Thương Đình Lập nghe bà nói như vậy, chỉ cảm thấy giống như bà đang nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng trong lòng anh cũng che giấu một tia hy vọng.
Vì sao lại không thế chứ.
Hựu Nhất là một đứa bé tốt bụng, không chừng kỳ tích Sẽ xảy ra trên người bé.
Một người chưa bao giờ tin vào thân phật như anh, lần đầu tiên cũng bắt đầu hy vọng đến loại khả năng này.
Chỉ bởi vì đây chính là hy vọng lớn nhất của một người làm ba.
Phòng cấp cứu của bệnh viện Nhân Dân, Sầm Dao luôn đứng ngoài cửa, tay cô vẫn luôn run rẩy, môi trắng bệch, hai mắt trống rỗng, mắt sưng húp.
Cô dựa vào cửa, yên lặng khẩn cầu.
Trong lòng cô chứa niềm hy vọng chân thành nhất, cô nguyện trả giá tất cả mọi thứ, chỉ muốn đổi lấy chút hy vọng cho Hựu Nhất.
Nhưng mà thời gian dần trôi đi, cánh cửa đóng chặt vẫn chưa có dấu hiệu mở ra.
Phòng cấp cứu.
“Không xong rồi bác sĩ Trần, nhịp tim của bệnh nhân sắp dừng rồi” Một y tá mặc trang phục đã được khử độc nhìn đường dao động trên điện tâm đồ, mặt mày sốt ruột.
Cô biết đứa bé này chính là cục cưng của cổ đông lớn nhất của bệnh viện bọn họ, lỡ như đứa nhỏ này chết trên bàn phẫu thuật, e là toàn bộ bác sĩ và y tá trong bệnh viện này đều phải chôn cùng bé.
Có lẽ không cần phải trả giá bằng mạng sống, nhưng mà trong hồ sơ làm việc của bọn họ chắc chắn sẽ xuất hiện lý lịch xấu.
Tất cả bác sĩ y tá đều đặt cược tất cả mọi thứ lên người đứa bé này, bọn họ nhất định phải cứu sống bé.
Bác sĩ Trân đeo khẩu trang quay sang nhìn điện tâm đồ, bỏ xuống dụng cụ trong tay, ra lệnh: “Chuẩn bị máy tạo nhịp tim, chuẩn bị cứu chữa bước cuối cùng”
“Vâng” Tay bác sĩ Trần cầm máy tạo nhịp tim đặt lên trên bộ ngực trần của Hựu Nhất rồi dùng điện giật.
“Bệnh nhân không có phản ứng, nhịp tim tăng lên một nhịp.” Y tá theo dõi điện tâm đồ lập tức báo cáo.
Cũng chỉ đành giật thêm lần nữa.
Giật ba lần liên tiếp, nhịp tim Hựu Nhất đã khôi phục trở lại, tất cả bác sĩ trong phòng phẫu thuật đều thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, bác sĩ đứng ở cạnh chân Hựu Nhất lúc lơ đãng nghiêng người hình như chạm phải thứ gì đó.
Ông ta cảm thấy không đúng, vừa quay đầu lại nhìn, lập tức hoảng sợ: “Bác sĩ Trần, bệnh nhân xuất huyết quá nhiều” Bây giờ tình huống càng thêm nghiêm trọng.
Cậu bé gặp tai nạn giao thông vốn đã là chuyện thập tử nhất sinh rồi.
Cậu mất nhịp tim mấy lần, khó khăn lắm mới chịu đựng được tới bây giờ, vậy mà lại bắt đầu xuất huyết nhiều.
Cho dù là Trân Kha có kinh nghiệm phẫu thuật phong phú bây giờ cũng không thể nắm chắc có thể giữ được mạng sống của cậu bé hay không.
Anh nhìn những người ở đây, chỉ nói một câu: “Làm một người bác sĩ, chúng ta nhất định phải cố hết sức.
Lư San, cô đến kho máu lấy máu nhóm AB đến đây, nhớ kỹ, lấy càng nhiều càng tốt”
“Vâng, bác sĩ Trần."
Lư San nhận lệnh, lập tức nhanh chân rời khỏi phòng phẫu thuật.
Dù sao bây giờ bọn họ gần như là đang cố gắng đấu tranh cùng với người bệnh, không thể chậm trễ dù chỉ một giây một phút nào cả.
Lúc cửa phòng phẫu thuật mở ra, Sầm Dao đang dựa vào cửa lập tức căng thẳng túm lấy tay y tá, khẩn cầu hỏi: “Bác sĩ, cậu bé bên trong thế nào rồi, đã đỡ chút nào chưa?” Sầm Dao ăn nói lộn xộn, cô cũng không biết cô rốt cuộc muốn nói cái gì, cô chỉ muốn biết tình hình hiện tại của Hựu Nhất.
Bây giờ y tá đang rất gấp gáp lại không kiên nhẫn, nhưng mà chuyện có gấp cỡ nào thì cô cũng không thể nổi giận với người bệnh được.
Huống chỉ nói không chừng người phụ nữ trước mắt có liên quan gì đó đến đứa bé bên trong nữa.
Cô cố kìm cơn gấp gáp trong lòng xuống, nói nhanh: “Xin lỗi, người nhà bệnh nhân, cậu bé còn chưa tỉnh lại, bây giờ cậu đang cần truyền máu gấp, cho nên bây giờ cô có thế bỏ tay tôi ra để tôi đi lấy máu không?” Sầm Dao vừa nghe tình hình còn chưa chuyển biến tốt đẹp, trước mắt tối sầm, gần như muốn ngất đi.
Nhưng mà khi nghe nói Hựu Nhất đang cần truyền máu thì lập tức giữ chặt lấy tay y tá: “Tôi có máu, máu của tôi có thể truyền cho cậu bé không?”
Y tá nghe vậy, lại nhìn thấy cơ thể cô đầy đặn, sắc mặt rất tốt, chắc là cơ thế cũng không tệ.
Lập tức hỏi: “Cô thuộc nhóm máu nào, cậu bé cần máu nhóm AB”
Sầm Dao lập tức vui vẻ: “Tôi cũng vậy, là nhóm máu AB, bác sĩ lấy máu của tôi đi”
Y tá nghĩ nếu như gần đây đã có thì cần gì phải đi tìm xa nữa, lập tức gật đầu: “Cô cùng tôi đi thay quần áo trước rồi vào trong kia”
Lư San dẫn người vào phòng khử trùng thay một bộ quần áo khử trùng xong lập tức dẫn cô vào phòng phẫu thuật.
Bác sĩ Trân thấy trên tay Lư San trống không không câm theo thứ gì, rõ ràng là không có lấy túi máu đến, hơn nữa sau khi nhìn thấy phía sau cô còn có một người phụ nữ đi theo, lập tức nhíu mày, không vui la mắng cô: “Tôi kêu cô lấy túi máu cô lại đi tay không về, còn nữa ai cho phép cô dân người nhà bệnh nhân vào, mau dẫn ra ngay” Sầm Dao thấy bác sĩ rất nghiêm túc, mắng chửi cũng không chừa mặt mũi cho người khác, trong lòng hơi áy náy với y tá.
Cô trực tiếp đứng ra nói: “Bác sĩ, tôi nghe nói các anh cần truyền máu, tôi và cậu bé có cùng nhóm máu, các anh truyền thẳng từ người tôi đi”
“Bậy bạ, cô cũng không giải thích rõ ràng với cô ấy sao? Máu cũng không phải chỉ truyền một chút, rất có khả năng sẽ vượt quá mức chịu đựng của cơ thể” Trần Kha vẫn luôn đối xử bình đẳng đối với người bệnh.
Tuy rằng trong lòng anh cũng rất lo lắng cho Hựu Nhất, nhưng anh cũng không thể xem người khác thành kho máu di động được.
Sầm Dao dịu dàng cười, cô quay sang nhìn Hựu Nhất còn đang hôn mê, giọng nói dịu dàng: “Bé là con tôi, tôi có thể trả giá tất cả mọi thứ vì bé, cho dù là cả sinh mệnh, cho nên bác sĩ, tôi hiếu ý tốt của anh, nhưng mà tôi cũng hy vọng anh đừng từ chối quyết định của tôi.
Sầm Dao đã chuẩn bị tốt tâm lý cho tất cả mọi chuyện rồi, cho nên mấy lời này làm cho Trần Kha không biết nên phản bác lại kiểu gì.
Anh thở dài, nhìn người phụ nữ trở nên kiên cường vì đã làm mẹ này, gật đầu: “Cô sang bên cạnh nằm đi” Cũng may phòng phẫu thuật có hai cái giường không cần chuẩn bị thêm nữa.
Lúc này, Thương Đình Lập cũng đã chạy đến bệnh viện.
Anh đến quầy tiếp tân hỏi thăm tình hình khi nghe nói cậu bé vẫn còn trong phòng cấp cứu thì trong lòng đã có dự cảm không hay.
Dẫn ông già đi đến phòng cấp cứu, anh còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Sầm Dao nhưng lại phát hiện ngoài cửa không có một bóng người.
Anh nhíu chặt mày, không biết cô đã đi đâu.
Tuy rằng trong lòng anh rất nôn nóng, rất muốn tìm cô.
Nhưng bây giờ Hựu Nhất lại cần anh hơn, anh không thể đưa ra quyết định tùy ý như thể được.
Nhìn con trai đang mất hồn mất vía, Thương Ly Viễn vỗ vai con trai, an ủi: “Nếu chuyện đã ra thế này, chuyện chúng ta có thể làm cũng chỉ là chờ đợi, con đó, bình tĩnh lại, bây giờ không chỉ công ty phải dựa vào con ngay cả con của con cũng phải dựa vào con, cho nên con không thể ngã quỵ được”
Thương Đình Lập gật đầu.
Có lẽ có rất nhiều chuyện càng đến lúc nguy cấp thì càng có thế dễ dàng buông tha.
Anh còn tưởng rằng cả đời này anh không thể chung sống hòa bình với ông già được, bây giờ lại phát hiện ra tất cả mọi chuyện cũng không khó như anh đã tưởng tượng.
Có lẽ có rất nhiều chuyện, chỉ cần thử lùi về một bước là lập tức nhận được một kết quả khác hẳn, nhưng từ trước đến giờ anh lại không muốn lùi bước.
Bây giờ anh càng tuyệt đối không thể lùi bước được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...