Hựu Nhất nhíu mày, bó tay nhìn mẹ ngồi trên ghế sofa đang chuẩn bị dạy kèm cho cậu.
Cậu bé thâm thở dài.
Nghĩ đến việc bắt đầu từ ngày hôm nay về sau, ngày nào cậu bé cũng phải đối mặt với việc dạy kèm học bù, Hựu Nhất thật sự muốn đá bay cái tên đầu sỏ gây tội làm cậu phải chịu khổ ngay lập tức.
Nếu không phải Vu Quỳnh Duyệt cứ thích bám lấy cậu, hôm đó sẽ không bị mẹ bắt gặp, nếu không bị mẹ bắt gặp, cậu không cần ngày nào cũng phải ở trong nhà ôn tập, hơn nữa không chỉ phải ôn tập, ngay cả việc vẽ tranh cũng đã bị giám sát nghiêm khắc.
Đúng là áp lực như núi.
.
ngôn tình ngược
Có đôi khi không chỉ có học sinh dở ghét việc học tập, cho dù là học sinh giỏi được nhiều người khen ngợi cũng không thích lúc nào cũng phải ôm sách vở học bài.
Huống chỉ còn là một cậu nhóc thích chơi game.
Buổi tối khi Thương Đình Lập tan ca về nhà nhìn thấy Hựu Nhất đang ngoan ngoãn ngồi ngoài ban công học bài, trong lòng hiếm khi cảm thấy hài lòng, nhưng chờ đến khi anh bước vào, mới phát hiện ra cái người đang chăm chỉ học tập kia chẳng qua là đã vẽ một đôi mắt sinh động như thật lên trên mí mắt mà thôi.
Tuy rất đẹp nhưng cũng khiến miệng Thương Đình Lập co rút ngay lập tức.
Anh gõ mạnh lên bàn, Hựu Nhất đang tựa lưng vào ghế ngủ lập tức giật mình thức dậy, nhưng hai mắt cậu bé vẫn cứ mơ màng, miệng lẩm bẩm: "Thanh sơn hoành bắc quách, bạch thủy nhiễu đông thành."
"Thương Hựu Nhất, con đang làm gì đó"
Thương Đình Lập nhíu mày có vẻ rất không vui.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cuối cùng Hựu Nhất cũng tỉnh táo lại, vừa nhìn thấy gương mặt khó coi của ba, lập tức rùng mình.
Xong rồi, lại bị bất tại trận.
Cậu ủ rũ cúi đầu xuống, trông rất uể oải.
Lần này Thương Đình Lập không đánh cậu nữa, cậu là đứa con trai mà anh đặt rất nhiều lòng tin, Thương Đình Lập đương nhiên hy vọng con của anh có thể trở nên thật xuất sắc, cho dù không xuất sắc thì bình thường cũng được rồi.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
Nhưng con trai lại thích chơi thích phá, không làm được bao nhiêu chuyện đàng quàng, ngày nào cũng nghịch ngợm kiếm chuyện.
Thương Đình Lập vẫn rất thương Hựu Nhất, thấy cậu bé mất mác như thế, chỉ đành thở dài nói: "Về nhà không muốn học thì về phòng nghỉ ngơi đi, cũng có ai ép con đâu, cần gì phải giả bộ nghiêm túc chứ"
"Ai nói không ai ép chứ, mẹ yêu cầu con làm đó"
Hựu Nhất ưỡn ẹo hừ nhẹ.
"Có chuyện gì xảy ra"
Vừa nghe là Dao Dao yêu cầu, Thương Đình Lập lập tức biết được chắc đã có chuyện gì xảy ra rồi.
Hựu Nhất lớn tiếng thở dài nói: "Mẹ đã phát hiện được chuyện lần trước con muốn ba bao che cho con rồi"
Vừa nghe là chuyện này Thương Đình Lập lập tức hả hê, đừng trách anh vì sao lại làm thế.
Khoảng thời gian trước, Thương Đình Lập đang làm việc trong công ty thì đột nhiên nhận được một cú điện thoại từ trường học.
Anh còn tưởng là chuyện gì, nghe máy xong mới biết được là do Hựu Nhất đấy ngã một bạn học nữ, Thương Đình Lập lập tức nổi giận đùng đùng.
Phải biết rằng, anh đã tự tay dạy dỗ thằng nhóc Hựu Nhất này rất nhiều năm rồi.
Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ dạy cậu đẩy bạn nữ ngã cả.
Nhưng Thương Đình Lập cũng hiểu rõ tính tình của Thương Hựu Nhất, biết cậu sẽ không tự nhiên vô cớ mà làm ra chuyện này.
Cho nên sau khi biết được đầu đuôi mọi chuyện, mới biết được thì ra là có một bạn học nữ tỏ tình với cậu bé, Hựu Nhất không chịu, tức giận đẩy ngã người ta.
Thương Đình Lập nghe nguyên nhân này xong, lập tức không còn lửa giận nữa.
Phải biết rằng vào ba năm trước, Hựu Nhất cực kỳ thích chơi cùng với mấy bạn nữ, ngày nào cũng trái một bé gái, phải cũng có một bé gái, anh còn tưởng chỉ sợ sau này thẳng con trai anh sẽ biến thành một tên ăn chơi quậy phá.
Bây giờ cậu thay đổi thành thế này, anh cảm thấy cũng giống anh đôi chút, đương nhiên là rất vui, nhưng đẩy bạn nữ ngã vẫn là sai, hơn nữa Dao Dao luôn đối xử rất tốt đối với các bé gái, Thương Đình Lập cũng vì chuyện này mà giao kèo với Hựu Nhất.
Sau này mỗi khi anh về đến nhà, Hựu Nhất sẽ phụ trách việc chăm em gái thay cho mẹ.
Thường thì Manh Manh thức rất khuya, lần nào Dao Dao cũng phải dỗ Manh Manh ngủ rồi mới có thể ra khỏi phòng.
Cứ như thế, thời gian hai người ở chung cũng sẽ ít đi.
Đương nhiên Thương Đình Lập rất bực bội.
Sau khi một lớn một nhỏ hứa hẹn với nhau xong, thời gian Sầm Dao ở cạnh Thương Đình Lập đương nhiên cũng nhiều hơn.
Nhưng cố tình lại đụng phải chuyện tiệc cuối năm, cuối cùng Thương Đình Lập cũng không thể âu yếm như những gì anh muốn.
Dù sao mấy ngày này anh cũng chính mắt nhìn thấy Dao Dao mệt đến cỡ nào, sao anh có thể nhẫn tâm lăn lộn cô vào lúc này được chứ.
Bây giờ biết chuyện Hựu Nhất đẩy bạn nữ bị bại lộ, tuy rằng anh rất thắc mắc làm sao phát hiện được chuyện này, nhưng vẫn cố ý vỗ vai con trai nói: "Con trai, sau này có làm việc gì cũng không được xúc động như thế, con phải nhớ xúc động chính là ma quỷ"
Thấy ba đang hả hê, Hựu Nhất nắm chặt tay lại, cuối cùng chỉ có thể nhụt chí đáp: "Dạ biết"
Ngã một lần sẽ khôn hơn được một chút, sao cậu lại không biết chứ.
Thương Đình Lập lộ ra nụ cười hài lòng khi thấy con trai nghe lời, vỗ vai con trai, cong môi bước lên lầu.
Trong căn phòng ấm áp, Sầm Dao nửa dựa vào đầu giường khép hờ mắt.
Thương Đình Lập mở cửa ra thấy Dao Dao như thể, nhẹ nhàng đi đến gần cô, chờ đến khi đứng ở đầu giường, thấy Sầm Dao đang nhắm mắt ngủ say.
Tóc xoăn xõa tung trên vai, tóc đã dài hơn so với khi ở Ý rất nhiều, càng có vẻ trưởng thành dịu dàng hơn.
Cô hơi khép mắt lại, khóe mất hơi hạ xuống, giống như là đang vui vẻ chìm vào giấc ngủ, mi mắt cong cong, đôi mắt sáng khi mở lúc nào cũng giống như tự biết nói bây giờ đang nhắm chặt lại, Thương Đình Lập lại có thể nhớ lại lúc cô cười nhạt sẽ quyến rũ đến cỡ nào, làm trái tim anh rung động.
Thậm chí còn có thể nhìn thấy được những ánh sao nhỏ vụn bên trong.
Hai má Sầm Dao phủ một lớp phấn nhạt, da thịt non mềm trắng nõn, đôi môi đỏ rực quyến rũ đã bị lau sạch, màu hơi nhạt ấm ướt, yêu tinh mê hoặc như thế,đẹp đến mức làm người ta ngơ ngác.
Cô mặc một chiếc đầm lụa tơ tằm màu đỏ rực, chiếc chăn lông màu xanh nhạt bao bao lấy cả cơ thể cô, lộ ra phong cách quyến rũ và ngây thơ đan xen lẫn nhau, đẹp nhưng không tục.
Yết hầu gợi cảm của Thương Đình Lập hơi nhúc nhích, anh cúi người hôn cô.
"Ưm, anh làm gì đó"
Sầm Dao đang trong giấc mơ đột nhiên khó thở, cảm thấy thiếu chút nữa là nghẹn đến không thể hít thở được, khó chịu giấy dụa.
Thương Đình Lập lập tức đè tay cô lại nói: "Dao Dao, đã lâu lắm rồi chúng ta không thân mật với nhau đúng không"
Sầm Dao mơ mơ màng màng suy nghĩ một lúc, còn chưa nghĩ ra đáp án đã nghe Thương Đình Lập nói.
"Không nhớ rõ là lúc nào thì không cần nghĩ nữa, Dao Dao, anh không chịu quá, cho anh."
Anh vừa nói xong, nụ hôn nhẹ nhàng giống hệt như giọt mưa nối đuôi nhau lần lượt rơi xuống.
Sầm Dao còn chưa kịp tránh ra đã đi theo anh cuốn vào cơn thủy triều, chờ đến khi trên mặt lấy lại chút tỉnh táo lại nhanh chóng bị anh lôi kéo sa vào đó.
Buổi tối nóng bỏng kéo theo đôi nam nữ đang mây mưa hưởng thụ ngọt ngào ấm áp, chắc chỉ có ánh trắng hơi lấp ló bên cửa sổ mới nhìn thấy tất cả mọi chuyện..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...