"Chào cô, cô không nhìn đường đâm thẳng về phía chúng tôi, ít ra cũng phải nói tiếng xin lỗi đi chứ"
Sầm Dao cầm cái muôi lớn, xoay cổ tay, làm ra nhiều thế võ khác nhau.
Lưng Bộ Hoan Nhan run rẩy, người có thể chơi một cái muôi lớn giống y như chơi một con dao, rõ ràng là trước kia đã từng tiếp xúc với võ thuật, cô ta không thể chọc được.
Nếu không phải hôm đó nhìn thấy cô và Thương Đình Lập cùng nhau lên hot search trên Weibo, cô ta không thể nhận ra cô nhanh như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, thầm hận lúc đó quá nhiều chuyện.
Nhưng cuối cùng Bộ Hoan Nhan cũng không muốn khom lưng khép nép với cô ngay trước mặt Thương Đình Lập, ngay lúc Thương Đình Lập và Sầm Dao còn chưa kịp phản ứng, cũng không thèm để ý đến mấy món đồ bị quăng ngã, mang giày cao gót nhấc chân chạy đi mất.
Trong siêu thị thỉnh thoảng còn vang lên vài câu có biết nhìn đường không vậy hả.
Chắc chắn là cô ta đã đụng trúng người nào đó.
Thương Đình Lập ôm Manh Manh đến cạnh Sầm Dao, dùng một tay ôm chặt Manh Manh, sau đó duỗi ngón tay cái khen ngợi: "Giỏi quá giỏi quá, không đánh mà thẳng, Dao Dao, quả nhiên em đã học được"
Sầm Dao bĩu môi cạn lời nói: "Cái gì vậy chứ, cô ta rõ ràng bắt nạt kẻ yếu, sợ cái muôi lớn trong tay em"
Võ vỗ cái muôi sáng bóng, Sầm Dao cảm thấy cô phải chuẩn bị sẵn thêm vài cái nữa, để xua đuổi mấy con yêu tinh quấn người kia.
Người kiếm chuyện đã đi mất, cuối cùng Sầm Dao và Thương Đình Lập đã có thể bắt đầu mua đồ.
Một lớn một nhỏ Sầm Dao và Manh Manh hoàn toàn không hề phụ lòng cái danh hiệu phụ nữ là người nghiện mua sắm bẩm sinh.
Một người thì chỉ vào đồ ăn vặt, người còn lại thì chỉ vào đồ chơi cho Manh Manh, vô cùng vui vẻ mua đô.
Thương Đình Lập bất đắc dĩ nhìn thấy một món bỏ một món.
Chờ đến cuối cùng tính tiền thanh toán xong, núi đồ này không nhét vào xe vừa.
Cũng may anh đã đoán được sẽ thế này, đã gọi điện cho chú Phó đến đây từ trước.
Dời toàn bộ đồ đạc vào trong xe chú Phó lái đến, Thương Đình Lập ôm vợ và con vào chiếc xe anh đang lái.
Gương mặt luôn thâm trâm lạnh nhạt cười tươi như một đóa hoa, anh trông càng quyến rũ hấp dẫn người khác hơn lúc mặt lạnh nhiều.
Sầm Dao ôm Manh Manh trừng mắt nhìn anh.
Còn âm thầm khuyên nhủ Manh Manh: "Ba con bây giờ là một công đang xòe đuôi, sau này nếu Manh Manh có gặp được bạn trai nào giống thế này nhất định phải tránh xa một chút"
Manh Manh không hiểu mẹ đang nói cái gì vẫn nghe lời gật đầu, làm mặt Thương Đình Lập đờ ra không biết làm sao.
Sau khi về đến nhà, Sầm Dao bế Manh Manh xuống, lập tức cùng thím Mạc dọn mấy món đồ đang đặt trong phòng khách vào phòng bếp.
Thím Mạc còn đang thắc mắc không biết đôi vợ chồng trẻ này mua cái gì.
Chờ đến khi Sầm Dao mở ra, cũng cạn lời theo.
Bà giật giật khóe môi hỏi cô chủ: "Trong nhà không phải đã có đồ làm bếp rồi sao? Sao còn mua thêm một bộ mới thế này"
Sầm Dao vừa lấy mấy món vừa mới mua được như nồi cơm điện, dao phay, nồi niêu, lò vi ba!
ra, còn rảnh rỗi quay đầu sang cười nói với thím Mạc: "Con thấy dạo gần đây Đình Lập rảnh rỗi không có chuyện gì làm, lân trước không phải anh ấy định nấu cơm cho con sao? Nhưng! "
Chắc là nhớ đến †ình huống thê thảm lần trước, Sầm Dao bất đắc dĩ lắc đầu.
"Bây giờ cố ý chuẩn bị cho anh ấy một bộ dụng cụ làm bếp, lúc rảnh rỗi có thể để anh ấy học tập thử xem, nếu không con thật sự chịu không nổi mấy cái bất ngờ của anh ấy"
Người ăn được đồ ăn ngon mới có kinh hỉ, còn mấy cái món ăn màu đen kia, ăn một lần là đủ rồi, ngày nào cũng ăn thì vẫn nên để anh học thêm đi.
Đương nhiên vì muốn cho anh nếm được chút ngon ngọt, Sầm Dao hiếm khi tự mình ra tay.
Chờ đến tối Thương Đình Lập ăn no căng nắm tay Sầm Dao đi dạo quanh vườn hoa trong nhà, Thương Đình Lập rất tò mò vì sao hôm nay Dao Dao lại đột nhiên muốn xuống bếp nên thắc mắc hỏi: "Sao hôm nay lại đột nhiên xuống bếp vậy, không phải em không thích xuống bếp sao"
Con gái đa phần đều là thế, biết nấu ăn nhưng nếu phải ở trong một căn bếp đầy khói dầu thì sẽ theo bản năng rút lui.
Bởi vì phòng bếp không chỉ là thủ phạm làm hại nhan sắc, càng là sát khí cực lớn đối với khứu giác.
Sầm Dao vuốt bụng, giọng điệu lười biếng nói: "Còn không phải vì anh sao, đây là phần thưởng của anh"
Thương Đình Lập nghe Sầm Dao nói là vì chính anh, dùng ánh mắt quý trọng nhìn cô nói: "Sau này không cần như thế, anh không thiếu một hai bữa cơm, thay vì để em làm chuyện em không thích, còn không bằng để cho anh làm"
Nhưng Thương Đình Lập nhanh chóng nghĩ đến kỹ thuật nấu nướng thê thảm của anh, hậm hực không dám nhắc lại đề tài này nữa, Nhưng Sầm Dao đã chờ đề tài này rất lâu rồi, bây giờ khó khăn lắm anh mới chủ động nhắc đến, lập tức nắm chặt tay anh, vui vẻ nói: "Đình Lập, anh nói thật không, anh thật sự đồng ý nấu cơm cho em cả đời sao"
Thương Đình Lập đương nhiên là đồng ý, cưng chiều nhìn cô gật đầu.
Sầm Dao có được câu trả lời khẳng định, lập tức nắm tay anh đi vào phòng bếp.
Thương Đình Lập còn chưa hiểu ra sao bị bắt đi theo bước chân của cô.
Nhưng sau khi anh nhìn thấy nhà bếp trông khang trang hơn hẳn, bất đắc dĩ xoa trán: "Em gài bẫy cho anh từ trước rồi à"
Sầm Dao cũng không giấu diếm, ngược lại còn cực kỳ kiêu ngạo, đối với việc mỗi tối đều bị Thương Đình Lập lăn qua lộn lại, buổi sáng anh còn thường xuyên đến làm phiền cô, Sầm Dao cảm thấy còn không bảng tìm chuyện gì đó để tiêu hao bớt tinh thân và sức lực dư thừa của anh.
Thương Đình Lập thật sự không nghĩ nhiều như Sầm Dao, anh còn tưởng rằng cô chỉ là muốn ăn cơm do anh nấu.
Thứ cô muốn, sao anh lại có thế không cho chứ.
Cho nên Thương Đình Lập vừa ôm cô chà đạp một lúc, vừa thề thốt đồng ý.
Bát đầu từ ngày hôm sau, sau khi tan làm về nhà Thương Đình Lập chuẩn bị học nấu ăn.
Chờ đến khi Ngôn Phong vì nghe thấy một vài tin tức mà đến tìm anh, chỉ cảm thấy lão Thương vốn có làn da vô cùng mịn màng, giờ không hiểu sao lại hơi dầu mỡ.
"Hu hu hụ, lão Thương, cậu bị bắt xuống đất mần ruộng hay sao vậy? Mặt đen thùi, toàn là đầu"
Thương Đình Lập đã cảm thấy nhan sắc của bản thân đang xuống cấp dùng ánh mắt đen tối sâu thẳm nhìn chằm chằm Ngôn Phong không nói tiếng nào.
Ngôn Phong bị nhìn chằm chäm đến lạnh cả sống lưng lập tức giương tay đầu hàng.
Được rồi, không nói là được chứ gì.
Ngôn Phong vô tội nhìn lão Thương, chỉ cảm thấy khí thế của người này càng lúc càng làm cho người ta sợ hãi.
"Tới công ty tìm tôi làm gì"
Thương Đình Lập vừa ký tên vào phần hồ sơ mới xem xong, vừa hỏi cái người không mời tự đến kia.
Không có việc gì thì sẽ không đến tìm.
Thương Đình Lập cảm thấy áp dụng mấy lời này lên trên người Ngôn Phong, đúng là chân lý vô cùng chính xác.
Lúc này Ngôn Phong mới nghiêm túc lại, lấy trong túi áo ra một bao thư, đặt nó lên bàn làm việc của Thương Đình Lập, ngón tay gõ cộp cộp nói: "Ở đây có tin tức anh đang điều tra dạo gần đây, lão Thương, thân là anh em của nhau, thấy tôi đủ tốt chưa"
Nghiêm túc chưa được một giây đã quay trở lại thành tên ăn chơi đàng điếm đầy đắc ý rồi.
Thương Đình Lập mở lá thư kia ra xem, thấy bên trong là một xấp ảnh chụp chung của Bộ Hoan Nhan và người phụ nữ ở trung tâm hồi phục đợt trước, hai người trong hình đang cãi nhau đỏ mặt tía tai, quan hệ không tốt lắm.
Nhưng thấy hai người bọn họ lôi lôi kéo kéo nhau thì biết ngay mối quan hệ giữa hai người chắc là cũng không đơn giản như là quen biết nhau thôi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...