Lữ Khách


05: Đợi chờ hy vọng
Rừng sâu núi thẳm, chim kêu vượn hót, khung cảnh tràn ngập vẻ đẹp tươi mới và hoang sơ, những ai có cơ hội thưởng thức những điều này ắt hẳn sẽ cảm thấy giống như được gột rửa một lần tâm hồn của mình.
Ấy là nếu như bỏ qua cái tiếng kêu có vẻ tràn ngập ái muội kia.
"A..Ư...Sâu thêm một chút..Sắp ra rồi..a..".
"Come on!!...".
Trong một góc của bãi bồi, ngay sát mép nước, một chàng trai đang cúi người, chổng mông mò mẫm thứ gì đó bên dưới bộ rễ của một thân cây khá lớn mọc nghiêng ra phía mặt sông, trong miệng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ khó nói.
Một lúc sau, cậu ta bỗng nhiên rút cánh tay đang ngập sâu trong hố bùn ra một cách chớp nhoáng, bên trong bàn tay nắm chặt thứ gì đó đen thùi lùi.
"À há!! Bữa sáng của ta!!".

Robert cười toét miệng, nhìn chiến lợi phẩm đang giãy giụa trong tay hét lên thật to, mặc kệ tình trạng bẩn thỉu hiện tại của mình.
Chạy chậm ra mép nước, rửa sạch sẽ thứ mới mò được, trong đầu cậu nghĩ ngay tới 18 cách chế biến cua, nước bọt không tự chủ lan ra khóe miệng.

Phải rồi, thứ còn đang bị Robert "tẩy trang" kia chính là một con cua, một con cua sông khá lớn, hiện giờ sắp sửa biến thành bữa sáng của cậu ta.
Nói từ đầu đi, sáng nay Robert dậy sớm đi hứng nước sương để giải khát, tiện thể ra bờ sông rửa mặt, nào ngờ vô tình thấy được đám cua vừa mới bò ra khỏi mấy cái lỗ ngập nước giấu khuất dưới bộ rễ rậm rạp của đám cây cối mọc trên mép sông, thế là có cảnh tượng hiện giờ.
Cua sông cũng không dễ bắt đâu nhé, ít nhất là đối với Robert, cậu ta hì hục cả tiếng đồng hồ mới thành công bắt được một con, còn may thứ này đủ lớn, dùng ăn một bữa thì vẫn dư giả.

Mang theo chiến lợi phẩm đã ngắc ngoải về tới chỗ nghỉ chân đêm qua, Robert nhanh chóng cho thêm củi vào đống lửa, sau đó kẹp con cua vào một nhánh cây, đặt sát bên cạnh để nướng chín.

Trong khi chờ món ăn mặn hoàn thành, Robert một bên gọt vỏ đống quả chín hôm qua tìm được, một bên quan sát thật kỹ khoảng không gian trống trải chỗ bãi bồi nơi cậu bị nước cuốn tới, cậu nghĩ tới một thứ.

Nhưng trước hết phải ăn đã, có sức mới làm việc được.
— QUẢNG CÁO —
Xử lý xong bữa sáng, Robert đi vòng quanh chỗ bãi bồi, hết ngắm phía Đông, lại ngó sang phía Tây, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên nhìn trời, bộ dáng nhàn nhã y như nhà thầu đi kiểm tra tiến độ công trình vậy.
Đã định hình xong kế hoạch trong đầu, Robert không quay lại chỗ nghỉ chân mà đi thẳng vào rừng cây, mò tới chỗ mấy tảng đá cậu phát hiện trong chuyến đi tìm củi đốt chiều qua.

Cậu ta đào chúng ra khỏi mặt đất, lựa chọn những viên vừa tầm rồi di chuyển chúng về chỗ nghỉ, mắt cá chân bị thương làm ảnh hưởng khá lớn tới hiệu suất công việc.
Một mạch tới giữa trưa, Robert quyết định tạm dừng ăn chút gì đó bổ sung năng lượng, nước uống giữ lại từ lúc sáng chỉ còn lại một chút xíu, cậu thấy cần phải nhanh chóng tìm cách giải quyết vấn đề này.
Nước sương buổi sớm số lượng không nhiều, chỉ đủ uống một ngụm, Robert lại không dám xâm nhập vào sâu trong rừng để tìm thực vật chứa nước, nước sông lại không thể uống trực tiếp, cần phải đun sôi mới dùng được, ngặt nỗi xung quanh đây chẳng có thứ gì có thể sử dụng làm vật chứa chịu lửa cả, Robert lại rầu rĩ một trận.
Mặt trời đã chếch qua một đoạn, không còn treo thẳng trên đỉnh đầu nữa, nhiệt độ không khí cũng dịu hơn một chút, Robert vươn người đứng dậy, tiếp tục đi vận chuyển đá, tiện thể hái thêm chút trái cây.

Nhân lúc còn chưa tối hẳn, cậu lại mò ra bờ sông, tìm kiếm vận may trong những cái lỗ cua sâu hoắm.


Có lẽ ông trời cũng mắt nhắm mắt mở với Robert, cậu chật vật trở về với một cặp cua không lớn lắm trên tay khi mặt trăng đã ló dạng.
Đêm nay, bầu trời có vẻ thoáng đãng hơn hẳn, mặt trăng treo cao, tỏa ánh sáng nhu hòa xuống khắp nơi trên mặt đất, Robert dùng dao găm cứa một đường lên gốc cây sau lưng, phía dưới đã có 9 đường vạch tương tự.
“Qua ngày mai là tròn 10 ngày rồi, aiz..”.

Cậu lại than thở.
Thực ra thì, Robert cũng không chắc chắn lắm, từ cái đêm chạy trốn đó, cho tới bây giờ, đã thực sự trải qua bao lâu, cậu chỉ ước lượng rồi tính ra thời gian gần sát nhất có thể mà thôi, coi như là cho mình thêm một việc để làm.
Cậu biết, qua 2 tháng hạn định, nhóm người mình không xuất hiện, chắc chắn bên kia sẽ cho người đi tìm kiếm.

Chỉ hy vọng mình có thể cầm cự được đến lúc đó, Robert thầm nghĩ.
Mùi thơm của hải sản nướng xông vào mũi, Robert cũng không thèm nghĩ thêm cái gì nữa, cậu nhổ nhánh cây kẹp 2 con cua ra khỏi mặt đất, bắt đầu thưởng thức bữa tối hôm nay của mình.
Cua sông thật ngon, trong cái vỏ mai của chúng chứa đầy nước gạch màu vàng đất béo ngậy và giàu dưỡng chất, hút vào trong miệng giống như đang được thưởng thức món ăn tuyệt vời nhất thế gian, Robert chép chép miệng thỏa mãn.

Thế rồi, cậu khựng người, nhìn chằm chằm vào cái mai cua trống rỗng trên tay một lúc lâu, sau đó nở nụ cười thật rạng rỡ.

— QUẢNG CÁO —
“Bụp” một tiếng, cái mai cua bé nhỏ bị đốt thủng một lỗ, lượng nước ít ỏi bên trong trào ra ngoài, đổ ụp xuống đống lửa phía dưới, phát ra âm thanh xèo xèo.


Robert gãi gãi đầu, biểu tình không mấy xinh đẹp khều khều cái mai cua đang cháy khét.
Lý thuyết có vẻ ổn đấy, nhưng mà thực tế chứng minh, lớp mai cua quá mỏng, chịu không nổi trực tiếp thiêu đốt như vậy, cần phải có thứ gì đó ngăn cách giữa ngọn lửa và cái mai, tránh cho nó lại bị nứt ra.

Robert nghĩ về hình ảnh cái chảo nướng không dính ở nhà mình, sau đó liếc mắt qua đám đá xanh chất đống bên cạnh, rồi lại nhìn xuống con dao găm ngắn ngủn trên tay, có chút rối rắm.
Buổi sáng mờ sương, Robert dậy thật sớm châm lửa, đi thu gom nước đọng trong mấy cái phễu gấp bằng lá cây, sau đó ra bờ sông rửa mặt.

Cậu để ý thấy mực nước lại dâng lên cao thêm một chút rồi, đã vượt qua cái cọc mốc cậu cắm xuống hôm qua cả 4, 5cm, chẳng biết thứ này có theo một cái quy tắc nào đó không nữa.

Robert cắm thêm cọc mốc mới rồi quay về chỗ nghỉ, sáng nay còn có việc cần làm.
Quay về nơi ở, Robert dùng đá tảng quây thành một cái bếp nhỏ, ở trên cùng bắc ngang một phiến đá khá mỏng-thành quả đập phá, đẽo gọt cả đêm hôm qua của cậu ta, sau đó đặt cái mai cua còn sót lại lên trên, bên trong chứa đầy nước sông.
Robert nổi lửa, bắt đầu thiêu nóng phiến đá, mắt chăm chú theo dõi biến đổi của nước bên trong cái mai cua màu cam đỏ, đây là thứ quyết định chuyện cậu có thể trụ lâu dài ở đây hay không.
Đã trôi qua bao lâu, Robert cũng không để ý, thế rồi trong mắt cậu, chỗ nước bên trong cái mai bắt đầu xuất hiện mấy vệt khói trắng mỏng manh, sau đó bọt nước li ti liên tục nổi lên, số lượng càng lúc càng nhiều, biên độ càng lúc càng lớn.
“Thành công!!!”.

Robert kích động hét lên một tiếng, đấm thùm thụp vào lòng bàn tay.
Mấy hôm nay, Robert vô cùng chăm chỉ tuần tra bãi bồi ở bờ sông, gây tai họa cho đám cua béo mập sinh sống ở đó, thứ nhất là để bổ sung thực phẩm, cũng như cung cấp “nồi” đun nước, vì cậu phát hiện một cái “nồi” chỉ dùng được 2-3 lần là hết hạn sử dụng, sau đó chỉ cần chạm nhẹ một chút thì nó sẽ vỡ tan tành, thứ hai, chính là mực nước lại dâng lên rồi, đã rất gần với mép sông.
Ngoài ra, Robert cũng tân trang một chút chỗ trú ẩn của mình, cậu dùng nhánh cây và cỏ sông tạo thành một căn lều nhỏ khá vững chãi, chắn gió che mưa đã không thành vấn đề.


Robert cũng chú tâm nhiều hơn vào việc tìm kiếm nguồn thực phẩm, từ trái cây, rau củ, đến ngay cả rễ cỏ, chỉ cần có thể ăn được, cậu đều không kén chọn, vì việc mò cua bắt ốc khi nước dâng lên cao sẽ là bất khả thi.
Cứ như vậy bữa đói, bữa no, Robert cắm chân ở chỗ này đến ngày thứ 8 thì mực nước bắt đầu rút xuống, đến sáng ngày thứ 10 thì đã bằng với thời điểm cậu bị đưa tới đây.

— QUẢNG CÁO —
Đã tới lúc làm việc rồi.
Robert bắt đầu di chuyển những hòn đá tảng ra khu vực bãi sông, sắp xếp lại theo hình dáng phác họa trong đầu, bên cạnh còn cắm thêm cọc cây bao bọc lấy, nếu nhìn từ trên cao xuống, sẽ loáng thoáng thấy được hàng chữ S.O.S* không đầy đủ, có nhiều phần còn bị nhánh cây um tùm che khuất mất.
Mất cả buổi mới làm xong việc, Robert không để ý hình tượng, nằm lăn quay ra đất thở hồng hộc, mà nói thẳng ra, hiện giờ cậu cũng chẳng còn cái gọi là “hình tượng” để mà chú ý.

Đã từng chàng trai trẻ 25 tuổi đầy hứa hẹn, bây giờ tóc tai bù xù, mặt mũi lem luốc, râu ria lởm chởm, khuôn mặt gầy guộc, quần áo thì rách rưới, y như mấy kẻ vô gia cư hay lang thang trong những góc tối của thành phố Oarlen.
Nghỉ ngơi xong rồi, Robert lại quen tay mò mẫm tìm kiếm trong những cái hố sâu ngập nước, chẳng mấy chốc đã tóm được mấy con cua sông, còn kèm theo cả một con cá da trơn nhỏ, cậu mừng rỡ mang thức ăn về lều.
Lại một ngày nữa trôi qua, cảm thấy vết thương ở mắt cá đã không còn quá đau, chỉ là vẫn hơi sưng một chút, Robert quyết định trèo lên cây, cậu muốn chặt bỏ mấy cái cành vươn ra che mất hàng chữ cầu cứu của mình.
Tuy rằng đám cây cối ở đây có nhiều cành lớn dễ cho việc bám trụ, nhưng cũng làm Robert tốn khá nhiều thời gian và công sức để hoàn thành việc này, có mấy lần cậu còn suýt ngã xuống từ trên cao.
Phát thoáng không gian xong, Robert còn kết hợp thêm việc dùng khói hiệu, cậu gom cỏ tươi ở bờ sông rồi phủ lên đống lửa ngay cạnh dòng chữ S.O.S, tạo thành những cột “mây” cao vút mọc ra từ dưới đất, hy vọng ai đó lướt ngang qua đây có thể phát hiện ra và đem cậu trở về.
“Làm ơn, ai cũng được..”.

Robert đứng bên cột khói, nhìn lên bầu trời cao vút, miệng lẩm bẩm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận