Edit: Ry
Cơm nước xong xuôi, mọi người cùng ngồi một chỗ ăn trái cây, trong phòng ánh đèn ấm áp, bầu không khí đầm ấp hài hòa.
Từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Miên rất ít khi cảm nhận được bầu không khí gia đình ấm cúng như vậy. Cậu không nói mấy, yên lặng ngồi trên ghế sô pha, chăm chú lắng nghe mọi người nói chuyện, tâm trạng rất tôi, khóe môi luôn nhếch lên, cười không ngừng lại được.
Lư Dương xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi trên ghế sô pha, dựa vào vai cậu, người ngả vào người cậu, tay bóc quýt, thỉnh thoảng cầm lấy một múi quýt nhét vào miệng cậu, hưởng thụ thú vui đút ăn cho thỏ nhỏ.
Ninh Mật Hương ngồi đối diện anh, có chút ghét bỏ nhìn Lư Dương, không nhịn được nói: "Lư cục cưng, con lớn như vậy rồi mà sao đứng ngồi vẫn không đàng hoàng thế? Ngồi ngay ngắn xem nào, đừng có đẩy Miên Miên nữa. Con không thấy là con dựa vào thằng bé khiến nó cũng phải nghiêng người à? Bây giờ con là Alpha rồi, phải biết bản thân nặng như thế nào chứ."
Lư Dương hết cách đành phải ngồi thẳng dậy, nhưng người vẫn dán sát vào Nguyễn Miên, không chịu dịch sang bên cạnh.
Ninh Mật Hương còn định trách móc thêm vài câu thì điện thoại của anh vang lên, bà đành phải nuốt lại những lời định nói.
Lư Dương kết nối điện thoại, không biết đầu kia điện thoại nói gì mà nụ cười trên mặt anh dần thu lại, sắc mặt cũng thay đổi, ánh mắt trầm xuống, không còn bộ dạng cười đùa tí tửng ban nãy nữa.
Sau khi cúp điện thoại, anh không nói một lời đứng dậy gọi khỏi ghế sô pha, bắt đầu mặc áo khoác.
Nguyễn Miên sửng sốt, vội hỏi: "Sao vậy? Muộn như vậy rồi anh còn đi đâu?"
Lư Dương đội mũ lên, trầm giọng nói: "Quân đội có việc khẩn cấp, anh đến quân khu một chuyến."
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Ông nội Lư truy hỏi.
Lư Dương nhìn ông nội một chút: "Không có gì, cháu đi xem đã, sau khi rõ ràng mọi chuyện sẽ về nói lại với ngài."
"Bây giờ nói luôn đi." Ông nội Lư nhìn sắc mặt của anh là hiểu chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Lư Dương khó xử mấp máy môi. Lúc đầu anh không muốn nói để tránh cho ông nội phải lo lắng, ông cũng đã lớn tuổi rồi, có chuyện xảy ra sẽ khiến đêm ngủ không ngon. Nhưng ông nội Lư không chỉ là ông nội của anh, mà còn là nguyên soái của quân đội, là cấp trên của anh, ông hỏi thăm quân tình thì anh không thể không trả lời.
Anh do dự một lát rồi trầm giọng nói: "Vừa rồi cháu mới nhận được tin báo, quân đội chúng ta phái ra hai chiếc chiến thuyền, trong đó có một cái đã bị hải tặc bắt cóc, một cái khác mặc dù đã trở lại nhưng có rất nhiều chiến sĩ trên tàu đã bị trọng thương. Hiện giờ cháu phải đến quân đội họp khẩn cấp."
Đám hải tặc dám ngang nhiên khiêu chiến như vậy đã vượt qua giới hạn khoan dung của quân đội, lần này bọn họ không đánh không được, nhất định phải nghĩ cách trong thời gian ngắn nhất đưa chiến thuyền bị giam giữ và các binh sĩ bên trong cứu trở về.
Sắc mặt ông nội Lư cũng hơi đổi, ông trầm mặt, đứng lên nói: "Ông đi chung với cháu."
Mọi người vội vàng ngăn ông lại, lo lắng ông bị tức giận quá độ sẽ khiến cho cơ thể không chịu được.
Lư Dương ngăn cản ông nội, khuyên nhủ: "Ông à, buổi sáng ngày mai ngài hẵng đi. Đêm nay để cho cháu giải quyết trước đã, cháu sẽ định ra chiến lược và kế sách trước, sau đó sẽ để lại cho ngài quyết định."
Ông nội Lư do dự một chút, không tiếp tục kiên trì nữa, khẽ gật đầu.
Nơi này là địa bàn của Lư Dương, ông không nắm rõ quân vụ nơi này như thằng bé được. Lư Dương có nhiều kinh nghiệm hơn so với ông, sẽ có biện pháp để giải quyết.
Hiện giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, ông cũng không thể mất bình tĩnh, phải lựa chọn tin tưởng vào Lư Dương.
Lư Dương gật đầu với ông nội, xỏ giày đi ra ngoài. Lúc mở cửa, anh quay đầu thoáng nhìn Nguyễn Miên.
Nguyễn Miên đứng sau lưng anh, sắc mặt hơi tái, con ngươi không hề chớp nhìn anh chằm chằm, trong đó là sự lo lắng vô bờ, nhưng cậu không mở miệng quấy rầy anh.
Lư Dương nhếch môi cười, nhẹ nhàng an ủi cậu: "Đừng lo, từ lâu anh đã muốn một mẻ hốt trọn đám hải tặc kia rồi. Lần này bọn họ dám ngông cuồng như vậy, khiến cho mọi người tức giận, đây chính là một cơ hội tốt."
Nguyễn Miên gật đầu: "Em tin anh."
Sau khi Lư Dương đi rồi, Nguyễn Miên suy nghĩ một lát rồi cũng đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa dặn dò: "Ông nội, chú, dì, con đến bệnh viện một chuyến, mọi người đi nghỉ trước đi ạ."
Cậu nói xong cũng vội vã đẩy cửa đi ra ngoài.
Đêm xuống có hơi lạnh, Ninh Mật Hương muốn khoác thêm cho cậu một cái áo, nhưng đến lúc đuổi theo ra ngoài thì cậu đã đi mất không còn bóng dáng.
Ninh Mật Hương cầm áo khoác trong tay, nhìn bóng đêm mịt mờ, không khỏi khẽ thở dài một tiếng.
Lư Dương lái xe đến quân đội, lập tức triệu tập hội nghị cao tầng. Buổi hội nghị này kéo dài cả đêm, mọi người bố trí kế hoạch tác chiến trong đêm, đến rạng sáng mới tản đi nghỉ ngơi một chút.
Sắc trời hơi hửng sáng, Lư Dương đã dẫn theo quân đoàn chuẩn bị xuất phát.
Đêm qua ông nội Lư không ngủ được mấy, sáng sớm đã thức dậy, việc đầu tiên là đi nhìn báo cáo chiến lược mà Lư Dương cho người mang tới, sau đó cùng với Lư Chính Uy đi tới quân doanh.
Bọn họ đứng ở cổng chiến thuyền, nhìn Lư Dương mang binh tới.
Lư Dương mang theo binh sĩ, tiến hành nghi thức chào nhà binh với bọn họ, sau đó anh phân công các binh sĩ tiếp tục đi vào trong chiến hạm, mình thì đứng lại nói chuyện.
"Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa chưa?" Ông nội Lư có chút lo lắng hỏi.
"Đã sắp xếp ổn hết rồi ạ. Tất cả dựa theo đúng bản chiến lược sáng nay gửi cho ngài, ngài đừng lo lắng nữa."
Lư Chính Uy ở bên cạnh nói: "Ba sẽ đi cùng mấy đứa, dù sao thì ba cũng quen thuộc địa hình ở đây, có thể giúp một tay."
"Ba, không cần đâu." Lư Dương cười, ánh mắt kiên nghị. "Ngài quên là con đã ở thành phố An hai năm rồi sao? Con rất quen thuộc nơi này, không có vấn đề gì."
Lư Chính Uy mỉm cười: "Ba quên mất thật."
"Ông nội, ba, con đi đây, mọi người hãy chờ con trở lại." Lư Dương chào thêm một lần nữa.
Ông nội Lư và Lư Chính Uy nhìn Lư Dương mặc một thân quan phục, tướng mạo khí phách mạnh mẽ, ánh mắt đều có chút phức tạp. Bộ quân phục này, bọn họ đều đã từng mặc.
Trong lòng bọn họ, Lư Dương vẫn là một đứa trẻ, nhưng thời gian thấm thoát trôi, đứa trẻ đó đã có thể một mình đảm đương một cõi trời.
Trước kia đều là Lư Dương nhìn bọn họ xuất chinh, không ngờ lại có một ngày, bọn họ là người đến tiễn Lư Dương ra trận.
Ông nội Lư khẽ cười, mặt mày giãn ra, vỗ vai Lư Dương, lời nói có sự vui mừng: "Đi đi."
"Vâng." Lư Dương quay người, đang định đi lên chiến thuyền, quay đầu nhìn nhân viên y tế đang đi tới cách đó không xa, đột nhiên sững sờ.
Lưu Minh Hổ đứng sau Lư Dương, kinh ngạc hô lên một tiếng: "Thiếu tướng, đó có phải là chị dâu không?"
Lư Dương híp mắt, mím môi không nói gì.
Nguyễn Miên đứng trong đội ngũ y bác sĩ, người mặc áo blouse trắng, trong tay còn xách theo một cái hòm thuốc, đang đi về phía chiến thuyền. Một cơn gió thổi qua, vạt áo cậu hơi bay lên, càng khiến cậu lộ ra vẻ gầy yếu.
Lông mày Lư Dương hơi nhíu lại, lúc đội bác sĩ đi tới, anh liền tiến lên một bước, ngăn lại trước mặt Nguyễn Miên, trầm giọng nói: "Về đi."
Vương Đại Lực đứng bên cạnh Nguyễn Miên, muốn nói nhưng lại thôi. Cậu ta nhìn Lư Dương, muốn mở miệng khuyên hai câu, nhưng do dự một chút lại không nói gì thêm, đi theo những nhân viên y tế khác vào trong chiến thuyền trước.
Nguyễn Miên ngẩng đầu nhìn Lư Dương, ánh mắt trong veo, giọng nói không chút phập phồng: "Đêm qua em đã xin bệnh viện cho làm quân y đi theo, sáng nay phía bệnh viên đã thông qua, anh không thể ngăn cản em."
Lư Dương nhìn cậu, gằn từng chữ một: "Anh không đồng ý."
Nguyễn Miên nhíu mày, giọng nói có phần sốt ruột: "Em tới đây rồi, bây giờ tàu chiến cũng chuẩn bị xuất phát, nếu như anh không cho em vào thì cũng không còn thời gian để đổi người khác tới thay em."
"Đủ quân y đi theo rồi, thiếu một người cũng không sao." Lư Dương không chút do dự từ chối, anh thấp giọng nói: "Có anh ở đây, em đừng hòng đi vào."
Sau khi anh nói xong, sâu sắc nhìn Nguyễn Miên một lần, cuối cùng ngẩng đầu lớn tiếng nói với Lưu Minh Hổ ở cách đó không xa: "Tất cả nhân viên đã có mặt, mau chóng đóng cửa lại. Từ giờ trở đi, nếu không có sự cho phép của tôi, bất kì người nào không phận sự tuyệt đối không cho phép bước chân vào."
Giọng điệu của anh hoàn toàn không cho phép người khác chen vào, sau khi nói xong cũng không tiếp tục nhìn Nguyễn Miên mà quay người đi vào trong chiến thuyền.
"Lư Dương!" Nguyễn Miên không cam lòng gọi anh một tiếng, muốn theo sau lưng anh đi vào.
Lưu Minh Hổ khó xử ngăn Nguyễn Miên lại, thấp giọng nói: "Chị dâu, cậu đừng vào, lần này chúng tôi đi chiến đấu với hải tặc sẽ rất nguy hiểm, thiếu tướng làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi, cậu nghe lời anh ấy đi."
Nguyễn Miên lắc đầu: "Tôi phải đi."
Cậu lo lắng nhìn theo Lư Dương càng lúc càng xa, không nhịn được kêu lên: "Lư Dương! Anh không thể như vậy được, anh có chiến trường của anh, em cũng có chiến trường của em!"
Bước chân Lư Dương dừng lại, nhưng anh vẫn không quay đầu.
Nguyễn Miên nhìn bóng lưng của anh, trầm giọng nói: "Em là bác sĩ, bệnh viện chính là chiến trường của em, bệnh nhân chính là đồng đội của em! Em không thể vứt bỏ đồng đội của mình, cũng như anh khi ra chiến trường sẽ không bao giờ bỏ lại đồng đội của anh. Bây giờ đồng nghiệp của em đã vào trong, sao em có thể bỏ mặc bọn họ mà một thân một mình ở lại đây được."
Nắm tay Lư Dương siết chặt, anh quay đầu nhìn Nguyễn Miên, nét mặt đấu tranh.
Ánh mắt Nguyễn Miên sáng rực nhìn anh, giọng nói kiên định nhưng không kém phần mềm mại: "Lư cục cưng, anh ủng hộ em được không? Giống như vô số lần trước đây em đứng ở hậu phương ủng hộ anh trên chiến trường."
Mấy năm qua, mỗi lần Lư Dương lên chiến trường, cậu luôn lo lắng đề phòng, nhưng cậu cũng hiểu đây là chuyện Lư Dương phải làm, cũng là việc một người quân nhân phải làm. Nên dù có lo lắng thế nào đi chăng nữa cậu cũng chưa từng ngăn cản anh.
Hiện giờ, cậu biết Lư Dương là vì muốn tốt cho cậu, không muốn để cậu gặp nguy hiểm, nhưng cậu muốn ở bên Lư Dương, cùng anh chiến đấu. Cậu muốn dùng bản lĩnh của chính mình, đi cứu thật nhiều người, cống hiến một phần sức lực của mình.
Ông nội Lư và Lư Chính Uy ở phía xa nhìn bọn họ, không ai mở miệng, chỉ bọn họ có quyền đưa ra lựa chọn, hai người mặc dù là phụ huynh, nhưng cũng không thể quyết định thay bọn họ.
Lư Dương nhìn Nguyễn Miên, con ngươi chấn động, hai người xa xa giằng co với nhau một hồi lâu, không ai chịu nhượng bộ.
Nguyễn Miên nhìn quân phục trên người Lư Dương, Lư Dương cũng nhìn áo blouse trắng Nguyễn Miên đang mặc. Đó là biểu tượng cho trách nhiệm của bọn họ, cũng là nguyên nhân khiến bọn họ không chịu thỏa hiệp với nhau.
Thật lâu sau, Lư Dương nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hàng lông mày cuối cùng cũng giãn ra. Anh nhìn Nguyễn Miên, nặng nề giơ tay lên, nói với Lưu Minh Hổ bằng giọng trầm thấp: "Để em ấy vào, chuẩn bị xuất phát."
Anh gọn gàng xoay người đi vào tàu chiến. Nguyễn Miên nghe anh nói vậy, trong lòng rất vui mừng, nhanh chóng quay lại gật đầu với ông nội Lư và Lư Chính Uy, sau đó vội vàng đi vào trong chiến thuyền.
Cửa chiến thuyền chậm rãi khép lại. Chiến thuyền cũng không dừng lại bao lâu, nhanh chóng khởi hành.
Ông nội Lư và Lư Chính Uy đứng cạnh nhau nhìn con tàu đi xa. Ông nội Lư híp mắt mỉm cười, thấp giọng cảm thán: "Cuối cùng bọn nhỏ cũng đã trưởng thành."
"Vâng." Lư Chính Uy gật đầu, quay đầu nhìn ba mình, cả hai cười với nhau: "Hiện giờ bọn trẻ còn xuất sắc hơn những gì chúng ta mong đợi."
Ông nội Lư vui mừng mỉm cười, quay người trở về, nét mặt cũng thả lỏng hơn. Ông nói: "Về thôi."
Ông cảm thấy đã không còn gì để lo lắng. Nguyễn Miên và Lư Dương đều đang làm rất tốt, hai đứa trẻ sẽ không khiến cho bọn họ thất vọng.
Hiện giờ ông có thời gian rảnh, chi bằng suy nghĩ xem nên lúc nào thì nên chuẩn bị hôn lễ cho hai đứa nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...