Edit: Ry
Lúc Nguyễn Miên đi đến quân khu, cậu nghe theo lời của Lư Dương, đứng ở ven đường nhỏ chờ Vương Đại Lực. Lư Dương nói là Vương Đại Lực có cách đưa cậu vào trong quân khu.
Trong điện thoại Lư Dương không có nói tỉ mỉ cách của Vương Đại Lực là gì, chỉ bảo cậu an tâm chờ ở ven đường là được.
Nguyễn Miên đặt ba lô xuống đất, khẽ thở ra một hơi, cậu mang theo không ít thứ, đi đường lâu đã khiến cho cánh tay đều rã rời đau nhức. Thấy thỉnh thoảng trên đường sẽ có người đi ngang qua nên cậu chột dạ trốn ra đằng sau một gốc cây, ngoan ngoãn chờ người.
Một lát sau, cậu nghe được tiếng xe chạy, ló đầu từ sau thân cây nhìn ra, một chiếc xe tải nhỏ dừng lại ở ven đường. Vương Đại Lực bước xuống xe, đứng ở ven đường nhìn xung quanh, hẳn là đang tìm cậu.
Nguyễn Miên chờ đến khi xung quanh không còn bóng người, xách ba lô lên, hưng phấn vẫy tay với Vương Đại Lực: "Đại Lực! Bên này!"
Vương Đại Lực quay đầu, thấy trên người cậu xách túi lớn túi nhỏ, không nhịn được muốn chửi bậy hai câu, nhưng nhìn đến khuôn mặt nhem nhuốc bụi đường và nụ cười tươi rói của Nguyễn Miên, đành phải nuốt lời định nói xuống.
Thỏ nhỏ một đường bụi bặm mệt mỏi chạy tới đây, cậu ta không nên dập tắt sự hăng hái của thỏ nhỏ.
Cậu ta đi qua nhận lấy đống ba lô, có chút ghét bỏ cầm trong tay, thỏ nhỏ mà lấy thêm chút đồ nữa có khi sẽ đè chết bản thân luôn mất.
"Cậu định đưa tôi vào kiểu gì vậy?" Nguyễn Miên nhìn Vương Đại Lực, giọng nói có chút sốt ruột, càng đến gần nơi này, cậu càng nóng lòng, muốn mau chóng gặp Lư Dương.
"Hiện giờ cậu ấy đang phải huấn luyện, không có cách chuồn ra ngoài." Vương Đại Lực ném ba lô vào trong xe, chép miệng quay đầu nhìn cái buồng sau của chiếc: "Dùng cái này đưa cậu vào."
Nguyễn Miên thuận theo cậu ta nhìn sang, buồng sau của chiếc xe chưa đầy đồ ăn, có rau quả cũng có các loại thịt, số lượng rất lớn, hẳn là mua cho quân doanh.
Nguyễn Miên nhìn đống đồ ăn, không khỏi ngẩn người, hơi ngạc nhiên hỏi: "Cậu ra ngoài mua thức ăn?"
"Ừ." Vương Đại Lực mở cửa xe, để cho Nguyễn Miên ngồi vào.
Nguyễn Miên leo lên chỗ ngồi bên ghế phụ, vẫn ngạc nhiên: "Sao quân đội lại để cậu ra ngoài mua thức ăn vậy? Lư Dương phải bận rộn tập luyện, cậu không cần phải tập luyện sao?"
Vương Đại Lực nghe thế thì nhẹ nhàng vuốt tóc, thản nhiên nói: "Bây giờ tôi làm ở nhà bếp."
Nguyễn Miên im lặng mất mấy giây, cố gắng tiêu hóa tin tức này: "Cậu nói muốn đến quân đội tập huấn cùng với Lư Dương, hóa ra là vào nhà bếp làm?"
"..." Vương Đại Lực khẽ ho một tiếng, giải thích: "Sau khi tôi tới quân đội, bởi vì tôi cũng là người thuần chủng nên đội trưởng Tống phân tôi đến một nhánh của đội ngũ cao cấp nhất, cũng chính là cái nhánh mà Lư Dương đang ở."
"Vậy thì tốt quá rồi?" Nguyễn Miên hơi hâm mộ, được phân vào cùng một nhánh trong đội với Lư Dương, thật may mắn nha. Vương Đại Lực luôn muốn theo đuổi Lư Dương, chẳng phải được phân vào đó sẽ rất vui vẻ mà ở lại sao.
Vương Đại Lực ngửa đầu nhìn trời, khóe mắt rưng rưng, im lặng một lát rồi mới nói: "Ông có thể tưởng tượng được cảnh thân là một con gà trống, đồng đội xung quanh ông đều có nguyên hình là sói, rắn, hổ, báo... đủ loại thú dữ, sẽ có cảm giác gì không?"
Nguyễn Miên suy nghĩ, cậu vốn là một con thỏ nhỏ, nếu như mỗi ngày đều ở chung với mấy người kia như Vương Đại Lực nói, chắc chắn cậu sẽ run rẩy, cả ngày trốn trong ngực Lư Dương không dám đi ra ngoài.
Vương Đại Lực là một con gà trống, hẳn cũng không khá hơn cậu.
Phần lớn Alpha và Omega thuần chủng đều rất xuất sắc, có nguyên hình dũng mãnh, người giống như bọn họ có nguyên hình là thỏ, gà trống hoàn toàn không có sức tấn công, ngoại trừ việc lớn lên dễ nhìn, khả năng học tập ưu tú thì thật sự là kém rất xa so với các loại thú dữ kia. Đôi khi nguyên hình của bọn họ hoàn toàn không giúp ích được gì, ngược lại bản tính của động vật còn ảnh hưởng đến họ, Nguyễn Miên thật sự rất thấu hiểu cảm giác của Vương Đại Lực.
Cậu không khỏi vỗ vai Vương Đại Lực, trầm giọng khẽ than: "Khổ thân cậu."
Vương Đại Lực nghĩ tới mấy ngày vừa rồi mà chua xót, không nhịn được chấm nước mắt nơi khóe mi: "Thật ra cũng may, từ lúc tôi vào trong nhà bếp làm thì không cần phải ở chung một chỗ với bọn họ nữa, cuối cùng cũng có thể vui sướng hít thở, thoải mái hơn nhiều."
Nguyễn Miên gật đầu, lần này Vương Đại Lực tới quân doanh, cũng coi như trưởng thành thêm không ít. Cậu nhìn dống đồ ăn ở buồng sau, hỏi: "Lát nữa cậu muốn tôi trốn trong đống thức ăn này để trà trộn vào trong quân khu à?"
"Không, bộ đội kiểm tra rất nghiêm, dù cậu có trốn ở bên trong cũng sẽ bị phát hiện." Vương Đại Lực lắc đầu, bỗng nhiên khoe hàm răng trắng noãn, cười một tiếng đáng sợ, nhe răng nói với Nguyễn Miên: "Tôi ra ngoài mua thức ăn, thỏ nhỏ không phải cũng tính là đồ ăn sao?"
Gà trống nhe răng ra, thật sự không có tính uy hiếp, nhưng Nguyễn Miên vì muốn phối hợp với cậu ta, vẫn phải cố gắng giả vờ mình đang rất sợ hãi.
Vương Đại Lực không biết lấy được một cái lồng sắt từ đâu ra, mở cửa lồng ra, nhẹ nhàng vỗ lên: "Thỏ nhỏ, mau vào đi, trưa nay binh sĩ muốn ăn thịt thỏ."
...
Hai mươi phút sau, Vương Đại Lực xách trong tay một lồng thỏ, đủng đỉnh mang theo Nguyễn Miên từ cửa sau của quân khu, theo đường vận chuyển đồ dự trữ mà đi vào.
Lúc đi qua khu kiểm tra, Nguyễn Miên chen chúc với một bầy thỏ ở trong lồng, lén lút dịch chân, căng thẳng ôm lấy cái tai thỏ.
Cũng may là binh sĩ canh phòng chỉ nhìn thoáng qua liền thả Vương Đại Lực đi qua. Vương Đại Lực là con trai của sĩ quan quân danh, cho nên lính canh cũng không kiểm tra nghiêm ngặt, dù sao thì gia đình cậu ta cũng là gia đình quân nhân, chắc chắn sẽ không làm ra mấy chuyện bán nước. Hơn nữa, cũng bởi vì nơi này không phải quân doanh chính, cho nên phòng thủ cũng không quá gắt gao.
Vương Đại Lực dễ dàng mang theo Nguyễn Miên đi vào trong quân khu, đặt cái lồng vào trong bếp của quân khu, cậu ta cầm chìa khóa lồng, muốn thả Nguyễn Miên ra.
Cậu ta vén miếng vải che lồng lên, lập tức thấy một đống thỏ giống hệt nhau ở trong, động tác đột nhiên khựng lại, ngu người nhìn.
Cậu ta dựa theo mô tả của Lư Dương, mua sẵn mười mấy con thỏ tai cụp giống Nguyễn Miên, hiện giờ Nguyễn Miên chen chúc với bọn chúng trong lồng, cậu ta lại không thể phân biệt được con nào mới là Nguyễn Miên.
"... Bạn học Nguyễn Miên ới?" Cậu ta nhìn từng con thỏ trong lồng, thử gọi một tiếng.
Mười mấy con thỏ nhỏ nghe được tiếng của cậu ta, lập tức nhìn sau, đôi mắt đen nhánh, mắt con này còn sáng hơn con kia.
"..." Vương Đại Lực suy nghĩ, đành phải đổi cách khác: "Ông nhấc tay lên... À nhầm, ông nhấc chân thỏ lên được không."
Vương Đại Lực giơ tay lên làm mẫu, mấy con thỏ lại tưởng là cậu ta muốn cho ăn, tất cả đều hưng phấn đứng lên, giơ lên hai cái chân trước nho nhỏ, đạp đạp trong không trung, vội vàng mong chờ được cho ăn.
Vương Đại Lực buồn bực gãi đầu, thật sự không phân biệt được con nào mới là Nguyễn Miên.
Cậu ta muốn thả Nguyễn Miên ra để cho Nguyễn Miên biến lại về dạng người.
Nếu như cậu ta thả một lúc cả mười mấy con ra, căn bản là cậu ta không có bắt lại được hết, đến lúc đó, mấy con thỏ chạy khắp nơi sẽ khiến cho các trưởng quan chú ý. Nhưng nếu thử lấy từng con ra kiểm tra, thì cậu ta lại không nhớ được con nào với con nào, có khi chỉ lấy ra lấy vào cùng một con.
Nguyễn Miên cố gắng vươn người lên, nhắc nhở Vương Đại Lực mình đang ở đâu. Nhưng mấy con thỏ xung quanh cậu chen lấn quá mạnh, con này to hơn con kia, cậu thử đứng lên mấy lần đều bị đám thỏ chen cho ngã xuống. Cậu nôn nóng đến mức hai cái tai đều rũ hết xuống.
Không gian bên trong lồng quá nhỏ, mà đám thỏ lại quá nhiều, cậu có thể đứng vững được trong lồng đã là không tệ rồi, thật sự không thể làm ra quá nhiều động tác.
Vương Đại Lực ảo não bản thân suy nghĩ không chu toàn, ngẫm nghĩ một lúc, áy náy nói: "Ông kiên nhẫn một chút, tôi đi gọi Lư Dương tới, xem cậu ấy có thể nhận ra ông không, nếu như không nhận ra thì lại tìm cách khác."
Cậu ta nói xong, tranh thủ không có ai ở phòng bếp, lập tức chạy đi tìm Lư Dương. Hiện giờ Lư Dương đang ở trên sân tập rèn luyện, không biết có thể tìm được cơ hội chạy ra ngoài hay không.
Nguyễn Miên vừa định đứng lên, lập tức đã bị con thỏ bên cạnh dùng mông ủn cho ngã ngồi xuống mặt đất, cậu hoa mắt lủi vào trong góc lồng né tránh, trơ mắt nhìn Vương Đại Lực đi mất.
Trong phòng bếp rất yên tĩnh, mấy con thỏ bên cạnh cứ luôn chen tới chen lui, cậu chỉ đành nép vào góc lồng, dùng cái tai thỏ cố gắng che giấu bản thân.
Chờ đến lúc Lư Dương vội vàng chạy tới nơi, Nguyễn Miên lại bị một con thỏ đẩy ngã xuống đất, cậu vất vả lắm mới bò ra khỏi cái chân thỏ đang giẫm lên người mình, lông toàn thân bị làm cho rối bời.
Cậu ngơ ngác ngồi dưới đất, khẽ thở hồng hộc, hai cái tai rũ xuống cụp vào người, lộ ra một sự tủi thân không thể nói thành lời.
Lư Dương nhanh chóng bước vào trong phòng, chỉ liếc qua đã vội vã mở lồng thỏ ra, lập tức ôm Nguyễn Miên ra khỏi đám thỏ nhung nhúc, ôm vào trong ngực, đau lòng vuốt lông thỏ cho cậu.
Vương Đại Lực ở bên cạnh thấy choáng váng, hết nhìn Lư Dương rồi lại nhìn con thỏ trong ngực anh, hơi giật mình hỏi: "Sau nhanh như vậy cậu đã nhận ra cậu ta rồi? Cậu chắc chắn đây là Nguyễn Miên chứ?"
Cậu ta nghi ngờ nhìn con thỏ trong ngực Lư Dương, theo cậu ta thấy thì con thỏ này cũng không khác mấy con thỏ trong lồng là bao, chẳng qua là con này trông đẹp hơn mấy con kia một chút thôi.
Ở trong một bầy thỏ như vậy, đừng nói là tìm điểm khác biệt, muốn nhìn kĩ con nào ra con nấy còn khó khăn, sao Lư Dương chỉ cần liếc mắt một cái đã tìm thấy Nguyễn Miên rồi? Cậu ta không thể tin nổi.
Lư Dương nhẹ nhàng an ủi thỏ tai cụp bị dọa sợ trong lồng ngực, vuốt đều từng sợi lông của thỏ nhỏ, đau lòng gãi gãi cằm cậu, nghe được câu hỏi của Vương Đại Lực, không nhịn được ngẩng đầu, có chút tức giận nói: "Đây là thỏ con của tôi, sao tôi có thể nhận nhầm được? Cho dù cậu ấy chỉ lộ ra một sợi lông thỏ tôi cũng có thể nhận ra được."
Vương Đại Lực nhếch miệng, cảm thấy lời nói của Lư Dương có hơi khoa trương, nhưng cậu ta đã chứng kiến một màn vừa rồi, đúng là Lư Dương vừa nhìn đã nhận ra, dựa vào động tác dứt khoát của anh, dường như ngay cả nghi ngờ cũng không có, lập tức chắc chắn đây chính là Nguyễn Miên.
Nguyễn Miên ỉu xìu xiu cọ tai thỏ vào lồng ngực Lư Dương, lẳng lặng dựa vào trong chốc lát mới cảm nhận được mình đã thật sự đến đây, cậu không nhịn được thở ra một hơi, không hiểu sao trong lòng lại có chút chua xót như thể vạn dặm tìm chồng.
Vương Đại Lực thấy thỏ nhỏ vừa co quắp cơ thể mềm mại bé xíu, vừa đau buồn thở dài, không hiểu sao lại cảm thấy rất thú vị, không nhịn được muốn đưa tay gãi thử.
Vương Đại Lực vừa nghĩ, không kịp đắn đo, tay đã giơ lên.
Lúc đầu Nguyễn Miên còn đang ủ rũ cúi đầu, nhìn thấy tay cậu ta, yên lặng rụt đầu lùi về sau, tròn căng đôi mắt nhìn cậu ta.
Lư Dương nhíu mày, nhanh chóng xoay người, né tránh cái tay của Vương Đại Lực, sắc mặt rất khó coi nhìn Vương Đại Lực, khẽ nghiến răng: "Không muốn lông gà nữa hả?"
Vương Đại Lực thức thời lập tức thu tay về, dùng sức lắc đầu: "Muốn! Mỗi một cọng lông đều muốn!"
Có chết cũng phải bảo vệ được lông gà và tóc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...