Những dải nắng ấm áp tiếp tục trải về phía họ. Trong im lặng, Travis siết chặt bàn tay Gabby và cau mày bởi cơn đau trên cổ tay anh. Nó được tháo bột cách đây một tháng, các bác sĩ đã kê cho anh thuốc giảm đau. Xương cánh tay của anh bị gãy và một nửa số dây chằng bị rách, nhưng sau liều thuốc đầu tiên, anh từ chối dùng thuốc giảm đau, căm ghét những cơn chóng mặt chúng gây ra cho anh.
Bàn tay cô vẫn mềm mại như mọi khi. Hầu như ngày nào anh cũng nắm lấy nó hàng giờ đồng hồ, tưởng tượng mình sẽ làm gì nếu như cô siết lại tay anh. Anh ngồi đó ngắm nhìn cô, tự hỏi cô đang nghĩ gì, hay liệu cô có đang nghĩ gì hay không. Thế giới trong cô là một điều bí ẩn.
“Các con ngoan lắm,” anh mở lời. “Đến bữa sáng nay Christine đã làm xong Bùa May Mắn, còn Lisa cũng sắp xong rồi. Anh biết em lo chúng có ăn được nhiều không, vì chúng thuộc dạng còi, nhưng sau giờ học chúng chén mấy món đồ ăn vặt anh gói sẵn trong cặp ngon lành lắm.”
Một con bồ câu đậu xuống bậu cửa sổ. Nó bước vài bước hướng này, rồi quay lại, rồi sau cùng dừng lại ở chỗ mọi hôm vẫn hay đậu. Bằng cách nào đó, nó dường như biết được khi nào là giờ Travis vào thăm. Có những lúc anh đã tin nó là một loại điềm báo, dù là điềm báo cho điều gì thì anh không biết.
“Ăn tối xong ba bố con làm bài tập về nhà. Anh biết em muốn các con làm bài tập ngay sau khi tan học, nhưng thế này xem ra hiệu quả cũng khả quan. Em sẽ rất vui khi biết Christine làm toán giỏi thế nào. Em nhớ hồi đầu năm con bé dường như chẳng hiểu mô tê gì không? Nó đã thực sự xoay chuyển tình thế rồi. Tối nào hai bố con cũng dùng những tấm thẻ học số em mua, dùng khá nhiều, thế là con bé không làm sai câu nào trong bài kiểm tra mới đây. Nó thậm chí làm bài tập mà không cần anh hướng dẫn. Em sẽ thấy tự hào về con.”
Tiếng gù của con bồ câu hầu như không nghe thấy được qua lớp kính.
“Lisa cũng rất ngoan. Anh và con xem Dora - nhà thám hiểm hay Barbie hàng tối. Con bé xem mấy cái DVD đó đến mòn cả đĩa rồi, nhưng nó rất thích. Khi nào đến sinh nhật nó, nó muốn có tiệc sinh nhật theo chủ đề công chúa. Anh đang nghĩ xem mua một cái bánh gatô kem lạnh, nhưng nó muốn tổ chức tiệc ở công viên, và anh không biết bạn bè nó có đến kịp trước khi mua cái bánh chảy nhão ra không nữa, nên chắc anh sẽ mua gì đó khác.”
Anh hắng giọng.
“À, anh đã kể với em Joe và Megan đang nghĩ tới chuyện có thêm em bé chưa? Anh biết, anh biết... chuyện đó thật điên rồ khi nghĩ tới bao vấn đề cô ấy đã gặp phải trong lần mang thai trước, đúng là cô ấy đã ngoài bốn mươi rồi, nhưng theo Joe, cô ấy thực sự muốn cố một thằng cu. Anh ư? Anh nghi Joe mới là người muốn có con trai và Megan chỉ đồng tình, nhưng với hai người này, mình chẳng bao giờ thực sự hiểu được họ, phải không em.”
Travis ép giọng mình mang vẻ như đang đối thoại. Từ khi cô vào đây, anh đã cố xử sự tự nhiên hết sức có thể lúc bên cô. Vì trước vụ tai nạn họ đã chuyện trò không dứt về lũ trẻ, vì họ từng bàn nhau về những điều đang xảy ra trong cuộc sống của bạn bè, nên anh luôn cố gắng nói những chuyện đó mỗi khi tới thăm cô. Anh không biết có nghe thấy mình không; cộng đồng y khoa dường như mâu thuẫn trong chuyện đó. Một số người thề rằng bệnh nhân hôn mê có thể nghe thấy - và có thể còn nhớ được - những cuộc trò chuyện; những người khác nói điều hoàn toàn ngược lại. Travis không biết nên tin ai, nhưng anh chọn cách sống những tháng ngày của mình bên phía những người lạc quan.
Cũng vì lý do đó, sau khi liếc nhìn đồng hồ, anh với lấy chiếc điều khiển. Trong những lúc cô trốn được công việc, thú vui tội lỗi của Gabby là theo dõi chương trình Thẩm phán Judy trên truyền hình, và Travis lúc nào cũng trêu cô khi cô thích thú thái quá với trò hề của những kẻ đã đủ xui xẻo đến nỗi phải có mặt trong phòng xử án của thẩm phán Judy.
“Anh bật tivi nhé? Đang có chương trình em thích đấy. Anh nghĩ chúng ta còn bắt kịp vài phút cuối.”
Một lát sau đã thấy thẩm phán Judy lớn tiếng át giọng bị đơn và nguyên đơn, chủ yếu để họ ngậm mồm lại, điều này xem ra có thể đoán trước được, tái diễn chủ đề của series.
“Bà ấy diễn giỏi quá nhỉ?”
Khi chương trình kết thúc, anh tắt tivi. Anh nghĩ tới việc đưa bó hoa lại gần hơn, hy vọng cô có thể ngửi thấy. Anh muốn giữ cho giác quan của cô được kích thích. Hôm qua, anh đã dành chút thời gian để chải tóc cho cô, hôm trước nữa, anh mang đến vài lọ nước hoa cô hay dùng và chấm một ít lên cổ tay cô. Tuy nhiên hôm nay, dường như anh có thu hết sức lực cũng không thể làm được những điều như vậy.
“Ngoài ra cũng chẳng có tin gì mới,” anh nói tiếp với một tiếng thở dài. Những lời nói dường như thật vô nghĩa với anh, và rõ ràng với cô cũng vậy. “Bố anh vẫn thế chỗ cho anh ở phòng khám. Em sẽ ngạc nhiên khi thấy ông chăm sóc loài vật giỏi đến thế nào, nhất là khi ông đã về hưu lâu đến thế. Cứ như ông chưa bao giờ nghỉ việc. Mọi người vẫn quý mến ông, và anh nghĩ ông rất vui khi ở đó. Nếu em hỏi anh, anh nghĩ lẽ ra ngay từ đầu ông không bao giờ nên nghỉ việc.”
Anh nghe tiếng gõ cửa rồi trông thấy Gretchen bước vào. Cả tháng qua, anh đã dựa cả vào cô. Không giống những y tá khác, cô vẫn giữ niềm tin rằng Gabby sẽ thoát khỏi tất cả chuyện này một cách tốt đẹp, và do đó cư xử với Gabby như thể cô vẫn đang tỉnh táo.
“Travis đấy à,” cô nói nhỏ nhẻ. “Xin lỗi đã cắt ngang, nhưng tôi phải thay túi truyền dịch mới.”
Khi Travis gật đầu, cô tiến về phía Gabby. “Tôi cược là chị đói lắm rồi, cưng nhỉ,” cô nói. “Cho tôi một giây thôi, đồng ý không? Rồi tôi sẽ để chị và Travis ở lại với nhau. Chị biết tôi đang sắp sửa cắt ngang hai kẻ si tình thế nào rồi đấy.”
Cô làm thoăn thoắt, tháo túi truyền dịch ra và thay vào một túi khác, suốt lúc đó cô vẫn đều đều trò chuyện. “Tôi biết chị đang đau vì buổi tập sáng nay. Chúng ta đã hăng hái quá, phải không nào? Cứ như mấy người trong những màn quảng cáo dài ấy. Hết làm cái này lại làm cái khác. Tôi thật sự rất tự hào về chị.”
Cứ hàng sáng và lặp lại vào buổi tối, một y tá bước vào để gập và duỗi chân tay cho Gabby. Gập đầu gối lại, duỗi thẳng nó ra, gập bàn chân lên rồi ấn xuống. Họ làm thế với từng khớp xương và bắp thịt trên người Gabby.
Sau khi treo xong chiếc túi, Gretchen kiểm tra lưu lượng chảy và đắp lại chăn, rồi quay sang Travis.
“Hôm nay anh khỏe chứ?”
“Tôi không biết nữa,” anh nói.
Gretchen có vẻ lấy làm tiếc vì đã hỏi. “Tôi vui khi anh lại mang hoa đến,” cô nói, gật đầu về phía bậu cửa sổ. “Tôi chắc chắn Gabby rất cảm kích.”
“Tôi hy vọng là vậy.”
“Anh sẽ đưa các cô bé tới chứ?”
Travis nuốt cục nghẹn vào cổ họng. “Hôm nay thì không.”
Gretchen mím môi gật đầu. Một lát sau, cô đi mất.
Mười hai tuần trước, Gabby được đẩy vào phòng cấp cứu trên chiếc giường đẩy bệnh nhân, bất tỉnh và máu tuôn xối xả từ vết thương trên vai. Các bác sĩ đã tập trung trước hết vào vết thương đó vì nó chảy máu quá nhiều, dù nghĩ lại, Travis tự hỏi liệu một cách xử lý khác có thể thay đổi được tình hình không.
Điều đó anh không biết, cũng sẽ không bao giờ biết. Cũng như Gabby, anh được đẩy vào phòng cấp cứu; như Gabby, anh đã hôn mê suốt cả đêm. Nhưng tới đó, những điểm giống nhau đã hết. Ngày hôm sau, anh tỉnh dậy trong đau đớn với một cánh tay bị nghiến nát, còn Gabby thậm chí đến giờ vẫn chưa một lần tỉnh lại.
Các bác sĩ rất tử tế, nhưng họ không cố che giấu những quan ngại của mình. Những tổn thương về não luôn nghiêm trọng, họ nói, nhưng họ vẫn hy vọng tổn thương đó có thể lành lại và mọi chuyện qua thời gian rồi cũng sẽ tốt đẹp.
Qua thời gian.
Đôi khi anh tự hỏi liệu các bác sĩ có nhận ra cường độ cảm xúc của thời gian, hoặc những anh đang phải trải qua, hoặc thậm chí nhận ra thời gian là cái gì đó có giới hạn. Anh nghi ngờ điều đó. Không ai biết anh đang phải trải qua điều gì và thực sự hiểu được lựa chọn đang phơi bày trước mắt anh. Bề ngoài, nó có vẻ đau đớn. Anh sẽ làm chính xác những gì Gabby muốn, chính xác những gì cô đã bắt anh hứa với cô.
Nhưng sẽ ra sao nếu như...
Và đó chính là vấn đề. Anh đã suy nghĩ rất lâu và kỹ lưỡng về tình hình thực tế; anh mất nhiều đêm thức trắng để cân nhắc vấn đề. Anh lại tự hỏi thực sự tình yêu nghĩa là gì. Và trong bóng tối, anh trăn trở, ước gì có ai đó lựa chọn giúp mình. Nhưng chỉ mình anh vật lộn với nó, và thường thì anh sẽ tỉnh dậy vào buổi sáng với chiếc gối sũng nước mắt ở nơi lẽ ra phải là chỗ của Gabby. Và những lời đầu tiên anh thốt ra nơi cửa miệng của anh lúc nào cũng vậy.
“Anh xin lỗi, em yêu.”
Sự lựa chọn mà giờ Travis phải đưa ra có nguồn gốc từ hai sự kiện khác nhau. Sự kiện đầu tiên liên quan tới cặp vợ chồng tên Kenneth và Eleanor Baker. Sự kiện thứ hai, chính là vụ tai nạn, đã xảy ra trong một đêm mưa gió bão bùng mười hai tuần trước.
Vụ tai nạn cũng dễ giải thích và giống như nhiều vụ tai nạn khác, trong đó một loạt những sai lầm không liên quan và dường như vụn vặt không hiểu bằng cách nào đã kết hợp lại và nổ bùng theo cách khủng khiếp nhất. Vào giữa tháng Mười một, họ lái xe tới trung tâm RBC ở Raleigh để xem David Copperfield trình diễn trên sân khấu. Nhiều năm nay, họ vẫn thường đi xem một hoặc hai buổi diễn mỗi năm, chỉ để có lý do ra ngoài trong một buổi tối chỉ có hai người. Thường thì họ ăn tối trước, nhưng tối đó họ lại không làm vậy. Travis bận việc phải ở lại phòng khám muộn, họ rời khỏi Beaufort muộn và khi họ đậu xe, buổi trình diễn đã bắt đầu được vài phút. Trong cơn hấp tấp, Travis để quên chiếc ô, bất chấp những đám mây đầy đe dọa và bầu trời đang góp gió. Đó là sai lầm thứ nhất.
Họ xem buổi trình diễn và rất thích thú, nhưng thời tiết đã trở nên tồi tệ khi họ rời khỏi rạp hát. Mưa như trút nước, Travis còn nhớ anh đã đứng bên Gabby, tự hỏi cách nào ra xe là tốt nhất. Bỗng họ vô tình gặp vài người bạn cũng đi xem buổi diễn, và Jeff đề nghị đưa Travis ra xe để anh không bị ướt. Nhưng Travis không muốn phiền anh bạn nên đã từ chối lời đề nghị của Jeff. Thay vào đó, anh lao vào trong mưa, chạy qua những vũng nước sâu tới mắt cá chân làm nước bắn tung tóe trên đường ra tới xe. Anh đã ướt như chuột lột khi lê được vào xe, đặc biệt là hai chân. Đó là sai lầm thứ hai.
Vì đã quá muộn mà sáng hôm sau cả hai đều phải đi làm, nên Travis đã lái rất nhanh bất chấp mưa gió, cố gắng tiết kiệm vài phút trên hành trình thường phải mất đến hai tiếng rưỡi. Mặc dù lúc ấy rất khó nhìn qua cửa kính chắn gió, nhưng anh vẫn lái qua làn đường vượt, nhấn ga vượt qua tốc độ cho phép; phóng qua những người tài xế nhận thức rõ hơn về hiểm họa của thời tiết bên ngoài. Đó là sai lầm thứ ba. Gabby đã liên tục yêu cầu anh chậm xe lại; hơn một lần anh làm theo lời cô, nhưng chỉ để tăng tốc lai ngay khi anh có thể. Khi họ tới Goldsboro, vẫn còn cách nhà một tiếng rưỡi, cô đã giận đến nỗi không thèm nói với anh câu nào. Cô ngả đầu ra sau và nhắm mắt lại, từ chối nói chuyện, chán nản khi anh cứ phớt lờ cô. Đó là sai lầm thứ tư.
Tiếp đó là vụ tai nạn, nó đã có thể tránh được nếu không có những chuyện khác xảy ra. Nếu anh mang ô hoặc đi cùng với bạn anh, anh sẽ không phải chạy ra xe trong cơn mưa. Chân anh có lẽ sẽ vẫn khô. Nếu anh lái xe chậm lại, có lẽ anh vẫn có khả năng điều khiển nó. Nếu anh tôn trọng những mong muốn của Gabby, họ sẽ không cãi nhau, và cô sẽ quan sát những gì anh định làm và ngăn anh lại trước khi quá muộn.
Gần Newport có một đoạn cua rộng và dễ lái ở ngã tư có đèn giao thông trên đường cao tốc. Lúc ấy trên đường - cách nhà chưa đầy hai mươi phút nữa - cơn ngứa ngáy ở chân đã khiến anh phát điên. Giày của anh là loại buộc dây, nhưng nút thắt thít chăn hơn vì ngấm nước mưa, và dù anh đã cố hết sức đẩy giày ra khỏi chân kia, ngón chân này vẫn cứ trượt khỏi gót chân kia. Anh nhoài người cúi xuống, mắt anh hầu như không cao hơn bảng đồng hồ, với tay tới chiếc giày. Liếc xuống, anh cố cởi nút thắt và không nhìn thấy đèn hiệu đã chuyển sang màu vàng.
Nút thắt mãi không lỏng ra. Khi cuối cùng cũng cởi được, anh ngước mắt nhìn lên, nhưng lúc ấy đã quá muộn. Ánh đèn đã chuyển sang màu đỏ, và một chiếc xe tải màu bạc đang đi vào đoạn đường giao nhau. Theo bản năng, anh đạp phanh, và đuôi xe bắt đầu chệch đi trên con đường trơn tuột nước mưa. Xe của họ lảo đảo mất kiểm soát. Vào khoảnh khắc cuối cùng, bánh xe cũng dừng lại và họ tránh được xe tải ở đường giao nhau, chỉ để tiếp tục lao đi qua đoạn cua, ra khỏi lề đường cao tốc, hướng về phía những cây thông.
Đoạn bùn thậm chí còn trơn hơn nữa, và anh chẳng thể làm được gì. Anh quay vô lăng nhưng chẳng điều gì xảy ra. Trong giây lát, thế giới dường như chuyển động chậm lại. Điều cuối cùng anh còn nhớ trước khi bất tỉnh là âm thanh thảm khốc của kính vỡ và kim loại bị móp vào.
Gabby thậm chí không có thời gian để gào lên.
Travis vuốt lọn tóc mềm xõa ra trên mặt Gabby và vén nó ra sau tai cô, lắng nghe dạ dày mình kêu ùng ục. Mặc dù rất đói nhưng anh không thể chịu nổi suy nghĩ phải đi ăn. Dạ dày anh không ngừng thắt lại, và trong những giây phút hiếm hoi khi nó không như vậy, những suy nghĩ về Gabby sẽ ồ ạt chảy về lấp đầy chỗ trống.
Đó là một dạng hình phạt đầy châm biếm vì suốt năm thứ hai của cuộc hôn nhân, Gabby đã tự nhận lấy trách nhiệm dạy dỗ Travis ăn những đồ ăn khác ngoài thức ăn nhạt nhẽo anh đã quen miệng từ lâu. Anh cho rằng chuyện này xuất phát từ chỗ cô bắt đầu mệt mỏi với những thói quen hạn chế của anh. Đáng lẽ anh phải nhận ra những đổi thay đã đến khi cô bắt đầu thỉnh thoảng chen vào những lời nhận xét về sự thơm ngon của bánh quế Bỉ trong những buổi sáng thứ Bảy hay nói rằng trong những ngày đông giá rét, chả gì mãn nguyện bằng một đĩa bò hầm tự nhà làm.
Tới thời điểm đó, Travis vẫn là đầu bếp chính trong nhà, nhưng từng bước một, cô bắt đầu lách dần vào bếp. Cô mua hai hay ba cuốn sách dạy nấu ăn, và đến tối, Travis lại ngắm nhìn cô nằm trên sofa, thỉnh thoảng lại gập góc của một trang sách. Đôi lúc cô sẽ hỏi anh xem có thấy món gì đặc biệt hấp dẫn không. Cô đọc to nguyên liệu của món Cajun jambalaya hay thịt bê Marsala, mặc dù Travis nói nghe chúng có vẻ ngon tuyệt, giọng điệu của anh đã chỉ rõ rằng dù cô có nấu những món này, chắc chắn anh cũng sẽ không động đũa.
Nhưng nếu không kiên trì thì đã chẳng phải Gabby. Dù thế nào chăng nữa cô vẫn bắt đầu tạo ra những thay đổi nhỏ. Cô chuẩn bị bơ, kem tươi hoặc xốt rượu vang và rưới chúng lên phần gà của cô, một món hầu như tối nào anh cũng nấu. Yêu cầu duy nhất của cô là ít nhất anh hãy ngửi nó, thường thì anh thừa nhận mùi thơm đó rất khoái khẩu. Sau đó, cô bắt đầu có thói quen để lại một lượng nhỏ trong bát đựng thức ăn, và sau khi đổ một ít vào đĩa của mình, cô chỉ thêm một chút vào đĩa của anh dù anh có muốn thử hay không. Dần dà, trước sự ngạc nhiên của chính mình, anh đã muốn thử.
Vào ngày kỷ niệm lần thứ ba của họ, Gabby đã chuẩn bị món thịt cuộn pha mát kiểu Ý; thay vì quà tặng, cô đã yêu cầu anh ăn món đó cùng cô; đến ngày kỷ niệm năm thứ tư, họ đã thỉnh thoảng cùng nhau nấu nướng. Mặc dù bữa sáng và bữa trưa của anh vẫn vô vị như mọi khi và hầu hết buổi tối các bữa ăn vẫn nhạt nhẽo như thường lệ, song anh vẫn phải thừa nhận có gì đó thật lãng mạn trong việc chuẩn bị bữa ăn cùng nhau, rồi nhiều năm trôi qua, họ đã bắt đầu làm vậy ít nhất hai lần mỗi tuần. Thông thường, Gabby sẽ uống một cốc rượu vang, và trong khi nấu ăn, con gái họ được yêu cầu chơi trong phòng sưởi nắng, đặc điểm nổi bật ở đó là một tấm tảm Berber màu lục tươi. Họ gọi đó là “giờ ăn thảm xanh”. Trong khi Gabby và Travis băm băm trộn trộn, và bình thản trò chuyện về ngày hôm đó, anh say sưa trong sự mãn nguyện cô mang lại cho anh.
Anh tự hỏi liệu anh có còn cơ hội nấu ăn với cô lần nữa. Trong những tuần sau vụ tai nạn, anh đã gần như điên cuồng đòi biết chắc y tá trông đêm đã có số điện thoại di động của anh. Sau một tháng, vì đã tự thở được, cô được chuyển từ Khu Chăm sóc Đặc biệt sang một phòng riêng, và anh chắc chắn thay đổi đó sẽ đánh thức được cô. Song từng ngày trôi qua mà chẳng có gì thay đổi, năng lượng từ chứng hưng cảm giờ thay thế bằng nỗi kinh sợ lặng lẽ, giày vò thậm chí còn tệ hại hơn. Gabby đã một lần nói với anh sáu tuần là cái ngưỡng... răng sau đó, tỷ lệ tỉnh dậy của một ca hôn mê sẽ sụt giảm đáng kể. Nhưng anh vẫn tiếp tục hy vọng. Anh tự nhủ rằng Gabby là một người mẹ, Gabby là một chiến binh, Gabby khác với tất cả những người còn lại. Sáu tuần đến rồi qua; hai tuần nữa tiếp nối. Sau ba tháng, anh biết, hầu hết các bệnh nhân vẫn còn hôn mê sẽ được chuyển tới khu điều dưỡng để điều trị lâu dài. Ngày đó chính là hôm nay, và anh phải cho người quản lý biết anh muốn làm gì. Nhưng đó không phải lựa chọn mà anh đang đối mặt. Lựa chọn anh phải đưa ra liên quan tới Kenneth và Eleanor Baker, dù anh biết mình không thể trách cứ Gabby đã mang những người dó vào cuộc sống của họ, song anh vẫn chưa sẵn sàng nghĩ tới họ vào lúc này.
Chương 18
Ngôi nhà họ xây là nơi Travis có thể hình dung mình sẽ ở suốt quãng đời còn lại. Dù mới, song nó đã mang hơi ấm của con người ngay từ khi họ dọn vào. Anh nghĩ điều này là do Gabby đã lao động vất vả để tạo ra một ngôi nhà khiến người ta cảm thấy dễ chịu ngay từ khi cửa mở.
Cô là người chăm lo các tiểu tiết khiến căn nhà trở nên sống động. Trong khi Travis hình dung ra kết cấu về mặt về mặt diện tích, vật liệu xây dựng có thể chống chọi với sự nhiễm mặn và những mùa hè ẩm ướt, Gabby đưa vào ngôi nhà những yếu tố tổng hợp từ nhiều nguồn mà anh chưa từng nghĩ tới. Một lần, khi đang trong quá trình thi công, họ lái xe qua một ngôi nhà trang trại đổ nát, bỏ hoang từ lâu, Gabby cứ khăng khăng đòi anh đỗ lại. Lúc đó, anh đã quen dần với những chuyến phiêu diêu thảng hoặc của trí tưởng tượng cô. Anh chiều cô, và chẳng mấy chốc họ đã đi qua nơi từng là ngưỡng cửa. Họ bước qua sàn nhà phủ bụi và cố phớt lờ đám dây leo chằng chịt xuyên qua những bức tường nứt, những cửa sổ toang hoang. Tuy nhiên, dọc theo bức tường đằng xa, là một cái lò sưởi, bồ hóng bám dày, Travis còn nhớ khi ấy anh nghĩ rằng bằng cách nào đó cô đã biết trước có nó ở đó. Cô ngồi xổm xuống bên lò sưởi, di tay dọc hai bên cạnh và dưới mặt lò. “Anh thấy không này? Em nghĩ nó bằng gạch ốp sơn thủ công,” cô nói. “Phải có đến hàng trăm viên ghép lại, có khi còn hơn. Anh có thể tưởng tượng nó đẹp đến thế nào khi còn mới không?” Cô nắm lấy tay anh. “Chúng ta phải làm gì đó giống thế này.”
Dần dần, căn nhà bắt đầu có những điểm nhấn mà trước đây anh chưa bao giờ tưởng tượng ra. Họ không chỉ sao chép phong cách của cái lò sưởi đó; Gabby đã tìm thấy chủ nhân, tới tận nhà và thuyết phục họ để cô mua lại toàn bộ lò sưởi với giá rẻ hơn tiền công lau chùi nó. Cô muốn phòng khách có những chiếc rầm lớn bằng gỗ sồi và trần kiểm vòm bằng gỗ thông dẻo, những chi tiết này có vẻ rất hợp với đường viên mái đầu hồi. Tường nhà xây bằng thạch cao, gạch, hoặc giấy dán nhiều họa tiết sặc sỡ, một số trông như phủ da, tất cả không hiểu sao đều giống như những tác phẩm nghệ thuật. Cô dành suốt những ngày nghỉ cuối tuần để sắm sửa đồ nội thất cổ và những đồ vật trang trí lặt vặt, và đôi khi dường như chính căn nhà cũng biết cô đang cố gắng hoàn thành điều gì. Khi cô tìm thấy một chỗ cọt kẹt trên sàn gỗ cứng, cô đi đi lại lại với nụ cười xếch đến mang tai trên khuôn mặt, để biết chắc rằng không phải mình vừa tưởng tượng ra. Cô yêu những tấm thảm, càng nhiều họa tiết sặc sỡ càng tốt, chúng nằm rải rác một cách tự do phóng khoáng khắp căn nhà.
Cô cũng rất thực tế. Căn bếp, các phòng tắm và phòng ngủ đều thoáng đãng, ngập sáng và lấp lánh hiện đại, với những khung cửa sổ lớn nhìn ra quang cảnh tuyệt vời. Phòng tắm chính có một chiếc bồn có chân và buồng tắm vòi sen rộng rãi có vách kính. Cô muốn một gara lớn có nhiều khoảng trống cho Travis. Đoán rằng họ sẽ dành nhiều thời gian trên hiên hè bao quanh nhà, cô nằng nặc đòi một cái võng và những chiếc ghế bập bênh đồng bộ, cùng một vỉ nướng ngoài trời và chỗ ngồi được bố trí sao cho ngay cả trong những cơn bão, họ vẫn có thể ngồi bên ngoài mà không bị ướt. Hiệu quả toàn diện là khi người ta không biết mình cảm thấy thoải mái hơn khi ở trong nhà hay ngoài trời; kiểu nhà mà một người nào đó có thể bước vào với đôi giày lấm bùn mà không gặp rắc rối gì. Và đêm đầu tiên trong ngôi nhà mới, khi họ đang nằm trên chiếc giường có mái, Gabby đã lăn sang phía Travis với vẻ mặt hoàn toàn mãn nguyện, giọng cô gần như tiếng mèo rên: “Ngôi nhà này, với anh bên cạnh, là nơi em muốn sống trọn đời.”
Có nhiều vấn đề với bọn trẻ, dù anh không đề cập với Gabby về chúng.
Chẳng có gì ngạc nhiên, hẳn thế rồi, nhưng hầu như lúc nào Travis cũng luống cuống không biết làm sao. Christine đã hơn một lần hỏi anh mẹ nó sắp về nhà chưa, và mặc dù Travis luôn trấn an con rằng mẹ sẽ về, nhưng Christine có vẻ hoài nghi, có lẽ bởi vì Travis cũng không chắc bản thân mình tin vào điều đó. Trẻ con rất nhạy cảm, và ở tuổi lên tám, con bé đã đủ lớn để hiểu rằng thế giới không giản đơn như nó vẫn từng hình dung.
Nó là một đứa bé đáng yêu với đôi mắt sáng màu xanh, rất thích đeo những chiếc nơ trang nhã trên mái tóc. Nó muốn phòng nó lúc nào cũng phải gọn gàng và không muốn mặc quần áo không hợp màu. Nó không bao giờ gào khóc ăn vạ mỗi khi có vấn đề gì không ổn; thay vào đó, nó là kiểu trẻ con biết tự sắp xếp đồ chơi của mình và chọn lựa kỹ càng một đôi giày mới. Nhưng kể từ vụ tai nạn, nó rất dễ cáu, và giờ hay gào khóc như cơm bữa. Gia đình anh, bao gồm cả Stephanie, đã khuyên anh đi gặp chuyên gia tư vấn, cả Christine cùng Lisa đã tới đó hai lần mỗi tuần, nhưng những cơn cáu kỉnh dường như còn trở nên tệ hơn. Và tối hôm qua, khi Christine lên giường đi ngủ, phòng con bé hết sức lộn xộn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...