Mặt anh ta trầm xuống: “Đừng cho rằng tôi quan tâm cô.
Tám giờ sáng mai cùng tôi đi gặp vợ chồng Peter.”
“Tại sao tôi phải đi cùng anh?”
“Đối phương là cặp vợ chồng, cho nên chúng ta cũng phải đi cặp vợ chồng.
Đây cũng đâu phải lần đầu hợp tác.”
“Mặt của tôi bị thương.”
“Cho nên tôi mới bảo cô bôi thuốc.
Thoa thuốc rồi dùng khăn lau lại, ngày mai sẽ không nhìn ra chỗ nào có vấn đề nữa.
Sớm biết, người đàn ông này tuyệt đối không thể vì quan tâm mình mới gửi thuốc mà.
vẫn may là cò cũng không ỏm kỳ vọng gì.
Sầm Dao không nói gì, thoát khỏi tay anh ta, đi ra khỏi phòng họp.
Đêm nay, cô tiếp tục ngủ ở công ty.
Ngày thứ hai, mới sáng sớm, cô đã mặc một bộ đồ thể thao, lái xe đến sân golf Nguyên Thiên.
Một lát sau, Bộ Tử Ngang và vợ chồng Peter cũng đến.
Hai người đàn ông đánh golf.
Sầm Dao không biết mấy trò chơi vận động này, bà Peter cũng không chơi, hai người họ ngồi bên cạnh phụ trách vỗ tay.
Sầm Dao cảm thấy rất nhàm chán, nhưng lại phải tỉnh táo để nói chuyện cùng đối phương, uống nước hoa quả.
“A, ông xã, anh nhìn bên kia đi!” Bà Peter đang hướng mắt nhìn quanh sân vận động, đột nhiên nhìn thấy một bóng người, hai mắt liền sáng lên: “Anh nhìn bên kia, có phải là chủ tịch Thương của Nguyên Thịnh không?”
Nguyên Thịnh?
Chủ tịch Thương?
Nghe thấy mấy từ này, tim của Sầm Dao đập mạnh một nhịp, theo phản xạ có điều kiện nhìn về hướng đối phương đang chỉ.
Không ngoài dự đoán, không xa, có một đoàn người đang đánh bóng.
Nhưng trong đoàn người, cái người có dáng người cao lớn kia là bắt mắt nhất.
Người đàn ông này khiến người ta không thể không nhìn, cá người mặc bộ đồ thế thao màu đen, nhìn thì đơn giản, song loại phong thái đó, khí chất đều khiến người ta không thể với tới.
Ánh ban mai dịu dàng chiếu lên người anh, khiến anh vừa như thực vừa như mơ, tựa như một vị vương tử bước ra từ trong truyện cổ tích.
Không biết có phải cảm nhận được ánh mắt của cô hay không, người đàn ông vừa đánh bóng xong liền quay lại nhìn cò.
Hai người, bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt của anh rất xa xăm.
Tim Sầm Dao lỡ mất một nhịp, vội dời mắt đi, lấy đồ uống uống liền hai ngụm.
Thật là kỳ lạ!
Lúc trước chưa quen biết người đàn ông này, làm sao cũng không gặp được anh.
Mà từ sau khi quen biết anh, Bắc Thành này hình như lại biến thành rất nhỏ bé.
Tất cả trường hợp đều có thế gặp phải.
Từ lần cậu nhóc ngất xỉu, đến lần sau đến Bách Hoa Tân Hội dùng cơm, lại đến hỏm nay…
“Ê, đúng thật là chủ tịch Thương! Chủ tịch Bộ, không bằng chúng ta cùng qua đó chào hỏi đi?” ông Peter đề nghị.
“Cũng được.
Khó lắm mới gặp được chủ tịch Thương một lần.” Bộ Tử Ngang gật đầu đồng ý.
“Bà xã, em cùng anh qua đó đi!” Peter quay lại nói với vợ mình, trong mắt toàn là tình ý dịu dàng.
“Vợ à, em cũng không thể ngồi một mình ớ đây.” Bộ Tử Ngang mỉm cười tiến về phía cò.
sầm Dao lắc đầu từ chối: “Tôi không đi, mọi người qua đó chào hỏi là được rồi.”
“Em nỡ lòng để anh đi qua đó một mình sao?” Bộ Tử Ngang trước mặt người ngoài luôn giả vờ tình cảm nồng đượm: “Em xem mọi người đều vợ chồng có đòi, em cũng không thế kéo anh lại phía sau, đúng không?”
Bà Peter ở một bên cũng nói với cô: “Cô Bộ, cùng nhau qua đó đi! Chúng ta đi chào hỏi xong liền quay lại.”
Sầm Dao nghĩ nghĩ, vẫn phải đứng dậy.
Tay của Bộ Tử Ngang vòng qua eo cò.
Cò cũng không cự tuyệt.
Một đoàn người đi qua bên kia.
“Chủ tịch Thương, chào buổi sáng!” Ồng Peter lên tiếng trước, khách khí bắt tay Thương Đình Lập.
Thương Đình Lập quay đầu lại, nhìn thấy Peter, đưa gậy đánh golf cho người phục vụ, bắt tay với đối phương: “Chào buổi sáng.”
“Chủ tịch Thương, xin chào, tôi là Bộ Tử Ngang của Bộ Thị.” Bộ Tử Ngang đúng mực đưa tay ra.
Thương Đình Lập nở một nụ cười lạnh nhạt, bắt tay Bộ Tử Ngang: “Hân hạnh.”
Ánh mắt của anh lướt qua bàn tay người đàn ông đang đặt trên eo
sầm Dao, sau đó ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt sầm Dao.
Sầm Dao có chút lúng túng.
Trong lòng vô cớ có phần chột dạ.
Cô đang nghĩ về thái độ đối mặt với anh, nên giả vờ không biết hay là tự nhiên chào hỏi đây?
Kết quả, không đợi cô làm xong đấu tranh tư tưởng, người đàn ông đó đã thu hồi anh mắt trên người cô.
Thái độ đó giống như bọn họ vốn không hề quen biết vậy.
Dư Phi đứng bên cạnh anh cũng không hề chào hỏi cô.
Người đàn óng này, thật là… cao lãnh.
Chỉ là chào hỏi, bốn người tới, cũng không nói gì nhiều, liền quay người rời đi.
Sầm Dao tiếp tục ngồi nguyên ở vị trí cũ uống nước ép.
Chỉ là, tầm nhìn lúc có lúc không nhìn về phía xa xa bên kia.
Lúc đầu chỉ cảm thấy là do ngồi xem quá buồn chán, mới đi quan sát nhiều một chút.
“Cô cũng nhìn anh ấy sao?” Vợ của Peter đột nhiên hỏi.
“A? Không có…” Sầm Dao bối rối.
Vội vàng thu lại ánh mắt.
Có rõ
ràng đến vậy không.
“Không sao, tôi cũng nhìn mà.
Đều là có lòng yêu thích cái đẹp! Tuy rằng Peter chồng tỏi rất đẹp trai, nhưng chủ tịch Thương càng đẹp hơn.
Cô nhìn tư thế đánh golf của anh ấy kìa, hoàn mỹ quá… Người đàn ông này, trẻ tuổi, đẹp trai, có năng lực, lại có tài năng toàn diện, nghe chồng tỏi nói, anh ấy không chỉ giỏi đánh golf, lướt sóng, chèo thuyền, bơi lội, đấu kiếm đều rất giỏi.
Tất cả đều rất lợi hại.”
“…” Sầm Dao nghe đến líu lưỡi: “Không khoa trương đến mức ấy chứ?”
“Không khoa trương một chút nào hết.”
sầm Dao gật đầu: “Nói như vậy, người đàn ông này không phải là hoàn mỹ rồi sao?”
“Hoàn mỹ? Thật ra cũng không phải.” Bà Peter nói đến cao hứng, nhích qua, hạ giọng nói vào tai Sầm Dao: “Cô biết vì sao người đàn ông tài giỏi như vậy đến giờ vẫn chưa có bạn gái không? Thực ra ấy…”
“Anh ấy mắc bệnh lãnh cảm.”
“Cái gì cơ?” Sầm Dao ngạc nhiên.
“Hơn nữa, còn là loại bệnh lãnh cảm nghiêm trọng.
Phương diện kia không được, cho nên đến giờ vẫn chưa có bạn gái.”
sầm Dao bị cách nói này làm giật mình.
Nhưng mà nghĩ lại, cũng không phải không có lý.
Đêm đầu tiên của hai người họ, đến bước cuối cùng rồi, nếu như là người đàn ỏng bình thường, sao cũng sẽ phát sinh chút gì đó chứ?
Nhưng cò vẫn bình an vô sự.
Nhưng mà…
“Nếu như thật sự là vậy, con của chủ tịch Thương làm sao mà có?”
“Làm đó! Chưa từng nghe qua đứa trẻ không có mẹ à?”
Hình như là vậy thật.
Sầm Dao lại ngẩng đầu nhìn người đàn ỏng, trong lòng vỏ cớ có vài phần đồng cảm.
Thật sự đáng tiếc!
Ông trời mở ra cánh cửa này thì sẽ đóng đi một cánh cửa khác!
Sầm Dao còn đang nghĩ ngợi thì đúng lúc này, một chiếc xe điện không xa chạy đến.
Bóng người trên xe khiến cô chau mày.
Mà càng bất ngờ hơn là bóng người đó đi thẳng về phía Thương Đình Lập.
Hơn nữa, bọn họ xem ra rất thân thiết, Thương Đình Lập không đánh bóng nữa, mà lại vào khu nghỉ ngơi ngồi xuống, cùng người phụ nữ đó trò chuyện.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt sầm Dao trầm xuống.
Du Mộng Nhị thật sự quen biết Thương Đình Lập, hơn nữa, không chỉ là quan hệ quen biết bình thường!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...