Cháp 1:
Cái Kết.!
Quay trở lại quá khứ:
Tại văn phòng tập đòan SPY.
" Anh nói gì, không phải chúng ta đã kí hợp đồng rồi sao?"-Tổng giám đốc Thiên Anh Võ.
Đầu dây điện thoại bên kia: " Rất xin lỗi thưa ông, nhưng bên tập đaòn KEY đã từ chối vì có người khác ra điều kiện cao hơn chúng ta, hơn nữa trong hợp đồng không có điều khoảng cấm về việc này".
............
Ông Thiên Anh Võ gương mặt chuyển sắc từ ngạc nhiên đến thất vọng rồi sau đó chuyển sang đỏ tím tái vì giận dữ.
" Bọn khốn, tụi nó tính chơi mình mà, khốn khiếp, hợp đồng triệu đô... còn khoảng nợ ngân hàng...coi như mình phá sản mất.."
Thay vì về nhà, nhưng ông Võ đã vào quán uống vài ly rượu. Vào đó ông ko ngờ lại tình cờ gặp Chủ tịch KEY tại đó đang tiếp rượu cùng đối tác.
Ông giận run nên đã lập tức chạy đến nắm áo Ct KEY ( tức là cha của Nhã Nghi) Lưu Thế Khải.
" Mày, thằng khốn, mày chơi tao , chẳng phải mày đã nhận lời và kí hợp đồng rồi sao"," sao mày có thể làm vậy"
Ông Thế Khải lạnh lùng gỡ tay ông Võ ra- "Đúng là vậy, nhưng điều khảong hợp đồng không cấm , hơn nữa bên kí kết có thể thay đổi đối tượng hợp tác của mình"
Ông Vỏ tức giận ,điên cuồng định dơ tay đánh nhưng đã bị vệ sĩ của Thế Khải ngang kịp.
Ông Khải bước ra khỏi quán cùng đối tác, không quên quay lại -" Muốn trách thì hãy trách ông không xem kĩ hợp đồng"
Định bước đi tiếp nhưng sực nhờ còn vài điều chưa nói " không phải ông đang nợ ngân hàng một khỏng tiền lớn sao, hợp tác cùng ông không khác gì gánh nợ thay. Ông nên nhớ trên thương trường không nên nhẹ dạ cả tin"
Nói xong ông Thế Khải bỏ đi. Trong cơn giận dữ ông Võ đã uống rất nhiều rượu . Vừa uống ông vửa nguyền rủa Thế Khải.
"Thằng khốn mày không xong với tao đâu"
Cơn say đã làm ông mất bình tĩnh, loạng choạng bước về chiếc xe của mình. Ông thừa biết sau khi gặp đối tác , chắc chắn Thế Khải sẽ quay lại công ty chuẩn bị cho cuộc họp sáng mai. Nên ông đã chờ sẵn , vừa thấy xe hơi của Thế Khải rời đi ông liền chạy bám theo phía sau. Con đường khá trơn trượt lại ngay khúc quẹo quanh đèo, lệch bánh lái là có thể rớt xuống vực như chơi. Í nghĩ vừa dứt ông liền nhấn phanh ga hết lực vượt lên ép xe của ông Khải ra ngoài.
Người tính không bằng trời tính, xe ông Khải đã kịp thời lác khỏi mép vực và tăng tốc chạy lên. Trong lúc ép xe T.Khải , ông đã quay hết vô lăng kèm theo không nhả ga, cứ thê mà sau khi xe của T.Khải kịp thời vượt lên thì cũng lúc đó xe ông Võ mất đà lao thẳng xuống vực.
Ông Khải giật mình với vụ va chạm lúc nãy cộng thêm tiếng nổ lớn phía vực , ông cho dừng xe và bước xuống " Nhanh lên , gọi cấp cứu đến mau , có ngưới bị thương "
" Vâng thưa ông chủ" người tài xế hốt hoảng trả lời.
Trong khi đó tại biệt thự họ Thiên , reng...reng...reng. Một đứa trẻ kháo khỉnh chạy vào.
" Bác ơi để con nghe cho , chắc là papa.."
Cậu bé nói với người làm nhanh nhẩu nhấc điện thoại lên. Gương mặt hớn hở của cậu bé bổng tối sấm lại rồi khóc òa lên.
Tại bệnh viện . Píp..pip.pi...p ...cạch.
"Bác sĩ chồng tôi thế nào?", "chồng tôi không sao đúng không?.. bác sĩ" - người đàn bà đẹp phúc hậu với gương mặt xanh xao , đôi tay rung rảy.
" Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức , bệnh nhân hầu như nát cả phần vai và sọ , không thể cứu kịp, chúng tôi đã cố hết sức , xin lỗi bà." ông bước sĩ lắc đầu , cuối mặt xuống rùi bỏ đi.
Nghe đến đấy bà gần như muốn ngất liệm đi nhưng tay vẫn ôm chắc đứa con trai bé bỏng. Còn cậu bé -" ko , ...không tin.n...n.n, con không tin ba không sao phải không mẹ , ba ổn mà phải không , mẹ ...m.. mẹ ơi!!"
Cậu giật lia lịa tay người đàn bà với gương mặt đầm đìa nước mắt. Một hồi lâu thấy mẹ không trả lời chỉ ôm chặc mình, cậu giằng co chạy khỏi đó -" con không tin , ba vẫn còn sống...., con ghét ông bác sĩ đó ...., ba con còn sống" Vọng sau đó là tiếng gào thét đau đớn của người đàn bà đó -" Anh Phong...g..g.....g!"
Sau khi rời khỏi đó , cậu đã dựa lưng vào tường ở góc nào đó của bệnh viện mà khóc. Tình cờ lúc đó cậu đã nghe được cuộc đối thoại giữa ...
" Thật không ngờ đó là tổng giám đốc tập đoàn SPY, Thiên Anh Võ" -ông Thế Khải.
" Ông chủ, ông đừng tự trách mình , xét cho cùng đây không phải là tai mà mà là mưu sat , chúng ta nên ....."
Chưa kịp để người trợ lí nói hết ông Thế Khải -" kiện ư!, người đã mất rồi, ** thế nào thì cũng là lỗi của ta. Đáng lẽ ta không nên nói thế khi ông ta mất bình tĩnh. hãy xem họ cần gì rồi giúp đỡ họ"
Đột nhiên có một người chạy vào -" Thưa chù tịch, bên ngoài cọng ty chúng ta, phóng viên họ ...... họ bàn tán về vụ tai nạn của Thiên Anh Võ có liên quan đến chủ tịch Lưu Thế Khải ..."
"Ta biết rồi" nói xong ông quay lưng đi khuất.
Không ai ngờ rằng cậu bé đã nghe được cuộc nói chuyện giữa họ. Lúc này mọi chuyện gì cậu đều không để tâm, trong đầu cậu chỉ còn 3 chữ " Lưu Thế Khải"
"Ba tôi mất là do ông , do ông" cậu đứng dậy lấy tay quệt những dòng nước mắt, gương mặt lạnh đi, nụ cười của sự thù hận đã bắt đầu hiên lên gương mặt đó. Đâu ai biết được con đường báo thù của cậu sẽ ra sao , liệu trái tim cậu còn có thể đập trở lại không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...