Ba mẹ Hạ Dương đứng sau lưng Lâm Kỳ, họ lo lắng cho tình trạng của Hạ Dương nên đã đến trường từ rất sớm để xem cậu thi đấu.
Hiện giờ ba Hạ lại phát hiện có người thay thế vị trí của mình, còn cẩn thận, tỉ mẩn hơn cả ông.
Mẹ Hạ nhìn Hạ Dương liều mạng chạy, thấy mọi người đều cổ vũ cho cậu, ánh mắt của tất cả đều tràn ngập thiện ý… Bà là một người mẹ, khóe mắt bà đỏ ửng cả lên: “Dương Dương…”
Ba Hạ ôm bà: “Chỉ một mùa hè, con nó đã trưởng thành rất nhiều.”
Hạ Dương và Lâm Kỳ được đón về lớp, Vạn Lĩnh vẫn luôn ríu rít bên tai họ.
Hạ Dương dựa vào người Lâm Kỳ, đúng lúc đó ba mẹ cậu đi tới, thấy được cảnh con trai mình lười biếng, tự nhiên dựa vào người người ta.
Hạ Dương vừa thấy ba mình thì lập tức đứng thẳng lại, Lâm Kỳ đỡ eo cậu từ đằng sau.
Ba Hạ xoa đầu con trai: “Có thấy khó chịu không?”
“Ba, con không sao.” Ba Hạ vẫn rất lo lắng, kết quả kiểm tra lần trước không ổn lắm, hai người họ vẫn luôn phiền lòng.
“Ba, mẹ, hôm nay con ngầu không?”
Mẹ Hạ tự hào cười: “Ngầu lắm! Con trai mẹ ngầu nhất!”
Hạ Dương vui vẻ cười rộ lên, Lâm Kỳ vẫn luôn cảm thấy không có gì có tác dụng chữa lành hơn nụ cười của cậu.
Giờ phút này, mọi chuyện đều rất tốt đẹp, bọn họ được những người yêu quý họ vây quanh.
“Cô ơi, chụp ảnh tập thể cho bọn em đi ạ!” Vạn Linh hô.
“Được! Mấy đứa đứng dậy nào.”
Ba Hạ, mẹ Hạ tránh sang một bên, Lâm Kỳ và Hạ Dương đứng cùng nhau, Vạn Lĩnh đứng sau lưng họ.
Vạn Lĩnh bất ngờ phát hiện Lâm Kỳ và Hạ Dương đều xăm hình ở sau gáy, cậu chàng biết anh Kỳ đã xăm từ lâu, nhưng không ngờ Hạ Dương cũng xăm.
Vạn Lĩnh thầm trầm trồ, hình xăm này rất hợp với Hạ Dương.
Vạn Lĩnh lặng lẽ dịch tới cạnh lớp trưởng, không muốn làm bóng đèn giữa Lâm Kỳ và Hạ Dương.
“Tui đứng cạnh lớp trưởng, lớp trưởng tỏa sáng lấp lánh.”
“Ngứa đòn à.”
Mọi người ổn định vị trí, ba Hạ được mời làm nhiếp ảnh gia.
Những cô cậu thiếu niên vui cười ầm ĩ ôm vai bá cổ nhau, trên mặt mỗi người đều hiện hữu nụ cười thật lòng, trong mắt họ có ánh sáng, ánh sáng chiếu sáng lẫn nhau, chiếu sáng tuổi thanh xuân.
Hạ Dương nhìn Lâm Kỳ, Lâm Kỳ lẳng lặng nắm chặt tay cậu.
Hạ Dương nhỏ giọng thầm thì: “Giá như thời gian có thể ngừng lại.”
Lâm Kỳ nhận ra trạng thái bất thường của Hạ Dương.
Cơ thể Hạ Dương dựa vào người Lâm Kỳ ngày càng nặng dần, Hạ Dương cảm thấy đầu mình ngày càng nhức, lúc nãy hưng phấn quá nên không cảm nhận được, hiện giờ trong mắt toàn bóng chồng, cũng không nghe rõ âm thanh xung quanh.
Hạ Dương rất sợ, cậu cố gắng nắm tay Lâm Kỳ, nhưng… nhưng ý thức dần rơi vào mơ hồ…
“Hạ Dương! Hạ Dương! Hạ Dương…”
Tất cả mọi người đều gọi tên cậu, nhưng cậu không nghe được nữa.
Lúc Hạ Dương tỉnh lại thì đã ở trong viện, lại là trần nhà và mùi thuốc sát trùng vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, trong nháy mắt lôi cậu về những tháng ngày tăm tối ấy.
Hạ Dương cảm thấy môi mình nứt nẻ, cánh tay bị gắn ống truyền dịch cũng chẳng có chút sức lực nào, cố gắng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lâm Kỳ ngồi trên ghế, quay lưng về phía mình, ba và mẹ cũng ở bên.
Mẹ Hạ đang dựa vào người ba Hạ, ba Hạ thấy con trai đã tỉnh, vội vàng lay mẹ Hạ dậy.
“Dương Dương, còn khó chịu không con?”
Hạ Dương liếm khóe môi, mẹ Hạ nhanh chóng lấy một ly nước ấm, cắm ống hút, Hạ Dương ngậm ống hút, vừa uống xong thì Lâm Kỳ tỉnh.
Hai người im lặng đối diện nhau, mặt mày Hạ Dương tái nhợt, Lâm Kỳ nhìn mà xót xa, nắm chặt bàn tay để trong chăn của cậu.
Tay Lâm Kỳ lạnh toát, Hạ Dương nhẹ nhàng nắm lại bàn tay ấy.
“Ba mẹ, con…” Hai cánh môi Hạ Dương khẽ run, cậu không nói nên lời, cũng chẳng biết nên nói gì.
“Không sao đâu, Dương Dương, không sao đâu…” Ba Hạ muốn an ủi con trai, nhưng ngôn ngữ lại bất lực, chỉ có thể yếu ớt lặp lại từng chữ.
Mẹ Hạ bật khóc không thành tiếng.
Hạ Dương biết tình trạng của mình dạo gần đây ngày càng kém hơn, bác sĩ cũng đã bảo cậu chuẩn bị tâm lý trước.
Nhưng cho dù là vậy, Hạ Dương cũng không hối hận vì lựa chọn của mình, và cũng bởi vậy mà cậu càng thêm kiên định với lựa chọn đó.
Ba năm trước, cậu đã hiểu sớm muộn gì mình cũng phải chia xa với gia đình, rời xa thế gian này, cậu chỉ sợ người ở lại sẽ quá đau buồn…
Cậu muốn dùng khoảng thời gian ít ỏi này để làm những chuyện kích thích một chút, muốn ra ngoài dạo quanh thế giới một chút, muốn đi ngắm biển, muốn leo núi, muốn tới công viên giải trí… Ông trời lại chẳng cho cậu quá nhiều thời gian, chưa tới một mùa hè, một mùa hè tự do tự tại.
Ngoài trời đã tối đen, Lâm Kỳ cố chấp ở lại với Hạ Dương, ba mẹ Hạ ra ngoài mua ít đồ ăn lót dạ.
Trong phòng bệnh chỉ còn hai người, hai người trao nhau ánh nhìn, trong đôi mắt ấy chỉ toàn bi thương.
Lâm Kỳ ngồi ở mép giường, Hạ Dương nhờ Lâm Kỳ nâng giường cao lên để cậu có thể nói chuyện với hắn.
“Lâm Kỳ, cậu có hận tôi không…”
“Hạ Dương, tôi thương xót cậu còn không đủ, tôi biết cậu không hối hận với lựa chọn của mình, tôi cũng không hối hận vì đã quen cậu và thích cậu.”
Hạ Dương dựa đầu lên vai Lâm Kỳ: “Lâm Kỳ…”
Lâm Kỳ niết má cậu, hai người cách nhau rất gần, chóp mũi kề chóp mũi, hô hấp cũng gấp gáp lên, nhịp tim cũng đập loạn xạ.
Hạ Dương chủ động tiến lên, hôn lên môi Lâm Kỳ, nhưng cậu không biết bước tiếp theo.
Lâm Kỳ vòng tay ra sau lưng Hạ Dương, giữ gáy cậu, đầu lưỡi chạm vào cánh môi Hạ Dương mang theo cảm giác tê dại, Hạ Dương cũng vụng về mân mê môi người kia.
Phòng bệnh tối om, thế giới bên ngoài bệnh viện phồn hoa lấp lánh, có người sụp đổ có người hân hoan.
Bọn họ lẳng lặng trao nhau nụ hôn mãnh liệt, muốn giải tỏa hết những bất mãn trong lòng, muốn bày tỏ hết những xúc cảm phức tạp không thể diễn tả với người trước mắt.
Bọn họ giãy giụa đấu tranh, lại mặc bản thân trầm mê.
“Lâm Kỳ, nếu có kiếp sau, nụ hôn đầu của chúng ta nhất định không phải ở đây.”
“Cậu thấy nên ở đâu?”
“Nhất định phải ở bên bờ biển lãng mạn, có mặt trời, có bãi cát, có giọng hát của cậu.”
Bệnh tình của Hạ Dương tiếp tục chuyển biến xấu, Lâm Kỳ không dám đi học, vẫn luôn ở trong bệnh viện bầu bạn với Hạ Dương.
Giữa trưa hôm nay, Vạn Lĩnh và lớp trưởng tới thăm Hạ Dương, Vạn Lĩnh mang cho cậu một giỏ hoa quả, cười hì hì nói: “Tiện đường mua, thêm vui vẻ.”
Lớp trưởng lườm cậu chàng một cái, Hạ Dương cười nhìn họ, Vạn Lĩnh được một lại muốn ba, nói: “Anh Kỳ nhìn đi, Hạ Dương thấy em chẳng chịu cười gì cả.”
Lâm Kỳ đá chân cậu ta, Hạ Dương buồn bã cười, bấy giờ đến cả Vạn Lĩnh cũng chẳng biết nói lời gì cho vui vẻ lên.
“Hạ Dương, chúng ta học chung bốn tháng, bạn bè, thầy cô, ai ai cũng rất quý cậu, đều cảm thấy cậu vô cùng tốt đẹp, tựa như mặt trời mùa hè rực rỡ lấp lánh, cậu nhất định phải khỏe lên, chúng ta còn phải kề vai sát cánh chiến đấu với kỳ thi đại học mà!” Lớp trưởng nói vô cùng nghiêm túc, khóe mắt Hạ Dương đỏ ửng lên.
“Nói với các bạn giúp tớ, gặp được các cậu là vinh hạnh của tớ, tớ thực sự biết ơn khi gặp được từng người các cậu, các cậu đã dành tặng cho tớ một mùa hè tuyệt nhất.”
Không khí bỗng nhiễm mùi bi thương, Vạn Lĩnh lập tức thay đổi câu chuyện: “Ấy, đừng tiêu cực thế chứ, sao kỵ sĩ của chúng ta lại lui màn nhanh thế được, ai bảo vệ hoàng tử của chúng ta bây giờ? Đúng không, anh Kỳ?”
Hiếm khi Lâm Kỳ đồng ý với ý kiến của Vạn Lĩnh: “Ừ.”
Ba Hạ, mẹ Hạ vào phòng, Hạ Dương nhìn những người trước mắt, cậu biết mình được người ta yêu thương, cậu biết có người cần cậu, nước mắt từ hai khóe mi chảy xuống, cậu thực sự rất luyến tiếc…
Tối đó, Hạ Dương tâm sự với ba mẹ, Lâm Kỳ dựa vào tường bên ngoài phòng bệnh, điếu thuốc kẹp trong tay nhưng không hút, cả người thoạt trông suy sụp cô độc, dường như đã trở lại cái ngày đứng trong con ngõ đó.
“Ba mẹ…Con xin lỗi.”
Mẹ Hạ mỉm cười ôm con trai, dịu dàng nói: “Dương Dương, con vĩnh viễn không cần xin lỗi ba mẹ, mẹ và ba con luôn luôn biết ơn con vì đã đến, chưa từng hối hận vì con đã xuất hiện, chưa bao giờ.
Từ ngày con sinh ra, mẹ và ba đã chuẩn bị tinh thần để yêu thương con, ngày con sinh bệnh, ba mẹ cũng đã chuẩn bị tinh thần khi con có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Cho nên con à, ba mẹ chỉ muốn Dương Dương có thể vui vẻ, quý trọng từng ngày được sống, ba mẹ chỉ mong con luôn vui.”
Hạ Dương khóc, cho dù là lúc làm phẫu thuật cũng chưa bao giờ khóc dữ dội tới thế…
Năm ấy, cuộc phẫu thuật của Hạ Dương khiến gia đình cậu phải tiêu tốn rất nhiều tiền, cậu vừa buồn bã vừa tự trách, cậu cảm thấy bản thân đã liên lụy tới ba mẹ, bản thân cậu đã trở thành một trói buộc.
Khi đó ba Hạ, mẹ Hạ biết tâm sự của cậu, họ đã dùng hành động để chứng minh: “Dương Dương, con không phải trói buộc, con là bảo bối của ba mẹ.”
Người làm cha làm mẹ có thể mạnh mẽ tới thế nào chứ, mạnh mẽ đến mức có thể thẳng thắn đối diện với sống chết.
Họ chỉ hy vọng Hạ Dương có thể hạnh phúc, không phải hối tiếc vì thời gian đã qua.
Nên họ mặc Hạ Dương quyết định mọi thứ, xăm hình cũng được, yêu đương cũng được, diễn kịch cũng được… Chỉ cần làm vậy có thể khiến Hạ Dương cảm nhận được giá trị của cuộc sống, vậy là đủ rồi.
Bọn họ đã từng bật khóc tới suy sụp suốt nhiều đêm, siết chặt tờ giấy sức khỏe trong tay, đã vô số lần tự hỏi tại sao, tại sao lại là con trai của họ… Rõ ràng Hạ Dương luôn lạc quan, tự tin như thế, tại sao bệnh tật cứ bám riết lấy cậu.
Nhưng bọn họ buộc phải nghĩ thông, buộc phải tiếp nhận, bởi vì con trai họ còn cần họ làm chỗ dựa.
Thời gian lẳng lặng trôi đi, sự sống cũng ngày một phai mờ, bọn họ không vớt được bất cứ cơ hội nào, chỉ có thể đứng ở đó nhìn một ngôi sao sắp vụt tắt.
Lâm Kỳ lại đi xăm, xăm rất đau, nhưng không đau bằng những gì người ấy phải trải qua.
Hình xăm mới nằm ở bên cổ trái, Lâm Kỳ tự vẽ hình minh họa.
Quay lại bệnh viện, Hạ Dương vừa hoàn thành một vòng trị liệu, trên đầu quấn băng vải, ngồi trên xe lăn mỉm cười nhìn Lâm Kỳ,
Lâm Kỳ đỡ cậu lên giường, Hạ Dương nhìn thấy cổ hắn dán bông cứu thương, “Bị thương à?”
“Không, tôi đi xăm.”
Sự tò mò của Hạ Dương bị kích thích: “Hử? Xăm gì đấy?”
Lâm Kỳ đưa hình vẽ cho Hạ Dương, là một hình trái tim, một trái tim bị dây leo quấn quanh, dây leo vươn ra xung quanh, chính giữa trái tim viết một chữ “Yang”, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Trái tim bị cậu trói buộc, cũng chỉ đập vì cậu, đau đớn trên người cậu cũng là của hắn, kẻ tình nguyện trầm mê vì người cũng là hắn.
Hạ Dưỡng vươn tay, nhẹ nhàng xoa cổ Lâm Kỳ, mạch đập nhảy lên liên hồi, tựa như quả tim đang đập của hắn.
Lâm Kỳ cúi xuống hôn Hạ Dương, một nụ hôn vừa triền miên vừa dịu dàng, một nụ hôn khiến người phải mê say.
Hai trái tim cùng đập vì đối phương, lại hòa vào nhau, không thể kiểm soát, không thể khống chế.
Hạ Dương vòng tay quanh cổ Lâm Kỳ, nụ hôn này dịu dàng quá đỗi, hai người đều không nỡ tách khỏi đối phương, muốn cảm nhận độ ấm trên người người ấy, chẳng sợ sâu trong sự dịu dàng cực độ ấy là một cõi lòng đau đớn.
Mùa hè ấy, cậu thiếu niên tóc đỏ trước mặt lao vào tim gan cậu, ẩn sau vẻ ngoài bất kham ấy là một linh hồn quá mức dịu dàng.
Trời thổi gió lạnh, mùa hè sắp kết thúc, cuộc gặp gỡ kỳ diệu cũng phải kết thúc.
Hạ Dương rời đi, trong một ngày ánh dương tươi sáng, cậu nằm trên giường bệnh, dần dần mất đi độ ấm và hơi thở, một sinh mệnh lặng yên tàn lụi.
Kỵ sĩ của vương tử vẫn phản bội chàng, bỏ mặc hoàng tử một mình chốn nhân gian.
Ngày Hạ Dương ra đi cũng mang đi mùa hè của vài người, cũng mang ánh dương của mùa hè đi.
Lâm Kỳ vĩnh viễn không quên được, ngày đó cậu trai với khuôn mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, dần dần mất đi độ ấm và hô hấp.
Hạ Dương đã chết thật rồi, bạn trai của hắn, Yang của hắn đã nằm xuống.
Lâm Kỷ tưởng như hắn đã ngất lịm đi, ý thức mơ hồ, tầm nhìn vẩn đục, không thể nhìn thấy, không thể nghe thấy, cũng chẳng cảm nhận được ấm lạnh.
Lâm Kỳ như thể đã mất đi linh hồn, trước mắt hắn xuất hiện bóng hình Hạ Dương mỉm cười, Lâm Kỳ vẫn say mê nụ cười của Hạ Dương như trước, một nụ cười rạng rỡ chói mắt.
Lâm Kỳ không muốn tỉnh lại, Hạ Dương như thể đã mang linh hồn của hắn đi.
Cho tới khi Lâm Kỳ tỉnh lại, hắn đã đứng trong mưa.
Vạn Lĩnh cầm ô giúp hắn, hắn mặc đồ đen, im lặng đứng giữa trời đất, trước mặt là mộ của Hạ Dương, ba mẹ cậu khóc không thành tiếng.
Hắn nhìn tấm bia lạnh lẽo, Lâm Kỳ rốt cuộc lại cảm nhận được sự tử vong và sợ hãi.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hai bả vai không ngừng run lên đã bán đứng cảm xúc thật của hắn, trên mộ Hạ Dương có đặt loài hoa cậu thích, tấm bia viết: “Một đời vui vẻ ấm áp.”
Cậu thiên niên ra đi vào một ngày cuối hạ, mặt trời, hoa cỏ, hương thơm và bùn đất chôn theo cậu.
Lâm Kỳ nhìn bầu trời tối tăm mù mịt, cảm nhận từng hạt mưa vô tình, Hạ Dương ra đi mang theo ngày hè và ánh mặt trời cuối cùng.
Không một ai trong lớp muốn tin vào sự thật này.
Chỗ ngồi của Hạ Dương vẫn luôn bỏ trống, không một ai chạm tới, tưởng như cậu ấy sẽ còn trở về, cậu ấy chỉ rời đi một lúc thôi, hoặc là dậy muộn, đến muộn thôi.
Thứ duy nhất thay đổi là… Vạn Lĩnh ít khi quay ra sau nói chuyện, Lâm Kỳ ít khi nằm gục xuống ngủ.
Tựa như không có gì biến mất, tựa như không có gì đổi thay.
Lâm Kỳ đeo tai nghe, tai nghe lặp đi lặp lại tiếng nói của Hạ Dương, bạn trai của hắn, người hắn yêu đã chết, cậu ấy đi cùng hắn qua một mùa hè, mà dường như đã qua cả đời.
“Hình như gió lạnh năm nay đến sớm hơn mọi khi, giống như nhảy vọt qua mùa thu, từ mùa hè sang thẳng mùa đông.”
Hạ Dương, Hạ Dương, ánh dương mùa hè, vĩnh viễn ở lại trong mùa hè tươi đẹp ấy.
Ba mẹ Hạ Dương từng an ủi Lâm Kỳ: “Dương Dương ấy à, từ nhỏ đã là một đứa trẻ lạc quan tự tin, sau khi mắc bệnh, dù có suy sụp nhưng nó vẫn vô cùng dũng cảm, kiên cường tới nỗi bác sĩ cũng phải khen nó.
Nó không thích bệnh viện, nó cảm thấy bệnh viện rất buồn, rất lạnh lẽo.
Nó cũng thích mùa hè nhất.
Có thể ở bên cháu những ngày ngắn ngủi cuối đời, Dương Dương chắc đã thấy thỏa mãn rồi.”
Lâm Kỳ biết kẻ không thể buông tay là mình, kẻ không từ bỏ được là mình, kẻ không cam tâm cũng là mình.
Chuyến đi vui vẻ của họ còn chưa kịp khởi hành, lời hứa của họ còn chưa kịp thực hiện, họ…
Rõ ràng chỉ là một đoạn tình cảm ngắn ngủi mà lại khiến người ta chìm sâu tới vậy.
Mùa hè đã qua, một mùa hè quý giá trong cuộc đời của một số người, có cay đắng có ngọt bùi, có khóc có cười, có nắng có mưa, Hạ Dương mang ánh nắng đi, Lâm Kỳ bắt đầu chuyến hành trình lạc lối, hoàng tử mang theo tín vật của kỵ sĩ, đi tới phương trời xa.
Mùa hè kết thúc rồi, chuyện cũ kết thúc rồi
Hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...