Cuối tuần sẽ gặp cha vợ, Lận Diễm Trần rất kích động, suy nghĩ xem phải tặng lễ vật gì. Tuy nói đắt cỡ nào hắn cũng mua nổi, nhưng cha Sở Tấn không nhất định yêu thích, nói không chừng còn dọa đến ông.
Lận Diễm Trần hỏi Sở Tấn: "Cha em thích gì a?"
Sở Tấn nhắc nhở hắn một chút: "Cậu không nên đưa thứ quá quý giá, cha tôi lúc thường thích viết chữ vẽ vời, đưa những thứ đó là được rồi. Ông ấy khá coi trọng tấm lòng."
Lúc này mới khó, tâm ý nên làm sao cân nhắc?
Lận Diễm Trần mặt ủ mày chau trở về đi làm.
Hơn nữa hắn cũng không muốn cách xa hai nơi với Sở Tấn, coi như hắn bay qua, vậy một tuần cũng chỉ có thể gặp một lần, chắc chắn không đủ. Y thành cũng là một chỗ tốt, sang năm còn tổ chức hoạt động quốc tế. Hắn trở về nghiên cứu thêm, làm một kế hoạch phát triển đến Y thành, mở công ty con, hắn sẽ có cớ thường trú tại Y thành, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Sở Tấn.
Sở Tấn đi làm như thường lệ, trong lòng thấp thỏm, không biết Lận Diễm Trần tới nhà thì như thế nào.
Sở Tấn cảm thấy Lận Diễm Trần không có bất luận khuyết điểm gì, chỗ nào cũng tốt, khả năng duy nhất làm cho ba anh không hài lòng chính là quá có tiền... Có lẽ còn thêm một thứ là tuổi quá trẻ.
Tuy rằng nói như vậy rất thực tế, nhưng địa vị gia đình và thực lực kinh tế có liên quan chặt chẽ.
Trước đây anh từng nghe một quản lý cấp cao khóc lóc kể lể với mình, người nọ đã kết hôn hơn một năm, vợ là thanh mai trúc mã của y, tình cảm sâu đậm, vì y từ chức làm bà chủ gia đình, thời điểm kết hôn y thề son sắt nói "Anh sẽ nuôi em cả đời", y nói với Sở Tấn: "... Tôi cảm thấy tôi yêu cô ấy, nhưng cô ấy thật sự không hiểu tôi, tôi nghĩ đến cô ấy ăn của tôi uống của tôi, mỗi ngày đi dạo phố vui đùa, sau khi về nhà lại nói với tôi anh cực khổ rồi, trong lòng tôi lại không nhịn được nghĩ, em căn bản không biết anh khổ cực bao nhiêu, em chỉ là nhẹ nhàng qua loa nói một câu nói. Có lúc tôi thật sự không nhịn được phải xem thường cô ấy."
Sau này tiếp tục nghe nói, người nọ ngoại tình, rồi ly hôn.
Khi yêu đúng là thật sự rất yêu, nhưng lòng người sẽ thay đổi. Dù sao cũng phải làm dự tính xấu nhất. Đàn ông trên đời này, khi yêu bạn điều gì cũng có thể làm được, chuyện duy nhất không thể làm được cho bạn là vĩnh viễn yêu bạn.
Nhưng anh và Lận Diễm Trần đều là đàn ông, tình huống có lẽ sẽ khác, ngược lại dù như thế nào, anh cũng không muốn vây quanh Lận Diễm Trần.
Anh đã từng toàn tâm toàn ý vây quanh cuộc sống của một người, cuối cùng kết cục là gì chứ?
Nhất định không thể giẫm lên vết xe đổ đó.
Đến thứ năm, công ty mở họp.
Sở Tấn ngồi ở bên cạnh Lưu tổng, hội nghị kết thúc, Sở Tấn liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động.
Lưu tổng lơ đãng liếc mắt, nhìn thấy hình nền trên điện thoại di động của anh, kinh ngạc, hỏi: "Đó là đứa nhỏ của cậu?"
Sở Tấn: "A?"
Lưu tổng tò mò nói: "Đưa điện thoại di động của cậu cho tôi nhìn một chút."
Sở Tấn mở khóa, trong album đều là ảnh của bảo bảo, Lưu tổng xem rồi hỏi: "Đứa nhỏ nhà cậu đẹp mắt như vậy sao? Còn có những bức ảnh khác không?"
Sở Tấn... Đáy lòng Sở Tấn lặng lẽ bay lên cảm giác ưu việt vi diệu, chính anh không thích chụp ảnh, ngoại trừ những hình ảnh dành cho công việc, tất cả đều là ảnh và video của bảo bảo.
Lưu tổng xem xong, oán giận: "Tiểu Sở, cậu không tử tế chút nào a, trước đây tại sao cậu không nói bảo bảo nhà cậu lớn lên đáng yêu như thế? Cũng không thấy cậu cho bạn bè xem."
Sở Tấn khiêm tốn nói: "Kỳ thật... Lúc mới vừa sinh ra rất xấu, hiện tại mới dễ nhìn."
Lưu tổng tràn đầy phấn khởi mà nói: "Ngày khác mang bảo bảo nhà cậu tới nhà của tôi chơi, gần đây cua tươi rất ngon, sư mẫu của cậu làm món này cực kỳ ngon."
Sở Tấn đáp được.
Ngày hôm sau Sở Tấn đến công ty, phát hiện việc bảo bảo nhà anh lớn lên đặc biệt đáng yêu đã truyền khắp công ty.
Mỗi một người đều chạy tới vây xem hình ảnh.
Sở Tấn: Trước đây không phát hiện sư phụ miệng rộng như vậy a...
Đến thứ sáu ngày ấy.
Thầy Sở sáng sớm đã thức dậy, chuẩn bị giống như đánh trận, hùng dũng oai vệ đi chợ mua thức ăn, ông đã nghiên cứu thực đơn hôm nay từ lâu, có món nguội có món nóng còn có hoa quả, còn chuẩn bị rượu.
Ông tính toán với bạn già: "Đàn ông và đàn ông... Lần này xem như là con dâu tới cửa? Hay là con rể? Con rể nam tới nhà? Có cần cho tiền lì xì hay không? Nên cho bao nhiêu? Tôi nghe nói con dâu nhà lão Lý, lần đầu tiên tới cửa phải lì xì năm ngàn."
"Tôi suy nghĩ, Thu Thu đã theo họ nhà chúng ta, nó đến coi như con dâu rồi? Ôi, tôi không có nhiều tiền mặt như vậy, bà có không? Nếu không còn phải đi rút tiền."
Sở Tấn nhìn thấy ông thậm chí còn dùng củ cải tỉa hoa, không nhịn được phải nói: "Cha, không cần như vậy đâu, dựa theo lúc thường làm một bàn đã rất tốt rồi."
Thầy Sở cũng không quay đầu, quật cường nói: "Không được, thua người không thể thua trận! Cha phải ra oai phủ đầu với nó mới được!"
Sở Tấn: "..."
Thầy Sở lúc thường thích nghiên cứu các món ăn, bạn già nhà ông mấy chục năm nay cơ hồ chưa từng đi vào phòng bếp.
Ngày hôm nay thầy Sở lấy ra hết bản lĩnh sở trường, còn làm phật nhảy tường, dùng bí đao khắc rồng trang trí!!
Sở Tấn khiếp sợ, thực sự là phục ông rồi.
Thầy Sở chuẩn bị đầy đủ, chờ đến năm sáu giờ, Lận Diễm Trần sẽ tới cửa.
Hơn hai giờ chiều.
Sở Tấn nhận được điện thoại của Lận Diễm Trần.
Lận Diễm Trần khó có thể mở miệng nói ra: "Tôi... Hiện tại có một hạng mục của công ty xảy ra chút sơ suất, ngày hôm nay tôi không đến được. Tôi đã đến sân bay, chuẩn bị bay đi Paris."
Sở Tấn: "..."
Sở Tấn hiểu ý an ủi hắn: "Không sao, công việc quan trọng hơn, vậy chúng ta thay đổi một thời gian khác, ngày mai cậu cũng không rảnh... Vậy cuối tuần sau? Thôi, vẫn là xem thời gian của cậu? Lúc nào rảnh rỗi thì nói với tôi."
Muốn nói Sở Tấn hoàn toàn không ngại thật ra là giả, nhưng trừ thông cảm có thể làm gì? Cũng không phải Lận Diễm Trần cố ý không đến, chẳng lẽ anh lại cố tình gây sự sao? Anh cũng không làm chuyện như thế được.
Hơn nữa, tại sao Lận Diễm Trần đến sân bay mới gọi điện thoại cho anh? Có ý để ván đã đóng thuyền, bắt buộc anh không thể không đồng ý. Trong lòng Sở Tấn có chút không thoải mái.
Lận Diễm Trần vừa khổ sở vừa áy náy: "Xin lỗi a, không phải tôi cố ý."
Sở Tấn dối lòng mà nói: "Tôi biết không phải cậu cố ý, không sao cả, tôi có thể hiểu được."
Lận Diễm Trần nói: "Tôi xem ngày mai có thể chạy về hay không..."
Sở Tấn lại nói: "Không cần miễn cưỡng, cậu bay tới bay lui cũng rất mệt, không cần vội vã. Nhanh lên máy bay đi? Đi đường cẩn thận. Không cần lo lắng cha mẹ tôi bên này, tôi sẽ giúp cậu giải thích."
Lận Diễm Trần hỏi: "Em đang giận tôi sao? Xin lỗi."
Sở Tấn nói: "Tôi không giận cậu a."
Nói thì nói như thế, khi Sở Tấn thông báo cho thầy Sở nói hắn bởi vì công việc nên lỡ hẹn, thầy Sở lúc đó mặt lập tức đen thui.
Dù sao đây là lần đầu tiên hẹn gặp, ông khẩn trương chừng mấy ngày, sáng sớm đã dậy tỉ mỉ làm một bàn đồ ăn, kết quả đột nhiên nói hắn tới không được? Ông không khỏi hoài nghi người này không có thành ý.
Thầy Sở tức giận nói: "Vậy buổi sáng không biết nói trước một tiếng sao?"
Sở Tấn nói: "Cũng do hôm nay cậu ấy có việc đột xuất, không thể bỏ mặc công ty, không phải đã gọi điện thoại đến sớm mấy tiếng cho chúng ta sao?"
Thầy Sở vẫn không nguôi giận: "Vậy đổi tới khi nào? Nó tới cửa, chúng ta còn phải chờ nó có thời gian."
Sở Tấn nói: "Cậu ấy bận rộn công việc... Còn chưa có xác định, tới lúc đó con sẽ nói với ngài."
Thầy Sở nói: "Đừng đến lúc đó lại cho chúng ta leo cây."
Sở Tấn không dám nói bảo đảm, anh thật sự không dám xác định dù có đổi lại thời gian đi nữa, Lận Diễm Trần có thể đúng giờ hay không.
Lận Diễm Trần nhìn xuống từ cửa sổ máy bay, trong thành thị một mảnh đèn đuốc, mãi đến khi bị tầng mây nhấn chìm.
Trở thành một màu đen kịt.
Hắn rất ủ rũ, hắn còn chưa có đến nhà Sở Tấn, lại còn để lại ấn tượng xấu cho cha vợ...
Hắn phải mua một phần lễ vật thật tốt, thời điểm khác trịnh trọng tới cửa nói xin lỗi mới được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...