nhan đều trở thành trò cười.
Côn nữa… nếu anh đồng ý ký vào thỏa thuận ly hôn, tòi chấp nhận giao tất cả dự án của tôi cho cô Du, bao gồm cá chức vị của tòi.”
Lời cô nói khiến Bộ Tử Ngang nuốt xuống toàn bộ lời lẽ quan tâm, thay vào đó là giọng điệu lạnh lùng: “Sầm Dao, cô biết tại sao tòi lại ghét cô như vậy không?”
sầm Dao ngớ ra, sau đó lại lạnh lùng đáp: “Tôi không quan tâm.”
“Cô chính là như vậy, vĩnh viễn mang hàm ý châm biếm như vậy, luôn kiêu ngạo như thể cả thế giới này chỉ có tôn nghiêm của cô là quý giá nhất.
Nếu cô có thể học được một nửa sự dịu dàng, nhún nhường của Mộng Nhị, không phải lần nào cũng đối chọi gay gắt với tôi, chúng ta có lẽ cũng không đi đến bước đường như bây giờ.”
Sầm Dao siết chặt điện thoại trong tay, “ha” một tiếng bật cười: “Tôi không có ngốc như vậy.
Một người hết lần này đến lần khác hủy hoại hỏn nhân của tòi, một người đàn ông chỉ luôn chà đạp, làm nhục tỏi, dựa vào đâu bắt tôi phải tôn trọng, dịu dàng? Bộ Tử Ngang, anh không xứng!”
Không đợi Bộ Tử Ngang nói gì, Sầm Dao đã cúp máy rồi.
Trong cuộc hôn nhân này, cô không phải chưa từng ấp ủ kỳ vọng cùng khao khát.
Chính người đàn ông luôn mồm nói muốn cô học cách dịu dàng này đã tự tay đập vỡ nát mọi kỳ vọng của cô.
Phụ nữ làm từ nước, không có người phụ nữ nào thật sự muốn đảm đương một mình, trớ thành một nữ cường mạnh mẽ cả.
Cô cũng mong muốn có một bờ vai, để khi cô không côn chống đỡ nổi nữa, có nơi để cô dựa dẫm, có nơi giữ cô lại.
Nhưng mà, Bộ Tử Ngang vĩnh viễn không phải là chỗ dựa đó của có, mà ngược lại, là người đẩy cô một cái.
Cho nên, từ bỏ rồi.
Cũng khoác lên người một lớp gai nhọn.
ít nhất, khi anh ta làm tổn thương cô, cô cũng có thể làm tổn thương lại anh ta.
Để mấy người cấp dưới chọn địa điểm, kết quả họ lại chọn một quán bar ồn ào náo nhiệt.
sầm Dao đã hứa sẽ đi, không có cách nào nuốt lời, chỉ có thể tiến vào.
Loại vũ trường này, không khỏi phải uống rượu, nên không có lái xe đến.
Người ở đây, đa phần đều là người trẻ tuổi, nhảy nhót trên sàn.
Sầm Dao từ chối lời mời của họ, chỉ ngồi trên quầy uống rượu.
Nhìn dáng vẻ cảm xúc mãnh liệt dâng trào của họ, cô không khỏi có chút ganh tị.
Mình cũng cùng một thời với những người khác, vậy mà, đã sớm không côn sự nhiệt tình như họ nữa.
Từ khi mẹ cô rời bỏ cha con cỏ nhiều năm trước, chỉ sau một đêm, cô đã trưởng thành rồi.
Ấm lạnh tình người, cô đã sớm nhìn thấu.
Điện thoại bỗng nhiên rung lên, cô sực tỉnh, cầm lên xem, là một tin nhắn.
Tiếu Dao cô đang ở đâu vậy?
Số điện thoại lạ.
Nhưng mà chữ “Tiểu Dao” này, sầm Dao vừa nhìn thì đã biết là ai rồi.
Chỉ có bé con đó mới gọi mình như vậy.
Cô gửi địa chỉ qua.
“Không ngờ mất đi hạng mục, giám đốc côn có tám tình đưa cấp dưới đi uống rượu.” Đúng lúc này, ờ bên cạnh, Du Mộng Nhị cầm trong tay ly rượu ngồi xuống, tư thế như người chiến thắng.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Không ngờ bọn họ cũng uống rượu ở đây.
Du Mộng Nhị đích thân cụng ly với Sầm Dao: “Giám đốc sầm, lần này phải cảm ơn các cô.
Không nhờ các cô hai tay dâng cho, chúng tôi cũng không lấy được hạng mục này.
Ly này, tôi kính cô.
Sau này tôi côn phải nhờ cô nhiều.”
Sầm Dao không uống, chỉ cầm điện thoại lên.
Du Mộng Nhị cũng không để ý, tự mình uống hết.
Đứng dậy, nở nụ cười, một nụ cười rung động lòng người: “Sau này giám đốc sầm phải cấn thận rồi.
Những thứ cô có bây giờ, sau này, tôi sẽ từ từ lấy lại từng thứ một.”
Sầm Dao cười, cuối cùng cũng lên tiếng: “Cô Du không cần phải tốn công vậy đâu.
Nếu như cỏ có thế khiến Bộ Tử Ngang đồng ý ký đơn ly hòn, tất cả những gì tôi có bây giờ, đều sẽ tặng cho cô miễn phí.”
Sắc mặt Du Mộng Nhị rất khó coi.
Một là, thứ mà mình khao khát, Sầm Dao lại không thèm để ý một chút nào, hai là, cái gì gọi là khiến
Bộ Tử Ngang đồng ý ký đơn ly hôn? Bọn họ vẫn luôn không ly hôn, không phải là do Sầm Dao không đồng ý sao?
Sầm Dao không có ý định giải thích với cô ta, chỉ đứng dậy, nhờ người phục vụ lấy hóa đơn đi thanh toán rồi quay người rời đi.
Sầm Dao đã uổng không ít rượu, cứ chầm chậm đi không mục đích trên phố.
Cảnh đêm thê lương.
Cô mặc áo sơ mi và váy ngắn, chỉ cảm thấy lạnh vò cùng.
Ngẩn ngơ tự ôm vai mình, nhìn cặp tình nhân tay trong tay đi dạo,
trong lòng vó cớ cảm thấy cay đắng.
Cô cảm thấy bản thân thật đáng thương.
Đã hai mươi sáu tuổi, đã kết hôn, nhưng đến bây giờ cũng chưa từng thử qua cảm giác yêu đương, mà ngược lại mồi ngày đều chịu đựng sự dằn vặt của hỏn nhân.
“Tiểu Dao! Tiểu Dao! Cháu nhìn thấy Tiểu Dao rồi!” Trong đêm tối, một chiếc xe sang trọng từ bên đường chạy sang.
Ngồi phía sau, Thương Hựu Nhất bảo tài xế: “Bác Phó, bác mau dừng xe đi.”
Lão Phó dừng xe lại.
Thương Hựu Nhất lập tức mở cửa xe, từ trên xe tuột xuống.
Lão Phó vội bảo: “Tiểu thiếu gia, cậu cấn thận! Chạy chậm thòi!”
Thương Hựu Nhất không nghe thấy, chỉ hướng về sầm Dao mà chạy tới.
Sầm Dao ngây người, đòi chân bất ngờ bị hai cái tay nhỏ ôm lấy.
Cô dừng lại, cúi đầu, nhìn thấy một gương mặt nhỏ phấn khích.
“Cỏ Tiếu Dao, lâu rồi không gặp.”
Dừng một chút, gương mặt trắng trẳng mềm mềm như cái bánh bao của nhóc lại nói: “Có phải cô lại
không nghe lời, uống rượu nữa rồi không?”
Sầm Dao nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc, lẳng nghe lời chất vấn như người lớn của nhóc, hơi rượu đã tan đi ít nhiều, tâm trạng phiền não cũng tốt lên không ít.
Cô xoa đầu nhóc, cười hỏi: “Sao cháu lại chạy đến đây?”
“Cô gửi địa chỉ cho cháu, cháu liền bảo bác Phó chở cháu đến.
Tiếu
Dao, cháu phải về nhà với cô!”
Sầm Dao có chút mờ mịt: “Cháu cùng cô về nhà?”
Lão Phó đậu xe xong cũng đi qua, tiến lại chào hỏi sầm Dao: “Cô
Sâm Dao gật đầu đáp: “Lần trước phiền bác đưa tôi về, côn chưa cảm ơn bác đàng hoàng.”
“Là việc nên làm.
Cô sầm muốn cảm ơn thì nên cảm ơn cậu chủ của chúng tôi.” Lão Phó đáp.
“?” Sầm Dao dường như không hiếu.
Lão Phó đưa mình về có quan hệ gì với người đàn ông đó?
Lão Phó nhận ra mình đã nói lỡ lời, vội sửa lại: “Tôi là người làm của cậu chủ.
Hôm đó tôi tự ý lái xe đi đưa cô Sầm, cậu chủ cũng không nói gì.
Cho nên, phải cảm ơn cậu chủ”
Lão Phó vừa nói xong, điện thoại đã reo lên: “Cô sầm, tôi nghe điện thoại.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...