Lữ Khách


Mấy tháng cuối năm, tiết trời càng lúc càng lạnh.
Lăn lộn hồi lâu trên giường, Điềm Điềm vẫn còn cảm thấy rối rắm, chưa đưa ra được quyết định của mình.

Cô nhìn chăm chăm con số 23:16 trên góc màn hình, ngón tay khẽ nhúc nhích, rốt cuộc cũng chạm vào biểu tượng “”.
《Tin nhắn đã được gửi đi thành công》.
Đặt điện thoại lên đầu giường, Điềm Điềm chậm rãi khép mi.
Thế nhưng, chẳng bao lâu sau, đôi mắt ấy lại mở ra.
Chẳng có gì thay đổi, màn hình vẫn cứ tối đen như cũ.
Điềm Điềm chép miệng, trong lòng có chút buồn bã.

Cô nghiêng người, áp má lên cái gối ôm, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Bên này, Triệu Lạc vừa mới cất điện thoại vào túi áo khoác, không nhanh không chậm hướng mắt về phía xa xăm, biểu tình trên mặt mơ hồ, chẳng biết lại đang suy nghĩ đến điều gì.
Trên tháp chuông nhà thờ thành phố, một thân ảnh nhỏ bé khuất trong bóng đêm, lặng yên nhìn ngắm cuộc sống phồn hoa dưới kia, giống như rất nhiều lần trước đây.
Sáng sớm, Điềm Điềm mơ màng mở mắt ra, với tay tắt chuông báo thức đang reo inh ỏi.
Nhìn khung thoại vẫn chưa được hồi âm, bất giác thở dài.
Giải quyết xong bữa sáng, cô chạy nhanh bắt xe đến trường.
Cả đoạn đường cũng không gặp mặt Triệu Lạc, tâm trạng của Điềm Điềm lại hạ xuống thêm một chút, trong lòng bỗng chợt dâng lên cảm giác lạc lõng khó tả.
Cô đứng trước cổng đại học Kinh tế - Tài chính một hồi lâu, sau đó khẽ cắn môi, xoay người rời đi.
"Uây, mày lại làm sao thế hả con kia?".

Thấy bạn mình có chút thất thần, Hà Vy tò mò lên tiếng hỏi.
Điềm Điềm không trả lời, chỉ thở ra một hơi dài, 2 mắt mông lung.
Hà Vy lấy ngón tay chọc chọc vào má cô, bĩu môi.
"Bớt bớt giùm tao, cứ như bà lão 80 ấy".
"Tao cũng không biết tao bị làm sao nữa mày ạ..".


Điềm Điềm gạt tay Hà Vy, vẫn giữ nguyên tư thế nhìn xa xăm ra ngoài sân trường, giọng nói chứa đầy phiền muộn, "Rõ ràng mới gặp chiều hôm qua, thế mà sáng nay không thấy ảnh, tao liền cảm thấy chỗ này như thiếu mất một miếng vậy..".

Vừa nói, vừa chỉ chỉ vị trí ngực của mình.
Hà Vy nghe vậy liền trợn trắng mắt, thầm nghĩ xong rồi, con này hết thuốc chữa.

Cô quyết định mặc kệ đứa bạn đang lên cơn, cúi đầu nhìn xuống đống ghi chú trong quyển vở của mình.

Tối nay là cơ hội cuối cùng để chuẩn bị cho bài kiểm tra diễn, nhất định phải tranh thủ thời gian, điểm cuối kỳ toàn dựa vào nó cả.
Buổi chiều tan học, cả nhóm lại tiếp tục tụ tập ở khu sân khấu cũ, cố gắng tìm ra những chỗ còn chưa hợp lý để tiến hành sửa chữa, bổ sung.

Vì là ngày cuối cùng, nên ai cũng không muốn phí thời gian, đều tăng "công suất" lên đến 120%.
— QUẢNG CÁO —
Đến 10h hơn, sau khi đã thống nhất ý kiến, cả đám chia tay ra về.
Trong đầu óc Điềm Điềm hiện giờ chỉ toàn là nội dung của bài kiểm tra sáng mai, vì phòng ngừa chu đáo, cô còn ngồi ôn lại kịch bản đến tận 2h đêm.
Tới khi điều chỉnh báo thức mới chợt nhớ ra cái gì, nhưng nhìn lại thời gian trên góc màn hình, cô đành thở dài, lặng lẽ cất điện thoại đi rồi khép mắt tiến vào giấc ngủ.
Cũng vào thời điểm này, tại một góc nào đó của thành phố.
"Két két..".

Cánh cửa hông có chút cũ kỹ bị mở ra từ bên trong, tạo thành một loạt tiếng động kéo dài, trong đêm tối có vẻ phá lệ chói tai.
Người đàn ông luống tuổi loạng choạng bước ra ngoài, một tay che lấy miệng, ngáp liên tục mấy cái liền, tay còn lại thì xách một cái túi đen rất lớn, bên trong là toàn bộ rác thải của quán buổi tối hôm nay, ông ta muốn mang nó tới chỗ tập trung ngoài ngã 3 đường như thường lệ.
Khu vực này chủ yếu là người đi làm hành chính, chỉ có cái quán mì Quảng của ông ta là còn mở cửa đãi khách tới nửa đêm.

4 xung quanh một mảnh hắc ám, nguồn sáng duy nhất chiếu rọi con hẻm rộng thênh thang là cái bóng đèn nhỏ treo lắc lư trên cây cột điện kia.
Được một đoạn đường thì ánh đèn phía sau chợt nhấp nháy, lúc sáng lúc tối y như bị chập điện, những tiếng "xẹt xẹt" liên tục vang lên, 2 sợi dây tóc dần dần ảm đạm, cuối cùng hoàn toàn tắt lịm.

Người đàn ông thấy vậy thì hơi nhăn mặt, trong miệng làu bàu mấy câu nói nghe không rõ.
Ông ta quay người, tiếp tục bước đi.

Lại không hề hay biết, ngay khoảnh khắc đó, một cái bóng đen đột ngột xuất hiện, im hơi lặng tiếng theo sát sau lưng ông ta.
Người đàn ông chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh bất chợt hạ thấp, không khí cũng trở nên lạnh lẽo lạ thường, thầm nghĩ gió mùa Đông Bắc tới rồi? Hay là mình lại bị cảm lạnh? Không tự chủ được rùng mình một cái, ông ta rụt rụt cổ, che miệng phà ra mấy hơi.
Đặt túi rác xuống chỗ tập trung, ông ta xoay bước, muốn đi trở về.
Liền bị dọa đến lông tơ dựng đứng, suýt nữa thì ngã gục đống rác phía sau lưng.
"!!!".
Tiếng la kinh hãi còn chưa kịp thốt ra thành lời thì cổ họng đã bị một bàn tay lạnh lẽo kẹp chặt lấy.
Bóng đen nhấc bổng người đàn ông lên cao, mặc kệ ông ta giãy giụa kịch liệt.

Cánh tay, khuôn mặt ông ta nhanh chóng nổi đầy gân xanh, đôi mắt tràn ngập tơ máu trợn to, khóe miệng run rẩy, trào ra bọt nước, dù vậy, cũng không thể tạo thành một chút hiệu quả nào.
Từng dòng khí vô hình chậm rãi bị hút ra, từ trên thân thể người đàn ông chảy vào bóng đen kia, mỗi một giây, một phút qua đi, biểu tình trên mặt ông ta càng trở nên thống khổ.
Một tiếng quát nhẹ vang lên, phá vỡ sự yên lặng chết chóc.
"Chuyển!!".
Lời vừa dứt, thân ảnh người đàn ông bỗng chợt loé lên rồi biến mất, thay vào đó là một cái túi rác lớn, bên ngoài dán mấy tờ phù lục màu vàng.
Bóng đen còn chưa kịp làm ra phản ứng thì 2 tiếng hô liên tiếp đã theo sát phía sau.
"Khởi!!".

— QUẢNG CÁO —
"Phệ!!".
4 tấm phù lục sáng lên, hoá thành 4 con rắn lửa to như bắp chân, há to miệng đánh thẳng về phía bóng đen, chớp mắt đã bao trùm lấy thân thể của nó, khiến nó thảm thiết rống lên từng hồi.

Tiếng kêu xoẹt xoẹt đứt quãng như băng cát-sét bị nhiễu, khiến người nổi da gà ớn lạnh, nhưng kỳ lạ là, hàng xóm 4 xung quanh chẳng hề có một chút phản ứng nào, cứ như tất cả mọi chuyện ở đây đang diễn ra trong một chiều không gian khác vậy, không ai nhìn thấy, cũng không ai nghe thấy gì.
Ánh lửa chiếu rọi cả một vùng, chẳng mấy chốc đã thiêu rụi bóng đen ma quái kia, chỉ để lại một đống tàn tro chất đầy trên mặt đất, cùng với mùi vị cháy khét ghê tởm tràn ngập trong không khí.
Hạ Thanh Ngọc bóp mũi tiến lại gần, dùng kiếm gỗ đào chọc chọc vào đống tro tàn, đồng tử màu đỏ bên mắt trái cũng chậm rãi tán đi, trở lại như bình thường.
Kiểm tra hồi lâu, cô mới phun ra một tiếng.
"Chết thấu".
"Cấp bậc quỷ lại mà thôi, ăn 4 cái trung cấp hoả phù mà còn không chết thì nó có thể lên trời được rồi..".


Hạ Quý xuất hiện, mở miệng đánh giá, giọng điệu toàn là bất đắc dĩ.
"Gấu nhỏ à, chú út nói cháu bao nhiêu lần rồi, làm gì cũng cần tính toán một chút, giết gà cần gì dùng dao..".
"Ái ái, cháu biết, cháu biết rồi mà, lần tới nhất định rút kinh nghiệm.

Bên kia thế nào rồi ạ?".
Chưa nói hết câu đã bị Hạ Thanh Ngọc lên tiếng cắt ngang.
Hạ Quý trợn mắt nhìn đứa cháu gái, sau đó khẽ thở dài, đánh không được, mắng cũng không xong, hết cách.
"Đưa về rồi, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tầm 1, 2 tháng là ổn".
Nói xong, Hạ Quý vung tay lên, khẽ hô một tiếng “Thu”, một lá bùa màu vàng đất từ trên không trung chậm rãi bay xuống, nằm gọn trong lòng bàn tay lão.
Cất kỹ lá bùa, lão ta khớp tay vận pháp quyết, một cơn gió nhẹ xuất hiện, đem tro tàn, cùng với mùi cháy khét thổi tan đi mất.
"Kết giới phù chú út đã dạy cho cháu, thời gian tới phải chịu khó luyện tập, có biết chưa?".

Hạ Quý nhìn sang phía Hạ Thanh Ngọc, không nhanh không chậm lên tiếng.
" y, cháu nhớ rồi, chú út cứ yên tâm mà lên đường đi thôi, ha".

Hạ Thanh Ngọc vẫy vẫy tay, không để ý lắm.
Hạ Quý trợn mắt không nói gì thêm, quay đầu đi về một hướng.
Hạ Thanh Ngọc thấy vậy thì nhanh chóng đuổi theo, bóng dáng 2 người biến mất trong màn đêm sâu thẳm.
Công viên thành phố.
Chú cháu 2 người vừa mới xuống xe, liền dễ dàng thấy được một người thanh niên mặc áo khoác đen đang ngồi nhắm mắt nghe nhạc trên ghế đá.
“Tới”.

Giống như đã biết trước người đến là ai, Triệu Lạc vẫn chưa mở mắt ra, chỉ nhẹ giọng nói một câu xem như chào hỏi.
— QUẢNG CÁO —
Hạ Quý tủm tỉm cười, cũng không ra vẻ khách sáo, một mông ngồi xuống ngay bên cạnh Triệu Lạc, sau đó quay sang nói với Hạ Thanh Ngọc.
“Gấu nhỏ, đem thu hồn phù của cháu lấy ra đây”.
Hạ Thanh Ngọc không nói gì, nhanh chóng móc ra 3 tờ phù lục màu vàng, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn chú mình.
“Thu tốt”.

Triệu Lạc lên tiếng, trên người chợt xuất hiện những sợi khói đen li ti.

Khói đen càng lúc càng dày đặc, chẳng mấy chốc đã bao phủ một khu vực nhỏ, hóa thành 4 bóng “người”.
Hạ Thanh Ngọc thấy vậy liền sửng sốt, vội vàng ngó quanh, sợ người ta phát hiện sự dị thường.
Hạ Quý biết cháu gái nghĩ gì, chỉ cười cười xua tay.
“Không cần lo lắng”.
Quả nhiên, mấy thân ảnh lác đác qua lại trên đường giống như không trông thấy được sự khác thường đang diễn ra bên này, vẫn cứ việc ai nấy làm, hoàn toàn ngó lơ đám người bọn họ.
“Kết giới??”.

Hạ Thanh Ngọc tò mò nhìn về phía Hạ Quý.
“Không phải, chỉ là thủ thuật che mắt đơn giản mà thôi”.

Triệu Lạc chậm rãi lên tiếng trả lời, phất phất tay với cô, “Lấy đi đi”.
Hạ Thanh Ngọc bây giờ mới để ý, 4 bóng đen vừa xuất hiện đã hoàn toàn trở nên rõ ràng, 2 nữ, 1 nam, cùng với 1 đứa trẻ tầm 6, 7 tuổi.

Cô không do dự, ném ra 2 lá bùa, ngón tay gập lại tạo thành kiếm chỉ hướng về phía 4 “người”, miệng khẽ quát một tiếng “Thu!”, 4 thân ảnh trước mặt nhanh chóng biến trở lại thành từng làn khói đen, chia ra, bị hút vào 2 tờ phù lục.
Xong xuôi, Hạ Thanh Ngọc cất kỹ mấy lá bùa, nhìn nhìn Hạ Quý.
“Về nhà rồi xử lý, nơi này không tiện”.

Hạ Quý vuốt cằm tủm tỉm cười.
“Không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây, tối mai gặp nhau sớm một chút”.

Triệu Lạc đứng dậy, nhìn Hạ Thanh Ngọc một chút rồi quay người bước đi.
Thân ảnh cậu mờ dần rồi hoàn toàn biến mất, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Hạ Quý cũng đứng lên, hướng về chỗ đậu xe, Hạ Thanh Ngọc theo sát bên cạnh.
“Chú út, bình thường 2 người đều là như thế này à??”.
“Cũng có thể nói như vậy, lúc ban đầu thì hơi khác một chút.

Ai, tóm lại ngày mai đi chung cháu sẽ biết”.

Hạ Quý mở cửa xe, chui vào ghế lái, Hạ Thanh Ngọc thì ngồi ở phía sau.
Chiếc xe nhỏ quay đầu, băng băng trên đường lộ, chỉ để lại 2 vệt đỏ lấp lóe phía xa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận