Lư Cục Cưng Quá Kiêu Ngạo

Edit: Ry

Quân khu thành phố An.

Một binh sĩ mặc quân phục, tay cầm mấy cái túi, vẻ mặt tươi cười bước vào trong quân khu, đi thẳng đến phòng họp cấp cao, hào hứng mở cửa bước vào.

Lư Dương ngồi ở đầu bàn, người tựa vào lưng ghế, một tay chống cằm, ánh mắt rơi xuống một cái đồ trang trí bằng sứ hình con thỏ ở trên bàn. Không biết anh đang suy nghĩ cái gì, đôi mắt hơi rũ xuống trông có phần dịu dàng.

Trong phòng còn mấy người cấp dưới khác của anh, tất cả đều đang cúi đầu xem văn kiện báo cáo trong tay, ai cũng cúi đầu trầm tư. Bầu không khí rất yên tĩnh, mặc dù vẫn chưa bắt đầu họp nhưng cũng không ai lên tiếng.

"Thiếu tướng, anh xem tôi mua gì cho anh này?" Người lính kia đẩy cửa ra, cực kì hào hứng hô lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng.

Tất cả mọi người quay sang nhìn hắn ta, Lư Dương cũng ngẩng đầu lên. Gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh ở dưới ánh mặt trời càng trở nên sắc nét, mấy năm sinh hoạt trong quân doanh đã khiến cho đôi mắt anh trở nên sắc bén hơn, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.

Anh nhìn thấy đồ vật trong tay người binh sĩ kia, không khỏi nhíu mày.

Lý Chiến ngồi ở vị trí bên cạnh Lư Dương, hai năm trước anh ta cũng đi theo bộ đội Thanh Lang đến thành phố An, hiện giờ anh ta chính là phó tướng của quân khu thành phố An, cũng là cấp dưới đắc lực của Lư Dương.

Anh ta thuận theo tầm nhìn của Lư Dương, không khỏi nở nụ cười, hắng giọng nói với người lính kia: "Trần Tiểu Nhị, cậu rảnh rỗi không có việc gì làm nên muốn ăn đập à? Muốn nghỉ thì nghỉ đi, mua nón xanh về cho thiếu tướng làm gì?"

Mặc dù Lý Chiến là Beta, nhưng mấy năm nay cũng lập được không ít chiến công nên đám binh sĩ trong quân doanh đều rất tôn trọng anh ta, cực kì khâm phục dũng khí và khả năng của anh ta.

Trần Tiểu Nhị nhìn cái mũ trong tay mình, vô tội gãi gãi đầu, đau khổ nói: "Tôi thấy cái mũ này rất đẹp nên mua, không để ý tới màu sắc."

Hôm nay là ngày nghỉ của hắn, vất vả lắm mới được ra ngoài quân khu chơi nên muốn mua mấy món quà về cho mọi người. Từ trước tới nay Lư Dương không nhận quà tặng quý giá từ cấp dưới, nên hắn đã phải lựa đi lựa lại, thấy cái mũ này đẹp quá nên quyết định mua về.

Lưu Minh Hổ ngồi cạnh Lý Chiến không nhịn được bật cười. Gã to lớn lại thô kệch, cái đầu cạo húi cua, ngồi ở chỗ đó ngăn một tầng ánh nắng, mức độ tồn tại cực kì cao.


Gã phản bác với Lý Chiến: "Nón xanh thì sao? Đằng nào thì anh cả cũng chưa có vợ, đội nón xanh thì có làm sao. Tôi thấy cái nón này rất đẹp, mắt nhìn của Tiểu Nhị không tệ đâu."

Trần Tiểu Nhị như tìm được tri âm, lập tức tươi cười, được một tấc lại muốn tiến một thước, hắn nói: "Anh cũng thấy đẹp đúng không? Lúc ấy tôi đứng từ xa nhìn đã ưng cái mũ này, thấy nó cực kì hợp với thiếu tướng của chúng ta."

Lư Dương nhướng một bên mày, giơ mắt lên, lạnh nhạt nói: "Ai nói tôi không có vợ?"

Trong phòng lập tức trở nên tĩnh lặng, mọi người như bị đông cứng, ngoại trừ Lý Chiến đã từng gặp Nguyễn Miên thì tất cả mọi người đều sững sờ, đến lúc phản ứng lại thì kinh ngạc mà trợn trừng hai mắt.

Mặc dù Lư Dương là anh em tốt cùng bọn họ vào sinh ra tử, nhưng Lư Dương rất ít khi nhắc đến chuyện trong nhà, bọn họ hoàn toàn không biết Lư Dương đã có vợ.

Không đúng, bọn họ cả ngày ở cái địa phương cứt chim cũng không có, Lư Dương tự nhiên moi được ở đâu ra một cô vợ vậy?

Lưu Minh Hổ đảo mắt, gã suy nghĩ một lát, cho rằng Lư Dương cố tình dọa bọn họ.

Gã khoát tay, nói: "Thiếu tướng, anh đừng hòng lừa được bọn này, mười mấy tuổi anh đã nhập ngũ, sau khi nhập ngũ vẫn luôn ở cùng một chỗ với bọn này, đi đâu mà có vợ? Đến cả tôi bây giờ cũng vẫn chưa có vợ đây này, anh không thể mới mười mấy tuổi đã kết hôn rồi chứ."

Lư Dương rũ mắt, xoay chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay, nhẹ nhàng nói: "Tôi đính hôn năm mười sáu."

Tiếng của anh vừa rơi xuống, mọi người lại kinh ngạc trợn tròn mắt, hai mặt nhìn nhau, miệng há hốc.

Lưu Minh Hổ nuốt một ngụm nước bọt, bắt đầu nói lắp, gã không tin được: "Thiếu tướng, anh có vợ thật à?"

Trần Tiểu Nhị tròn mắt, kinh ngạc nói: "Chúng ta có chị dâu rồi? Thiếu tướng, chị dâu là nam hay nữ vậy? Alpha, Beta hay là Omega? Hai người quen nhau như nào vậy?"

Những người khác cũng nhao nhao hiếu kì, mong đợi nhìn về phía Lư Dương, chờ đợi câu trả lời của anh.

Nhưng Lư Dương lại không nói nhiều, anh chờ Trần Tiểu Nhị hỏi xong thì bình thản nói: "Tiểu Nhị, tôi nhận tấm lòng của cậu, nhưng cái mũ này cậu cứ giữ lấy đi."


"Vâng vâng." Trần Tiểu Nhị vẫn còn hơi sợ hãi, cất cái nón xanh đi, cười một cái: "Thiếu tướng, cái nón xanh này cứ để tôi tự đội, dù sao thì tôi cũng không có vợ, tôi không dám để anh đội nón xanh đâu, lâu lắm rồi anh không về nhà, lỡ chị dâu muốn trèo tường với người khác, để anh đội nón xanh thật thì..."

Lư Dương ngước mắt, ánh mắt nặng nề, hơi híp lại nhìn hắn, cực kì không ổn.

Trần Tiểu Nhị lập tức im bặt, hắn lạnh hết cả sống lưng, vội vàng sửa lại lời nói: "Thiếu tướng, anh đẹp trai như vậy, nhất định là chị dâu vẫn luôn hết lòng với anh! Tình bền hơn vàng! Chắc chắn sẽ không trèo tường đâu."

Cái này thì hắn hoàn toàn không có phóng đại, toàn bộ thành phố An, có ai mà không biết thiếu tướng của bọn họ vừa mạnh mẽ lại vừa đẹp trai, tuổi trẻ tài cao, có không ít Omega lẫn Beta đều ngày đêm mong nhớ anh, ngay cả Alpha mới gặp anh một lần cũng phải rung động. Có điều Lư Dương vẫn luôn hờ hững với những người này, chưa từng nhìn đến bọn họ dù chỉ một lần.

Lư Dương sống thanh tâm quả dục* như vậy, hóa ra là vì hoa thơm đã có chủ?

*sống đời sống thanh tịnh, không dục niệm.

Lư Dương nghe xong lời của Trần Tiểu Nhị, mặc dù không mở miệng, nhưng sắc mặt rõ ràng đã khá hơn trước.

Đám tướng lĩnh trong phòng cũng dần tỉnh lại khỏi sự kinh ngạc, mọi người nhìn nhau, tất cả lập tức ngồi ngay ngắn lại, nhìn Lư Dương mà mồm năm miệng mười thảo luận.

"Mười sáu tuổi đã đính hôn, thiếu tướng, ngài như này là yêu sớm! Nguyên Soái có đồng ý không?"

"Ông nói ngu thế, nếu đã đính hôn rồi thì đương nhiên là Nguyên Soái phải đồng ý rồi, thiếu tướng, chị dâu là thần thánh phương nào thế? Sớm như vậy đã bắt được anh rồi, đúng là một người tài giỏi. Không biết là chừng nào anh mới cho bọn tôi gặp người ta đây, tôi cực kì tò mò về người đã hạ gục được anh nha."

"Xét về mặt thời gian, anh và chị dâu chắc là đã lâu lắm rồi không gặp nhau nhỉ, anh có nhớ người ta không? Chị dâu bây giờ đang ở đâu?"

"Thiếu tướng, hai người có phải là kiểu nhà giàu cưới nhau trong truyền thuyết không, hai người có yêu nhau không? Đã từng gặp nhau chưa? Người kia trông như thế nào?"

...


"Im." Lư Dương bị một đám nhao nhao làm cho đau hết đầu, giở xấp tài liệu trên bàn ra, trầm giọng nói: "Tất cả ngồi xuống chuẩn bị vào họp."

Mặc dù mọi người còn muốn hỏi thêm mấy câu, ai cũng đều cực kì tò mò về vị hôn thê của Lư Dương. Nhưng bộ đội kỉ luật nghiêm minh, thiếu tướng đã nói là bắt đầu họp thì bọn họ đành phải ngậm cái miệng nhiều chuyện lại, bắt đầu chuẩn bị cho cuộc họp.

Lưu Minh Hổ đưa chồng giấy tờ trong tay mình cho Lư Dương, nghiêm mặt nói: "Thiếu tướng, đây là danh sách sinh viên thực tập bên bệnh viện quân khu đưa tới. Bên đó đã điều tra qua, thân phận và bối cảnh của những người này đều không có vấn đề gì."

Thành phố An là cứ điểm quân sự trọng yếu, những người ra vào nơi này đều phải được điều tra rõ ràng, không thể để người của địch trà trộn vào, cũng không được để người đáng nghi bước vào.

Lư Dương là thiếu tướng, tất cả mọi chuyện trong thành phố An đều là do anh quản lý. Anh chính là người đứng đầu ở đây. Hiện giờ, trong tay anh không chỉ có bộ đội Thanh Lang trực thuộc mình, mà còn có toàn bộ các quân đội khác thuộc quyền quản lý của nhà họ Lư ủng hộ, quyền cao chức trọng, nói một không nói hai.

Bệnh viện quân khu thành phố an cũng là một bộ phận thuộc quân đội, liên quan đến sự sống chết của các binh sĩ, nếu như bị gián điệp trà trộn vào thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Thế nên bệnh viện có muốn tuyển người mới cũng phải trải qua tầng tầng chọn lọc, đảm bảo chắc chắn không có vấn đề gì mới đưa lên cho Lư Dương phê duyệt.

Lư Dương nhận lấy tập tài liệu, tùy ý lật mấy tờ lên xem. Thời điểm nhìn thấy một cái tên, ánh mắt anh đột nhiên dừng lại.

Một lát sau, bờ môi anh đột nhiên tràn ra một nụ cười vô cùng dịu dàng, khuôn mặt cũng trở nên mềm mại hơn, như thể đang đón gió xuân ngập tràn.

Mấy người ngồi ở bàn họp thấy được nụ cười trên mặt anh, không khỏi cực kì chấn động.

"Mẹ ơi! Anh cũng cười được như thế á?" Lưu Minh Hổ không nhịn được kêu lên.

Lư Dương cả ngày cứ như que kem biết đi, có đi đến chỗ nào cũng khiến nơi đó lạnh hơn mấy độ.

Hàng ngày bọn họ vẫn lén lút phỉ nhổ Lư Dương làm phí phạm bộ mặt đẹp đẽ của mình. Lúc nào anh cũng trưng ra bộ mặt vô cảm, hoặc không thì là nổi giận dạy dỗ bọn họ, cái mặt cứ thối cả ngày, đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng không ai dám nhìn.

Đây là lần đầu tiên gã thấy Lư Dường cười vui vẻ đến như vậy, không chỉ vui vẻ, mà trong nụ cười ấy còn có chút vui sướng, hưng phấn rồi dịu dàng pha lẫn. Gã cũng không nói rõ được, nhưng nụ cười ấy rất đẹp, cực kì khác với anh lúc bình thường.

Lý Chiến thấy Lư Dương cười, cũng không nhịn được cười theo một tiếng, đặt tài liệu trong tay xuống, ôn hòa hỏi: "Có chuyện gì sao, tự nhiên cười vui vẻ vậy?"

Trần Tiểu Nhị hưng phấn xoa tay: "Thiếu tướng, có phải cấp trên tăng lương cho đội mình không?"

"Quá tầm thường!" Lưu Minh Hổ đẩy Trần Tiểu Nhị, hưng phấn nói: "Tôi đoán là cấp trên muốn khen thưởng chúng ta."


"Đều không phải." Lư Dương cong môi, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên cái tên trên tờ giấy, dịu dàng nói: "Là chị dâu mấy người muốn đến đây."

Mọi người nghe thấy anh nói xong, tất cả lập tức sững sờ, sau đó hoan hô ầm lên, đập bàn rầm rầm.

"Chị dâu muốn đến! Tốt quá rồi!"

"Cuối cùng chúng ta cũng sắp gặp được chị dâu rồi! Anh cả đẹp trai như vậy, chắc chắn chị dâu cũng sẽ rất đẹp!"

"Chị dâu! Đây chính là vợ của thiếu tướng nhà chúng ta! Tôi nói cho các ông biết, sau khi chị dâu đến, ai cũng không được phép bắt nạt, nếu không tôi là người đầu tiên liều mạng với mấy người!"

"Không đến lượt ông ra vẻ! Tụi này bảo vệ chị dâu còn không kịp, ai dám bắt nạt người ta! Hơn nữa, cho dù chị dâu có bị bắt nạt thì cũng không đến lượt ông bảo vệ, thiếu tướng của chúng ta vẫn còn đang ở đây đấy!"

"Thiếu tướng có vợ thật kìa, tôi vẫn còn đang ế đây này, ông trời thật bất công! Thiếu tướng lạnh như băng còn có vợ, tại sao tôi lại không có, rốt cuộc là tôi kém chỗ nào!"

"Ông nói kém chỗ nào, xem mình có bằng một sợi tóc của thiếu tướng không? Tự biết thân biết phận đi, như tôi này, thoải mái tĩnh tâm, phải biết tin tưởng, nhất định sẽ lấy được vợ!"

...

Mỗi người một câu, bầu không khí cực kì vui mừng náo nhiệt, chỉ có Lý Chiến vẫn im lặng. Anh ta hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp trai anh tuấn của Lư Dương, có chút hoảng hốt, thấp giọng hỏi: "Nguyễn Miên muốn đến đây?"

Lư Dương nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, nừa ngày cũng không dời được ánh mắt khỏi tờ đơn của bệnh viện. Anh nhìn hàng chữ nhỏ ở trên tờ đơn, ánh mắt càng thêm dịu dàng.

Bác sĩ tập sự của bệnh viện quân khu thành phố An: Nguyễn Miên, 21 tuổi, giới tính nam, Omega, nguyên hình là thỏ tai cụp.

Lý do xin thực tập: Là người nhà của thiếu tướng quân đội, muốn đoàn tụ với vị hôn phu.

____________________________

Vẫn chưa thoát khỏi cơn bão mang tên deadline...

Sao tự nhiên công ty lắm việc thế nhỉ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui