Sau khi Thương Đình Lập thấy tin tức vẫn luôn im lặng.
Anh ở trong phòng bệnh không nói một câu, hơi thở trên người đã trở nên rét lạnh, nguy hiểm.
Ý chí muốn sống của Thương Ngộ luôn rất lớn, nhanh chóng phát hiện Thương Đình Lập không ổn.
Lập tức cất điện thoại, ngậm miệng lại, nhắm chặt mắt, không dám nói thêm gì nữa.
Mấy phút sau, Thương Ngộ nghe được một loạt tiếng bước chân.
Cậu ta mở mắt ra, phát hiện Thương Đình Lập đã đi tới trước mặt mình.
Sau đó anh đột nhiên mạnh bạo rút gối của cậu ta ra.
Đập thẳng vào mặt Thương Ngộ.
Thương Ngộ vốn nằm lâu trên giường, thân thể còn yếu.
Bị đập một cái như vậy, cậu ta trực tiếp choáng váng, đầu đầy sao.
“Đừng nhiều chuyện” Nói xong những lời này, Thương Đình Lập không quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi phòng.
Cho tới khi phòng bệnh quạnh quế trừ tiếng hít thở của cậu ta ra thì không còn gì khác, Thương Ngộ mới di chuyển cái gối.
Trong mắt cậu ta toát ra lửa hận, nhìn cửa phòng đóng chặt, gần như muốn đốt cháy tất cả.
Thương Đình Lập ngồi trong xe, cúi đầu nhìn điện thoại, dường như đang nhìn một thứ rất đẹp.
Vừa nãy Thương Ngộ nhanh chóng cất điện thoại nhưng anh vẫn thấy được tên người đăng bài.
Thương Vân.
Thật là một người bạn thơ ấu tốt, cố ý lộ ra tin tức giữa hai người như vậy, đương nhiên là khiêu khích rõ ràng.
Anh đã biết cậu là người không đơn giản từ lâu, hiện tại Thương Đình Lập mới cảm thấy khó chịu.
Nhưng hôm nay mới chọn nhẫn với Sầm Dao, anh không muốn lấy sự bực bội trong lòng cho cô.
Mãi tới lúc xuống xe, mới làm dịu sự khó chịu trong lòng.
Bước vào phòng khách, anh đã khôi phục dáng vẻ lúc trước.
Vẻ mặt lạnh nhạt nhưng khi nhìn thấy Sầm Dao đeo tạp dề bận tới bận lui thì trong lòng lại thả lỏng rất nhiều.
Tuy rằng khi nhìn thấy tấm hình kia, trong lòng anh khó tránh khỏi có chút tức giận với cô.
Nhưng lúc nhìn thấy cô, anh mới phát hiện những chuyện đó đều là sự ghen tuông của anh.
Nhưng những ghen tuông đó sao có thể so được với cô, người sắp trở thành vợ anh, là nửa còn lại trong đời anh.
Cho dù bên ngoài có bao nhiêu đồn đãi, anh biết rõ tất cả đều là giả.
Trong lòng Sầm Dao chỉ có anh, giống như anh là sự tôn tại có một không hai.
Tấm lòng của cả hai chưa từng thay đổi.
Dù sau này xảy ra bao nhiêu chuyện, anh vẫn luôn nhớ kỹ giờ phút này.
“Anh đã về rồi à” Lúc nghe thấy tiếng bước chân, trong tay Sầm Dao vẫn đang cầm một chiếc đĩa nhỏ xinh.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện anh đã về, nheo mắt cười, dịu dàng như một điểm sáng.
"Ừ, vừa có chút chuyện” Thương Đình Lập cầm dĩa giúp cô rồi hôn lên trán cô.
“Xấu hổ, ba, ba lại làm chuyện xấu hổ với Tiểu Dao nữa” Hựu Nhất bỗng xông ra từ trên ghế sofa.
Mười ngón tay của cậu nhóc cố ý che mắt, tuy rằng hoàn toàn không che được gì, hệt như bịt mắt trộm chuông nhưng nhóc ấy vẫn không thả tay xuống.
Sầm Dao lập tức đỏ mặt, đẩy Thương Đình Lập ra.
“Biết chúng ta đang làm chuyện xấu hổ mà con còn trốn ở đó.
Mau lên lầu làm bài tập” Bị Sầm Dao không chút do dự đẩy ra như vậy, Thương Đình Lập rất không vui.
Anh sớm biết Hựu Nhất là trợ thủ tốt nhất của mình, nhưng cũng là trở ngại lớn nhất.
Mà trở ngại ngọt ngào, ấm áp này tuy đôi lúc khiến anh dở khóc dở cười nhưng cũng là người thứ hai làm anh mềm lòng.
“Ba bắt nạt con” Hựu Nhất chống nạnh, phông má, tức giận thành một con cá nóc.
“Con đã làm xong bài tập hôm nay rồi, hơn nữa còn là tiểu Dao dạy con đó.” Nghĩ tới bài tập hôm nay đều do tiểu Dao giúp, Hựu Nhất cười đắc ý.
Dù ba lợi hại nhưng tiểu Dao cũng không giúp ba làm bài.
Hừ, tiểu Dao vẫn tốt với nhóc nhất.
“Thật không” Trong mắt Thương Đình Lập ẩn chứa chế nhạo, dường như không tin.
Sầm Dao bị ánh mắt dò hỏi của anh chọc giận.
Dù gì trước đây cô cũng tốt nghiệp đại học nổi tiếng, sao có thể ngay cả chương trình học của tiểu học cũng không làm được chứ.
Cô thẳng thừng đấy bàn tay lại mò tới của anh, tức giận nói: “Không tin thì thôi” Sầm Dao vốn đang làm bánh kem cho Hựu Nhất, mới làm một nửa thì Thương Đình Lập đã về.
Cô nhớ tới bột trong lò nướng, lập tức không lo để ý tới việc giải thích với anh mà chạy tới phòng bếp.
Thương Đình Lập nhìn bóng dáng vội vàng của Sầm Dao, ánh mắt nhìn về phía Hựu Nhất, hỏi: “Dao Dao đang làm gì đó?” Hựu Nhất chống tay trên sofa, kiêu ngạo hất cằm: “Tiểu Dao đang làm bánh kem cho con.Con nói lâu rồi không ăn bánh nên tiểu Dao làm.
Ba, hâm mộ chứ” Hâm mộ, gần như là ghen tị.
Thương Đình Lập thật sự muốn đánh tên nhóc Hựu Nhất này một trận.
Anh chưa từng bảo Sầm Dao tự làm cơm cho minh, ngược lại tên nhóc trước mặt đã hưởng được hết.
Cũng may, tên nhóc Hựu Nhất này không phải tình địch của anh.
Nếu không thì cậu nhóc không cần giành, người cũng tự động đưa tới cửa.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong.
Sầm Dao và Thương Đình Lập nằm trên giường.
Tóc Sầm Dao đã dài lắm rồi, tuy dùng máy sấy cũng không thể sấy khô hoàn toàn.
Thương Đình Lập câm một chiếc khăn sạch trong lòng phủ lên đầu cô, tỉ mỉ lau cho cô.
Sầm Dao híp mắt, rất hưởng thụ phục vụ riêng của anh.
Ngay lúc cô híp mắt sắp ngủ, Thương Đình Lập đặt khăn xuống bàn cạnh giường.
Môi tiến tới bên tai Sầm Dao, khẽ thối một hơi: “Lúc em và Thương Vân uống cà phê có làm những chuyện khác hay không? Ví dụ như chụp hình” Lúc này Sầm Dao đang ngủ mơ, khi nghe hỏi, gần như là hỏi gì đáp nấy.
Cô nhẹ nhàng trả lời: “Đúng vậy.
A Vân nói cần một tấm hình để vẽ tranh nên em chụp cho cậu ấy một tấm...!Ha” Nói tới cuối, Sầm Dao còn ngáp một cái, rõ ràng đã rất buồn ngủ.
Thương Đình Lập nghe được giải thích, trong lòng dễ chịu hơn nhiều.
Tuy sớm biết mọi chuyện chắc chân là hiểu lầm nhưng tận tai nghe cô nói, anh vẫn rất vui vẻ.
Hơn nữa nhìn thấy dáng vẻ lanh lợi này của cô, trong lòng anh không tránh khỏi bất đầu ngứa, muốn hỏi ra chuyện đã để trong lòng rất lâu.
“Dao Dao, em chưa từng nói với anh, em yêu anh.
Anh rất muốn nghe ba từ đó.” Sầm Dao ngủ mơ màng, nghe tiếng của anh còn tưởng rằng đang trong mơ nên thoải mái nói thẳng ra: “Em yêu anh, Thương Đình Lập.
“Giống như kem dâu” Đây là thứ cô thích nhất.
Trong lòng cô, anh và kem dâu quan trọng như nhau.
Thương Đình Lập vốn đang vui vẻ vì nghe được cô mở miệng nói ba từ đó.
Nhưng khi nghe những lời tiếp theo thì hơi ngừng thở, tức giận tới cười.
Anh thấp giọng hỏi tiếp một câu: “Dao Dao, em còn nhớ rõ chuyện xảy ra với em sáu năm trước không?” Giọng nói của anh chất chứa chờ mong, nín thở, rất muốn nghe được đáp án khẳng định.
Nhưng cuối cùng anh cũng không có được đáp án.
Sầm Dao nghiêng đầu, đã sớm tiến vào giấc mơ đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...