“Ba, con biết ba đang lo cho tiểu Dao, nhưng cho dù ba có nhăn mặt thành trái khổ qua thì ba cũng không giúp được gì cho tiểu Dao đâu, cho nên ba cứ thả lỏng, ngồi yên ở đây đi” Hựu Nhất nhón chân, bàn tay mềm mại vỗ lên vai ba cậu bé vài cái.
Thương Đình Lập bị dáng vẻ này của Hựu Nhất chọc cười, nhưng anh vẫn luôn mím môi không nói tiếng nào, lại đưa mắt ra hiệu cho Hựu Nhất.
Thân là cha con có cùng dòng máu, gân như là Thương Đình Lập vừa liếc mắt, Hựu Nhất đã lập tức hiểu ý của ba.
Hựu Nhất đảo đôi mắt tinh ranh của mình, bước chân cũng nhẹ nhàng lùi về phía sau.
Cậu bé chạy đến cạnh ông nội của mình, kéo tay ông, bĩu môi nói: “Ông nội, ở đây chơi không vui gì hết, chúng ta về nhà đi, dù sao tiểu Dao cũng đã có ba ở lại chăm sóc rồi” Thương Ly Viễn sợ cháu nội làm nũng nhất, vừa nghe thấy cậu nói lập tức đồng ý ngay.
Thương Ly Viễn nằm tay Hựu Nhất đi ra cửa phòng, lúc Hựu Nhất sắp đi đến cửa quay đầu lại, nhướng mắt đắc ÿ nhìn ba.
Thương Đình Lập không hê che dấu mà giơ ngón cái với Hựu Nhất.
Chờ đến khi Hựu Nhất và Thương Ly Viễn đã ra khỏi phòng bệnh rồi, vẫn còn hai người không có liên quan còn đang đứng trong phòng.
Thương Đình Lập nhìn cánh tay đang được truyền đường glucose của Sầm Dao, ánh mắt từ đầu đến giờ vẫn không hề nhìn hai người kia.
Ngay lúc này, ngoài cửa phòng bệnh của Sầm Dao, một bóng người cao lớn đang đứng bên ngoài, ánh mắt độc ác của cậu nhìn thẳng về phía Thương Đình Lập đang ngồi trong phòng.
Thương Đình Lập vốn đang ngồi ngay ngắn, giống như đã nhận ra điều gì, đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Thương Ngộ đứng ngoài cửa lập tức nhanh nhẹn trốn sang bên cạnh.
Cậu nhắm mắt lại, dựa vào tường, thâm thở phào nhẹ nhõm.
Mồ hôi lạnh trên lưng thấm ướt quần áo.
Cậu chửi thầm trong lòng.
Không ngờ phản ứng của Thương Đình Lập lại nhanh nhạy như Vậy.
Lúc cậu dò đầu vào nhìn xem lần nữa, Thương Đình Lập lại ngôi ngay ngắn ở nơi đó giống như lúc nãy.
Hôm nay Thương Ngộ cũng hiểm khi đi ra ngoài một chút.
Vốn đang thảnh thơi dạo đông dạo tây, không ngờ ở ngay chỗ rẽ lại gặp được bác Hai và Hựu Nhất.
Thầm tò mò vì sao họ lại đến bệnh viện.
Hai người đó vừa đi, cậu lập tức đi sang đó.
Không ngờ trong phòng bệnh còn có Thương Đình Lập, như vậy, Thương Ngộ đương nhiên biết được người đang năm là ai.
Trong lòng cậu không khỏi có chút hả hê.
Cậu im lặng đến, lại im lặng rời đi.
Nhưng sau khi về phòng bệnh, cậu lập tức gọi điện thoại cho mẹ.
“Alo, tiếu Ngư, có phải con có chuyện gì không, sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho mẹ.” Lúc này Vương Di Quân đang đứng trong một trung tâm thương mại lớn, bà mặc một bộ đầm xa xỉ đi dạo, người đàn ông mặc đồ vest tối màu đi bên cạnh đang cầm mấy cái túi cực lớn cho bà, rõ ràng vừa rồi bọn họ thu hoạch được khá nhiều.
Buổi chiều, sau khi người ở nhà họ Thương đã ra về hết, Vương Di Quân dẫn theo tài xế ra khỏi nhà cũ, đi dạo phế.
Mấy hôm nay bà vẫn luôn bận rộn chăm sóc con trai, mấy chuyện bà thích làm nhất mỗi ngày là đánh mạt chược và mua quần áo cũng không chạm qua, hôm nay tâm trạng lại rất tốt, bà đương nhiên phải hưởng thụ rồi.
Thương Ngộ nghe thấy tiếng người rộn rã ở đầu dây bên kia của mẹ, gương mặt trắng nõn của lập tức trở nên không vui, nhướng mày lên.
Cậu cất cao giọng hỏi ngược lại: "Mẹ, mẹ ở bên ngoài làm gì đó, sao ồn ào nhốn nháo quá vậy, có phải mẹ lại mua sắm bậy bạ nữa không” Hiểu mẹ ai bằng con, Thương Ngộ hiểu rất rõ cái tật xấu này của mẹ mình.
Vương Di Quân nghe con trai hỏi thì trong lòng cũng hơi sợ, giọng điệu cũng yếu đi một chút: “Tiếu Ngư, hôm nay mẹ báo thù cho con, cho nên mới cảm thấy rất vui, muốn mua vài món đồ chúc mừng, Tiểu Ngư, con không khó chịu chứ” Vương Di Quân đã lớn tuổi rồi, chuyện bình thường đều nghe theo lời con trai.
Lần này lại bị con trai phát hiện bà đi mua sắm trong lúc con đang nằm viện, trong lòng Vương Di Quân cũng rất hoảng sợ.
Cho nên vì muốn con trai không tức giận, bà lập tức kế †in vui này cho con trai nghe qua điện thoại luôn.
“Mẹ, mẹ làm gì đó” Thật ra trong lòng Thương Ngộ cũng đã đoán được đại khái chuyện mẹ cậu làm, nhưng cậu vẫn không thể tin nổi, không ngờ người mẹ luôn yếu đuối lại còn to gan đến thế.
Vương Di Quân quan sát mọi người xung quanh một lúc, thấy không có ai chú ý đến bà thì mới nhỏ giọng nói: “Tiểu Ngư, lần trước mẹ mua một ít thuốc nhuận tràng trong bệnh viện, hôm nay lúc Sầm Dao về nhà dự tiệc, mẹ đổ vào ly nước của cô ta, con cũng biết bác Hai của con mà, cực kỳ chú ý lễ nghi, uống xong ly thuốc kia, cái cô Sầm Dao kia không thế không làm trò cười cho thiên hạ, cho nên bữa tiệc của bọn họ ngày hôm nay coi như đã bị mẹ phá hư” “Mẹ, con gặp được bọn họ ở trong bệnh viện, cảm ơn mẹ đã làm mọi chuyện vì con” Thương Ngộ phải bình tĩnh một lúc lâu mới nói cảm ơn mẹ cậu.
Trên đời này, bất cứ người nào cũng có thể đối xử không tốt với cậu, chỉ có mẹ của cậu là chưa bao giờ làm hại cậu cả.
Ngược lại là chính cậu, từ đầu đến cuối đều bắt mẹ phải lo lắng cho mình.
Cậu thật sự không phải là một đứa con hiếu thảo.
Nhưng mà cậu lại không hối hận, tất cả những gì cậu làm cũng là vì muốn sau này mẹ sẽ có được cuộc sống càng tốt hơn mà thôi.
Làm một cổ đông rảnh rỗi, một năm cầm vài chục triệu tiền lương thì tính là cái gì chứ.
Ngay cả mẹ muốn thêm một vài cái túi xách hàng hiệu và đồ trang sức cũng không đủ.
Cậu muốn nhiều hơn nữa.
Cái cậu muốn chính là vị trí cao nhất của Nguyên Thịnh.
Dựa vào cái gì mà Thương Đình Lập không tốn chút công sức nào mà đã có được nó chứ.
Chỉ bởi vì anh ta giỏi đầu thai thôi sao? Cậu càng không phục, cậu càng muốn tranh đấu với anh †a một phen.
Người sống một đời, đều phải liều mạng tranh giành.
Lúc đi học cũng tranh giành, lúc đi làm cũng tranh giành, ngay cả việc kết hôn cũng phải tranh giành.
Nếu cứ bình bình đạm đạm cho mọi thứ tự do phát triển, vậy thế giới này còn có ý nghĩa gì nữa chứ.
Vương Di Quân không ngờ lại nghe thấy con trai cảm ơn bà, trong lòng vô cùng ấm áp.
Đôi mất dịu dàng của bà không biết từ lúc nào mà dần rơm rớm nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống vạt áo.
Bà đè nén giọng nghẹn ngào xuống, nhưng mà tiếng nức nở trong giọng nói lại không có cách nào che giấu được.
“Tiểu Ngư, bây giờ mẹ đang ở bên ngoài mua quần áo, con thích gì hay không, mẹ mua cho con vài bộ, con sắp xuất viện rồi, mấy hôm nay rõ ràng đã ốm đi nhiều lắm, mẹ chuẩn bị cho con thêm vài bộ quần áo ở nhà nha” Cổ họng Thương Ngộ nghẹn lại, cậu hiểu rõ đây là sự yêu thương của mẹ dành cho cậu, cậu cũng không từ chối.
Nhưng cậu đột nhiên nhớ ra, mấy năm nay mẹ và cậu ở lì trong nhà cũ, cũng sắp quên mất nơi đó không phải nhà của bọn họ rồi.
Nếu không phải ngay lúc này bị Thương Đình Lập cất đứt một ngón tay, cơn đau đớn kịch liệt này làm cho cậu tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cậu nên trở vê căn nhà thuộc về chính cậu, nhưng mà, rồi sẽ có một ngày, cậu sẽ lấy lại tất cả mọi thứ mình đã mất đi, cậu chờ ngày này, cậu cũng tin chắc rằng, ngày này cũng sẽ không quá xa.
“Mẹ, chúng ta về nhà đi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...