Love Game - Trò Chơi Tình Yêu

CHÁP 43
Thời Gian Đếm Ngược
( Phần 4 )
Đang ngon giấc trong đôi tay của Long, chợt tiếng phone réo riết, khiến cho Tuyết phải cựa quậy người đi mà mò ra cái vật chết tiệt đã phá hỏng giấc ngủ của cô lúc này
Chợt, sự chuyển động của cô khiến Long cũng giật mình dậy theo tay anh vẫn còn ôm lấy cái thân nhỏ nhắn của Tuýêt, thấy cô khẽ nhút nhít, cứ nghĩ lại định bỏ đi mà không nói lời nào , nên anh níu lại, dìm xuống giường, hôn vào cổ .
“ Uhm .uhm .”- cơ thể lại nóng lên bởi bàn tay anh di chuyển trên khắp người cô. Nhưng Tuyết vẫn cố với tay lấy chiếc điện thọai, còn Long thì vẫn tiếp tục hành xử
Bật máy lên
“ Dì gọi con có chuyện gì vậy ?”
“ Cô chủ, chuyện lớn rồi ”
“ ”
“ CÁI GÌ ”
Tiếng la bất ngờ của cô khiến Long giật cả người , gương mặt chợt nghiêm túc đi nói -
“ Chuyện gì vậy ?”
Quay lại với Ngôi biệt thự cổng trắng
“ Cô chủ, làm ơn ngừng lại có đựơc không ”- Dì người làm run sợ đến xanh tái cả mặt , truớc những gì đang xảy ra
Càng lúc ông Khải càng mệt đi, .nhưng miệng vẫn cố nói -
“ Con nghe ta nói đã ”
“ TẠI SAO LẠI NHƯ VẬY ”
“ Cái chết của chủ tịch SPY có phải là ba làm không”
“ TẠI SAO NGƯỜI ĐÓ LÀ LÀ PA”
“ TẠI SAO PA LẠI LÀ KẺ GIẾT NGƯỜI ”
RẦM
“ EM CÂM NGAY ”
Bật tung cánh cửa ra phòng làm việc của ông Khải, khuôn mặt đằng đằng sát khí của Tuyết, cô tiếng lại gần Nghi và
CHÁT
Một bạc tay được gián thẳng vào khuôn mặt nó, đây cũng là lần đâu tiên Tuyết đánh đứa em gái mà mình thương yêu, bảo bọc nhất.
Kinh ngạc trứơc cái tác của chị, nhưng trong lòng nó lúc này không màn đến việc đó nữa, nó hét lên .-
“ CHỊ THÌ BIẾT GÌ CHỨ, EM MẤT TẤT CẢ RỒI TẤT CẢ EM CHỈ LÀ CON MỒI, CON MỒI TRONG CUỘC CHƠI NÀY ĐẤY CHỊ BIẾT KHÔNG TẠI SAO LẠI NHƯ VẬY TẠI SAO CHỨ NẾU KHÔNG VÌ PA ”
Tuyết giận đến run người -
“ KẺ NÀO ĐÃ NÓI THẾ, AI ĐÃ NÓI CHO EM BIẾT HẢ ”
Ôm gương mặt đã tấy đỏ lên vì cái tát quá mạnh, nó vẫn cố -
“ SAO ! Thì ra trong cái nhà này , người biết cuối cùng là em à”
“ CHUYỆN ĐÓ KHÔNG HỀ LIÊN QUAN ĐẾN BA, EM NGHE CHO RÕ ĐÂY, TUYỆT ĐỐI KHÔNG .”
Ngay lúc này , thật sự nó không bít phải tin vào lời nói bên phía nào nữa, nước mắt bắt đầu trào ra, nó lao đi mất chỉ trong tích tách -
“ EM KHÔNG MUỐN NGHE GÌ CẢ, KHÔNG KHÔNG TIN GÌ HẾT ”
Tuyết bất giác thấy cô em mình chạy, định đuổi theo thì bị đôi tay của Long ghì lại -
“ Bình tĩnh, lúc này dù có nói gì đi nữa , Nghi cũng không nuốt trôi đâu mau đưa bác Khải nhập viện, hình như cơn đau lại tái phát rồi ”
Nghe thấy lời nói của Long, Tuyết mới giật mình, quay lại , lao đến người pa gương mặt phút chốc trở nên đầy hỏang sợ -
“ PA, PA CỐ CHỊU ĐỰNG MỘT CHÚT, PA ĐỪNG NGẤT , ĐỪNG NGẤT PA ƠI .!”
Tuyết bang hòang khi thấy người ông Khải run lên bần bận vì cú giật của tim, nhanh như chớp Long nhấc cả người ông lên, đưa ra xe và chở đến bệnh viện .Tuyết cũng lật đật chạy theo sau với gương mặt bắt đầu ướt đi vì nước mắt.
Tại bệnh viện
Píp CẠCH
Vừa thấy bác sĩ bứơc ra, cô lập tức đứng dậy chạy đến níu lấy tay áo của ông bác sĩ đó -
“ SAO RỒI, BA TÔI KHÔNG SAO ĐÚNG KHÔNG BÁC SĨ .” “ Tạm thời ông đã qua được nguy hiểm , nhưng sức khỏe vẫn còn rất yếu, cần phải chuyển ngay vào phòng hồi sức đặc biệt. và lúc này đây, ông cần đựơc cách li riêng, tốt nhất mọi người nên đến thăm vào ngày mai, hôm nay thì không được .” –

Ông vừa nói dứt phía bên trong đã từ từ đẩy chiếc xe cán ra, nhìn thấy pa mình, Tuyết ùa nhanh lại, tay nắm chặt vào vai áo ông Khải -
“ BA .BA BA NHẤT ĐỊNH SẼ KHÔNG SAO, NHẤT ĐỊNH NHẤT ĐỊNH ”
Càng lúc bóng ông Khải càng xa, theo buớc đó là bác sĩ và y tá họ đưa ông đến phòng hồi sức .
Long cảm thấy tim như tan vỡ khi nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của cô, ôm chặt Tuyết vào mình, anh dỗ -
“ Nhất định bác sẽ không sao, sẽ khỏe lại nhanh thôi, đừng khóc .ngoan nào em đừng khóc nữa đừng như vậy .nín đi ”
Nức nở trong lòng ngực Long, Tuyết níu chặt lấy cánh tay anh, khiến cho nó rỉ máu vì vết bấu sâu từ móng tay của Tuyết.
Nhưng Long không hề tỏ ra đau đớn gì, với anh, nhìn thấy cô lúc này đây , tim anh còn đau hơn nữa
Mặc dù bác sĩ đã dặn sáng mai mới đựơc phép vào thăm nhưng, một mật, Tuyết cũng không chịu về, cứ ngồi lì ra phìa trứơc phòng ấy. Cuối cùng Long đành ở lại, do khóc quá nhiều nên cô thiếp đi lúc nào không biết.
Khẽ vuốt lên đôi mắt đỏ mọng, sưng lên vì nước mắt, chợt anh cảm thấy mình thật vô dụng, chẳng làm được gì cho cô hết. Vòng tay qua vai, đẩy nhẹ đầu Tuyết tựa lên vai mình
Một lúc sau Long nhất phone gọi
Tút Tút tút
“ Alô, anh hai hả ? ”- Phương vẫn như mọi hôm , ở trong căn phòng đó một mình, thế thì cũng đủ hiểu Tuấn vẫn chưa về rồi.
“ ”
Sau khi nghe Long nói xong, tim nhỏ đứng lại, tất tốc bay vào phòng thay đồ rồi chạy đi kiếm Nghi
Trong cái đêm tối thế này, rút cuộc nó có thể đi đâu , .ở đâu
Những nơi cần tìm, những nơi phải kiếm, Phương cũng đều đã ghé qua hết, nhưng vẫn không tài nào kiếm được nó. Chợt nhớ tới Phong, nhỏ liền nhấn phone lên gọi
Đằng kia đang đi, thì đằng nay cũng đang chạy, hắn vẫn không về nhà, cứ chạy khắp nơi tìm nó.
Tiếng điện thọai reo, cứ ngỡ là Nghi, hắn vội bắt -
“ Nghi là em phải không .? ”
“ Phong, Nghi mất tích rồi, vì . Phương đã kiếm hết những nơi nó thường tới , những vẫn không thấy đâu cả ”
Nghe như sét đánh vào tay Thật chết mất, đầu hắn lúc này cứ như muốn nổ tung cúp điện thọai, Phong tiếp tục chạy và kiếm trong màu đen của màn đêm buôn xuống .
.Chạy mãi chạy mãi, .càng ngày hắn càng mất phương hướng, không biết phải đi đâu để tìm nó nữa chợt trong tim cứ như mách bảo hắn , nó đang
Ngay tất tốc, Phong quay lại nơi ấy
ÀO ÀO ÀO
Biển cứ thi nhau vỗ ầm ập vào, cái lạnh thấu sương bao quanh lấy mặt biển, một cô gái vẫn ngồi đó , trong đêm. Không biết phải làm gì cả, chỉ ngước nhìn ra phía xa xa của hướng biển
Chạy như muốn đứt cả hơi ra nhưng cuối cùng, cuối cùng hắn cũng đã tìm được nó.
Bước từng bước một lại phía người con gái đó, hằn ngồi xuống đối diện, hai tay dần dần vương ra, kéo người nó lại, ôm sát vào -
Chợt nó khóc ào lên, nói trong nước mắt -
“ Hãy nói em biết đây không phải là sự thật, hãy cho em biết tình yêu giữa chúng ta tồn tại không phải vì hận thù đi, bây giờ em phải làm thế nào đây, hãy nói cho em biết em phải làm gì bây giờ hả anh hơ .hức .hức hức ”
Tay chân, cơ thể nó, cứng đơ đi vì lạnh cóng, chẳng phải nó đã ngồi yên như vậy trong suốt 1 tiếng đồng hồ sao. Dù cơ thể đã lạnh buốt đi, nhưng con tim nó vẫn không ngừng rỷ máu, không cách nào làm đóng băng những giọt máu đó lại.
Nó đau, Phong còn đau hơn, không lẽ đây là cái giá hắn phải trả sao.?
Tại sao mọi thứ không đổ lên người hắn, tại sao ông trời lại nhẫn tâm giáng mọi thứ lên người con gái này tai sao kẻ phải gánh lấy những thứ đó không phải là hắn chứ.
Nó vẫn cứ thế, khóc suốt trong vòng tay của Phong, cả hai không nói ra bất cứ câu gì nữa, chỉ biết ôm thật chặt lấy nhau thôi.
Tại một khu trọ gần với bãi biển
Bây giờ nó mới cảm nhận được cái rét bên trong người mình Phong nâng chén trà ấm lên, giúp nó uống
Suốt đêm hôm đó, hắn đã nói ra tất cả mọi chuyện, đúng vậy không sót một từ nào, tất cả. Nhưng điều mà hắn muốn nó phải khắc sâu trong tim, chính là tình cảm hắn đã dành cho nó, nếu mọi người nghĩ Nghi sẽ hận Phong, có đấy những không phải là tất cả vì giờ đây, mọi thứ dường như đã quá muộn, nó không tài nào quay đầu lại đựơc nữa, nó đã yêu người con trai này, .yêu sâu đậm mất rồi.
Phong cũng nói cho nó biết, ý định trả thù trong lòng hắn đã bị tình yêu của nó hủy đi lúc nào không hay biết.
Đêm nay không tài nào chợp mắt đựơc, nếu không có vòng đây của hắn bên cạnh
Sáng hôm sau
Dần dần, nó cũng bắt đầu tỉnh giất, mở nhẹ đôi mắt lên, thì thấy thật ấm, vì nó đang được hắn ôm trọn vào người. Phong tựa lưng vào tường vì nơi đây không có nệm, nên hắn dùng thân mình không khác gì cái gối, để nó nằm trọn bên trong, tựa lên cánh tay hắn mà ngủ
Khẽ đưa tay vuốt lên khuôn mặt đó, rồi nó lại tựa vào chốn cũ, Phong cũng chợt tĩnh giất , hắn vòng tay sát lại, nhẹ nhàng nói -
“ Em khỏe hơn rồi chứ ”
“ Uhm”- tiếng nói phát ra từ miệng nó rất bé , lại thêm phần yếu ớt đi thấy rõ.
Một lúc sau

Hắn tiếp tục nói -
“ Anh muốn đưa em đến một nơi”
Ngồi hẳng dậy, nhìn vào mắt hắn, đôi mắt như muốn hỏi .là đi đâu .
Tại đồi MANTU
Bước chầm chậm , từ xa xa một bia đá dần dần hiện ra trước mắt cả hai .Hắn vẫn nắm chặc bàn tay nó mà tiếng về phía ngọn đồi xanh đó
Lúc bia đá đã hiện rõ ra trước mắt nó, thì bấy giờ nó mới thấy được dòng chữ --
[ Thiên Anh Võ ( 1956 – 1989 ) ]
Thóang bất ngờ vì giờ đây, nó không biết nguyên nhân gì mà Phong lại dẫn nó đến nơi này.
Chợt Phong quỳ xuống -
“ Ba , thời khắc con đặc bước chân đến đây thì cũng là lúc giữa con và người con gái này không thể rời nhau được nữa .
Con xin ba , hãy chấp nhận chuyện này.
Nếu một ngày nào đó người con gái này khóc vì con , thì con sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình nữa ”
Từng lời nói của hắn . đã khiến gương mặt Nghi dần rơi dòng nước mắt, trước mặt nó đây, hắn đang cầu xin sự tha thứ, hắn đang cần xin người cha đã khuất để được bên cạnh nó, hắn đang trúc bỏ cái danh của một người con chỉ để được nắm chặt lấy bàn tay này, của người đãng lẽ hắn nên căm mà thù hận.
“ Nếu một ngày nào đó , người con gái này bị tổn thương vì sự ngu mụi của con, thì con sẽ trừng phạt chính bản thân mình.
Trước mặt ba, trước mặt người con gái này, xin dùng cuộc đời của con như một cái kết ối thù đó.
Xin ba hãy tha thứ cho đứa con bất hiếu , xin hãy chấp nhận cho chúng con .”
Đôi mắt hắn cũng bắt đầu đỏ hoe, sau khi nói ra những lời ấy, thật sự lúc này đây, Phong mới cảm thấy được, con người dã tâm, độc ác, mưu kế trong hắn đang dần được trúc bỏ, hắn không thể tiếp tục được nữa, hắn không còn sức mạnh để chiến đấu .
Giờ đây, lòng hắn chỉ muốn bảo vệ nó, chỉ muốn khiến nó cười thật nhiều, chỉ muốn tay trong tay ,cùng nhau bước tiếp quãng đường còn lại
Phong xoay mặt sang, nhìn nó với đôi mắt đã nhào đi vì nứơc mắt, Nó cũng vậy, nhìn sâu vào mắt Phong
Đôi tay Phong đưa lên, áp vào mặt nó, gương mặt cố nén sự khổ đau của hắn, khiến con tim Nghi , chợt nhói lòng
Tay lau đi từng giọt, từng gịot nước mắt trên má Nghi hắn như nghẹn ngào mà nói -
“ Hãy tha thứ cho anh, tha thứ cho tất cả sự ngu ngốc của anh
Nghi .Anh yêu em”
Dần dần ,
Đôi tay ấy kéo nhẹ gương mặt nó lại, hắn hôn vào môi Nụ hôn như xóa đi những lỗi lầm hắn đã gây ra
Vài phút sau
“ Đừng rời khỏi anh, xin em ”
Không gian vốn đã rất lặng im rồi, nay còn tỉnh lặng hơn nữa cả hai trao nhau nụ hôn và cả dòng nước mắt.
Phong hành động như vậy, trứơc bia mộ ông Võ, cuối cùng hắn cũng chỉ muốn, ông thấy được .hắn đã không sai khi chọn con đường này
Sai khi đã đưa ra được quyết định, nó và Phong, cùng nhau ra về, lần này cả hai không về khu nhà trọ nữa, mà bước thẳng đến bệnh viện. Đã đến lúc nên đối mặt với sự thật
Cho dù có bị nhục mạ, chỉ trích, thậm chí là khinh rẽ đi nữa, nhất quyết hắn cũng không từ bỏ tình yêu này
Cho dù có phải quỳ đến hàng vạn giờ đi nữa, hắn cũng chấp nhận
Tại bệnh viện
“Ưhm hm ưhm ”, - Tuyết cựa quậy đầi, sau một giấc ngủ
Vừa thấy cô hé mi, Long liền nhanh chóng đở người Tuyết dậy -
“ Dậy rồi sao .”
Mắt chỉ mới mở trong tích tác, Tuyết lại rối lên, nói trong cơn hỏang -
“ BA SAO RỒI, BA ĐANG Ở ĐÂU ”
Thấy vậy, anh liền níu chặt người cô lại, cố làm cho chấn tĩnh -
“ Họ đang kiểm tra, lát sẽ ta sẽ được vào thăm, bình tĩnh .em bình tĩnh lại đi ”
Sau một lúc, cúôi cùng Tuyết cũng không còn sốc nữa .chợt cô nhớ đến Nghi, lòng lại lo tóan lên -

“ Đúng rồi, Nghi đâu tại sao không thấy nó, vẫn chưa kiếm được sao ”
Hai tay ghì chặt cổ áo Long, đôi mắt trở nên ướn ướt đi
Thật sự, từ tối hôm qua đến giờ , Long vẫn chưa nghe được tin tức gì từ Phương, lại không thể bỏ kiếm khi Tuyết đang trong tình trạng hỏan lọan này nên anh cũng không biết phải trả lời như thế nào nữa
Đợi mãi mà vẫn không nghe được câu trả lời của Long, càng lúc tim cô càng nhói hơn Trong lúc quá nóng giật, Tuyết đã lỡ tay đánh nó, đánh vào người em gái duy nhất của mình.
Người cô run bần bật, dơ bàn tay đã tát Nghi, Tuyết rơi nước mắt mà nói -
“ Làm sao đây, làm sao đây ”
Thây Tuyết cứ run mãi mà nhìn vào tay của mình, lòng anh đau đến thắc lại, kéo cô vào lòng, Long vuốt lên mái tóc đen, mềm đó -
“ Nhất định Nghi sẽ về, mọi chuyện sẽ qua thôi, em đừng như vậy, anh lo lắm ”
Bất giác cả hai nghe thấy tiếng -
“ CHỊ HAI ”
Giật thót lên, Tuyết xoay đầu ra khỏi lòng anh, cứ như không tin vào mắt mình, không đang gọi cô là ai Có phải em không lao đi nước mắt trên gương mặt mình
Nó cũng vậy, vừa mới thấy Tuýêt, tự dưng lại trào ra cả hai chạy ùa về phía nhau, ôm thật chặt -
Gịong nức nở, cô nói -
“ Chi xin lỗi, chị xin lỗi em chị đã sai khi làm thế ”
“ Là tại em cả chỉ vì không kiềm chế được, nên em đã nói những lời kh6ong nên nói đừng ghét em chi nhé đừng ghét em .hức hức ”
Dỗ dành lấy nhau, hắn từ phía bên kia, bước lại, thóang thấy Long, và anh cũng vậy. Mặc dù không biết nhau, nhưng lúc này cả hai cũng đều có cùng một ý nghĩ trong đầu có lẽ nên để cho hai người đó được ở riêng.
Thế là Phong và Long bước ra phía bên ngòai của bệnh viện
Đi từng bứơc, từng bứơc một trên bãi cỏ, trong phía sân của bệnh việc Long bắt chuyện trước -
“ Có phải cậu chính là con của Chủ Tịch SPY ?”
Dù hơi thoáng ngạc nhiên nhưng hiện tại, hắn không còn cảm thấy lo sợ vì phải che giấu thân phận nữa, nói một các rõ rang -
“ Đúng vậy.”
Đúc hai tay vào túi quần, anh vẫn ung dung hỏi -
“ Còn bây giờ .?”
Chợt Phong ngừng bước, xoay lại hướng Long .-
“ Anh cũng nhìn ra được sao ?”
“ Có lẽ ”- nhìn hắn, anh mỉm cười rồi nói tiếp .
“ Mặc dù có người thắng và cũng có người thua trong tình trường, nhưng tôi không nghĩ Nghi chỉ là người thắng trong chuyện này, .”
Nghe thấy thế, chợt hắn cũng cười -
“ Khó tin lắm phải không, chính tôi cũng không ngờ kết quả lại như vậy ”
Rồi cả hai lại tiếp tục nâng bước chân
“ Có phải người như tôi không hợp là người không ? ”- tuy hỏi , nhưng đôi mắt Phong vẫn hướng nhìn phía trước.
“ Có thể là như vậy nhưng bây giờ thì, cậu đang dần lấy lại được, cái gọi là con người đấy chứ ”
Cười hờ với câu trả ấy, hắn hít một hơi thật sâu -
“ Cũng đến lúc, nên trả lại những thứ vốn thuộc về đó, và phải bắt đầu chập nhận lấy sự tồn tại của nó thôi ”
Long ngừng bước lại, thấy thế hắn cũng xoay lại nhìn anh, chợt Long mỉm cười, một nụ cười tin tưởng -
“ Nếu để tôi thấy con bé rơi nước mắt lần nữa thì cậu sẽ không yên với tôi đâu .”
Không nói gì, chỉ mỉm cười thay cho lời đáp Long đưa bàn tay ra -
“ Long”
“ Phong”- hướng tay mình ra đóng nhận cái bắt tay ấy. Dường như con tim hắn bắt đầu dần hé mở mở ra một con đường mới, một cuộc sống thật sự.
Cả hai trò chuyện được một lúc thì
Hình như nhớ ra gì đó, anh bất ngờ hỏi -
“ Có một điều tôi cảm thấy hơi lạ, nếu không lầm , tôi nghĩ người đã nói ra chuyện ấy không phải là cậu, vậy thì kẻ đó là ai ?”
Bất giác, lúc này đây hắn mới để ý đến điều đó đúng vậy, bí mật này hắn chưa bao giờ hắn tiết lộ cho ai rả, ngọai trừ Tuấn. Nhưng hắn không bao giờ nghi ngờ tên đó cả chẳng lẽ
Vừa dứt mồi suy nghĩ trong đầu, lập tức, Phong lập tất -
“ Anh giúp tôi nhắn lại giùm Nghi, tôi cần giải quyết một số việc ”
Chỉ sau câu nói đó, thì hắn đã chạy ào, đàng xa chỉ còn nghe tiếng vọng -
“ Nếu có gì, thì cậu gọi cứ gọi cho anh ”
Long chỉ kịp thấy canh tay vẫy cao của hắn, rồi mất xác luôn. Anh quay trở vào trong bệnh viện
Trùng hợp , vừa bước đến cổng, Phương từ đâu bay ra, níu canh tay anh lại, gương mặt lo sốt vó lên, đôi mắt ươn ướt đỏ đi rất nhiều .chắc có lẽ nhỏ cũng đã khóc suốt đêm qua -
“ ANH HAI, TÌm ĐƯỢC NGHI CHƯA, NÓ Ở ĐÂU RỒI .ANH NÓI CHO EM BIẾT ĐI ”

Thấy nhỏ cứ cuống cuồng lên, Long nhẹ nhàng xoa đầu Phương nói -
“ Ngốc ! nín nào, Nghi đang bênh trong cùng Tuyết đấy ”
Anh vừa mới nói lên con số của phòng bệnh, thì nhỏ đã bay vèo mất tiêu Khi hòang hồn thì xung quanh chỉ còn gió với bụi
Đến lúc này, chợt Long mới nhận ra, là cô em gái mình không phải đi một mình, mà bên cạnh còn có thêm một chàng trai cao ráo nữa.
Thấy Long, Tuấn gật đầu chào một cách lịch sự
Mặc dù lòng bắt đầu nghi nghi nhưng anh cũng muốn xác định lại -
“ Đừng nói cậu là ”
Chưa đề anh lấp bấp xong, Tuấn đã nối tiếp -
“ Là một nữa ạ”
Hình như đôi lúc, những câu nói bất ngờ thường đẩy người ta vào thế ngu thì phải, chả hiểu sao lúc này, đầu Long nặng chịch, không tài nào hiểu được ý Tuấn.
Gặp tên này ăn nói cũng xổ sàng nữa .bồ thì bồ .không thì chồng là chồng .mắc cái giống gì “ Một nữa”, Long ngu đột xuất cũng dễ hiểu ha !.
Gương mặt ngu bỏ xứ của Long , làm Tuấn phải cười Phì và -
“ Anh hai, em là Tuấn , xin được chỉ giáo”- Cuối thấp đầu xuống, cứ như đang hành lễ với anh vậy.
Hồn đã bay về xác lại Long mới giật mình tỉnh giất trố con mắt ra mà nhìn tên này -
“ Cả hai quen nhau từ lúc nào ”
“ À, dạ ” “ Ở đâu ?”
“ À ”
“ Tại sao lại quen biết ?”
“ À ”
“ Có làm gì con bé chưa ?”
“ ”
Cứ như bị ma nhập, Long hỏi như điên, mỗi khi Tuấn định trả lời thì vừa mới “ à” một cái là anh đã nhảy vô họng mà đốp tiếp
Liên tục bị tấn công, nãy giờ chưa kịp nhã pháo, đã bị Long dội nước cho tắt phụt
Nên tên này chỉ còn cách im luôn, cho Long tác một lượt hết nước đi , rồi mới trả lời -
“ Xin anh hãy tin tưởng ở em, nhất định em sẽ đối xử tốt với Phương ạ.”
Thương em không đặc đúng chỗ rồi nhưng quả thực, Tuấn nhìn không tệ chúc nào, ngược lại thì đúng hơn.
.
Dứt ý nghĩ, lập tức Long đưa cái phone ra -
“ Làm thủ tục nhanh đi ”
Tới phiên tên àny dốc lại -
“ Hả ”
Thở dài một cái -
“ Số điện thọai đấy .”
, Nhanh như cắt, Tuấn nhận lấy rồi lưu số mình vào.
Mặc dù ngay lúc này đây, Long rất muốn tiếp tục tra khảo, nhưng bây giờ không phải lúc, nên anh xoay người rùi nói với Tuấn luôn -
“ Vào thôi ”
Quay trở lại với Phong, hắn cố nhất phone gọi Linh nhưng cô lại không nghe máy, chạy đến không ty cũng không gặp.
Sực nhớ đến nhà của Linh, nhưng từ đây đến đó nếu đi bộ thì ít nhất cũng gần 2 tiếng.
Nên hắn trở về nhà, lấy chìa khóa xe rồi phóng đi
20 Phút sau
Kính kong kíng kong
Nhấn chuông rồi đợi đợi rồi lại nhấn chuông
Gần 10 phút trôi qua mà vẫn không nghe thấy động tĩnh gì từ phía bên trong
Chờ lâu một hồi, Linh không hề xuất hiện
Cuối cùng Phong quyết định quay về nhà, để xem kĩ lại hồ sơ của Linh, xem ngòai nơi này, cô còn địa chỉ khác không
Cạch
Mở cổng , tiếng xe vào nhà, sau đó, Phong đi đến cửa, thì chợt giật người nhận ra
Phong đã thấy gì ?
Linh lúc này đang ở đâu ?
Mọi người đón xem tập sau nhé !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui