Thương Đình Lập đứng trong thang máy an ủi Sầm Dao một lúc rồi, Sầm Dao cũng không còn quá nhiều cảm xúc phức tạp nữa.
Còn có tâm trạng nói đùa với Đình Lập.
"Đình Lập, anh đưa em đến đây được rồi, chờ thang máy mở rồi anh về đi"
Thương Đình Lập cười khổ nói: "Dao Dao, em không muốn nhìn mặt anh đến vậy sao?"
Thấy Thương Đình Lập buồn thật, Sầm Dao lập tức thò ngón tay ra ngoéo anh một cái: "Em nói đùa thôi, em chỉ lo công việc trong công ty anh.
"
Thương Đình Lập nắm chặt tay cô vào lòng bàn tay nói: "Không có gì, chờ nhìn em lên lâu xong anh lại về"
Chờ đến thang máy dừng lại, Thương Đình Lập quả nhiên cũng ngừng lại.
"Em đi nha"
Sầm Dao vừa chặn cửa thang máy lại để thang máy không chạy trở xuống vừa nói.
Thương Đình Lập nhìn cô phất tay nói: "Đi đi, nhớ về sớm đó"
"Ừ"
Sầm Dao gật đầu đi vào trong.
Mãi đến khi cửa thang máy từ từ đóng lại, cũng không còn nhìn thấy bóng dáng của Thương Đình Lập nữa, Sầm Dao mới giấu cảm giác lưu luyến xuống, xoay người vào lầu làm việc của C&J.
!.
Dù sao khi Oánh Oánh còn ở đây thì cô cũng từng đến nơi này rồi.
Cho nên khi nhìn thấy cô bước vào, những nhân viên đang nghiêm túc làm việc cũng không cản cô lại.
Nhưng Sầm Dao vẫn phát hiện những ánh mắt tò mò quan sát kia.
Sầm Dao mắt nhìn thẳng về phía trước, đẩy cửa văn phòng làm việc của Oánh Oánh ra định bước vào trong.
Một giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên cản cô lại.
"Ừm, Chủ tịch của chúng tôi không có ở đây, cô không thế tự ý vào được.
"
Nghe thấy giọng nói mềm mại kia, Sầm Dao quay đầu lại nhìn thấy một cô bé mặt mày đỏ bừng, vừa nhìn là biết ngay sinh viên mới ra trường, chắc là nhân viên mới do công ty mới tuyển.
Có lẽ do trước kia chưa từng gặp cô nên mới cản không cho cô vào.
Sầm Dao cũng không phải loại người thích làm người khác khó xử.
Cô dừng bước chân dịu dàng thướt tha lại, đôi môi trên gương mặt xinh đẹp cong lên cười nói: "Tôi là Sầm Dao, là bạn thân của Chủ tịch của cô, lần này đến C&J là do vì Chủ tịch của cô nhờ tôi đến"
Lúc nãy Lê Thanh không có mặt trong văn phòng, vừa từ ngoài bước vào đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, vội vã chạy đến.
Thấy cô nhân viên mới đến cản cô lại, lập tức xin lỗi: "Cô Sầm, cô gái này là nhân viên mới nên không biết thân phận của cô, cô đừng để trong lòng, Chủ tịch Khương đã gọi điện thoại cho tôi, cô ấy nói sau này mọi chuyện trong công ty đều giao cho cô"
Sầm Dao nghe vậy lập tức cảm thấy không đúng.
Không lẽ Oánh Oánh thật sự không định về nước, cho nên mới muốn giao cả công ty cho cô.
Sầm Dao nhíu mày hỏi Lê Thanh: "Oánh Oánh còn nói gì nữa không, cô nói hết cho tôi biết"
Lê Thanh nhìn sắc mặt của cô, tuy thấy cô nhíu chặt mày, nhưng cũng không có vẻ không tiếp thu, trong lòng cũng hơi thả lỏng đáp: "Chủ tịch Khương nói sau này cô ấy vẫn sẽ quay về, nhưng chắc phải rất lâu, cô ấy biết có lẽ cô không muốn nhận quyên quản lý công ty, nhưng cô ấy muốn hỏi cô rằng khi cô nhìn thấy C&.
J, có phải trong một khoảnh khắc nào đó đã nhớ đến tâm nguyện ban đầu khi thành lập công ty này không"
Sầm Dao rất bất đắc dĩ, Oánh Oánh quá hiếu cô.
Cô ấy biết nếu nói chuyện này trong điện thoại với cô, sẽ bị cô từ chối ngay lập tức.
Cho nên đợi đến khi cô đến công ty rồi mới bảo Lê Thanh nói hết tất cả mọi chuyện cho cô.
Ít nhất khi nhìn thấy phòng làm việc càng ngày càng nhiều nhân viên, cô cũng không thể nào nói đi là đi được.
"Lấy tất cả hồ sơ còn tồn đọng trong công ty đưa đến văn phòng đi, Lê Thanh, tôi cân cô"
Sầm Dao nhanh chóng bình tĩnh lại, tự tin ra lệnh.
Nếu mọi chuyện đã đến tình trạng này cô cũng chỉ có thể mỉm cười tiếp nhận thôi.
"Được.
"
Lê Thanh đáp.
Cô ta len lén đặt một bàn tay sờ lên chỗ gần trái tim, cảm giác nhịp tim đập nhanh hơn bình thường.
Lê Thanh cũng không phủ nhận rằng, sau khi cô biết được tin Sầm Dao sẽ đến công ty làm, cô không thể nào giấu được vẻ kích động trong lòng.
"Tổng thanh tra, sau này cô ấy sẽ là Chủ tịch của chúng ta sao?"
Cô nhân viên mới buồn thiu hỏi.
Nhìn vẻ mặt của cô gái đối diện, Lê Thanh nghiêm túc nhắc nhớ: "Trước kia Chủ tịch Sâm là Chủ tịch của công ty chúng ta, chỉ do trước kia có chút việc nên không có mặt, sau này không cần hỏi mấy câu hỏi kiếu này, được rồi, cô đi làm việc đi"
Lúc Sầm Dao vào văn phòng cũng không cỏ ngồi ở vị trí làm việc của Oánh Oánh, cô ngồi xuống vị trí còn trống cô từng để ý đến lúc trước.
Dựa theo cách nói của Oánh Oánh thì lúc trước vị trí này là của cô, bây giờ cô ngồi cũng không có vấn đề gì.
Sầm Dao nhàm chán không có việc gì đi dạo khắp văn phòng, tuy không gian không quá lớn nhưng vẫn có đủ những thứ cần có, vô tình nhìn thấy một tấm ảnh được đặt trên khung hình trong văn phòng, Sầm Dao đến gần mới phát hiện ra tấm ảnh bên trong là ảnh chụp của Oánh Oánh và một người phụ nữ xa lạ.
Nhưng khi nhìn vào ảnh chụp, Sầm Dao cảm giác trong lòng đột nhiên có cảm giác rất quen thuộc.
Đúng lúc này, có người gõ cửa, Sầm Dao thuận miệng nói: "Mời vào"
Lúc Lê Thanh bước vào, thấy Sầm Dao đang đứng cạnh giá sách ngẩng đầu nhìn lên trên.
Nhìn theo tâm mắt cô, Lê Thanh kinh ngạc phát hiện ra đó là tấm hình Chủ tịch Khương vẫn chưa mang theo.
Nhìn thấy ánh mắt khó hiếu của Sầm Dao, Lê Thanh ôm hồ sơ sang nói: "Chủ tịch Sầm, có phải cảm thấy người còn lại rất quen đúng không?"
Sầm Dao quay đầu nhìn cô: "Sao cô lại biết"
Lê Thanh cười nói: "Thật ra nhà của tôi cũng có một người bị mất trí nhớ, bình thường cô ấy sẽ rất tỉnh táo, thỉnh thoảng sẽ bị mất trí nhớ, có lần cô ấy bị mất trí nhớ không tìm được thì cứ thích nhìn chằm chằm vào mấy bức hình, sau này khi cô ấy tỉnh lại thì nói với tôi, có lẽ có người sẽ quên đi quá khứ của bản thân, nhưng chỉ cần luôn nhìn những món đồ trước kia, mặc kệ là ảnh chụp hay những món đồ từng sử dụng cũng sẽ làm cho người đó có cảm giác rất quen thuộc"
"Thì ra là thế"
Lúc này Sầm Dao mới hiểu ra, quay sang nhìn gương mặt xa lạ kia tò mò hỏi: "Đây là tôi của lúc trước sao?"
Lê Thanh cũng không cảm thấy kinh ngạc vì câu hỏi của Sầm Dao, ngược lại làm cô ta rất đồng cảm gật đầu.
"Là cô vào năm năm trước, lúc đó còn trẻ quá đúng không"
Chắc do biết được Sầm Dao vẫn có cảm giác quen thuộc với những thứ trước kia, giọng điệu khi nói chuyện của Lê Thanh cũng đột nhiên trở nên thân quen hơn nhiều.
"Trước kia chắc tôi cũng khá thân với cô"
Sầm Dao nhìn Lê Thanh rồi đưa ra kết luận.
Lê Thanh ngượng ngùng sờ mũi: "Làm gì có, cô là cấp trên của tôi, làm sao thân nhau được"
Sầm Dao cũng không tin, ngược lại nói với cô: "Vậy chúng ta cá cược với nhau đi, nếu sau này tôi nhớ lại, chứng minh được trước kia chúng ta khá thân với nhau, vậy sau này cô phải luôn làm việc cho công ty của tôi, cô cảm thấy thế nào?"
Sầm Dao nở nụ cười có chút gian xảo, từ lúc vào đây đến giờ, cô cũng đã phát hiện ra tiếng nói của Lê Thanh ở C&.
rất cao, giữ cô ta ở lại làm việc cho công ty luôn là có lợi không hại.
Lê Thanh nghe xong lại cảm thấy Sầm Dao vẫn giống như Chủ tịch Sầm lúc trước, biện pháp giữ nhân viên không hề thay đổi.
Nhưng trong lòng cô cũng rất vui là được rồi.
"Được, tôi đồng ý".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...