CHÁP 58
Xe vẫn cứ thế mà chạy trên đường, mãi nghĩ mung lung, chợt hình bóng ai lướt qua. Cảm nhận được cảm giác rất quen thuộc, thế là Phong xoay qua nìhn, thì ngỡ ngàng khi giờ đây, ập trong mắt hắn là hình ảnh
Nghi đang bước đi từng bước trên con đường đó, bên cạnh , tay còn nắm theo tay của một đứa trẻ nữa
Chính là cậu bé mà Phong đã thấy trong ví Nghi, banh xe càng lúc càng quay chầm chậm đi, cứ thế mà lươn lướt theo hai người đó.
Đi một khỏng , cuối cùng nó cũng đưa con đến trường, nhất bỗng người Nhất Long lên, nở nụ cười âu yếm, hôm vào má con -
“ Nhất Long hôm nay của mẹ, nhớ phải ngoan ngõan đấy biết không ”
Thiên thần ôm trầm lấy người Nghi, cười tươi đến híp mắt -
“ CON BIẾT RÒI !”
Lai hôn con lần nữa, nhẹ nhàng đặc Nhất Long xuống, sau đó xoa xoa đầu con, tay đưa lên vẫy vẫy cho đến khi khuất bóng, nó mới chịu quay mặt bước đi.
Giờ thì chỉ cần thẳng tiếng, chẳng bao lâu nữa, nó lại được thấy Phong thôi. Cứ thế mà Nghi vừa đi vừa tủm tỉm cười, nó nào biết hắn đang chạy chầm chậm theo phía sau.
Khỏang cách không xa nhưng thật sự hắn không tài nào nghe đựơc câu chuệyn giữa no và Nhất Long, chỉ có thể hình hình mà đoán thôi.
Trong đầu Phong lúc àny, vô số câu hỏi được đặc ra cảm thấy rất khó chịu trong người, chợt không hcịu nổi nữa, hắn nhấn ga chạy lên phía trứơc mặt nó, tấp vào trong rồi kéo kiến xe
Mắt cứ lướt đi về phía trứơc, chợt thấy một chiếc xe tấp vào lề, đôi mắt Nghi mở to lên khi nhận thấy, chẳng phải là xe của hắn sao, ngừng bước chân lại.
Rồi một lúc nó cũng tiếng về phía hắn, cố tỏ ra không có gì, Phong nhìn Nghi bằng ánh mắt đầy hòai nghi, sau đó -
“ Lên xe anh chở ”
Mới vừa nhắc thì giờ đã thấy mặt, không hiểu sao vừa nhìn thấy Phong con tim nó lại vui lên đến lạ thường. cười mỉm một cái rồi vòng qua kia mở cửa xe , bứơc vào.
Cạch
Xe lại phóng đi ban đầu hắn chẳng nói câu nào cả, thấy sao im lặng thế, nó bèn mở miệng trứơc vậy -
“ Sao anh không nói gì hết vậy ”
Ngừng suy nghĩ trong đầu, Phong lên tiếng .-
“ Không, anh chỉ suy nghĩ vài việc sáng nay ”
Định nói hắn đã ghé qua căn nhà đó, nhưng không hiểu sao, cuối cùng lại đổi í đi
“ Sáng nay em ra khỏi nhà vào mấy giờ ?”
Vô tư trả lời lại .-
“ Ừm thì 6:30”
Lúc nãy Phong đến mà nó vào lúc 6:15, chẳng phải hắn đã đợi nó hơn 15 phút sao. Lòng hắn đột nhiên cảm thấy hơi nhói đau
“ Vậy sao, mỗi khi đưa em về , thật ra anh cũng rất muốn vào nhà em cho biết hay là hôm nay có đựơc không.”
Bất chợt tim Nghi như đứng lại, .không biết phải ứng phó như thế nào, nghĩ một lúc -
“ Khi khác đựơc không, hôm nay em bận vài việc lúc khác anh nhé ”
Cười trừ, nhưng giờ đây trong lòng nó như lửa đốt, phút chốc lại đau lên vì lại một lần nữa, nó đã dối gạt Phong
Nghe thấy thế, hắn không trả lời lại, và sự im lặng đó đã kéo dài suốt cho đến khi tới được công ty.
Dù lòng rất đau khi biết những câu nói ấy không phải là sự thật, nhưng Phong vẫn cố tin vào Nghi. Sau khi đã đưa ra quyết định như thế, hắn cố gắng lấy lại vẻ mặt ban đầu.
Đến công ty, thường thường, lúc nào Phong cũng tỏ ra lạnh lung khi đi chung, nhưng hôm nay, nó bị sốc khi giờ đây, bàn tay hắn nắm chặc lấy bàn tay nhỏ bé của nó mà bước đi.
Bao nhiêu con mắt nhìn nó, nhưng Phong vẫn thế mà tiếng, không quan tâm đến mọi lời đồn lời ra của nhân viên.
CẠCH
Vào than máy, đếm vòng vo cũng khỏang 7 người, đôi tay ấy không hế buôn ra, chợt Phong còn ghé vào tai nó -
“ Xong hồ sơ thì lên phòng anh ”
(4) KÍN
Đã đến tầng của Nghi, hắn nhẹ buôn bàn tay ấy, nhìn nói mỉm cười, tuy trong lòng nó đầy thắc mắc, vì biểu hiện hôm nay của Phong rất lạ.
Ngồi thụp xuống bàn làm việc của mình, mung lung một hồi nó cũng quay về với công việc.
(5) KÍN .
CẠCH .
Bp Đặc thân nằng nề lên chiếc ghế, Phong tựa về sau, ngước đầu lên nhắm đôi mắt lại Thật sự lúc này, hắn rất hoan mang không biết phải làm gì
Không tài nào tập trung vào công việc được, chợt hắn nghĩ đến
Thế là Phong móc chiếc điện thọai trong người mình ra,
Píp píp píp
Như đúng lời hắn, sau khi xong các tài liệu, nó cầm lên tay và bứơc lên phòng hắn.
Cộc .cộc cộc
“ Vào đi”- nói mà mắt vẫn dán vào màn hình cảu chiếc laptop
CẠCH
Nó bứơc vào tay cầm sấp giấy, gương mặt chợt hiện lên nụ cười vì mỗi khi Phong ch8am chú làm việc, thật sự nhìn rất oai
“ Thứ anh cần đây, thư giám đốc ”
“ Hòan tất nhanh vậy sao?”
Buôn cặp kính xuống, hắn cũng cười lại với Nghi, . Thấy giờ Phong đang bận nên nó cũng không muốn làm phiền nên .-
“ Em không làm phiền anh nữa, cố gắng làm việc nhé ”
Vừa xoay người đi, bất chợt bàn tay hắn níu cánh tay nó lại, kéo ạmnh về phía mình , khiến Nghi kinh ngạc lên, hòan hồn thì đã áp sát vào người Phong từ lúc nào không biết.
Ngạc nhiên, nó ngước lên -
“ Sao vậy ”
“ Đừng đi ”
Vâng, chỉ vỏn vẹn hai từ rồi Phong cuối xúông hôn vào môi nó thật mãnh liệt.
Không khỏi bất ngờ khi Phong làm vậy, nhưng một lúc sau cơ thể nó dần trở nên tê dại vì bàn tay hắn không ngừng duy chuyển khắp người nó.
Nụ hôn cả hai không ngừng quấn vào nhau, chợt Phong bế người nó lên, tiếng vào căn phòng phía sau cánh cửa đó
Đặc nhẹ lên giừơng
Chẳng phải đang trong giờ làm việc sao, dứt ý nghĩ, nó đẩy người Phong ra -
“ Này, anh làm gì vậy đang trong uhm m”
Chưa để Nghi nói hết, Phong đã hạ người xúông và hôn vào làn môi mềm mại đó. Nụ hôn thật lâu, khiến cho người Nghi trở nên nóng rực, hơi thở cũng đứt đọan đi.
Cắn nhẹ vành tai Nghi, hắn khẽ nói -
“ Anh Yêu Em”
Đáp trả lời nói, nó vòng tay lên cổ Phong níu vào thân mình, không biết từ l1uc nào Phong đã cởi đi chiếc áo bên ngòai, và giờ đây hàng nút của chiếc áo trăng tin bên trong cũng lần lượt bun ra hết, khiến cho nó phút chốc đỏ mặt lên vì nhìn thấy lòng ngực săn chắc của hắn.
Hôn nhẹ lên trán Nghi, rồi nghiêm vào bên mà, một nụ hôn .sau đó lại là nụ hôn thứ hai, rồi vẫn tiếp tục như thế, Phong liên tục đặt môi mình vào đôi má mịn màn ửng hồng đó.
Nhịp tim Nghi đập nhanh đến cả hắn cũng có thể nghe đựơc, lòng lại trở nên thất ấm, càng lúc hắn càng mất kiểm sóat đi mỗi khi chạm vào người nó, một lúc sau, đôi môi lại dời lên bờ môi gợi cảm ấy.
Lưỡi Phong không ngừng chạm vào lưỡi nó, cái hơi ẩm ướt của cả hai hòa dần vào nhau, chóng hai khủy tay xuống mặt giường, hắn đặc trọn thân mình lên người nó, khí ấy hắn mới cảm nhận đựơc Nghi nhỏ bé biết bao, mỏnh manh đến nhường nào.
Bàn tay cũng dần kéo đi lớp vải trên người nó, khi hàng nút đã rời đi từ lúc nào, .
SỌAT
Trên nền đất, lúc này đây , những chiếc áo đang thay phiên đè lớp sớp lên nhau, cả chiếc áo nhỏ của Nghi nữa
Nó cảm nậhn đựơc hơi ấm khi Phong chạm vào ngực, tay cứ liên tục lướt mườn mượn lên làn da trắng ngừng ấy.
Thân thể cả hai áp vào nhau, sự va chạm của làn dan mềm mại đó, làm Phong đã vô tình để lại không biết bao nhiêu là vết hôn. Trong khi dấu tích ngày hôm qua chưa đựơc xóa.
Năng nắng ngực Nghi, chốt lát giọt mồ hôi trên gương mặt hắn, rơi tạch xúông vùng cổ Nghi.
Quấn chặt vào nhau, tiếng rên nhỏ nhỏ cũng dẵng dần ra, khi hắn kéo nhẹ lớp váy xuống. Khiến cho đôi chân nõn nà ấy hiện ra.
Lướt xuống theo chiều sâu của đôi chân nó, đầu nó như muốn nỗ tung khi hắn làm thế, hết co lên lại duỗi xuống, bất giác nó mắt chặt mắt lại khi Phong kéo rê chiếc quần nhỏ ra, vật cuối cùng còn vương vấn lại trên người nó.
“ Đừng đừng .đừng mà ”
Tiếng nói đứt khỏang khi Phong không ngừng di chuyển ngón tay mình bên trong nó, đôi lúc nó dồn sức đẩy người Phong ra vì không chịu nổi cảm giác này, nhưng mỗi lúc như thế, hắn lại càng ôm chặt nó hơn
Đôi tay đan xen vào nhau, những ngón tay thon dài ấy, siết chặt lại khi những ngón tay kia không ngừng vào rồi ra, làm nó muốn phát khóc lên vì cảm giác đó.
Thấy Nghi rơi nứơc mắt, Phong nẹh nhàng hôn lên những giọt nứơc ấy, rồi lại hôn nồng lên trán Nghi.
Cố hé mở lớp mi cong nặng nề vì cái ẩm ứơt, giọng nói nhỏ trong miệng nó thốc ra -
“ Phong, em em yêu anh rất nhiều ”
Nghi vừa dứt câu, hắn lại quấn vào làn môi ấy, hôn đến nổi cả hai không còn biết từ “ thở” là gì,
Phải , đến nổi xém nữa là chết ngạt đi vì nụ hôn không chịu dứt,
Một thóang sau, dứơi lớp vải mềm mại của tấm mềm ấy, thật sự giữa Nghi và Phong không còn thứ gì ngăn cách cả
Thấp thóang từ “ Anh yêu em” lại vang vọng trong đầu nó, chợt, Phong nâng đôi chân nó đẩy co lên, môi hắn lướt dọc theo cơ thể đầy đặng ấy hôn lên vùng eo thon rùi lùi dần bên dưới.
“ ÁH AH H .”
Đôi tay Nghi phải đưa lên bịch mình lại vì, bất ngờ Phong đưa lưỡi vào đó, đầu như muốn vỡ cả mạch máu ra, tòan thân nó nóng hừng hựt lên, không ngừng di chuyển. Mỗi khi Phong nhấn sâu lưỡi mình vào đó, thì tiếng rên ấy lại thóat ra tứ miệng Nghi
Thật sự lúc này, hai từ “ kiểm sóat” không thể tồn tại torng đầu Phong nữa.
Chính hắn cũng không hiểu đựơc, vì sau hắn không tài nào có thể ngừng lại.
Người con gái này, sao lại khiến hắn khác khao có đựơc như thế, lòng hciếm hữu chợt xuất hiện lên trong trí Phong. Nên càng lúc, hắn càng ấn chìm sâu hơn vào cơ thể nó.
Giờ đây, Nghi hòan tòan không còn sức lực nữa, thân thể như tê liệt cả đi, Lúc sau, Phong lại hôn mãnh liệt vào môi nó, cố nâng cánh tay lên, Nghi ôm ghì cổ Phong lại.
Nhịp tim cả hai đều có thể nghe đựơc, hơi thở đều trở nên rất nặng, rất khó thở, mồ hôi rã đầy cả tấm lưng rộng của hắn, bờ vai mỏng manh của Nghi thấp thóang cũng sang bong lên vì lớp nước.
Rớt vào hòan cảnh àny rồi thì chuyện đó không tài nào tránh đựơc, Đúng vậy, dần dần hắn cũng lại một lần nữa nâng cao đôi chân nó lên
Bất giác, Phong đâm sâu vào bên trong nó, nứơc mắt ứa cả ra, cảm giác nhoi nhói ấy lại hiện lên bên dưới
Sự di chuyển cũng bắt đầu nhịp nhàng đi
Căn phòng thấp thóang tỏa ra hơi nóng của cơ thể con người, nhưng sự yêu thương, sự chìm sâu, say đắm vào vị ngọt của cơ thể lại khiến cho hai con người đó, không ngừng đựơc, vẫn quấn chặt lấy vào nhau, nụ cười hạnh phúc, Phong trao Nghi, và đáp lại đôi má hồng hồng đo đỏ, đôi mi khép chặt lại, cả vòng tay mỏng manh đó Nghi trao Phong tất cả. Vâng đó là câu trả lời của người con gái đó.
Sau khi đưa ChẤn Vũ đến trứơng, đôi vợ chồng trẻnày lại bắt đầu quay vào nahu, miệng không ngừng đấu khẩu.
“ ANH CÓ CHỊU VỀ KHÔNG HẢ, NHƯ THẾ NÀY THÌ LÀM SAO EM LÀM VIỆC ĐỰƠC ”- Mặt đỏ lên vì máu dồn lên đầu, khi cái tên lì lợm này đuổi mãi vẫn chẳng chịu đi.
Vì cảnh tượng giờ đây, thật tình tác giả cũng đầu hàng với Tuấn, đeo trong người chiếc tạp dể, cứ mỗi khi nhỏ đang bưng đồ ra cho khác thí tên àny lại bay vèo dô giực rồi mang đi. Làm Phương quay như chong chóng vậy , thế thì có gì đáng nói chớ.
Cái lạ ở chỗ trên đời làm gì có quán nhậu nào mà người vô không thấy ai là nam cả, hàng ta cô gái vùi đầu vô đây. Ấy thế mới chết chứ, đây cũng chính là vì sao cô em Phương nhà ta nổi điên lên, miệng thì lại mắng , diện cớ tên àny đã cướp công việc của mình, nhưng thật ra cái Phương giận chính là đám con gái kia cứ nhìn vào Tuấn với ánh mắt ngập tràn hình trái tim. Ghen thấy rõ mà vẫn cứng đầu.
Ép nhỏ ngồi yên một chỗ, Tuấn tay giực lấy cái tạp dề từ phía người Phương, sau đó lại mang vào thân mình, rồi long tong chạy ra tiếp khác.
Bà chủ quán nhìn cả hai , chốt lạt lại lắc đầu cười tủm tỉm, tiệm đắc thì đương nhiên bà vui rồi, nên đã niềm nở mà nhân luôn Tuấn.
“ ANH ƠI CHO EM ”- Cô gái mặc chiếc váy ngắn cũng cỡ, người đeo tòan đồ hiệu mà chịu hạ cố bước vô quán này thì đủ biết sức hút của tên àny ròi.
“ ANH ƠI, BÊN NÀY NỮA, CHO EM MÓN NÀY ĐI ”
“ ANH ƠI !”
Cư thế mà chả biết từ “ANH ƠI “ lập lại bao nhiêu lần, cứ thế mà sắc mặt Phương cũng thay đổi lên thấy rõ
Tay cầm những món mà các cô nàng đó gọi
“ CÓ ĐÂY CO ĐẤY ”-
Đặc nhẹ xúông bàn, không quên cười miễn phí ấy cô đó, làm cả đám chết ngất đi, máu mũi văng tứ tung vào bàn. ( Khiếp quá !)
Rồi lại quay vào trong , bưng tiếp mân khác
“ Đây Đây, Dùng ngon miệng , nhớ gọi thêm vài món đấy ”- cười híp mắt đi
Chỉ đứng bên ngòai nhìn nhỏ làm việc , vậy mà không ngờ Tuấn lại còn cao tay hơn
CHợt
Cô nào đó nắm tay tên này lại. nói với giọng ngọt sớt đi .-
“ Anh tên gì vậy, em có thể làm quen đựơc không, hủmm ”
Kèm theo đó là cái đá long nheo, rồi cả chiêu câu mòi nữa, cố tình dựa sát người vào bàn để Tuấn có thề thấy vùng ngực khiêu gơi ấy.
May thay, tên này miễn nhiễm, chỉ cười khờ rồi .-
“ Ngại quá, bây giờ đang bận cảm phiền cô buôn tay, để tôi còn làm việc ”
Dứt lời nói, Tuấn liền rút tay lại thật nhanh trứơc khi sát khí từ bên trong bếp phóng ra, cứ thế mà không biềt bao nhiêu cô đã ngỏ lời làm quen, dôi lúc còn có mấy cô bạo dạn, chạm vào cả người Tuấn, làm tên àny vừa làm việc vừa sợ vợ sẽ xé xác mình ra.
Cầm mân bứơc vào bên trong, bà chủ thì đang tập trung vào việc nấu nướng, còn nhỏ sau khi bị Tuấn ép phải ở lì phía sau bếp thì giờ đây, gương mặt như đang điên tiết lên vậy.
Cứ mỗi khi rửa xong đóng rau, vòng ra bếp đưa cho bà chủ lại bắt gặp tên àny đang mặt mài tươi rói, còn dám để ấy con nhỏ đáng ghét đó chạm tay nữa. Nhỏ tức lên đến muốn khóc, nhưng nếu phá đam ngay chỗ này thì mất việc như chơi. Đành cắn răng mà lùi phía trong bếp, ngồi mà thấy tồi nghiệp mấy bó rau, không biết nhỏ đang lặc hay đang bức nữa.
Đồ ăn cũng đã đem đầy đủ lên hết rồi, ngó đầu ra, thấy bà chủ đang chăm chú nấu nướng thức ăn, nên nhân cơ hội Tuấn vòng ra sau bếp , nơi đựơc ngăn một khỏang giữa trong bếp bởi bức từơng mỏng.
Vừa tiếng vào trong, bứơc đi rất chậm, chậm và nhẹ đến nổi, nhỏ không hề hay biết Tuấn đang ở phía sau .
PHỰT PHỰT .PHỰT
Nhìn bó rau bị nhỏ lặc một cách tàn nhẫn mà thấy thương cho số làm rau của chúng, vừa lặc miệng vừ rủa tên đầu heo đó
“ Đồ ngốc đồ chết tiệt, chết đi chết đi ”
Cười phì ra vì thái độ dễ thương của nhỏ, nhưng Tuấn nào biết thật ra, nứơc mắt đã rơi trên gương mặt Phương lúc nào không hay biết.
Tiếng về phía cô vợ yêu thương của mình, bất ngờ ngồi chỏm xuống đối diện trứơc mặt Phương, hai tay áp vào hai má mìn mịn ấy
Chợt tên này giật mình vì cứ ngỡ nhỏ chỉ mắng thôi chứ, ai ngờ còn khòc nữa.
Nhỏ thì lại giật thót tim khi tên này khi không lại hiện ra bất ngờ như thế, bộ muốn hù chết nhỏ à .
Thấy gương mặt đỏ đi vì tức và ướn ướt khi nước mắt rơi đầy ra, chưa kip để Phương lên tiếng, hai tay Tuấn kéo nhẹ nhỏ lại, hôn lên đôi má đẫm lệ đó.
Nói dịu dàng và rất nhỏ, giống như chỉ hai người thì thầm vậy .( vì nói lớn bà chủ sẽ nghe đựơc) –
“ Ngốc ạ, sao lại khóc, nín nào anh thương ”
Chưa hạ nhiệt, nhỏ nhăn mặt đẩy Tuấn ra .-
“ Đi ra ngòai với mấy cô nàng đó đi, vô đây làm gì ”
Kéo nhỏ vào lần nữa, hôn lên làn môi đo đỏ ấy -
“ Anh Yêu Em”
Sau đó nhìn thẳng vào mắt Phương, ngưng vài giây -
“ Một mình em ,anh đã sống không nổi rồi, còn sức đâu mà ngó đến cô khác, yêu mỗi mình em, mình em thôi cô vợ khờ ạ.
Ngoan nào, ngồi trong bếp chờ anh, làm việc lặc vặc cũng đựơc, thà vậy chứ nhìn em bưng bê ấy thằng đó, chắc anh điên lên mất.”
Bóp bóp hai cái má Phương lại, làm iệng nhỏ cũng chu lên, nhìn yêu không hết
???
Hình như lại là tiếng la roi rói của mấy cô nàng ngòai kia.
Nhanh như chớp Tuấn lại hôn vào môi Phương, sau đó -
“ Anh làm việc đây, vợ iu chờ anh tí, .lát anh sẽ vào liền ”
Mới vừa đứng dậy, bứơc được hai bứơc lại chạy lùi về hôn thêm cái nữa vào má Phương cho đỡ ghiền. Mới chịu lếch ra làm tiếp. ( Sax x đi làm rồi mà còn tranh thủ nữa )
Nãy giờ có để nhỏ nói được câu nào đâu, nhưng tự nhiên sau những cử chỉ nhẹ nhàng đó, gương mặt Phương cứ đỏ lầu lậu lên, rồi cô em lại ngồi một mình cười tủm tỉm
Chóang với hai tên này, !
Quay trở lại căn phòng tại B-SNO. Tay Phogn đưa lên vuốt lấy mái tóc trên trán nó, cuối xuống hôn nhẹ vào Chợt, Nghi xoay người vào bên trng, tay đưa qua ôm lấy thân hắn. Gương mặt vẫn còn vẻ đo đỏ đi vì không biềt đã phải tốn bao nhiêu sức lực
Cứ thế mà Phong ngắm mãi người con gái này, Phải không hiểu sao nhì hòai mà vẫn không chán, khuôn mặt đẹp ngây thơ, đôi mi dài khép chặt lại, hơi thở nhịp nàhng phồng phồng lên trên gò ngực.
Dù trong lòng vẫn còn thắc mắc khi không hiểu vì sao nó lại không nói thật với hắn, địa chỉ nàh, cả đứa bé ấy nữa.
Sự thật là thế nào đây, mãi nghĩ lung tung mà không để ý Nghi đã hé mở đôi mắt mơ màng lên từ khi nào. Dùi dụi đầu vào nứgc Phong, tiếng nói khẽ thóat lên, -
“ Anh !”
Giật mình vì nghe giọng nó, nhưng vài giây sau, hắn lại khom người xuống, kéo nó lên thẳng lòng ngực mình, âu yếm hỏi -
“ Hủm ?”
Tựa cơ thể mình vào người Phong, lúc này đây, chợt nó muốn nói ra tất cả, nó không muốn phải lừa dối Phong nữa. Mặc cho két quả có ra sau, đúng vậy nó múôn hắn phải biết đến sự tồn tại của Nhất Long
Hít một hơi, khi Nghi vừa định mở miệng thì
Píp Píp Pípi
Tiếng điện thọai Phong bất chợt reo lên hắn với tay qua đầu giường lấy
Bp
“ Việc gì”
“ Thưa Gíam đốc , cọp hợp sẽ diễn ra trong vòng 10 phút nữa ạ”
“ Đựơc rồi”
Cụp
“ Lại phải họp rồi, mệt chết đựơc” ( Ai mượn ! )
Sực nhớ hình như nó múôn -
“ Lúc nãy em hỏi gì ”
Thóang nhận ra Phong bận, nên –
“ Ùm cũng không quan trọng , anh đi đi, kẻo trễ đấy ”
Mỉm cười yêu thương, hắn cuối xuống hôn vào môi nó -
“ Chờ anh, tan việc mình đi ăn nhé ”
Không trả lời nó chỉ cười rồi gật nhẹ. Bước xuống giường , với tay lấy bộ quần áo rơi vương vải khắp nền đấp lên, chợt nó ngồi dậy kéo theo chiếc mềm che ngang ngực mình.
Không hiểu sau, Phog xoay người lại, ngồi lên giừơng , tay nâng cầm nó .-
“ Muốn giúp anh mặc lại sao ”
Đỏ mặt lên vì câu nói của hắn khiến nó xấu hổ đến chết đựơc, nhưng lúc sau, đôi tay cũng buôn chiếc mềm xuống, đón lấy chiếc áo sơ mi từ tay Phogn, giúp hắn mặc vào,
Đang cài đến chiếc nút thứ 4 , bất ngờ Phong gụp đầu xuống, hôn vào cổ Nghi giọng trầm trầm -
“ Anh không muốn đi chúc nào ”
Vỗ nhẹ vào vai Phong .-
“ Giám đốc mà trốn việc àh, đừng có lười em đánh đòn đấy ”
Lại dúi đầu vào ngực Nghi, hai tay vòng ra sau tấm lưng mềm mại dó, vuốt nhè nhẹ -
“ Biết sao đựơc, anh không muốn rời hkỏi em”
Tim đập lạon xạ lên khi nghe Phong nói thế, hắn lại ngứơc đầu lên, đè lên làn môi của nó Quyến luyến nhau một hồi, cuối cùng vẫn bị Nghi, chưởng ột chưởng văng ra khỏi phòng
“ ĐI ĐI TRỂ ĐẤY ”
Cuối cùng đánh lếch cái thân nặng nề của mình đến đó, đôi lúc lại cười thật ấm lên , khi nhớ về nó.
Khi Phong đi, nó đã một mình ngồi suy nghĩ. Nó quyết định hôm nay sẽ nói ra tất cả, phải, sẽ nói ra mọi chuyện.
Sau khi cuộc họp chấm dứt, hiện giờ tay nó và Phong đang tay trong tay bứơc đi vòng quanh thành phố, để kiếm cái gì đó cho vào bụng
Đi mãi một hồi thấy có tiệm ưng ý, nó liền nhảy thoăng thoắc lên như đứa trẻ, tay đưa về phía đó àm chỉ lia chia.
Chịu thua với cô nàng bé bỏng của mình, Phong nắm chặt tay nó, tiếng vè căn tiệm đó.
Nói đang lật lật dở dở menu gọi thức ăn thì
Píp píp píp
Lại tiếng run từ điện thọai Phong, hắn móc ra , bật máy lên nghe -
“ Alô”
“ ”
“ Sao hả”
“ .”
!!!
Tim ngừng đập lại. Nụ cười vụt tắc hẳn trên môi Phong.
Đột nhiên ánh mắt Phong thay đổi hẳn, trở nên kinh hòang, rồi dần chuyển sang nóng giận.
Nó ngây ngô, nhưng bỗng thấy sao hắn im lặng thế, rời mắt khỏi menu thì thấy ánh mắt ấy của Phong nhìn nó. Chẳn hiểu đã xảy ra việc gì.
Dức cú địện thọai, lập tức hắn đứng dậy, nắm lấy tay nó, lôi ra ngòai tiệm.
Giật thót người lên vì hành động của Phong, ánh mắt nó trở nên bỡ ngỡ
Cứ thế mà Phong cứ nắm chặt tay nó đi mãi, không bước chân của hắn rất nhanh chẳng giống đi chút nào, chợt guơng mặt nó nhăn lên vì cái nắm tay quá chặt.
Bầt ngờ hắn thả tay nó ra
Chóng hai tay lên hông mình, gương mặt như sắp chết vì nghẹn thở vậy, hiện rõ vẻ tức giận lên
Bứơc qua bứơc lại .vòng tới vòng lui như đang cố tìm lấy không khí để thở .
Nó đứng trơ ra mà nhìn hành động kì lạ của Phong
Hắn quay lưng lại nhìn thẳng vào đôi mắt nó, nó cũng chẵng lánh làm chi, ( vì nó có biết gì đâu), cứ mở to ra mà đáp trả lại không biết mình đã làm gì sai sao guơng mặt Phong lại trở nên như thế.
Một lúc sau Phong lên tiếng -
“ Đứa bé đó đứa bé đó là con em có phải vậy không ?”
Chết đứng lại khi nghe hắn hỏi thế, nó trở nên bàng hòan ,
Miệng không tài nào mở ra đựơc, tòan thân chết liệm đi, đầu óc rồi tung cả
Thấy nó không trả lời, lòng hắn chợt đau lên , cố nhấn mạnh lần nữa .-
“ Có phải không ?”
Một cử động cũng không có, nó chẳng biết phải làm gì trong tình cảnh này, đôi mắt di chuyển dần dần xúông dưới , nhìn lươn lướt -
“ ơ uh m ” nó hòan tòan không biết phải nói sao nữa, khóe mắt chợt trở nên đo đỏ
Lòng Phong lúc này nóng như lửa, ánh mắt cũng như nó dần dần chuyển màu -
“ Hãy trả lời đi ”
Bối rối một hồi, đôi tay nó trở nên run nhẹ nhưng cuối cùng nó cũng buột miệng ra -
“ Phải ”
Vừa nghe Nghi nói thế, hơi thở càng mất dần đi trong phổi Phong Hắn chóang đến không biết phải làm thế nào nữa nhìn thẳng vô người con gái đang đứng trứơc mặt đây.-
“ Em thật sự chính là mẹ của đứa bé ? ”
Mắt Nghi đã nhào đi, cái ướn uớt dần dần trổi dậy. miệng không thốc ra đựơc câu nào cả .ngước lên nhìn vào mắt Phong.
“ Có đúng không ?”
Rồi lại né đi ánh mắt của hắn
“ Hơ .”
Khí dồn lên đến nổi Phong phải hực hơi một cái, vậy vậy có nghĩa, từ căn nhà, giờ lại đến đứa trẻ đó cuối cùng còn việc gì mà nó chưa nói đây còn việc gì mà nó đang giấu hắn , tay siết chặt lại .
Nghi thì bất định hình, thóang nhìn lên ánh mắt hắn , rồi lại thóang lứơt đi như trốn chạy
“ Vậy CÔ CÒN CÓ NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÁC ”
Nước mắt lăng dài trên má Nghi, nó nhìn thẳng vào gương mặt hắn, tim như nát ra vậy, sao Phong có thể thốt ra lời nói ấy, thật tàn nhẫn, đôi vai nó run lên bừn bực, không phải vì sợ, mà vì nó cảm nhận đựơc, cái đau tan nát khi câu nói đó phát ra từ chính miệng Phong.
Không nói gì cả, chỉ nhỉn hắn với đôi mắt ứơt nhòa , đỏ mườn mượn đi.
“ GIỮA TÔI VÀ CÔ, TÌNH TRẠNG NÀY LÀ NHƯ THẾ NÀO ”- Phong điên đến không kiểm sóat đựơc lời nói của mình, người hắn lúc này không khác gì đang tắm trong nhung nham vậy Nghi chỉ biết đứng nhìn hắn mà khóc thôi, vì nó không thể mở miệng đựơc, nó không nói đựơc câu nào cả, không thể hiểu vì sao lại như thế
“ CÔ thịệt là quá đáng Tôi thiệt không tin cô nữa ”- nói mà con tim vỡ ra khi biết nó đã lừa dối mình gương mặt tức nhưng cũng đau khổ đi.
“ Cô lại sao cô lại ” Tức đến không nói thêm đựơc nữa.
Càng lúc nước mắt trên gương mặt Nghi càng rơi nhiều hơn, tiếng hin hít cũng nghe thấy rõ.
“ Cô đã hết thúôc chữa ”
Nổi giận đến múôn vỡ não ra, nhìn Nghi bằng ánh mắt rất đáng sợ, ngột quá hắn không thở nổi nữa, tức đến chết đi đựơc
Dứt xong câu nói đó, tất thì, Phong bứơc ngang qua người nó bỏ đi .
Núơc mắt cứ thay phiên nhau mà chà san sát lên đôi má đỏ ngầu của nó, bất giác. Nghi xoay người lại, chạy tay vương ra níu vào tay hắn -
“ Anh chờ chút, mọi chuyện kho ”
PHỰT
“ CÔ ĐÃ BỊ SA THẢI, “
Hất mạnh bàn tay Nghi ra khỏi người mình, bất ngờ Phong quay lại nạc nó, khiến con tim Nghi nứt nẻ cả ra lại rơi những giọt nứơc mắt
“ Đừng bao giờ ĐỪNG BAO GIỜ XUẤT HIỆN TRỨƠC MẶT TÔI. TÔI KHÔNG BAO GIỜ ĐỂ CÔ GẠT LẦN THỨ HAI Không bao giờ .”
Vứa dứt câu nói, Phong đã quay mặt bỏ đi đi với lòng như đang thiêu trong ngọn lửa vậy.
Khuấn bÓng Phong, nó khụy xúông thẳng trên mặt đường, tay ôm chặt con tim nó lại, vì giờ đây, nó đau đến mứt người run rẩy , gương mặt nhăn tít đi vì rơi ra không biết bao nhiêu là nứơc mắt
Nghĩ thôi mà còn bị đức đọan, đầu óc nó trở nên trống rỗng, đôi mắt nhòa đi, chuyển sang lành lạnh đến vô cảm
Trở về công ty, thu dọn lại đồ đạc, nó để mọi thứ ya như ban đầu, rồi đéo chiếc túi lên vai, bước vào than máy
Hồn nó giờ đây không biết có còn dính vào thể xác không nữa, gương mặt vô cảm, ánh mắt nhòa nhạt, mất đi hẳn sự sống.
Buớc từng bứơc chân nặng nề ra khỏi công ty, chợt
Sau khi bỏ đi, không biết hắn đã đến nơi nào , mà giờ đây mới quay trở lại B-SNO
Vừa nhất chân bứơc gần cổng chính thì
Cả hai lại chạm mặt nhau
Ánh mắt nhìn thẳng về phía đối phương, Phong nhìn nó thật lạnh lung, cứ như là líêc vậy, sau đó bước ngang qua nó và đi vào trong
Vừa xoet qua vai Nghi lên tiếng .-
“ ĐÚNG, Em có đứa con, em phủ nhận hồi nào ”
Vừa dứt lời cả nó và Phong đếu quay về hướng đối diện nhau
“ Nhưng mà .NHƯNG MÀ ANH KHÔNG ĐƯỢC QUYỀN NÓI EM NHƯ VẬY ”
Ngưng một lúc
“ ÍT RA LÀ ANH KHÔNG ĐỰƠC”
Cơ giận lại nổi lên trong người hắn, Cái gì ! Nhẫn tân dối lừa hắnmà lại kh6ong cho hắn đựơc phản khán à
Nghiêm mặt lại nhìn Nghi -
“ Cài Gì ”
Chợt trong lòng nó điên lên .-
“ Ai cũng có những việc khó nói ra, anh không biết đựơc rõ rang , CHO NÊN KHÔNG ĐỰƠC TÙY TIỆN NÓI NHỮNG LỜI SỈ NHỤC EM ”
Lại tức đến vỡ mạch máu đi, Phong kinh ngạc khi nghe nói nói thế
“ Em không có lí do gì để nhận những lời sỉ nhục đó, anh biết không.
Cho dù em cảm thấy hổ thẹn với tất cả mọi người, nhưng đối với anh, em tuyệt đối không em không thấy hổ thẹn chúc nào ”
Dứt lời nó xoay ngừng bỏ đi.
Lập tức Phong giật mạnh cánh tay nó lại -
“ ĐỐI VỚI TÔI HỎI LÒNG KHÔNG THẸN Ý CỦA CÔ LÀ GÌ ”
Nhìn Phong với đôi mắt vô cảm miệng không thèm tả lời hắn
Tức điên lên -
“ TÔI ĐANG HỎI CÔ CÓ NGHE KHÔNG ”
Không né, dù cho Phogn có nhìn nó bằng ánh mắt tức giận, nó vẫn trơ ra -
“ Suốt đời anh cũng không hiểu đựơc ý nghĩa của câu nói này, buôn tay ra Đồ Tồi ”
Giựt mạnh tay ra khỏi bàn tay hắn. Nó quay người bỏ đi
Để lại mình Phong trong ngỡ ngàng lẫn đóng khói, khí nóng bốc hỏa lên khắp người Phong. Cứng luôn cả họng cứ như đức ồng thở rồi ấy
Màn đêm đã buôn xuống, ngồi vùi đầu vào đóng hồ sơ, nhưng không tài nào tập trung đựơc, bất chợt, cơn điên trổi dậy, Phong ném luôn cây viết trên tay mình.
Gương mặt bỗng thay đổi đi -
[ “ Đồi với anh em không cảm thấy hổ thẹn chúc nào
Tuyệt đối không có .
Anh suốt đời cũng không hiểu đựơc ý nghĩa của câu nói này ĐỒ TỒI ”]
Những lời nói cũa nói cứ tái hiện trong trì Phong. Khiến hắn phải châu mày lại mà suy nghĩ .
“ Không lẽ
Rồi Phong và Nghi sẽ thế nào đây .?
Khúc mắt có đựơc giải tỏa không, hay !
Để biết câu chuyện tiếp theo sẽ diễn ra thế nào .các bàn đón xem tập sau nhé.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...