Đã bao lâu rồi Thiên Đình không được ngủ ngon như vậy, trong mơ cô mơ thấy mình lại được ngủ trong lòng của Nghiêm Phong. Xem ra thói quen thật là đáng sợ.
Cô biết mình ngủ đã lâu nhưng cô vẫn không muốn tỉnh lại, cô muốn ở trong vòng ôm này thêm một lát nữa. Cho đến khi ý thức của cô càng thanh tỉnh nhưng vòng ôm vẫn chưa biết mất thì lúc này Thiên Đình mới phát giác mình bị người khác ôm.
Theo phản xạ cô xoay người dùng sức đá người kia xuống giường, tiếp đó đánh thêm vài quyền vào người đang nằm dưới đất.
“ Ưm, mới chưa đầy một tuần không gặp mà em trở nên bạo lực như vậy sao.”
Nghiêm Phong dùng tay nhẹ nhàng đỡ lấy quyền của cô thuận tay kéo cô lần nữa vào lòng mình. Thật ra anh đã tỉnh ngủ từ lâu chỉ là anh muốn xem phản ứng của cô sẽ như thế nào nên mới ngắm mắt nằm yên. Đối với thái độ của cô anh vừa hài lòng vừa thất vọng. Hài lòng vì cô ra tay không hề nhẹ đối với người có ý đồ với mình, thất vọng là vì đã ba năm rồi chẳng lẽ cô vẫn không quen thuộc với mình.
“ Lão đại…?”
Nghe được giọng nói quen thuộc trên đỉnh đầu Thiên Đình cuối cùng cũng buông quyền ra, nằm yên trong lòng anh. Thật ra lúc nãy cô cũng cảm nhận được anh nhưng không chắc nên chỉ dùng có phân nửa phần lực, dù sao nơi đây cũng không phải là nhà nên không thể hoàn toàn yên tâm được.
“ Con mèo nhỏ để tôi xem lần này em trốn được đi đâu.”
Nói rồi Nghiêm Phong nghiêng người đè cô nằm dưới đồng thời hôn lên đôi môi đỏ mọng mà anh mong nhớ những ngày qua. Nụ hôn đầy chiếm hữu, mạnh mẽ càng quét trong miệng cô, dây dưa môi lưỡi quấn quýt khiến Thiên Đình không còn chút không khí nào để thở.
Đến khi phát hiện người dưới thân sắp xỉu vì ngạt thở, Nghiêm Phong mới hài lòng mà tha cho cô, nhưng trán vẫn tựa vào trán cô ánh mắt nhìn chăm chăm vào cô. Nhìn vẻ mặt mông lung, đỏ ửng của cô thật khiến anh kiềm lòng không được. Nụ hôn như mưa nhanh chóng rơi xuống khắp mặt của cô, đôi mắt, sóng mũi, gò má, vành tai, cần cổ, xương quai xanh và ngực.
Đôi tay như con rắn nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống, khiến Thiên Đình rất nhanh đắm chìm trong dục vọng. Nhưng bất chợt nghĩ đến cái gì, Thiên Đình đẩy Nghiêm Phong ra bật dậy, chỉnh tề lại quần áo.
Nghiêm Phong nhìn động tác của Thiên Đình thì hết sức tức giận đang tính đè cô xuống thì cô đã ngồi xuống hôn nhẹ lên môi anh rồi cài lại cúc áo cho anh.
“ Nơi đây là biệt thự của Lập Hằng.”
Ý tứ rất rõ ràng đây không phải nhà mình không thể muốn làm gì thì làm.
Nghiêm Phong cũng hiểu rõ điều này cho nên cũng chỉ yên lặng nhìn cô.
“ Sao lại nhìn em như vậy?”
“ Em nói thử xem.”
“ Ai da, cái này không trách em được. Kế hoạch em đã lên hơn hai tháng nếu bỏ lỡ sẽ rất đáng tiếc, mà lúc đó khẳng định anh sẽ không cho em rời khỏi cho nên đành phải chuồn thôi.” Như nhớ đến cái gì cô, cả mặt Thiên Đình đỏ ửng lên.
Nhìn thấy gương mặt đỏ ửng kia lửa giận trong lòng Nghiêm Phong đã giảm xuống phân nữa, nhưng nghĩ tới cô trốn trong thế lực của Lập Hằng thì lại bùng lên lần nữa.
“ Vậy sao lại ở đây?”
“ Ở đây? Đây là nhà bạn em nha.”
“ Lập Hằng từ khi nào là bạn em hả?” Bàn tay đang vuốt ve mái tóc dài mượt của cô, trong phút chốc dùng lực, cũng may đây là tóc nha nếu là tay cô chắc đau chết mất.
“ Không có a. Lập Hằng là anh trai của bạn em, Chi Chi làm bạn với em cả mười năm rồi.” Xem ra dấm chua của người này không nhỏ, tốt hơn hết vẫn là không nên chọc vào.
“…” Người nào đó im lặng nhìn Thiên Đình không chớp mắt, nhìn con mèo nhỏ mấy ngày hôm nay đã làm anh phát cuồng lên.
“ Thiên Nhi… Đừng bao giờ biến mất không nói lời nào thế anh sẽ nổi điên mất…” Vùi mặt vào trong mái tóc cô, chỉ khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc anh mới cảm nhận được cô đang hiện diện nơi đây.
“ …Lão đại…” Nghe giọng điệu của Nghiêm Phong trở nên nhẹ nhàng khiến Thiên Đình có chút không quen, mà đối với những lời đó cô cũng không biết đáp trả thế nào.
“ Cốc…cốc…cốc.”
“ Lão đại, Thiên Đình đã tới bữa tối rồi.”
Đúng lúc đó, tiêng gõ cửa của Thiên làm cho không khí quái đãng trong phút chốc tan biến không còn một chút.
“ Đi thôi, ngủ một ngày em đói rồi.”
Thật là đói chết cô, cả ngày hôm qua dùng nhiều sức như vậy lại thêm ngủ nguyên ngày không được ăn chút nào, hiện tại cô đã đói meo bụng rồi.
Nhìn hành động chu miệng xoa bụng quen thuộc của cô khiến cho Nghiêm Phong bật cười, mỗi khi bị bỏ đói trong các khóa huấn luyện cô đều có động tác như vậy.
Hai người nhanh chóng có mặt tại phòng ăn của biệt thự. Lúc này mọi người đều đã có mặt đầy đủ, ngay cả Thuận cũng có mặt. Khi thấy Thuận hai mắt Thiên Đình sáng lên tính tiến đến ôm cậu ta một cái, nhưng chân vừa nhếch lên đã bị Nghiêm Phong đè ngồi xuống. Thiên Đình chỉ còn biết đem ánh mắt ai oan nhìn Thuận, thuận tay thụt một cái vào xương sườn của Nghiêm Phong.
Bàn ăn là một chiếc bàn hình chữ nhật ngồi hai đầu là Lập Hằng, Chi Chi, Nghiêm Phong và Thiên Đình. Bên trái của Chi Chi là ba người Thành,Thuận,Tường, bên phải của Lập Hằng là Doãn cùng hai người nữa mà cô không biết. Bên phải của Nghiêm Phong là Thiên, Kiệt, Dạ, Jonh cùng Wen, bên trái của Thiên Đình là Piper, Lynda, Hoa Dã, Chirs cùng Rick.
“ Lão đại, đã tra ra được thông tin của nghệ nhân mà Lập tổng đã nhắc hôm trước.” Ngay khi Thiên Đinh vừa ngồi xuống Piper ngay lập tức ghé vào tai cô báo cáo, động tác rất nhẹ, cũng rất nhanh cho nên không ai phát hiện ra.
Thiên Đình mắt vẫn nhìn thẳng chỉ khẽ gật đầu tỏ ý đã rõ. Đối với tác phong của mọi người Thiên Đình vẫn rất yên tâm.
“ Đình, cậu lần này về luôn hả?” Chi Chi tủi thân nhìn cô bạn thân của mình, từ trước đến giờ vị trí bên cạnh Thiên Đình luôn là của cô vậy mà bây giờ là của người khác. Thậm chí đến gần cô cũng không dám bởi người đi bênh cạnh cô thất sự rất khủng, có khi còn hơn cả anh hai của cô nữa.
“ À! Thật ra lần này mình về là do có công chuyện cần xử lý khoảng hơn hai ngày nữa mình phải đi rồi. Để dịp khác mình về chơi.” Nhìn vẻ mặt tủi thân của Chi Chi, Thiên Đình cũng không đành lòng nhưng biết làm sao được chỉ cần có lão đại xuất hiên cô không được rời khỏi anh nữa bước trừ phi có lệnh.
“Đình, không phải em học xong rồi sao? Tại sao lại không quay về mà ở lại làm gì?” Người lên tiếng là Thuận, trong lòng của nhóm Chi Chi thật ra ai cũng có thắc mắc này chỉ là không biết nên lên tiếng thế nào, cuối cùng vẫn là chờ ‘ anh cả’ mở lời, cho nên ngay khi câu hỏi vừa dứt mọi người ai cũng mang vẻ mặt mong chờ Thiên Đình.
Đối diện sự mong chờ của năm người mười con mắt, Thiên Đình có cảm giác nuốt không trôi miếng cá trong miệng. Nuốt xuống thì khó mà nhã ra thì không được, vẻ mặt Thiên Đình có chút rắm rối. Nghiêm Phong ngồi bên cạnh vẫn luôn chăm chú nhìn cô nên liền phát hiện cô khó chịu. Mở lòng bàn tay ra kề bên miệng cho cô nhã miếng thức ăn trong miệng ra rồi thuận tay mang một ly nước lọc sát bên chờ cô nhả xong liền uy bên miệng.
Trong phòng bỗng xuất hiện vài tiếng hít lạnh, vài cặp mắt mở to không tin vào những gì mình chứng kiến. Đây là lão đại hắc đạo mà ai ai cũng sợ sệt sao, đây là nữ hoàng bóng đêm nỗi kinh hoàng của mọi kẻ bị truy sát sao? Trước mắt họ dường như là một cặp vợ chồng mới cưới cực kỳ ngọt ngào nha.
Đương nhiên trong số người ngẫn người không có người của Thiên Đình cùng Nghiêm Phong rồi, đối với họ những chuyện như thế này cũng không phải là quá mới lạ. Cho nên mới nói, trong cuộc u mê, ngoài cuộc tỏ như trăng. Thử hỏi có cặp chủ tớ nào thân mật mà tự nhiên như hai người này không chứ. Bởi vậy họ vẫn bỏ ngoài tầm mắt tập trung ăn thức ăn trên bàn, trong lòng thâm bổ sung vài câu như ‘ sao mùi vị có thể khác một trời một vực so với Thiên Đình vậy chứ’, ‘so với Thiên Đình còn xa ơi là xa’, ‘vẫn là Thiên Đình nấu ngon nhất’…
“ À, thật ra thì mình đã nhập quốc tịch ở Pháp rồi, hơn nữa mình là nhân viên thuộc tổng bộ của Tần Phong cho nên phải ở Pháp. Mọi người…” Giọng điệu của Thiên Đình tràn nhập nỗi áy náy nhưng chưa kịp nói hết thì cô đã phát hiện mọi người đang nhìn mình không chớp mắt, đương nhiên là ngoài trừ đám người nào đó.
“ Lão đại, bọn họ sao nhìn em không chớp mắt thế?”
Lấy tay khẽ kéo kéo cánh tay của Nghiêm Phong, Thiên Đình nâng khuôn mặt tràn đầy khó hiểu quay sang hỏi Nghiêm Phong. Nhìn thấy thái độ của Thiên Đình, Nghiêm Phong một lần nữa thở dài trong lòng, đối với anh mà nói bất kỳ thái độ hành động nào của cô cũng đều đáng yêu đến chết người.
“ Tại em quá mê người, ăn cái này đi.” Vẫn là da mặt người nào đó cực dày không chỉ vô sĩ đánh trống lãnh mà còn đem ánh mắt cực dọa người lia một vòng khiến cho ai cũng như từ mộng bật dậy, lung túng chuyển tầm mắt của mình.
“ Anh vô sĩ!!!” Đối với câu trả lời của Nghiêm Phong làm Thiên Đình cứng cả cuống họng, cô phát hiện da mặt người này dày đủ làm áo chống đạn rồi.
Sau sự cố đó, mọi người khá là im lặng mà ăn cơm, chỉ là mỗi người mang một tâm trạng khác nhau.
Lập Hằng: ngực đau đến thở cũng không nổi, thức ăn trong miệng cứ như là đang nhai sáp…
Doãn: vẻ mặt không tin nổi nhìn cảnh trước mặt, khi ánh mắt lướt qua lão đại của mình thì có chút không đành lòng…haizz, thật là tội nghiệp lão đại của anh mà.
Chi Chi: hai người này…$&^%$*, đại khái là nói không nên lời.
Nhật: không tin nỗi vào sự việc trước mắt, đau lòng có, hối hận có nhưng đột nhiên thở dài…không phải đã biết sẽ có chuyện như thế này xãy ra sao. Khi ánh mắt lướt qua Nghiêm Phong thì lóe lên chút tia sáng rồi vụt tắt đi.
Thuận: cảm thấy rất khó chịu, ánh mắt cụp xuống không muốn nhìn thêm bất kỳ chuyện gì…
Tường: hai mắt mở to, khá là khó tiếp thu chuyện trước mắt…nhưng khi đưa qua người kế bên thì trở nên đầy u ám, tối nay có người cần được dạy dỗ lại. ( tlu: có ai phát hiện đươc gian tình nơi này *_*)
Thành: là người nhanh tiếp nhận nhất, tuy có chút bất ngờ nhưng anh là tin tưởng Thiên Đình biết mình đang làm gì. Mặc dù không hiểu biết gì đối với Nghiêm Phong nhưng anh đột nhiên cảm thấy giao Thiên Đình cho người này cũng khá yên tâm.
Và đương nhiên những người còn lại vẫn đang thưởng thức cùng đánh giá thức ăn.
Mọi việc cực yên bình, nhưng có lẽ là yên bình trước bão lớn. Mấy ai có thể đoán được tối nay, ngày mai hay sau này sẽ còn chuyện gì xãy ra nữa…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...