Edit: Ry
Khoảng một tuần sau, Nguyễn Miên nhận được thông báo đơn xin của cậu đã được quân đội thông qua. Nguyễn Miên nhìn thấy nét chữ quen thuộc, không nhịn được nở nụ cười.
[Đã phê chuẩn, mau đến, người nhà đang rất nhớ.]
Nguyễn Miên nghĩ đến bộ dạng nghiêm túc của Lư Dương khi viết những dòng này xuống, thâm tâm không khỏi vừa ngọt vừa mềm, cậu cầm thư nhìn một hồi lâu.
Cậu chỉ cần nghĩ rằng mình sẽ lập tức được gặp Lư Dương, đã không nhịn được mà trở nên kích động.
Buổi tối Nguyễn Miên liền đưa giấy báo kết quả cho ông nội Lư nhìn.
Một năm trước Lư Chính Uy đã tỉnh lại, hiện đang ở nước ngoài tĩnh dưỡng, Ninh Mật Hương cũng ở nước ngoài chăm sóc ông, Lư Chính Uy đã đỡ hơn trước nhiều, hai người đang sống cuộc sống hết sức vui vẻ ở nước ngoài.
Lúc biết Nguyễn Miên quyết định đi đến khu quân sự, ông nội Lư cũng giả vờ rằng mình muốn ra nước ngoài đoàn tụ với con trai và con dâu. Hiện giờ thấy thư phê duyệt của Nguyễn Miên, ông cũng không khỏi vui mừng cho thằng bé, bản thân cũng mau chóng mua lấy vé máy bay, chuẩn bị xuất phát.
Nguyễn Miên tự mình đưa ông nội đến sân bay, thấy ông đăng kí xong mới yên tâm đến thành phố An.
Ngày cậu xuất phát, thời tiết hiếm khi quang đãng như vậy, tâm trạng cậu cực kì tốt, đống hành lý nặng trĩu trong tay cũng cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lúc đến nơi, qua ô cửa xe, Nguyễn Miên nhìn thấy cổng lớn của thành phố An, tâm trạng cậu không khỏi trở nên khoan khoái, cậu khẽ cười. Mặc dù đã đi cả một ngày đường, nhưng trên mặt cậu lại không hề có sự mệt mỏi, mà so với bình thường còn có vẻ phấn chấn hơn. Đôi má trắng nõn hơi ửng hồng, dường như có việc gì vui lắm.
Hoàn toàn trái ngược với sự sung sướng của cậu, Thẩm Thừa ngồi ở ghế sau, mặt mày héo hon, liên tục nắm tóc thở dài: "Rõ ràng là tôi đã xin vào thực tập ở bệnh viện thủ đô, tại sao trường lại phân tôi đến quân khu chứ."
Vương Đại Lực ngồi ở ghế phụ, buồn cười nhìn Thẩm Thừa, giải thích: "Đúng lúc bệnh viện quân khu thiếu người, ông lại là người nhà quân nhân nên đương nhiên là sẽ ưu tiên lựa chọn ông rồi."
Vương Đại Lực và Nguyễn Miên cũng vừa mới biết là ba của Thẩm Thừa là quân nhân.
Thẩm Thừa khóc không ra nước mắt, rên rỉ: "Đây là cha nợ con trả trong truyền thuyết sao."
Nguyễn Miên và Vương Đại Lực nhìn bộ mặt nhăn nhúm với giọng điệu đầy tội nghiệp của y, không nhịn được nở nụ cười.
Thẩm Thừa thấy hai người cùng hội cùng thuyền vẻ mặt vẫn rất thoải mái, lập tức cảm thấy rất mất cân bằng, y hỏi: "Mấy cậu bị xếp đến đây sao còn vui vậy? Đừng bảo là hai người không ý thức được chuyện này nghiêm trọng cỡ nào nhé!"
Y bẻ ngón tay, bắt đầu liệt kê những điểm không tốt ở bệnh viện quân khu.
"Thành phố An là khu vực quân sự, phần lớn cư dân sinh sống ở đây là quân nhân, mà quân nhân thì thường xuyên phải đánh giặc, đánh giặc sẽ bị thương, chắc chắn bệnh nhân sẽ không hề ít, công tác ở đây chắc chắn sẽ mệt hơn là làm ở bệnh viện thủ đô. Quan trọng nhất là, chỗ này rất xa nhà, nếu bọn mình muốn về nhà một chuyến thì chắc chắn sẽ phải khổ sở 1-2 ngày mới về đến thủ đô."
Nguyễn Miên kiên nhẫn nghe y nói hết rồi mới dịu dàng trả lời: "Bọn tôi không phải là bị sắp xếp đến đây thực tập, là bọn tôi tự xin tới."
Thẩm Thừa kinh ngạc, con ngươi trợn tròn, không tin được nói: "Không phải... Hai người các cậu nghĩ cái quái gì vậy? Ở thủ đô an nhàn không sướng hay sao mà lại phi thân tới cái chỗ này? Sao phải tự mình làm khổ mình thế."
Nguyễn Miên nhìn bóng cây cối lướt qua ven đường, cười nhẹ, khẽ nói: "Người tôi thích đang ở đây."
Từ nhỏ đến lớn, Lư cục cưng vẫn luôn là người cậu thích nhất trên thế giới này.
Thẩm Thừa hơi sửng sốt, sau đó bừng tỉnh: "Hóa ra vị hôn phu của cậu nhập ngũ ở đây."
Y vẫn biết hôn phu của Nguyễn Miên đi bộ đội, nhưng cũng không biết những chuyện khác. Hiện giờ biết được vị hôn phu của Nguyễn Miên đang ở đóng quân ở đây, y mới hiểu vì sao mấy năm học chung ở Viện Y Học lại chưa từng gặp qua hôn phu của Nguyễn Miên, hóa ra là bọn họ yêu xa!
Y sờ cằm, cảm thấy Nguyễn Miên thật sự đã cố gắng rất nhiều, không nhịn được vỗ nhè nhẹ lên bả vai Nguyễn Miên.
Y im lặng một lát, đột nhiên quay sang hỏi Vương Đại Lực: "Vị hôn phu của Tiểu Miên ở đây nên tôi hiểu tại sao rồi. Nhưng còn ông, ông tới đây làm gì vậy?"
Vương Đại Lực nhìn thoáng qua Nguyễn Miên, buồn bực trả lời: "Người tôi thích cũng ở đây."
Nguyễn Miên nghe được lời của cậu ta, quay đầu lại, trên mặt là dòng chữ "Tôi biết mà", nhìn cậu ta rồi cười khúc khích.
Vương Đại Lực: "..."
Đúng lúc này xe dừng lại, bọn họ không tiếp tục trò chuyện nữa, đeo ba lô trên lưng, cùng nhau đẩy cửa rồi bước xuống.
Sau khi xuống xe, bọn họ nhìn trái nhìn phải. Thành phố An yên lặng hơn so với tưởng tượng của họ nhiều. Bầu trời xanh thẳm, bát ngát không một gợn mây, thỉnh thoảng vang vọng đâu đây tiếng cười đùa, trò chuyện, không khí rất êm ả, hoàn toàn không giống một khu quân sự trọng điểm.
Thẩm Thừa tưởng là chỗ này sẽ luôn có bom đạn bay tán loạn, sau khi thấy khung cảnh nơi đây thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng khá hơn một chút, không nhịn được mà cảm thán: "Không ngờ cảnh vật chỗ này lại đẹp như vậy."
Ánh mắt Nguyễn Miên lướt qua các kiến trúc xung quanh, cậu khẽ mỉm cười. Mấy năm nay Lư Dương vẫn thường gửi cho cậu một ít bưu thiếp, những tấm bưu thiếp này đều là ảnh chụp thành phố An, cho nên tuy cậu chưa tới đây lần nào, nhưng lại không hề xa lạ với cảnh vật nơi đây, trái lại còn có chút cảm giác thân thuộc.
Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn bệnh viện quân khu mới cảm thấy được một chút trang nghiêm. Trên nóc là lá quốc kì của đế quốc đang bay phất phới cùng với biểu tượng của quân đội, khiến cho người ta không khỏi trở nên nghiêm nghị, kính nể.
Sau khi xuống xe, Nguyễn Miên vô thức hít một hơi thật sâu. Nơi này chính là nơi Lư Dương đã dành trọn ba năm, cuối cùng cậu cũng đã đến được đây.
Ba người đứng ở cửa trong chốc lát, sau khi chờ tất cả mọi người đến đông đủ mới cùng nhau đi vào bệnh viện. Lần này đến thực tập ngoài bọn họ ra còn có vài hộ sĩ, tất cả mọi người đều là lần đầu tiên đến quân khu thành phố An, đều không khỏi có chút tò mò, vừa đi vừa đánh giá xung quanh.
Phụ trách tiếp đón bọn họ là bác sĩ Triệu, ông dẫn bọn họ đi một vòng quanh bệnh viện, giới thiệu một chút về tình trạng của bệnh viện, rồi dẫn bọn họ đi làm quen một chút với đường lối trong bệnh viện. Cuối cùng, bác sĩ Triệu dẫn bọn họ đến kí túc xá của bệnh viện, để mọi người bỏ hành lý vào phòng, nghỉ ngơi một chút.
Bác sĩ Triệu đưa cho Vương Đại Lực và Thẩm thừa, mỗi người một cái chìa khóa: "Lúc thực tập mấy cậu sẽ ở đây, chỗ này đến bệnh viện rất gần, hầu hết các bác sĩ của bệnh viện đều ở đây, về sau chính là hàng xóm của mọi người, nếu mấy cậu có thời gian thì có thể ghé qua chào hỏi. Đồ đạc các thứ cần cho sinh hoạt tôi đã chuẩn bị hết rồi, nếu thấy thiếu cái gì có thể gọi điện cho tôi, tôi sẽ giúp các cậu xử lý."
Ông hơi dừng lại, rồi nói tiếp: "Ngoài ra thì tối hôm nay bệnh viện sẽ tổ chức một cái lễ chào mừng các cô cậu, ở ngay phòng ăn của kí túc xá thôi. Chỉ đơn giản là mọi người tụ tập với nhau, làm quen một chút, về sau làm việc với nhau cũng dễ hơn. Tổ chức lúc sáu giờ hơn, mấy cậu đều là diễn viên chính nên nhất định phải tham gia đấy."
Ba người vội vàng gật đầu xác nhận, bác sĩ Triệu tươi cười: "Mau vào trong nghỉ ngơi đi, sau này chúng ta là đồng nghiệp, hợp tác vui vẻ."
Thẩm Thừa gật đầu, liếc sang nhìn Nguyễn Miên một cái, nghi hoặc hỏi: "Bác sĩ Triệu, chìa khóa của Tiểu Miên đâu? Cậu ấy không ở cùng với chúng tôi sao?"
Bác sĩ Triệu mỉm cười nói: "Bệnh viện đã sắp xếp cho bác sĩ Nguyễn một chỗ khác, cậu ấy sẽ không ở đây."
"Vậy cậu ấy sẽ ở đâu?" Thẩm Thừa nghi hoặc hỏi.
Bác sĩ Triệu nhìn Nguyễn Miên cười cười, không trả lời.
Thẩm Thừa còn muốn hỏi lại nhưng Vương Đại Lực đã huých y một phát, thúc giục: "Ông mau vào trong đi, thu dọn đồ đạc một chút. Ông lúc nào cũng lề mề, nếu không bắt đầu sớm thì có khi đến tối muộn cũng chưa xếp xong. Mau đi vào xếp đồ đi, không buổi tối lại không kịp tham gia tiệc."
Thẩm Thừa suy nghĩa, trong nháy mắt đã ném sự nghi ngờ vừa rồi ra khỏi đầu, chạy nhanh vào nhà thu thập đồ đạc.
Vương Đại Lực biết lí do Nguyễn Miên không ở đây chắc chắn là vì Lư Dương đã sắp xếp cho cậu một chỗ ở khác, nên cũng không có hỏi nhiều, chỉ là nét mặt có hơi ảm đạm. Cậu ta nói với Nguyễn Miên: "Bọn tôi vào trước đây."
Nguyễn Miên gật đầu, nhìn theo hai người bọn họ vào phòng.Sau khi bọn họ rời khỏi, bác sĩ Triệu dẫn cậu đi xuống dưới tầng, có hai binh sĩ đã chờ sẵn ở đấy, vừa thấy cậu cả hai đã lập tức chào kiểu quân đội: "Chào chị dâu ạ!"
Nguyễn Miên nghe thấy cách gọi đó, hai má không khỏi đỏ lên, lúng ta lúng túng nửa ngày cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Hai mắt Lưu Minh Hổ tỏa sáng nhìn cậu. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo hoodie màu vàng nhạt, tôn lên dáng người thon thả, mái tóc dày đen mượt trông rất mềm mại, đôi gò má trắng nõn, mặt mũi tinh xảo, dịu dàng, trong sự đáng yêu lại điểm xuyết sự thanh tú.
Lưu Minh Hổ không nhịn được thầm nghĩ, thiếu tướng đúng là số đỏ, Omega tốt như vậy, khó trách thiếu tướng phải đính hôn sớm, xem ra là hắn sợ rời nhà lâu quá Omega sẽ bị những người khác cướp mất, cho nên mới phải vội vàng xác định chủ quyền như vậy.Gã thấy Nguyễn Miên có vẻ hơi câu nệ, cười hết sức thô lỗ, vỗ ngực nói: "Chị dâu, không cần phải ngại, tôi và thiếu tướng là anh em tốt cùng vào sinh ra tử, cậu là vợ của anh ta, tức là chị dâu của tôi. Sau này cậu có việc gì cần tôi giúp thì cứ việc nói với tôi."
Nguyễn Miên bị giọng điệu khoa trương của gã chọc cười, sự bối rối khi nãy cũng tan đi không ít. Nguyễn Miên học theo giọng điệu của gã: "Anh là anh em tốt của Lư Dương, tức là anh em tốt của tôi. Về sau có việc gì cần tôi giúp thì anh cứ việc nói với tôi."
Lưu Minh Hổ nghe được lời nói của Nguyễn Miên lại trở nên ngượng ngùng. Sao gã có thể mặt dày khiến cho một Omega xinh đẹp như vậy giúp đỡ mình chứ. Bình thường gã ở trong quân đội nhìn một đám đàn ông thô lỗ quen rồi, hiện giờ tự nhiên lại phải đối mặt với một Omega xinh đẹp ngọc ngà như vậy làm tay chân gã cũng không biết để ở đâu.
Gã gãi đầu, không biết nói gì, đành phải dùng chân tay để lao động. Gã tiến lên nhận lấy hành lí trong tay Nguyễn Miên.
"Chị dâu, thiếu tướng ra lệnh cho bọn tôi đưa cậu đến chỗ ở, chúng ta xuất phát thôi."
Nguyễn Miên liếc nhìn ghế sau trống không trong xe, hơi mím môi, có chút mất mát hỏi: "Cậu ấy đâu?"
Lưu Minh Hổ bỏ hành lý vào trong thùng xe: "Hiện giờ thiếu tướng không có ở đây, hôm qua anh ấy đột nhiên nhận được thông báo từ bên trung ương nói là có nhiệm vụ khẩn cấp cần phải giao cho anh ấy. Nên anh ấy buộc phải hành động ngay lập tức, rời đi làm nhiệm vụ."
Nguyễn Miên rũ mắt, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Lưu Minh Hổ thấy vẻ mặt cậu có chút mất mát, vội vàng giải thích: "Thiếu tướng cũng không muốn đi đâu, nhưng nhiệm vụ lần này không có anh ấy không được nên anh ấy bắt buộc phải đi. Nhưng sẽ không lâu lắm đâu, khoảng chừng ngày mai có thể quay lại đây rồi, đến lúc đó cậu có thể gặp anh ấy rồi."
"Tôi hiểu mà, công việc quan trọng hơn, tôi có thể chờ cậu ấy."
Mặc dù Nguyễn Miên có chút mất mát nhưng cũng không hề có ý trách Lư Dương. Quân đội kỉ luật nghiêm minh, chấp hành mệnh lệnh là điều cơ bản nhất. Từ nhỏ cậu đã sinh sống ở khu biệt thự Đông Thành, nơi đó có nhiều quân nhân nhất, nên cậu hiểu được điều này.
Lưu Minh Hổ nhìn thấy bộ dạng ngoan hiền của Nguyễn Miên, không khỏi ngẩn người. Gã vốn nghĩ Nguyễn Miên sẽ giận dỗi giống như những Omega khác, phải tốn nước bọt mới có thể dỗ được. Trên đường tới đây, gã đã nghĩ hết những lời cần nói để dỗ dành rồi, không ngờ gã đã chuẩn bị tốt như vậy, nhưng lại không có chỗ thể hiện, Nguyễn Miên tiếp nhận mọi chuyện quá nhanh.
Gã còn nhớ rõ ngày hôm qua khi thiếu tướng nhận được nhiệm vụ đột xuất, cái mặt căng tới nỗi như mặt nước vứt đồ xuống có thể nổi lên. Trước khi xuất phát thiếu tướng còn cố ý gọi gã lại, lệnh cho gã đi đón Nguyễn Miên, còn dặn dò đủ kiểu, lệnh cho gã nhất định phải chăm sóc Nguyễn Miên cho thật tốt, nhất định phải giải thích rõ ràng cho Nguyễn Miên những chuyện đã xảy ra.
Gã đã nghĩ thiếu tướng lo lắng như vậy là bởi vì Nguyễn Miên rất nóng tính, sợ Nguyễn Miên nổi điển, nên mới bắt gã phải trấn an cậu. Nhưng hiện giờ thấy Nguyễn Miên ngoan như vậy, gã không khỏi có chút kinh ngạc.
Gã trợn tròn mắt, bỗng nhiên hiểu ra, Nguyễn Miên ngoan như vậy, hoàn toàn không có chuyện sẽ nổi cáu. Thiếu tướng bắt gã phải giải thích cho rõ ràng, chẳng qua là vì không muốn để Nguyễn Miên buồn.
Lưu Minh Hổ: "...." Gã bỗng cảm thấy hình như mình vừa ăn phải thức ăn cho chó, mà có vẻ như sẽ còn phải ăn dài dài.
_________________________
Tình hình là máy dở chứng, deadline dí...
Mị sẽ cố gắng ra thêm vài chương nữa tuần này nhưng không hứa chắc đâu huhu...
Ráng hoàn bộ này trước khi mị vào học, không là deadline dí không kịp thở luôn....
Cuối tuần mị mua máy mới nè~ Mua Macbook á, mà QT không có app trên Macbook... Không biết là sẽ sống sao nữa... Thấy mọi người bảo cài VirtualBox dùng cũng được nhưng sợ hại máy qué huhu. Có ai dùng Macbook edit không xin ý kiến với ;___;
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...