CHÁP 59
Ôm Chầm Lấy !
Gương mặt Phong trở nên kinh ngạc, đôi mắt trừng trửng ra
“ Không lẽ không lẽ là con mình .”
Cứ như người mất hồn đi .
Vài phút sau
“ Không phải, không thể nào ”
Từ nói tự phủ nhận luôn, sau đó lại với tay chụp cây viếc khác trên bàn
Ghi ghi chép chép một hồi, đột nhiên hắn ngừng lại tiếp tục mớ suy nghĩ vụng về đó.
“ Hơi i Lưu Nhã Nghi Lưu Nhã Nghi ” – Thở thật mạnh, đầu nhưng nhứt lên. Công việc trứơc mắt mà cứ ngỡ như tòan là hình nó vậy.
Hắn không tập trung được, mệt mỏi, chán chường. Tại sao lại có người con gái khíên hắn rơi vào tình trạng dở khóc dở cười này chứ .thật không thể hiểu nỗi mà.
Gương mặt nhăn tít đi khi nhắc đến tên của người con gái đó, đầu hắn như muốn vỡ tung ra vậy, rút cuộc thì hắn đang rớt vào tình cảnh nào đây, ai có thể cho hắn biết .
Lúc này đây, tâm trí Phong trở nên một cách rất mơ hồ, không xác định đựơc gì cả. Phút chốc, đầu lại đau buốt lên
Nằm cạnh con, mà gương mặt Nghi không ngừng rơi nước mắt .khẽ đưa tay lên lao lấy những vệt ẩm ướt đó, con tim tan nát đi khi nghe Phong lạnh lùng .đến tàn nhẫn.
Sao có thể nói với nó bằng những lời lẽ ấy, đúng thật nó đã sai khi lừa dối hắn.
Nhưng nó không đáng để nhận những lời sỉ nhục như vậy. Càng yêu Phong bao nhiêu con tim Nghi càng tổn thương, nứt nẻ bấy nhiêu.
Vuốt mườn mượn lên mái tóc , đôi mắt cứ dán chặt vào gương mặt đã thiếp ngủ đi của Nhất Long .
Chợt nứơc mắt lại rơi ra từ khóe mi nó -
“ Nhất Long
Mẹ xin lỗi con, Hôm nay mẹ có chút oán hận con.
Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên nghĩ như vậy .con đừng buồn mẹ ”
CHợt
“ Ừm ưm ưhm .”
Nhất Long cựa quậy ngừơi xoay mặt vào trong lòng ngực nó, bàn tay nhỏ nhắn cũng đưa qua ôm mẹ .
Siết con vào lòng, nó cứ khóc đi, đôi tay ôm lấy, kéo Nhất Long sát gần mình hơn
Cứ thế mà vòng tay vẫn giữ chặt, nứơc mắt vẫn cứ rơi. Thật sự không biết, đêm nay nó có ngủ đựơc không nữa.
Trong màn đêm thấp thóang nghe tiếng nức nỡ nho nhỏ hiện lên.
Những lời nói đó không khác gì những nhát dao gâm sâu vào con tim Nghi, điều đáng quý nhất, điều mà không có bất cứ thứ nào có thể đánh đổi đựơc. Nhất Long, đứa con bé bỏng, giọt máu mà Phong đã cho nó, nhưng nay, “ Sao anh lại nhẫn tâm như thế, sao lại đối xử với em sao lại khiến em đau .đau đến không thở đựơc .đau đến em chỉ muốn chết đi đến chết đấy. anh có biết không ”
Chìm trong giấc ngủ mà khóe mắt Phong, chính hắn cũng không ngờ không ngờ rằng mình đang khóc. Lòng như bị lữa thiêu, lại mùi hương, hình ảnh nó dồp dập về.
Không tài nào ngủ đựơc.
Cứ thế, cơn đau vây lấy hai con người này, sự ngăn cách bởi những lời lẽ thật trờ trêu, nhưng hiểu lầm không đáng có.
Tại khu trọ .
“ Hừm .hứm hum hừm ”
Miệng không ngừng tạo ra nhưng giai điêu êm thật êm, tay vỗ nhẹ lên người Chấn Vũ, Phương đang ru con chìm sâu vào giấc mộng đẹp.
Tuấn ngồi như bức tượng, dán hai con mắt vào nhỏ và con, chợt thấy cảnh này, lòng Tuấn như có một cảm giác gì đó rất khó diễn tả.
Âm ấm, hạnh phúc, và cảm động nữa.
Chợt Tuấn thấy mình là người đàn ông hạnh phút nhất trên thế gian này ( Ặc,,,!)
Khi Chấn Vũ đã chìm sâu vào giấc ngủ, Nhỏ mới để ý trong góc nhà kia còn một nhân vật đang nui núp -
“ Nè, anh mau mà đi kiếm chỗ khác ngủ đi, trong đây không có phần của anh đâu”
Ôi ! Nghe mà sầu thúi ruột, sao nhỏ lại nhẫn tâm thế, đuổi chồng ra khi đêm nay trở lạnh thế này.
Dứt câu, Phương không them dòm Tuấn nữa, mà kéo tủ ra, lôi h8ản trên tay mình chiếc mềm để ngủ.
Vừa mới buôn chiếc mền xúông, CHợt Phươn giật thót người lên vì Tuấn đang ôm mình, Khẽ châu mày lại .-
“ Gì vậy, tránh ra coi, anh không nghe uhm .m ”
Chưa nói hết câu thì bàn tay tên này đã dơ nên kéo guơng mặt nhỏ lại về phía mình, trao nụ hôn đắm đuối, bàn tay khác lại vòng vô cái eo mỏng manh, ôm, ép sát vào thân mình.
Đôi môi không ngừng cuốn lấy, trao Phương nụ hôn thật nồng, càng lúc bàn tay Tuấn càng ôm sát vùng eo nhỏ hơn.
Dần dần dời xuống cổ, tay cũng kéo sợi dây áo ra, là cho bờ vai mỏng manh ấy lồ lộ, đê mê vời từng động tác cử chỉ của tên này.
Nhưng không đựơc, Chấn Vũ .
Lập tức, nhỏ gồng người đẩy Tuấn ra -
“ Đừng anh, không được .ngừng lại ngừng lại đi .”
Chẳng để ý lời nhỏ làm chi, Tuấn cứ thế mà tiếng làm âu yếm nhỏ một lúc nhiều hơn.
CHợt, tên này ngừng tay, nhưng vừa 1úc ấy, lại ngồi thụp xúông, lưng dựa tường, tay kéo nhỏ theo,
Khiến Phương mất đà, ngã thẳng vào lòng ngực Tuấn, đôi má ửng hồng .
“ Anh điên lên vì phải xa em suốt 4 năm đấy anh nhớ em đến đánh mất cả chính mình, anh mệt mỏi khi mỗi khi quay lại căn phòng đó nơi mà em không còn nữa anh đã điên thật sự đấy Phương .”
Đôi mắt nhỏ chợt long lanh khi nghe Tuấn nói thế, tựa người vào thân tên này, áp sát cơ thể mình hơn chỉ nghe rẽ tiếng nói rất rất nhỏ .-
“ Em xin lỗi ”
Vòng đôi tay lại, ôm lấy người Phương, tay đưa lên vuốt mái tóc mềm mại đó, rồi nhẹ nhàng khẽ trao nụ hôn lên.
Cả hai cứ như thế mà giữ yên, Nhỏ trông như đang nằm trên sô fa vậy. Ừhm nhìn Tuấn như cái ghế di động ấy .
Ngở tên này đã ngừng lại.
Bất giác, nhỏ giật điến lên khi Tuấn đè xuống, để Phương nằm trên tấm nệm lúc nãy vừa buôn xuống, sau đó lại hôn ngấu nghiềng đi.
Cố sức đẩy người tên này ra, Chấn Vũ mà tỉnh giấc chắc nhỏ chết mất,
“ Anh làm con dậy đấy đừng mà ngừng lại đi .”
Khẽ thì thầm vào tai Phương .-
“ Anh sẽ nhẹ nhàng, ngoan nào ”
Trời ! chỉ có một câu nói đơn giản thế thôi mà ten này lại nhào vô làm việc tiếp
Sức Phương tất nhiên làm sao chống lại đựơc sức trâu như Tuấn, kháng cự một hồi, nhỏ cũng đuối đi, gương mặt càng lúc càng đỏ, cơ thể nóng hừng hực lên.
Nhẹ nhàng lòn tay vào lớp áo ngủ ai dây ấy, không giống như xưa nữa, chỉ đơn giản là bộ đồ ngủ hai dây, nhưng chẳng hiểu sao, càng thế, trông nhỏ càng quyến rũ hơn.
Lứơt nhẹ theo làn da mịm màng đó, lưỡi không ngừng trao lấy, đây đẩy, rồi ấn vào lưỡi Phương, thấp thóang, Tuấn đột nhiên đưa tay chà sát vào trong chíêc áo ngực của nhỏ, xoa lấy vùng ngực đầy đặng kia.
Môi cũng di chuyển theo, hôn khắp vùng ngực đó, rồi định hình ngay đỉnh
Điên lên, não muốn vỡ ra được., dùng cả hai tay, nhỏ cố ấn vào miệng mình để không một tiếng nói nào thốc ra .Hơi thở trở nên một cách nặng nhọc.
Thuộc dạng quá lộ liễu, nhưng may thay, Tuấn đã kéo mền chum lên cả người mình và Phương, rồi mới thi hành nhiệm vụ.
Tay đẩy mườn mượn lớp áo Phương lên, khiến cả cơ thể quyến rũ ấy ập vào khuôn mặt Tuấn, mất kiểm sóat đi, tên này làm cho nhỏ quằn quại, co lên cục xuống khi cứ liên tục ve vuốt khắp người Phương.
“ Ưnm .ưm .”
Đôi mắt nhỏ mở to lên, như kinh hòang vậy, vì bất ngờ, dưới lớp mềm ấy, Tuấn thọc tay vào chiếc quần của Phương rồi lướt dọc thẳng vô trong chiếc quần nhỏ Chạm vào chỗ nhạy cảm.
Tay không ngừng chà sát lên vùng đó, khiến Phương rùn người đến ứa cả nứơc mắt ra, tay càng đè chặt miệng mình hơn, vì nếu nhỏ thả lỏng, chắc chắn tiếng rên sẽ vang lên mất.
Cơ thể tên này, lui dần xuống theo,, khi đã kéo chiếc quần qua gần đến đầu gối Phương, tay dang rộng đôi chân nhỏ gụp người vào bên trong cuối sát vào vùng đó và ( tự hiểu ! >” Bàng hòang bởi động tác của Tuấn, Phương nín thở, một tay đưa ra tấm mệm bấu thật chặt lại. Gương mặt đõ tía lên, trán vã đầy ra những giọt mồ hôi, rơi dọc theo hai bên làm ớ tóc mềm mại chốc ẩm đi.
Một lúc sao, Tuấn quay trở lại với nhỏ, hôn thật khẽ vào vai Phương rồi lần lần lên cổ nhẹ nhàng qua má đến đôi môi mộng đào kia.
Khuông mặt tên àny cững ướt đi, cơ thể ngày một nóng, nóng đến muốn tắc thở đi đựơc.
Vậy mà còn phải chùm thêm cái mềm lên nữa.
Chắc die quá.
Vị ngọt của đôi môi Tuấn khiến Phương chết ngất đi, hàng mi dài khẽ nhắm khẽ mở, thôi mệt nói trắng cai là đang phê .
Ấy thế, để tên này bắt gặp vẻ mặt đó, máu hăng càng sôi lên càng mãnh lịêt hơn nữa.
Bất chợt, Tuấn dời tay, dang rộng chân nhỏ, đâm sâu vào, làm cho Phương giật thót người lên, chịu không nổi nữa tiếng rên vung ra thì .
Nhanh như chớp, tên àny lại hạ người xuống, quấn vào môi nhỏ, làm nhỏ muốn rên cũng không đựơc, hai tay bấu chặc vào tấm lưng trần rộng của người con trai đang ra sức khếin nhỏ qiên đảo đi.
Nhịp nhàn ra rồi vào dạo đầu Tuấn còn chầm chậm.Nhưng lúc sau , tốc độ thay đổi rõ hẳn
Người Phương như đã bị chit điện gây mê đi, run cũng có mà liệt càng nhiều hơn.
Bộ tình chôn sống nhỏ hay sao, làm gì mà dữ dội quá vậy.
Thấy gương mặt Phương nhăn tít lại, Tuấn hôn nhẹ lên trán , rồi thì thầm vào tai .-
“ Anh yêu em yêu em yêu rất nhiều ”
Chẳng thể làm gì đựơc, tới nước này chỉ còn cách hòa vào người Tuấn thôi, vì biết để dừng tên này lại là không thể. Nhỏ chỉ biết ôm chặt lấy Tuấn.
Hôn đáp lại .đáp lại tình yêu tình yêu sâu đậm ấy .!
Ba tiếng sau ( Sax x )
“ Anh có chuyện cần nói với em ”
Gương mặt nong nóng, mái tóc cũng bất dần độ ẩm đi, nằm lên bờ ngực vạm vỡ ấy, Phương khẽ nói nhỏ lên .( Vì mất hết sức lực ròi, ), vâng, cả nói cả nói chuyện giờ đây cũng trở thành một vấn đề khó với nhỏ -
“ Hủm mm ”
Vuốt mườn muợn lên làn da, phía bờ vai mỏng manh của nhỏ Một tay gối sau đầu -
“ Anh đã gặp anh Long rồi, cũng đã nói đã tìm đựơc em ”
CHợt tim Phương như ngừng đập khi nghe Tuấn nói thế. Lòng nhỏ nhói đau lên, Phải, với tình trạng lúc này, thật sự nhỏ không đủ tự tin đề đối diện với Long, và đồng thời cũng không cách nào tìm anh được
Đầu óc Phương rối tung khi nghe thấy từ Long đó
Thấy nhỏ im lặng .tên này cũng không nói gì, để một kh6og giant ậht yên tịnh cho Phương suy nghĩ
Lát sau, Tuấn mới lên tiếng -
“ Anh biết em đang nghĩ gì, nhưng đừng trốn chạy nữa, Long rất lo cho em đấy, dù xảy ra chuyện gì, anh vẫn sẽ bên cạnh em nên hãy mạnh mẽ. “
Ngưng một lúc .
“ Anh nghĩ, em nên gọi cho anh Long, tuy anh nói đã tìm ra em, nhưng ít ra hãy để Long đựơc nghe giọng nói em, như thế có lẽ, anh ấy sẽ thấy an tâm hơn ”
Vẫn khÔng nói lời nào, nhỏ vẫn im thinh thíhc như thế, .khóe mắt chợt đỏ đi, lăng dài giọt nước mặt, khiến cho Tuấn phút chốc cảm nhận đựơc cái ứơt trên ngực mình, Ôm chặt nhỏ vào hơn, bàn tay siết vào bờ vai nhỏ nhắn ấy nói thật dịu dàng -
“ Ngốc này đừng khóc chứ .Long sẽ chặc anh làm hai khúc nếu biết anh làm em khóc đấy ”
Nhớ đến người anh mà lòng Phương nhói lại. Một đứa em không ra gì, một đứa em nhẫn tâm bỏ đi mà không cho anh biết một đứa em vô tâm đếm không màn tới suy nghĩ cho anh Nhỏ đã khiến anh đau rất nhiều.
Nhỏ thật hư quá.
Đang mãi ló suy nghĩ với những điều đó, chợt nghe Tuấn nói vậy, nhỏ không hiểu sao nhịn không đựoc, cười phì ra, dùi dụi cái đầu mình vào ngực Tuấn. Trông cứ như chú thỏ con ấy, yêu không hết đựơc.
Hít một hơi với chính mình, thật ra bấy lâu nay, đôi lúc nhỏ lại cầm chiếc điện thọai lên, tay cứ lửỡng lực, không bít có nên bấm số gọi cho nó không.
Nghi một lúc sao, cuối cùng Phương quyết định không liên lạc, vì biết nếu Nghi biết đựơc, chắc chắn sẽ lôi bằng đựơc nhỏ về, nếu như thế nhỏ sẽ phải đối mặt với Tuấn.
Nay trở về, vì nghĩ mình đã thật ích kỷ , chỉ vì bản thân mà bỏ rơi người bạn thân , nên nhỏ không tài nào dám mở miệng hay tìm đến nó.
Giờ đây, không hiểu sao, Phương cảm thấy cuộc đời nhỏ sẽ trở nên không còn ý nghĩa nếu không tìm lại đựơc những điều, những thứ mình đã vô tình làm rơi.
Dứt ý nghĩ, nhỏ ngước đầu lên -
“ Anh , giờ đây Nghi và Phong sau rồi ”
Bất giác Tuấn cứng họng đi, không biết phải nói sau nữa. Khi nhỏ bỏ đi, cũng vào những ngày đó, mọi chuyện tệ hại nhất đã xảy ra cho thằng bạn thân của Tuấn, rồi mang cả đau thương dến cho Nghi nữa
Đơi mãi mà không thấy tâm hơi từ miệng tên này, dù thân không còn sức nữa, nhỏ vẫn rang chóng tay ngưỡng người dậy, để nhìn thẳng vào mắt Tuấn như muốn nghe câu trả lời.
Vài phút sau, Tuấn nghĩ, có lẽ giấu được lúc này cũng không thể che đến suốt đời đựơc.
Không lảng đi ánh mắt Phương, nhìn thật sâu vài hít một hơi để chuẩn bị tình thần Tuấn dần cũng kể ra tất cả
Vô hồn mất đi, đôi mắt Phương rơi đầy ra nứơc mắt, người run bần bật, mặt mài tím đỏ nhăn đến đau khổ chết đựơc
Bỗng
Quên mất đi mình không còn sức nữa, Tuấn cũng giật mình khi Phương bất ngờ nồgi thẳng dậy, với tay lấy bộ quần áo vương vãi trên nền, mặt vào với tốc độ chóng mặt đi, sau đó phóng ào ra khỏi căn phòng, không đầy 3 Phút.
Tóc tai dựng đứng lên khi nhỏ không khác gì ngọn gió, hòang hồn thì bóng Phương đã mất luôn rồi
Ngồi chồm dậy, định đuổi theo, bất chợt quay lại
Chân muốn bứơc đi, mà như bị ai nắm chặc lại tuy rất lo cho Phương, nhưng Tuấn thừa biết nhỏ sẽ đến nới nào, giờ thì chỉ còn cách gọi nhỏ thôi
Khẽ nhặt lấy chíêc Phone
Píp píp píp .píp pípi
Tút .út tút, tút
[ Số máy quý khách hiện không liên lạc đựợc ]
Điên mất, giờ đã là Hai giờ đêm rồi lòng tên này như lửa thiêu đốt đi, nhưng lại không thể bỏ mặc con một mình.
Đang muốn mổi khùng lên
Tít tít,
Vội nhấn
[ Đừng lo cho em ]
Trời chỉ có vậy thôi sao .! Nhỏ nhắn tin gì ngắn dữ vậy, thế nhưng đọc đựơc tin nhắn ấy, Tấun cũng nẹh lòng đi, ngủ ư ?
Giờ này còn ngủ gì nữa khi vợ chạy đâu biệt tích trong đêm thế này, chỉ còn cách ngồi thức tới sáng thôi.
Thấm thóat xoay qua thấy con ngủ, gương mặt thiên thần khẽ làm Tuấn mỉm cười đi, rồi vuốt lên gò má tròn tròn đó.
Nhìn con .-
“ Rồi mẹ sẽ về thôi .con trai pa hãy ngủ ngoan .”
Thế là Tuấn cứ ngồi như thế, chờ Phương và canh luôn cả giấc ngủ cho Chấn Vũ.
KÍNH KONG KÍNH KONG KÍNG KONG
Phương nhấn như chưa từng đựơc nhấn chuôn, người rã đầy mồ hôi di, vì giữa đêm thế này làm gì còn xe, nhỏ chạy muốn thục mạng luôn vậy.
Nghi đang nằm bên cạnh Nhất Long, thật ra nó vẫn chưa ngủ, tuy mắt nhắm nhưng chẳng tài nào có thể chìm vào giấc đựơc,
Giật mình khi nghe tiếng chuôn
Hôm nay Tuyết đã ở lại công ty vì mớ hồ sơ rồi, chỉ còn ông Khải và mẹ con nó thôi.
Sợ con và papa thất giất, nhưng ai lại tìm vào đêm khuya thế này
Nhẹ nhàng nhưng cũng nhanh nhẹn Nó nhon nhón chân ra khỏi phòng, vì nếu cứ cà rề nhưng vậy thì chắc nguyên nhà dậy hết quá.
Vì cái kiểu bấm chuông trời đánh đó phút chốc mặt nó đỏ lên vì giận
Khi vừa bứơc ra khỏi phòng con, nó liền chạy ào ào bay ra coi xem tên nào dám phà nhà bà đây.
CẠCH
“ NÈ S ”
Vừa mở cửa, miệng cũng chỉ mới nhất đựơc một từ rưỡi lên thì đôi mắt nó bang hòang, kinh ngạc đến chết lặng đi.
Vì bất chợt,. nhỏ nhào đến ôm cứng vào người nó khóc đến nức nỡ ra, hơn nữa còn rất lớn.
Hồn nó bay khỏi xác lúc nào không hay, nó sốc đến mức độ cả cử động cũng không được, tim như nín thở, ngừng đập.
Khi vừa ôm chầm vào người Nghi, nhỏ khóc như một đứa trẻ -
“ XIN LỖI XIN LỖI TAO XIN LỖI MÀY, HỨC HỨC, HỨC XIN LỖI .XIN LỖI ”
Nhõ chẳng thể nói đựơc câu nào khác ngòai hai từ “ xin lỗi” ấy, nứơc mắt cứ trào ra, tòan thân rung lẩy bẩy, lòng nhỏ đau đến tan nát đi khi biết con bạn mình đã phải trải qua những giây phút ngỡ như sẽ chết đi được, vậy mà nhỏ lại không hề có bên cạnh
Ôm thật chặt người Nghi như thế, đầu óc nó như đã mất đi định hướng vậy, không tin đựơc những gì đang xảy ra
Con tim nó đập nhanh đến khiến cả gương mặt đỏ mẫn lên, chốc chốc đôi mắt nhòa đi lúc nào không hay biết.
Cả hai đứa nó đứng trồng trời như thế súôt 20 phút sau.
Rồi dần dần vòng tay Nghi cũng đưa lên ôm lấy con bạn đáng ghét đó -
“ ĐỒ QUỶ MÀY CHẾT ĐI ĐÂU MÀY CÓ BIẾT TAO LO ĐẾN MÚÔN ĐIÊN LÊN MUỐN GÀO LÊN ĐẾN TẮC TIẾNG KHÔNG.
SAO MÀY NỠ BỎ TAO MỘT MÌNH, SAO MÀY LẠI ĐI MÀ KHôNG CHO TAO BiẾT ,
DÙ MỘT TIN . MỘT DÒNG MÀY CŨNG KHÔNG ĐỂ LẠI CHO TAO .
SAO MÀY ÁC THẾ HỨC HỨC HỨC ”
NghẸn ngào, Nghi vừa nạc, vừa khóc, vừa ôm chặc phương hơn.
Nhỏ cũng vậy, nứơc mắt cứ trào ra, nhỏ sai rồi .nhỏ đã sai nhỏ thật ngu ngu đến không còn thuốc chữa -
“ TAO XIN LỖI ĐỪNG GIẬN ĐỪNG GHÉT BỎ TAO .NGHI XIN MÁY XIN MÀY ĐẤY ”
Nắm chặc lấy vạch áo trên lưng nó, người Phương run lên, run đến khiến nó cũng cảm nhận đựơc.
Hai đứa lại cứ thi nhau mà khóc, mà mắng, mà chửi
Nó không thể tin đựơc, đây là sự thật sao, nó không mơ chứ, Phương đã trở về .đã trở về rồi
Một lát sau
Tuy biết , nếu nó biết được tình trạng hiện giờ của mình, chắc chắn sẽ ngạc nhiên, kinh hòang đến không thể nói đựơc câu nào nhưng Mà giờ đây, người bang hòang, ngỡ ngàn lại chính là Phương. Con mắt múôn lòi ra khi tận mắt thấy Nhất Long đang nằm ngủ.
Tim chết đứng lại dù chưa nghe nó nói gì cả, nhưng chợt có linh cảm
Giọng lấp bấp đi -
“ Mày mày .mày cái cái ai .ai đây ”
Cười nhẹ một cái khi nhìn con -
“ Là con tao đấy, Nhất Long”
Há hốc mồ - mỏ - môi - miệng ra, nghe như sét đánh vậy, đến nổi nhỏ nhìn Nghi bằng con mắt tòan tròn trắng, đơ luôn cả mịêng, chả nói thêm đựơc chữ nào
Một lúc sao, dần dần, cả hai cũng ngồi xuống, ngồi thẳng lên nền đất, bên cạnh chiếc giường iu iu của Nhất Long
Thật sự ngòai nó ra nhỏ không thể nói cho ai nghe đựơc, Đúng vậy, Phương đã kể hết vì sao lại bỏ đi Nghi nghe mà lòng cũng đau lây, đưa tay ôm chòang lấy con bạn khờ ngốc của mình gương mặt đỏ bừng đi vì long như lửa đốt.
Thóang ngừng câu chuyện lại, nhìn sang Nhất Long -
“ Mày giờ ”
“ Tao ổn ”
Nhìn vào mắt con bạn , vì vốn đã quá hiểu nhau nên nó đã cắt ngang lời nói của Phương. Hít một hơi thật sâu khi con tim nặng chịt đi vì đau đớn.
Rồi nhỏ lại hỏi tiếp .-
“ Tao xin lỗi vì chuyện của Phong, chắc mày ”
“ Phong còn sống ”
Tập hai, nhưng lần này gương mặt nhỏ đổi sắc đi < , chẳng phải Tuấn vừa mới nói >
“ C.á.i cá.i g.ì cò.n s.ốn.g s.ố.n.g .s.a.o ”
Gương mặt nhắc đến tên Thiên ANh Phong mà nó chả có cảm xúc gì cả
Cứ thế mà nó cũng thuật lại cho Phương nghe tất cả, nhưng lại nói bằng giọng không một cảm xúc, đôi mắt cứ đờ ra, như đã ko còn là nó nữa.
Nhỏ từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Phong đã mất kí ức .rồi lại thêm chuyện giờ đây tình trạng giữa hai ngừơi rồi cả ánh mắt vô hồn gương mặt vô cảm của Nghi lúc này đây
Chợt nhỏ thấy lo cho nó lắm, lo đến cảm thấy bản thân thật vô dụng, chẳng thể làm gì để giúp con bạn mình cả, nứơc mắt lại rơi ra rồi lại tiếp tục xin lỗi .
Cười hiền nhìn con bạn ngây ngô, nó dần dần lao vào vòng tay đó, mà tựa Phải giờ đây Nghi không còn khóc đựơc nữa Một Dấu Hiệu Của “ ??? ” Đã Bắt Đầu Xuất Hiện.
Cứ ngỡ Nghi sẽ khóc òa ra, nhưng chính Phương cũng bất giác, bang hòang khi thấy thái độ của nó, nhanh tay đẩy người nó lên, nhìn sâu vào ánh mắt vô hồn đó -
“ Nghi Nghi đừng đừng làm tao sợ. Nếu mày không chịu nổi .mày cứ khóc, mày cứ khóc ra đi Nghi .”
Nhưng đáp lại sự lo lắng đó.
Nó hòan tòan không biểu hiện gì cả, gương mặt vẫn cứ như lúc đầu, chỉ cười nhẹ “Chỉ cười nhẹ ” thôi.
“ Tao không sao cả, mày đừng lo”
Càng như thế, trong lòng Phương càng như lữa đốt đi, với tính cách của Nghi, và cũng vì đã quá thân với nó , nên giờ đây Phương thóang sợ hãi lên khi Nghi không giống là Nghi nữa. rât rất sợ
Chẳng nói thêm lời nào, nó dựa đầu vào vòng tay , vòng tay bao lâu nay thóang cứ ngỡ không đựơc gặp lại nữa.
Bình yên, Nghi nhắm mắt thiếp đi lúc nào không biết mà cũng không ngờ chính ab3n thân mình đang dần thay đổi.
Nó mệt nó mệt rồi .không thể đi nổi nữa cũng không còn sức để rơi để khóc .nó rất mệt mệt thật rồi.
Hàng mi càng lúc càng khép dần lại, khép luôn vòng cảm xúc của con người.
Bàn tay nhỏ không hề buôn nó ra, nhưng hiện tại, trong tim Phương chợt có một nỗi lo mà không tài nào hiểu ra đựơc. Bất giác nhỏ cảm thấy một điều gì đó rất đáng sợ đang chiếm dần lấy con gnười Nghi. Một màn đêm bao trùm lên, cứơp đi cái gọi là cảm xúc
Sáng hôm sau
Giờ cũng chỉ mới bước gần con số 5 phải chỉ còn vài phút nữa là sẽ chuyển sang con số 5 trên đồ hồ to treo bên góc tường quen thuộc ấy.
Chẳng hiểu sau, nhỏ lại chòang tỉnh vào lúc này, quay sang, đôi mắt buồn hiu nhìn con bạn đang tựa đầu lên vai mình mà ngủ ngủ trong thật yên bình.
Rồi nhỏ lại ngó sang thiên tầhn vẫn còn đang say giất trên chiếc giường xinh xinh đó. Nó và Phương tựa lưng ngay góc tương , ngang với giừơng của Nhất Long, hai đứa ngủ theo kểiu ngồi ấy, cứ thế àm tựa đầu vào nahy để thiếp đi.
Thóang thấy vẻ đáng yêu ấy, Phương nở nụ cười hiền ấm áp lên, .
Chợt , giờ mới nhớ ra hình như đêm qua nó đã bỏ quên điều gì, tất tốc, Phương moi chiếc điện thọai trong người mình, mở nguồn rồi gọi cho Tuấn.
Chờ cô vợ mà tóc tai Túan giờ đây dựng đứng cả lên, gương mặt không khác gì con gấu trúcm khi hai con mắt đen thùi lùi.
Hài i .vì cả đêm qua tên này có ngủ đâu, cứ ngồi như bức tượng ấy, tay lại chẳng chịu rời phone .cứ thế mà thiền đến sáng đấy
Píp/ píp píp
Vừa cảm nhận đựơc tiếng run chuông của chiếc điên động, tất thì Tuấn nhướng con mắt đen thùi lùi lên
Bp
“ Phương .EM ĐANG Ở ĐÂU, SAU ĐÊM QUA CẢ PHONE CŨNG KHÔNG BẬT EM ”
Hỏi tới tập đi, khi không cho nhỏ có hơi mà trả đáp Thấy cứ tiếp tục chặc tên này sẽ ca đến tối mất Phương liền .-
“ Em đang ở nhà Nghi, em .”
Đinh nói sẽ về liền, nhưng xoay qua , nhìn thấy tình trạng không được ổn định của Nghi, trong lòng phút chốc thấy lo, nên nhỏ quyết định .-
“ Anh đưa Chấn Vũ đến trường giùp em, à có lẽ hôm nay em sẽ nghĩ, nói lại với bà giúp em nhé ”
Thắc mắc -
“ Tại sao vậy, có chuyện gì sao ”
Trấn an Tuấn, nhỏ thở dài một hơi .-
“ Không, chỉ là em muốn ở cạnh Nghi hôm nay, em sẽ về sớm anh đừng lo ”
Nhận ra được vấn đề, dần dần Tuấn cũng yên lòng trở lại, Một phần biết nhỏ đang an tòan, một phần cũng hiểu đựơc tình cảnh của Nghi, nên không hỏi thêm câu nào cả -
“ Anh biết rồi, anh sẽ đưa con đi học, em yên tâm ”
Cụp
Dập điện thọai đi, nhỏ lại nhìn qua con bạn thân thương nhất, khẽ nắm lấy bàn tay Nghi
Cố gắng truyền cảm xúc cho Nghi, cố gắng ủng hộ tinh thần nó, cố gắng khiến cho Nghi lấy lại đựơc tính mạnh mẽ như thuở nào.
Như lời Phương, Tuấn giúp Chấn Vũ thay đồ, làm sạch vệ sinh, sau đó lại nhất bỗng con lên, cùng nhau đi đến trường.
Vừa mở đôi mắt tròn to, thóang không thấy mẹ, Chấn Vũ khóc òa lên. Ôm con, Tuấn dỗ dành , lát sau dần dần thiên thần cũng không còn thùc thích nữa.
Hôn nhẹ lên trán con, -
“ Chấn Vũ ngoan, hôm nay pa đưa con đi học, chiều rồi mẹ sẽ về thôi ”
Tựa đầu lên bờ vai to ấy, không hiểu sao Chấn Vũ thấy không còn buồn hiu như lúc nãy nữa phút chốc, trên con đường đến trường, đôi khi Tuấn chọc cho đứa con bé bỏng cười đến đõ tít gương mặt đi.
Cũng vào thời gian này. Tại căn biệt thự to, lộng lẫy nào đó
“ CON KHÔNG MUỐN .CON KHÔNG CHỊU .NHẤT ĐỊNH CON PHẢI CÓN ANH TA .CON KHÔNG CHẤP NHẬN LỜI TỪ HÔN NÀY ĐÂU ”- Chi nóng hừng hực lên, không ngừng la hét, nhìn con mà ông chỉ lắc đầu, buồn bã. Thế nhưng đã ra quyết định thì tuyệt đối ông không rút lại .
“ Con không chấp nhận, thì cũng phải gang mà nhận lấy. T a làm tất cả cũng chỉ vì con ”
RẦM
Đập mạnh tay lên bàn, mặt Chi đỏ lên vì tức
“ ĐỨNG NHÌN CON GÁI PA MẤT ĐI TÌNH YÊU THẾ MÀ GỌI LÀ GIÚP CON SAO PA THẬT QUÁ ĐÁNG, CON KHÔNG CẦN ”
CHÁT
Bất ngờ đến không tin đựơc, ông đã dánh vào gương mặt của đứa con gái àm ông hết mực yêu thương, chưa một lần xuống tay cả
Ngỡ ngàng khi nhận ra cảm giác đau hiện lên gò má, Chi kinh hỏang đi vì đây là lần đầu tiên bị như thế
Nhật ra mình đã lỡ tay, ông cũng đau khi đã đánh đứa con gái này nhưng -
“ Ta làm thế là vì con, một tình yêu ư, nó đựơc gọi là tình yêu cả khi người đó không yêu à, có lẽ ta đã quá nuông chiều con, không nhưng nhị gì cả, ta đã chấp nhận lời từ hôn của giám đốc BLUS, con cũng nên học cách chấp nhận như thế đi.
Đúng thật mọi thứ con muốn ta đều có thể cho, nhưng để con chìm vào một tình yêu mà không có tình yêu, tuyệt đối ta không làm đựơc. Ta sẽ rây rứt với mẹ con, vì đã mù quán khi chấp nhận cụôc hôn nhân này.
Con hãy suy nghĩ lại đi, đừng khiến cho giá trị của mình bị hao mòn vì tính ngang tàn của con.”
Dứt lời ông đứng dậy, bứơc ra khỏi phòng làm việc của mình, còn Chi thì cuối , gục xúông bàn khóc nứa nở lên
“ Đừng mơ, nhất định con sẽ có đựơc , nhất định con sẽ chiếm được .không ai ccó thể ngăn cả ”
Với tính cách tiểu thư, ngang tàn , ngạo mạn như thế, làm sao Chi bỏ cuộc đựơc. Thật chất cả cô cũng không hỉêu đây có thể gọi là tình yêu không. Nhưng, với lòng tự trọng cao ngất ngưỡng như thế, tuyệt đối Chi sẽ không chịu thua. Đã muốn thì phải có cho bằng được.
Quay trở lại với tên này,
Sau khi đưa Chấn Vũ đến trường, nay Tuấn lại tiếng đến căn tiệm đó, và đeo cái tài dề vào người tiếp tục giống hôm qua
Hôm nay ra sớm , phụ luôn cả việc bưng xếp bàn ghế giúp bà chủ
Còn bà thì đang chuẩn bị các nguyện vật liệu, khi Tuấn một mật đòi sẽ dọn hết bàn ghế giúp bà, thay cùng nhau, nhưng tên này không thích, để một người già cả làm việc nặng nhọc, thế thì còn đáng đựơc gọi là Tuấn sao
Đang đặc từng cái từng cái ghế một xúông mặt đất .Chợt vách màn nhựa đựơc vén lên .
Xoạt
Vị khách nào mà đến sớm thế này Ngẩn đầu lên khi đã đặc trọn chiếc ghế.
Vẫn với nụ cười hiếu khác đó, Tuấn vừa định mở miệng mời chào thì
CHết lặng đi khi thấy
??
Tuấn đã gặp ai, ?
Còn Nghi, điều gì mà Phương trở nên cảm thấy lo sợ cho nó ?
Nó sẽ thay đổi sao, chuyện gì sẽ xảy ra với Nghi đây ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...