“Cũng tựa như chúng ta, phải không anh?” Gabby nhận xét khi cô siết chặt tay Travis. “Một người luôn chạy theo những niềm vui, người kia luôn biết kiềm chế.”
“Vậy anh là ai trong hai người đó?”
Cô cười và ngả người về phía anh, dựa đầu vào vai anh. Dừng lại, anh ôm lấy cô, ngỡ ngàng và kinh hãi trước cường độ cảm xúc của mình. Nhưng khi cô ngước lên hôn anh, anh cảm thấy nỗi sợ hãi trong anh bắt đầu tan chảy, thay vào đó là cảm xúc mãn nguyện dâng trào. Anh tự hỏi phải chăng tình yêu cũng như vậy với tất cả mọi người.
Sau đó, họ ghé vào một cửa hàng tạp hóa. Cả hai đều không quá đói, bởi vậy Travis chỉ chọn nguyên liệu cho món xa lát gà Caesar. Trong bếp, anh nướng gà và quan sát Gabby đứng bên bồn rửa rau diếp. Cuộn người trên chiếc sofa sau bữa tối, Gabby kể thêm cho Travis về gia đình cô, khuấy lên trong anh một sự pha trộn giữa niềm cảm thông dành cho Gabby và nỗi giận hờn với bà mẹ đã không nhận ra người phụ nữ tuyệt vời mà hiện Gabby trở thành. Đêm hôm ấy họ quấn thân mình trong vòng tay nhau mãi đến tận khuya.
Sáng thứ Ba, cô vừa bắt đầu cựa mình thì thấy Travis nằm ngay bên cạnh. Cô hé mở một mắt.
“Đến giờ phải dậy rồi sao?”
“Anh đoán đến lúc rồi,” anh lẩm bẩm.
Họ nằm quay mặt vào nhau không nhúc nhích cho tới khi Travis nói tiếp. “Em biết điều gì đó có vẻ hợp lý nhất bây giờ không? Cà phê tươi với bánh quế trộn.”
“Ngon quá,” cô nói. “Nhưng tệ thật, chúng ta chẳng có thời gian. Em phải có mặt ở chỗ làm lúc tám giờ. Đêm qua anh không nên để em thức khuya đến thế.”
“Em cứ nhắm mắt vào và ước thật thành tâm, biết đâu mơ ước của em sẽ trở thành hiện thực.”
Quá mệt mỏi để làm bất cứ điều gì khác, cô làm theo những gì anh gợi ý, cũng chỉ mong có thêm hai ba phút trên giường.
“Tới rồi đây!” cô nghe anh nói.
“Gì cơ?” cô lắp bắp.
“Cà phê của em. Cả một chiếc bánh quế cuộn.”
“Đừng có trêu em. Em đang chết đói rồi đây.”
“Ngay đây này. Em hãy lăn qua đây tự mình xem đi.”
Cố gắng ngồi dậy và nhìn thấy hai tách cà phê nóng hổi cùng một chiếc bánh quế cuộn ngon ứa nước miếng trên chiếc đĩa ở bàn cạnh giường.
“Anh làm khi nào… ý em là… sao anh làm được?”
“Vài phút trước.” Anh cười toét miệng. “Dù sao anh cũng đã dậy rồi, nên anh phi xuống phố.”
Cô cầm hai tách cà phê và đưa cho anh một tách, mỉm cười. “Lẽ ra em sẽ hôn anh ngay bây giờ, nhưng mùi thơm quá mà em thì chết đói đến nơi rồi. Em đành hôn anh sau vậy.”
“Trong buồng tắm chăng?”
“Anh lúc nào cũng có câu hỏi bẫy, phải không?”
“Em tử tế một chút nào. Anh vừa mang bữa sáng tận giường cho em đó.”
“Em biết,” cô nói với cái nháy mắt. Cô cầm chiếc bánh cuộn. “Em sẽ thưởng thức nó ngay đây.”
Tối thứ Ba, Travis đưa Gabby đi chơi thuyền, họ ngồi trên thuyền ngắm mặt trời lặn trên vùng biển ngoài khơi xa. Gabby vẫn lặng im kể từ lúc đi làm về - lý do tại sao anh gợi ý chuyến đi này: đó là cách anh cố trì hoãn cuộc nói chuyện mà anh biết sắp xảy ra.
Một giờ sau, khi ngồi trên hiên nhà Travis, Molly và Moby nằm dưới chân, Travis cuối cùng cũng chịu thua cái điều không thể tránh.
“Chuyện gì sẽ đến tiếp đây em?” anh hỏi.
Gabby quay cốc nước trong tay. “Em cũng không biết nữa,” cô khẽ nói.
“Em muốn anh nói chuyện với anh ta không?”
“Không đơn giản vậy đâu anh.” Cô lắc lắc đầu. “Cả ngày em đã cố tìm cách, nhưng em vẫn chưa biết mình phải làm gì, hoặc thậm chí sẽ nói gì với anh ấy.”
“Em sẽ nói với anh ta về chuyện chúng mình chứ?”
“Em không biết nữa,” cô nói. “Em thực sự không biết.” Cô quay về phía Travis, mắt ngấn lệ. “Đừng giận hờn với em. Xin anh. Anh hãy tin khi em nói em hiểu chuyện này khiến anh cảm thấy thế nào, vì nó cũng khiến em cảm thấy y như vậy. Một vài ngày sau, anh đã khiến em thấy mình… được sống. Anh khiến em thấy mình xinh đẹp, thấy mình thông minh, và được khao khát, dù có cố đến đâu, em cũng không bao giờ có thể cho anh biết điều đó có ý nghĩa với em đến thế nào. Nhưng dù tất cả những cảm xúc đó thật mãnh liệt, dù em quan tâm tới anh thật nhiều, chúng ta vẫn là những người khác nhau và anh không phải đối mặt với một quyết định như em đang đối mặt. Đối với anh, chuyện này thật dễ dàng… chúng ta yêu nhau, vì vậy chúng ta phải sống cùng nhau. Nhưng Kevin cũng quan trọng đối với em.”
“Vậy còn tất cả những gì em đang nói?” Travis hỏi, cố không tỏ ra sợ hãi như anh đang thực sự cảm thấy.
“Anh ấy không hoàn hảo, Travis ạ. Em biết điều đó. Mà đúng vậy, chuyện giữa bọn em hiện tại cũng không phải tuyệt vời. Song em không thể không nghĩ đó là một phần là lỗi của em. Anh không thấy sao? Với anh ấy, em có rất nhiều kỳ vọng, còn với anh… em hoàn toàn không kỳ vọng gì cả. Và nếu như anh đảo lại phương trình, liệu có bất kỳ điều gì trong những điều này xảy ra? Sẽ ra sao nếu em kỳ vọng anh sẽ cưới em, còn với anh ấy, em chỉ cho phép bản thân tận hưởng sự tồn tại trong những phút giây hiện tại? Nếu có thể có thể anh sẽ chẳng bỏ chút thời gian nào cho em, và hầu như chắc chắn cũng chẳng cần anh làm vậy.”
“Em đừng nói thế.”
“Nhưng đó là sự thật, phải không anh?” Nụ cười cô đau đớn. “Đó là những gì hôm nay em đã nghĩ, mặc dù nó khiến em đau đớn khi phải nói ra. Em yêu anh, Travis ạ. Em thực sự yêu anh. Nếu em nghĩ chuyện này chỉ như một cơn say nắng cuối tuần, ngay lúc này em sẽ ném nó lại phía sau rồi trở về và mường tượng một tương lai với Kevin. Nhưng đâu có dễ dàng như vậy. Em phải lựa chọn giữa hai người. Với Kevin, em biết phải chờ đợi điều gì. Hay ít nhất cũng là cho tới khi anh đến, em đã nghĩ như vậy. Nhưng giờ thì…”
Cô ngừng lại, Travis có thể trông thấy làn tóc cô khẽ bay trong gió. Cô khoanh tay ôm chặt lấy mình.
“Chúng ta chỉ mới quen vài ngày, và khi ở trên thuyền, em thấy mình tự hỏi anh đã dẫn bao nhiêu cô gái khác ra khơi như thế. Không phải vì em ghen, mà bởi em muốn biết điều gì đã khiến những mối quan hệ đó kết thúc. Và rồi em bắt đầu tự hỏi liệu sau này anh có còn những cảm giác với em giống như lúc này đây, hay rồi chuyện này sẽ chỉ kết thúc như tất cả những mối quan hệ trước của anh. Hai ta càng nghĩ mình hiểu nhau bao nhiêu, thực tế càng không phải vậy. Hoặc ít ra với em không phải vậy. Tất cả những gì em biết là em đã yêu anh, và em chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi về điều gì hơn thế trong suốt cuộc đời.”
Cô dừng lại. Travis vẫn lặng thinh để hiểu thấu từng lời của cô, rồi mới nói.
“Em nói đúng,” anh thừa nhận. “Lựa chọn của em khác với nhau. Nhưng em đã sai nếu em nghĩ với anh đây chỉ là một cơn say nắng. Ban đầu có lẽ anh đã nghĩ như vậy, nhưng…” Anh nắm lấy tay cô. “Chuyện đã không kết thúc như thế. Thời gian bên em thấy rõ mình đã bỏ lỡ điều gì trong đời. Chúng ta bên nhau càng lâu, anh càng có thể tưởng tượng thời gian đó sẽ kéo dài tận sau này. Chuyện đó chưa bao giờ xảy đến với anh, và anh không biết liệu có còn xảy ra lần nữa. Anh chưa từng yêu ai trước khi em đến – dù thế nào, đó cũng không phải tình yêu đích thực. Không phải thế này, và anh sẽ là một thằng điên nếu để vuột mất em mà không tranh đấu.”
Anh luồn bàn tay qua mái tóc cô, kiệt quệ.
“Anh không biết còn có thể nói gì với em được nữa; ngoài việc anh có thể tưởng tượng dành trọn quãng đời còn lại bên em. Anh biết điều đó nghe có vẻ điên rồ. Anh chúng ta chỉ mới quen nhau, và thậm chí anh thừa nhận những gì anh vừa nói có thể khiến em nghĩ anh là một kẻ mất trí, nhưng anh chưa bao giờ chắc chắn về điều gì hơn thế. Nếu em cho anh một cơ hội – nếu em cho chúng mình một cơ hội – anh sẽ sống cả quãng đời còn lại để chứng minh cho rằng em đã quyết định đúng. Anh yêu em, Gabby. Không phải vì em là em, mà vì cách em khiến anh nghĩ rằng chúng mình có thể thành đôi.”
Một lúc lâu, cả hai không ai nói lời nào. Trong khoảng tối, Gabby có thể nghe thấy tiếng dế kêu trên tán lá. Đầu óc cô đang quay cuồng – cô nửa muốn chạy trốn, nửa muốn vĩnh viễn ở lại đây, những bản năng đầy mâu thuẫn trong cô phản ánh một rắc rối quá đỗi nan giải mà cô đã dấn thân vào.
“Em thích anh, Travis ạ,” cô nghiêm túc nói. Rồi, nhận ra nghe câu đó thế nào, cố gắng nói thêm. “Và em cũng yêu anh nữa, tất nhiên rồi, nhưng hy vọng anh đã biết điều đó. Em chỉ đang cố gắng nói với em rằng em thích cách anh nói chuyện với em. Em thích mỗi khi anh nói điều gì, em đều biết anh có nghĩ như vậy thật. Em thích việc mình có thể biết khi nào anh đùa, khi nào anh nói thật, khi nào không. Đó là một trong những đức tính đáng mến hơn của anh.” Cô vỗ nhẹ vào đầu gối anh. “Bây giờ, anh có thể làm một điều cho em được không?”
“Tất nhiên rồi,” anh nói.
“Bất cứ điều gì em yêu cầu?”
Anh ngập ngừng. “Ừ… anh đoán vậy.”
“Anh sẽ vào trong với em chứ? Và đừng nghĩ đây có thể là lần cuối cùng?”
“Đó là hai điều mất rồi.”
Cô đánh giá cao câu trả lời của anh không phải bằng cách đáp lại. Thay vào đó, cô chìa tay cho anh. Khi họ tiến về phía buồng ngủ,cô khẽ nhoẻn miệng cười, sau cùng cũng đã biết sẽ phải làm gì.
PHẦN 2
Chương 15
Tháng Hai, 2007
Travis cố rũ khỏi đầu những ký ức của gần mười một năm về trước, tự hỏi vì sao chúng lại hiện về rõ ràng đến vậy. Phải chăng là bởi anh đã đủ già dặn để nhận ra việc phải lòng nhau nhanh đến thế hiếm có đến nhường nào? Hay chỉ đơn giản vì anh thấy nhớ những tình cảm thân mật ngày đó? Anh không biết.
Gần đây, dường như có rất nhiều điều anh không biết. Có những người khẳng định rằng mình biết câu trả lời cho mọi vấn đề, hay ít nhất là câu trả lời cho những vấn đề lớn của cuộc sống, nhưng Travis không bao giờ tin họ. Trong cái cả quyết đi kèm với những gì họ nói hoặc viết ấy dường như có gì đó tự bào chữa. Nhưng nếu như thực sự có ai đó có thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào,tôi hì câu hỏi của Travis là đây: Một người nên đi xa tới đâu nhân danh tình yêu đích thực?
Anh có thể đặt ra câu hỏi đó với một trăm người và nhận được một trăm câu trả lời khác nhau. Đa số đều hiển nhiên: Người đó nên hy sinh, hay chấp nhận, tha thứ, và thậm chí đấu tranh khi cần thiết… danh sách cứ dài dần dài dần. Tuy vậy, dù anh biết tất cả những câu trả lời này đều hợp lý, song chẳng câu nào giúp được anh lúc này. Có những điều nằm ngoài tầm hiểu biết. Nghĩ lại, anh nhớ đến những sự việc anh ước mình có thể thay đổi, những giọt nước mắt anh ước gì chưa bao giờ rơi, những khoảng thời gian lẽ ra có thể được sử dụng tốt hơn, những cảm giác thất bại mà lẽ ra anh nên rũ bỏ. Có vẻ như cuộc sống chứa đầy những tiếc nuối, anh khao khát được chỉnh ngược lại đồng hồ để có thể sống lại những mảnh đời mình thêm lần nữa. Và khi anh cân nhắc câu hỏi một người nên đi xa tới đâu nhân danh tình yêu, anh biết câu trả lời của mình sẽ thế nào. Đôi khi tình yêu nghĩa là người ấy nên nói dối.
Và sớm thôi, anh sẽ phải đưa ra lựa chọn liệu mình có làm như vậy.
Những ngọn đèn huỳnh quang và đál át sàn màu trắng nhấn mạnh thêm cảm giác vô cùng của bệnh viện. Travis chầm chậm tiến dọc hành lang, biết rằng chắc chắn mình vừa trông thấy Gabby trước đó, nhưng cô không hề nhìn thấy anh. Anh do dự, chuẩn bị tinh thần để tiến đến và nói chuyện với cô. Xét cho cùng, đó là lý do anh đến đây, nhưng những dòng ký ức sống động cuồn cuộn trào về trước đó đã khiến anh kiệt quệ. Anh dừng lại, biết rằng có tập trung suy nghĩ thêm vài phút nữa cũng sẽ chẳng khác gì.
Anh lui vào một phòng tiếp tân nhỏ và ngồi xuống. Quan sát chuyển động đều đặn, nhịp nhàng ở hành lang, anh nhận rằng bất chấp những ca cấp cứu không bao giờ dứt, nhân viên ở đây vẫn có một lề thói làm việc, giống như anh có thói quen ở nhà. Việc người ta cố gắng tạo ra cảm giác bình thường ở một nơi chẳng có gì bình thường là điều không tránh khỏi. Nó giúp người ta chịu đựng qua ngày, thêm những điều có thể đoán trước được vào cuộc sống vốn đã không thể đoán trước. Các buổi sáng của anh là ví dụ điển hình, bởi hôm nào cũng vậy. Cứ sáu giờ mười lăm chuông báo thức; một phút để ra khỏi giường và chín phút tắm dưới vòi sen, thêm bốn phút nữa để cạo râu, đánh răng, và bảy phút để mặc quần áo. Một người lạ có thể đặt đồng hồ nhờ theo dõi theo bóng những hoạt động của anh qua cửa sổ. Sau đó, anh vội vã xuống nhà pha ngũ cốc; anh giở cặp sách kiểm tra bài tập về nhà và làm bánh kẹp bơ-đậu-phộng-và-thạch cho bữa trưa, trong lúc các cô con gái còn đang ngái ngủ của anh ăn sáng. Đúng bảy giờ mười lăm, ba bố con cùng kéo nhau ra cửa và anh sẽ đứng với chúng chờ xe buýt của trường ở cuối đường xe vào nhà, bác tài là một người đàn ô nói giọng Scotland, khiến anh nhớ đến nhân vật Shrek(14). Sau khi các con lên xe và ngồi vào chỗ, anh sẽ mỉm cười và vẫy tay, đúng như những gì anh nên làm. Lisa và Christine lên sáu và tám tuổi, còn hơi nhỏ nếu theo học lớp một và lớp ba, và khi nhìn chúng liều lĩnh ra ngoài để bắt đầu một ngày mới, anh thường cảm thấy tim mình thắt lại vì lo lắng. Có lẽ điều đó cũng bình thường – nngười ta luôn nói làm cha mẹ và lo lắng là những từ đồng nghĩa – song gần đây, những lo lắng của anh ngày càng trở nên rõ rệt. Anh chăm chăm vào những điều trước đây anh chưa từng để ý. Những điều nhỏ nhặt. Những điều nực cười. Lisa có cười nhiều khi xem phim hoạt hình như thường lệ? Christine có lặng lẽ hơn mọi người? Đôi lúc, khi xe buýt lăn bánh, anh thấy mình cứ tua đi tua lại buổi sáng đó, kiếm tìm mọi manh mối cho thấy chúng sẽ bình an. Hôm qua, anh đã mất nửa ngày để thắc mắc có phải Lisa đang thử bằng cách nhờ anh thắt hộ dây giày, hay con bé chỉ muốn làm biếng. Mặc dù anh biết mình sắp mắc chứng ám ảnh đến nơi khi đêm qua đã lẻn cả vào phòng để đắp lại chăn cho chúng, song anh không thể ngăn mình tự hỏi những thao thức về đêm này mới xuất hiện, hay chỉ là điều trước đây anh chưa từng để ý.
Lẽ ra chuyện không nên thế này. Lẽ ra Gabby nên ở bên anh; lẽ ra Gabby nên là ngày thắt dây giày và đắp lại chăn. Cô rất khéo trong những chuyện như thế, ngay từ đầu anh đã biết vậy. Anh còn nhớ trong những ngày sau hai ngày cuối tuần đầu tiên bên nhau ấy, anh đã suy ngẫm về Gabby, trong thâm tâm anh biết dù có dành suốt quãng đời còn lại để kiếm tìm, anh cũng không bao giờ tìm được một người mẹ tốt hơn, một phần bổ sung hoàn hảo hơn cho anh. Nhận thức đó thường xảy ra ở những nơi kỳ quặc nhất – khi đang đẩy xe ở quầy hoa quả ở cửa hàng tạp hóa, hoặc khi đang xếp hàng để mua vé xem phim – nhưng mỗi khi xảy đến, nó đều khiến một điều chỉ giản đơn như là được nắm lấy tay cô trở thành một niềm vui thấm thía, điều gì đó vừa quan trọng vừa mãn nguyện vô ngần.
Thời gian yêu đương của họ đối với cô cũng chẳng kém phần phức tạp. Cô là người bị giằng xé giữa hai người đàn ô giành giật tình yêu với cô. “Một phiền phức nho nhỏ” là cách anh mô tả nó trong những buổi liên hoan, nhưng anh thường tự hỏi chính xác thì những cảm xúc của cô dành cho anh cuối cùng đã áp đảo cảm xúc với Kevin vào thời điểm nào. Phải chăng đó là khi họ ngồi bên nhau chăm chú quan sát bầu trời đêm, và cô bắt đầu lặng lẽ kể tên những chòm sao cô nhận ra? Hay đó là ngày hôm sau, khi cô bám chặt lấy anh trên chiếc môtô trước bữa ăn ngoài trời cho họ? Hay vào tối sau đó, khi anh choàng tay ôm lấy cô?
Anh không biết nữa; nắm bắt những khoảnh khắc đặc biệt như thế cũng chẳng khả thi gì hơn việc xác định vị trí một giọt nước cụ thể trong đại dương. Nhưng thực tế còn nhớ vẻ mặt đau đớn của Gabby vào buổi sáng khi cô biết Kevin sẽ quay về thị trấn. Lòng vững tin dẫn đường cho họ những ngày qua đã biến mất; thay vào đó là hiện thực phơi bày trước mắt cô. Cô hầu như không động vào bữa sáng; khi anh hôn tạm biệt, cô chỉ đáp lại bằng một nụ cười thoáng qua. Những giờ khắc lê thê trôi qua chẳng một lời, còn Travis vùi đầu vào công việc, gọi điện thoại đi tìm nhà cho lũ chó con, biết rằng điều đó quan trọng với cô. Cuối cùng, sau giờ làm việc, Travis tới để kiểm tra Molly. Như hiểu được sự có mặt của mình giờ chưa cần thiết, nó không quay lại gara sau khi anh cho nó ra ngoài. Thay vào đó, nó nằm trong lùm cỏ cao mọc trước nhà Gabby, nhìn chằm chằm ra phố khi mặt trời đang lặn xuống thấp dần.
Tối muộn Gabby mới quành xe vào đường xe vào nhà. Anh còn nhớ cách cô dồn mắt nhìn anh khi bước ra khỏi xe. Lặng lẽ, cô ngồi xuống bên anh trên bậc thềm. Molly lững thững lại gần và bắt đầu rúc vào cô. Gabby nhịp nhàng vuốt ve bộ lông của nó.
“Chào em,” anh nói, phá vỡ bầu im lặng.
“Chào anh.” Giọng cô nghe như vô cảm.
“Anh nghĩ mình đã tìm được nhà cho tất cả lũ chó con,” anh nói.
“Vậy ư?”
Anh gật đầu, và hai người họ ngồi bên nhau không nói, giống như hai người đã cạn chủ đề nói chuyện.
“Anh sẽ luôn yêu em,” anh nói, tìm lời lẽ thích hợp để an ủi cô, nhưng thất bại.
“Em tin anh,” cô thì thầm. Cô vòng cánh tay qua vai anh. “Đó là lý do vì sao em ở đây?”
Travis chưa bao giờ thích bệnh viện. Không, giống phòng khám thú y luôn đóng cửa vào khoảng giờ ăn tối, Bệnh viện Đa khoa Carteret khiến anh nghĩ tới những vòng quay bất tận của chiếc đu quay, với bệnh nhân và nhân viên tất bật từng phút mỗi ngày. Từ chỗ ngồi, anh có thể nhìn thấy y tá hối hả ra vào các căn phòng hoặc túm tụm quanh phòng điều hành cuối dãy hành lang. Ở những tầng khác, Travis biết rằng có những bà mẹ đang chuyển dạ, người già đang hấp hối, một mô hình thu nhỏ của thế giới này. Dù anh cảm thấy nơi này thật ngột ngạt, nhưng Gabby đã đạt được thành công khi làm việc ở đây, được tiếp thêm sức mạnh bằng nhịp đô luôn nhanh đến chóng mặt của công việc.
Nhiều tháng trước trong hòm thư xuất hiện một bức thư gì đó từ phòng quản lý thông báo bệnh viện đã lên kế hoạch biểu dương mười năm Gabby làm việc tại đây. Bức thư không nêu cụ thể những gì Gabby đã đạt được, nó chẳng hơn gì một bức thư mẫu, một thứ chẳng nghi ngờ gì được gửi tới cả tá những người khác cũng bắt đầu làm việc cùng khoảng thời gian với cô. Một tấm bảng đề tặng nhỏ, bức thư hứa hẹn, sẽ được treo lên để biểu dương Gabby trên một bức tường cùng với những tấm bảng biểu dương những người khác, dù hiện tại điều đó vẫn chưa xảy ra.
Anh chẳng mấy khi cô sẽ quan tâm. Gabby nhận công việc ở bệnh viện không phải vì trông chờ ngày nào đó sẽ nhận được bảng ghi công, mà bởi cô nhìn thấy mình không có nhiều lựa chọn. Dù cô đã ám chỉ tới vài rắc rối ở phòng khám nhi trong suốt hai ngày nghỉ đầu tiên họ bên nhau, nhưng cô không nói cụ thể. Anh đã để những nhận xét đó trôi qua, chẳng nỡ ép cô nói, nhưng anh biết rắc rối đó sẽ không biến mất dễ dàng như vậy.
Cuối cùng, cô đã kể cho anh. Ấy vậy là vào cuối một ngày dài. Đêm trước hôm đó, anh bị gọi tới một trung tâm cưỡi ngựa, ở đó anh thấy một con ngựa Ả rập đang đổ mồ hôi và đạp móng xuống đất, bụng nó rất mềm khi chạm vào. Những biểu hiện đặc trưng của cơn đau bụng ở ngựa, dù vậy mới một chút may mắn, anh nghĩ nó không cần tới phẫu thuật. Song, với những vị chủ nhân ngoài bảy mươi, Travis cảm thấy không thoải mái khi yêu cầu họ dắt ngựa đi bộ mười lăm phút mỗi giờ, phòng trường hợp con ngựa trở nên kích động hay tình hình tệ đi. Thay vào đó, anh quyết định ở lại cùng con ngựa, mặc dù trong khoảng thời gian từ đó đến tối hôm sau con ngựa đã dần khá hơn, anh trở về trong tình trạng kiệt sức.
Anh về tới nhà, mồ hôi nhễ nhại và bẩn thỉu, rồi anh thấy Gabby đang khóc ở bàn bếp nhà cô. Mất vài phút cô mới kể được cho anh câu chuyện - cô đã phải ở lại muộn với một bệnh nhân đang chờ xe cấp cứu, cô khá chắc chắn đó là một ca viêm ruột thừa; đến khi cô có thể rời phòng khám, hầu hết các nhân viên đã về nhà. Riêng tay bác sĩ điều trị Adrian Melton thì chưa. Họ rời khỏi phòng đó cùng nhau, tuy nhiên Gabby đã không nhận ra Melton đang đi cùng về phía xe của cô, cho đến khi quá muộn. Ở đó, gã đặt một tay lên vai cô, nói với cô gã tới bệnh viện bây giờ và sẽ cung cấp thông tin cho cô về tình trạng của bệnh nhân đó. Tuy nhiên, khi cô gượng một nụ cười, gã đã nhoài tới để hôn cô.
Đó là một nỗ lực vụng về, gợi nhớ tới thời trung học, và cô đã giật nảy lại trước khi gã kịp xong chuyện. Gã nhìn cô chằm chằm, dường như tức tối, “Tôi nghĩ đó là điều cô muốn,” gã nói.
Bên chiếc bàn, Gabby run bắn lên. “Hắn làm ra vẻ đó là lỗi của em.”
“Chuyện này đã xảy ra bao giờ chưa?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...