Lửa Băng: Để Bản Cô Nương Tự Chọn

"Ôi!" Tầm mắt của tiểu Hiên lại lần nữa mơ màng mở ra. Xung quanh cậu là một màu đen âm u với chút ánh sáng mờ nhạt, chập chờn, len lỏi qua tấm rèm bên khung cửa sổ. Không gian u tối khiến cậu không cách nhận thức được đây rốt cuộc là đâu, hay bây giờ đã là lúc nào rồi. Bởi vì tác dụng của thuốc mê, nên chỉ cần cựa quậy nhẹ cũng có thể khiến đầu óc cậu choáng váng như đang lênh đênh trên mặt biển. 

Cơn nhức đầu không báo trước lại lần nữa đổ ập đến, cậu cố gắng cuộn chặt mình, vùi mặt vào má đùi, đôi tay vòng qua đầu gối ôm lấy đầu đang đau như búa bổ. Chỉ chưa đầy ba phút mà lớp quần trên đùi đã thấm đẫm nước mắt.

"Mẹ... Mẹ ơi, con đau... Con đau quá!" Cả gương mặt đỏ bừng gắt gao áp chặt vào má đùi, hàm răng cắn chặt lấy quần jean như để giảm đi cơn đau lại như ngăn cản tiếng gào phát ra thành âm, gân cổ cũng vì gồng mình mà lộ rõ. Thế nhưng cả căn phòng vẫn yên tĩnh tựa như cậu không hề tồn tại. Yên ắng không có lấy một tiếng động.

Cũng giống như một số người bị dị ứng với một số thành phần của thuốc, thì Mịnh Hiên lại dị ứng với thuốc mê, chỉ cần tỉnh lại sau cơn mê thì đầu sẽ liền đau nhức dữ dội, cảm giác tựa như các dây thần kinh bị kéo căng đến mức có thể dứt bất cứ lúc nào. Lần đầu khi tỉnh dậy, vẫn chưa ý thức được mình đã bị bắt cóc, cậu liền gồng mình áp lại cơn đau vừa khóc vừa gọi mẹ. Thế nhưng đến lúc nghe âm thanh mở cửa lại chỉ thấy một người đàn ông xa lạ chứ không phải là mẹ bước vào, cậu liền nhận ra tình huống của mình đã không còn an toàn. Cậu liều lĩnh vùng vẫy, vừa cố gắng áp chế cơn đau vừa liều mình chống cự. Nhận ra cậu bé sẽ không ngoan ngoãn nằm yên lại vì lời dặn của cậu chủ nên người đàn ông chỉ còn cách gọi người mang thêm thuốc mê liều lượng mạnh tiêm cho cậu bé. Cứ nghĩ như thể khiến cậu bé an phận cho đến tận lúc lên bờ. Nào ngờ, dư âm của liều cũ còn chưa tan hết lại thêm liều mạnh mới vừa tiêm vào, lần thứ hai tỉnh dậy này lại càng đau hơn so với lần trước nhiều lần. Một đưa bé mới chỉ gần bốn tuổi làm sao có thể chịu đựng được đây!

Nhưng ngoài chịu đựng thì cậu còn có thể làm gì được! Nếu lại khóc la lên, kết quả vẫn chỉ là thêm liều, đến lúc đấy chỉ sợ đến cái mạng nhỏ cũng không còn. Mẹ cậu đã từng nói cơ thể cậu cực kỳ bài xích với thuốc mê, chỉ cần đưa vào với liều lượng quá sức chịu đựng của cơ thể cậu sẽ liền tử vong. Hơn nữa cũng vì quá bài xích mà tác dụng của thuốc mê tác động lên cậu không nhiều, cơn mê cũng sẽ không kéo dài như người thường, chỉ là hệ lụy của nó lại làm cậu đau đớn muốn chết.

Cũng không rõ là qua bao lâu, tiểu Hiên trong cơn đau lại mơ màng thiếp đi. Cậu ước gì mọi chuyện chỉ là một cơn ác mộng, khi tỉnh lại cậu sẽ thấy được mẹ đang bên mình.


***

Vernus là một trong những chiến hạm tối tân bậc nhất được Tần Phong chế tạo và bày bán, với hệ thống phòng ngự và vũ khí hạng nặng được trang bị kỹ lưỡng đầy công phu. Ẩn mình bên dưới vỏ bọc của một chiếc du thuyền là "ông trùm" của biển cả - sang trọng, huyền bí, và quyền lực. 

Đi bộ dọc theo hành lang trống rỗng, cô gái thả hồn nhìn những đàn cá đang tung tăng vui chơi đùa bên ngoài qua lớp kính cường lực trong suốt, trông chúng thật xinh đẹp, tự do và tràn đầy sức sống!

Nghe nói, ngoài trừ một vài giống đặc biệt, thì những loài cá còn lại đều có trí nhớ cực ngắn. Có lẽ chỉ cần lộn ngược một vòng thì chúng nó đã quên mất bản thân vừa thấy gì. Thế nhưng đấy cũng có gì đâu là xấu, càng để ý ít chuyện lại càng vô tư sống thôi, ai mà biết được một giây trước còn đang nô đùa mà một giây sau liệu có phải vào bụng của con nào hay không?

Cả một dãy hàng lang dài yên ắng, không một bóng người, có lẽ, ngoài nhà sản xuất cùng chủ nhân của Vernus thì chẳng mấy ai có thể nghĩ đến bên dưới du thuyền hào hoa, sang trọng lại là một tàu cánh ngầm có thể tách rời bất cứ lúc nào. Và đây cũng là đường lui cuối cùng nếu phần trên bị thất thủ.


"Này! Cậu bé trong khoang tối là ai thế nhỉ?" Một giọng nói khe khẽ bất chợt vang lên.

"Làm sao mà tôi biết được!" Một cô gái khác lên tiếng đáp lại.

Âm thanh lúc này đã rõ hơn, phía trước là một ngã giao ở cuối khoang tàu vậy nên các cô không phát hiện ra ngoài mình còn có sự hiện diện của người khác. Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách họ được, bình thường ngoài những người dọn dẹp là các cô thì cũng chẳng còn ai đi đến nơi đây. Cũng bởi vì thế mà các cô rất hiếu kỳ với sự xuất hiện của cậu bé trong phòng. 

"Rốt cuộc là thân phận thế nào mới được đưa đến đây. Nếu là khách quý sao không... Á!" Nói đến đây thì bọn họ cũng đã bước đến ngã giao, vừa quẹo qua bọn họ liền thấy được một người đang đứng bên khung kính, lẳng lặng ngắm nhìn đàn cá bên ngoài.

"Tiểu thư!" Cả hai đều hốt hoảng thốt lên, một bên cúi gập người cung kính, một bên thầm mong người con gái này vẫn chưa nghe được gì.


Hạ Vi, hay nên gọi là bản sao thứ nhất, cô khẽ xoay người đối mặt với hai người đang run sợ, có lẽ bọn họ nên hi vọng người đang đứng trước mặt họ là chị của cô chứ không phải là cô, ít nhất như thế mạng của họ sẽ không bị đe dọa. Chị ấy vẫn thích hợp với những vai thánh mẫu cơ mà.

"Ý tứ của chủ nhân là thứ để các cô bàn tán hay sao?" Âm điệu lạnh tanh, không lên giọng cũng không xuống giọng, tựa như một bản ghi âm được lắp đặt từ sớm.

"Là chúng tôi sai lầm. Tiểu thư xin người lượng thứ cho." Hai cô gái run rẫy gần như là quỳ rạp trên mặt đất, bộ dạng đáng thương đến mức dù là ai cũng không nỡ mà thẳng thừ xử phạt bọn họ. Đáng tiếc trước mặt họ lại là một ngoại lệ.

"Nếu lần nào cũng bỏ qua cho các người, vậy chủ nhân sẽ đứng vững được bao lâu. Frank sẽ biết được nên làm thế nào với những người như các cô. Đi đi!"

"Không! Không! Tiểu thư, xin cô, xin cô đừng làm vậy. Như vậy khác nào muốn mạng của chúng tôi." Hai cô gái kinh hoàng thốt lên, bọn họ đến nghĩ cũng không kịp, cấp tốc lết đến chỗ của Hạ Vi, gần như là thô lỗ mà chặn đường. 

Hiễn nhiên, cho dù có lỗ mãn thế nào thì bọn họ cũng không dám động đến một li của cô. Dù sao địa vị của họ cũng cách nhau một trời một vực. Mạo phạm đến những người trên cao thì kết cục cho bọn  họ chính là cái chết.

Hạ Vi cúi đầu nhìn cánh tay cách mình chưa đến nửa mét, rõ ràng chỉ cần hơi duỗi ra sẽ chạm được đến ống quần của cô, thế nhưng bọn họ kiêng dè như bị những mũi gai nhọn vô hình nào đó đâm phải mà rụt lại.


"Các người để ý đến mạng của mình vậy sao không để ý đến họa từ miệng của các người sẽ khiến cho cả ngàn người khác nguy kịch. Kể từ thời khắc bước vào đây các người nên hiểu, muốn sống được ở nơi này, thì phải quản cái miệng cho kỹ. Đi đi!" Nhẹ nhàng kết thúc lời nói, Hạ Vi nâng chân lướt qua bọn họ, cũng không để ý đến bọn họ đã bị dọa đến thần trí mơ hồ.

Đợi đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất trong hành lang, thì hai cô gái mới hoàn hồn. Trên thái dương cùng sóng lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh tựa như bọn họ thật sự đang ở dưới biển sâu chứ không phải trong một khoang tàu tối tân.

Đến tận thời điểm này thì các cô rốt cuộc cũng đã hiểu các chủ quản lại dặn các cô kinh dè người con gái này đến vậy. Bọn họ nói, đắc tội với ai tuyệt đối không được mạo phạm đến chủ nhân cùng cô ta, bởi vì so với động vật máu lạnh thì máu của họ còn lạnh lùng hơn. Họ gần như không có bất kỳ tình cảm nào của loài người, trong mắt họ ngoài nguyên tắc vẫn chỉ là nguyên tắc, như một người máy được lập trình sẵn. Hai người thất thiểu đứng dậy đi đến nơi của người được gọi là Frank.

Hành lang dài trong chốc lát đã yên ắng trở lại, tựa như những sự việc mới đây chưa từng diễn ra. Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt hành lanh lại trở nên âm u, khó hiểu. 

Thời gian như ngưng lại, không quá khứ, không tương lai, chỉ còn có hiện tại.

Có lẽ chẳng mấy ai biết được con người lạnh lùng, vô cảm kia từng là một cô gái đầy mộng mơ, mong đợi được ở cùng một chỗ với người mình yêu; từng là một cậu bé thông minh luôn mong ước được ở bên mẹ cho dù chỉ là mổ mùa giáng sinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui