Ngâm nga một bài hát giáng sinh, Lucy vật lộn với một ôm đầy những cành nhựa ruồi và đặt cho cân một mớ trên thành lan can. “Bess”, nàng nói với người giúp việc đang quanh quẩn ở gần đầu cầu thang, “nếu cô có thể buộc ở phía trên bằng một trong những cái nơ đỏ kia… rồi, và chúng ta sẽ làm như thế trên cả lối đi xuống…”
”Đừng ngã về phía sau,” Bess cảnh báo, quá lo lắng đến Lucy đang đứng bấp bênh trên mép của bậc thang để dành hết chú ý đến những đồ trang trí
”Đương nhiên tôi không ngã đâu”, Lucy trấn an. “Ồ, những cái nơ trông vừa đẹp.”
“Bà đang đi giật lùi đấy!”
“Tôi sẽ không ngã đâu. Tay tôi nắm lan can đây rồi.”
“Bà Rayne, tại sao không để tôi treo cành nhựa ruồi bà có thể buộc nơ?”
“Bess, không có cần phải lo lắng.”
Cuộc trò chuyện bị dừng lại bởi tiếng cửa trước đóng sầm và cả hai đều nhìn xuống cầu thang. Heath đang rũ tuyết ra khỏi chiếc áo khoác dài đến đầu gối của mình và ném chiếc mũ len màu nâu vào góc bằng cái phất tay thô bạo. Khi chàng nhìn lên và thấy khán giả của mình đang sẵn sàng trên cầu thang, chàng đưa ra một cái gật đầu cộc lốc hầu như không để chào hỏi.
“Rồi”, Lucy nói, “có vẻ như tinh thần Giáng sinh của anh vừa bị dập tắt.”
Heath nói điều gì đó qua hơi thở và đi lên cầu thang, đi qua cô mà không nói từ nào. Chàng dừng lại khi đến gần Bess, cô lùi lại với đôi mắt tròn màu xám. “Tôi muốn có một chai Old Forest
er và một cái ly.” chàng cáu kỉnh. “Ngay bây giờ.”
“Heath, có chuyện gì vậy?” Lucy hỏi, buồn rầu và khó chịu bởi sự lỗ mãng của chàng. “Dù có chuyện gì đi nữa, không cần phải lờ em đi và dọa cho em sợ… Heath, anh đi đâu thế?” Nàng đi theo chàng đến phòng ngủ, không thể tưởng tượng nổi những chuyện gì có thể khiến chàng rơi vào tâm trạng như vậy. “Anh có chuyện gì tại toà báo hôm nay vậy?”
Chàng đã đưa ra một tiếng cười khô khốc, không đùa cợt. “Cũng có thể nói như vậy.”
“Anh đã về nhà sớm.”
“Anh không muốn nói chuyện, và cũng không muốn trả lời các câu hỏi. Cái cô hầu gái đó đang ở nơi quái quỷ nào vậy? Chết tiệt, có phải em đã cố để thuê bất cứ ai không kéo lê châ
“Anh đã cãi nhau với Damon sao?” Lucy gặng hỏi, biết rằng chàng muốn nói chuyện, nếu không lúc về nhà chàng đã không dựng lên màn biểu diễn như vậy. Tiếng đập cửa của Heath luôn luôn là thông báo cho việc đòi hỏi một cuộc trò chuyện.
“Damon”, Heath nói với giọng ghê tởm nhất “Mẹ kiếp đúng là anh đã chửi nhau với hắn.”
“Anh không cần dùng thứ ngôn ngữ đó”, nàng quở trách.
“Anh nghĩ hắn ta hiểu anh đang cố làm gì. Nhưng hôm nay anh nhận ra rằng hắn không phải người như anh nghĩ. Sau hàng tháng trời làm cùng với nhau, cùng mục đích, mà hắn ta đứng trong văn phòng, nói như một người xa lạ – mở cửa đi, cô ta mang whisky đến rồi.”
“Anh không phiền nếu nói với em về điều này trước chứ?” Câu trả lời duy nhất của nàng là một đôi mắt giận dữ vĩ đại màu xanh biếc. Nàng thở dài và đi về phía cửa.
“Cảm ơn, Bess.”
“Bà Rayne….” Cô hầu thầm thì, nhìn dáng người cao mảnh khảnh của Heath khi chàng bước tới lui như một con báo kích động. “Bà sẽ không sao chứ? Tôi có nên…?”
“Mọi chuyện đều ổn”, Lucy nói, mỉm cười trấn an, đỡ lấy cái khay bạc từ người phụ nữ kia. “Sao cô không hoàn tất phần trang trí khi tôi và ông Rayne đang trò chuyện?” Khi Bess gật đầu thông cảm, Lucy đóng cửa lại bằng chân và đặt cái khay lên bàn trang điểm. “Cô ấy mới làm ở đây có 1 tuần, Heath. Cô ấy chưa quen với thái độ của anh, và nó khiến cô ấy hoảng sợ, nên cố gắng kiểm soát …”
“Cô ta nên tập quen với nó, hoặc là cô ta có thể làm việc cho người khác.” Heath tự rót cho mình và dừng điệu cười nhếch mép của mình đủ lâu để uống một ngụm dài.
“Damon đã làm gì mà khiến anh giận dữ đến thế?”
“Damon không đưa ra cái cách khốn kiếp nào về vấn đề bọn anh đang đương đầu. Đó chỉ là một bài tập trí tuệ với hắn. Hắn ta nhìn vào điểm này hay điểm kia, tìm ra những điểm tán đồng hay chống lại chúng, rồi hắn đứng về bên có điểm cao nhất. Đúng và sai – Chỉ là một phương trình toán học đối với anh ta. Anh sẽ bị nguyền rủa nếu có thể làm việc như thế.”
“Em chắc rằng đó không phải sự thật. Em chắc rằng anh ấy có tính công minh và đức độ.”
“Anh ta như là quỷ sứ!” Heath uống sạch chỗ whiskey và nghiêng cái chai một cách cẩu thả để rót thêm ly khác. Lucy chưa bao giờ thấy chàng uống nhiều như thế trong thời gian ngắn như vậy.
Đột nhiên tất cả sự gây hấn và giận dữ trong chàng bỗng tan đi và chàng gật đầu, nuốt thêm một ngụm chất lỏng cay nồng. Những ngón tay chàng nắm chặt lấy cái ly. Lucy giữ im lặng, ngồi bên mép giường và nhìn chàng khi chàng uống cạn cốc whisky thứ hai. Chàng đang đau khổ. Nàng không thể làm gì cho chàng cho đến khi chàng tự hạ vài bức tường ngăn xuống. Hãy bảo em ôm lấy anh… tay em đây, sẵn sàng bao bọc anh. Trái tim em đây… chỉ cần anh gọi…
Heath đứng bên cửa sổ, im lặng trong sự cô độc tự mang lấy. Chàng hít một hơi dài và gật đầu lần nữa, nâng vai lên với một cái nhún vai đầy bất lực. “Hôm nay…” chàng bắt đầu, và những từ còn lại chỉ bay biến đi, không muốn thành lời. Chàng sải bước đến chai rượu, nhưng Lucy đã cầm lấy trước chàng, và đặt những ngón tay lên bàn tay chàng đang vươn tới.
“Đừng uống thêm nữa”, nàng nói, nhìn vào chàng. Chàng thấy điều gì đó trong đôi mắt nàng khiến tay chàng thả lỏng cái chai. Chàng chậm rãi thu tay lại và đi về phía cửa sổ, nhưng trước đây nàng chưa từng thấy tia đau khổ trong biểu hiện của chàng như bây giờ. Nàng run lên bởi sự gấp gáp của việc nàng cần phải an ủi chàng.
“Điều gì đã xảy ra hôm nay.”
“Tin xấu.”
“Tái thiết ư?” Nàng không nghĩ ra điều gì khác có thể ảnh hưởng tới chàng mạnh mẽ đến vậy. “Chuyện gì thế?”
“Heath, đừng làm em phải đoán nữa. Hãy nói với em.”
“Chúng ta cuối cùng đã đạt được vài bước tiến. Cho đến tận hôm nay, chính phủ liên bang đã nới lỏng sự kiểm soát với miền Nam. Họ đã quyết định bắt đầu với Georgia…”
“Vâng.” Nàng vội vã lấp đầy sự yên lặng. “Em biết một chút về điều đó. Georgia và một vài bang khác đã được kết nạp lại trước quốc hội.
“Và những kỷ luật quân đội đã được gỡ bỏ. Cuối cùng. Phần còn lại của miền Nam cũng được cho phép làm theo. Và cuộc chiến đã thực sự kết thúc. Không còn những người lính trên đường nữa. Không có những luật lệ độc đoán, những uỷ ban quân đội… không có những gã quỷ quái. Chúng ta được trả lại đất đai. Chúng ta lấy lại được quyền công dân… quyền mà chúng ta đáng được h”. Chàng thở dài và tựa trán vào khung cửa sổ.
“Nhưng bây giờ Georgia đã thoát khỏi sự kiểm soát của liên bang, tất cả điều đó sẽ xảy ra.”
“Không” chàng trả lời ngắn gọn, “Hôm nay Georgia đã sa thải tất cả những người da đen ra khỏi cơ quan lập pháp. Chính phủ coi đó như là hành động khởi đầu cho sự phiến loạn.
“Ôi, Heath… ôi không.” Nàng nhìn chàng hoài nghi. “Họ sẽ trừng trị bang đó rất khắc nghiệt.”
“Họ đã làm rồi. Georgia đã bị đuổi khỏi quốc hội, và sẽ không được nhập lại cho đến khi thông qua điều luật bổ sung số 15. Và nó đã được đặt dưới sự kiểm soát của quân đội một lần nữa. Em có biết toàn bộ miền Nam đã bị đẩy tụt hậu bao xa không?”
“Cin, họ bị tọng vào họng tất cả những thay đổi này nhanh đến nỗi không thể nuốt được. Họ cần xoa dịu điều đó… họ… họ đang cố gắng để giữ lấy niềm kiêu hãnh của mình. Nhiều năm liền họ không có tiếng nói, không kiểm soát được điều gì xảy đến với mình. Anh không tha thứ cho những gì họ làm, nhưng họ cần phải có một ít tiếng nói đối với những phán quyết cho chính họ. Georgia cũng là một phần của đất nước như là Massachusetts hay New York vậy, và những người dân Georgia xứng đáng được hưởng quyền lợi ngang bằng. Nhưng họ không bao giờ có được điều đó. Mỗi khi quân đội liên bang rút khỏi, những điều như thế này lại diễn ra, và sau đó họ lại được đặt dưới nắm đấm của chính phủ quốc gia. Điều này chẳng bao giờ chấm dứt.”
“Heath.”
“Anh rời khỏi vì anh không thể chịu được khi nhìn thấy điều đó.” chàng tiếp tục, lờ đi cố gắng ngắt lời của nàng. “Sự vỡ mộ… anh có thể cảm thấy dù anh đi đến đâu. Điều đó ở trong không khí anh hít thở, không có cách nào để thoát ra được. Bọn anh đã bị đánh bại… nhưng có quá ít hi vọng… có lẽ mọi chuyện sẽ ổn. Có lẽ bọn anh cần phải xây lại cuộc sống… có thể tất cả những gì ngài Lincoln khốn kiếp của em nói về đưa ra một cánh tay giúp đỡ miền Nam sẽ trở thành sự thực.”
“Nếu ông vẫn còn sống…”
“Nhưng ông đã không còn, và chúng ta có Johnson, tên bất tài ngu si, và Grant, cái gã không bao giờ đưa ra cái quỷ gì nếu không ai phiền nhiễu hắn về việc thao túng cổ phiếu. Thời khắc chiến tranh kết thúc, hàng ngàn người miền Bắc đến miền Nam để cướp phá và dọn sạch, và họ đã làm điều đó trong nhiều năm rồi, làm đi làm lại. Bọn anh chỉ là những người Mĩ đã thua một cuộc chiến, và đã bị kẻ thù chiếm đóng. Chỉ còn lại thời gian dài em có thể chịu đựng những điều đó cho đến tận khi em bắt đầu chiếm lại bằng cách duy nhất mà em biết. Và dù đó có là cách tốt hay không cũng không vấn đề gì, miễn là anh đang làm cái gì đó.”
“Em biết,” Lucy trả lời lặng lẽ. “Em biết anh muốn nói đến cuộc nổi dậy của các anh, và em biết anh muốn giúp các bên hiểu được nhau. Nhưng anh không thể mong đợi Damon trở thành tiếng nói của người miền Nam được.”
“Anh đã không yêu cầu hắn như thế. Anh chỉ cần một bài xã luận khiêm tốn. Không có gì cấp tiến cả.”
“Và anh ta từ chối?”
Không, hắn ta viết ổn. Hắn không thể thoả hiệp với chính phủ liên bang hơn nữa, và hắn khốn kiếp đã nói như thế.
“Anh đã cố thuyết phục
“Thà anh tự đập đầu vào tường còn hơn. Hắn không nhúc nhích lấy 1 ly.”
“Và anh đã bùng nổ,” Lucy nói một cách buồn bã.
Heath đi đến chỗ chai whisky và tự rót cho mình thêm một ly nữa, ánh mắt nhìn ngang như lặng lẽ thách thức nàng dám phản đối. Lucy giữ im lặng một cách khôn ngoan. “Anh bảo hắn anh sẽ tự viết bài báo. Hắn doạ hắn sẽ rời khỏi tờ báo nếu anh làm vậy.”
“Heath.” Lucy cảm thấy đau khổ khi nghĩ đến tất cả những kế hoạch, những hi vọng của chàng tan biến nhanh chóng như vậy.
“Anh không thể điều hành tờ báo như bây giờ, Cin.” chàng nói nhanh, uống cạn ly thứ ba. “Anh sẽ phản bội tất cả những gì anh tin tưởng. Và anh không thể lơ tất cả đi được. Đó là mục đích của tờ báo, để gánh lấy những vấn đề như vậy. Đó là điều anh mong muốn ở tờ báo.”
Nàng gập tay lại trên váy và giật mình khi Heath ném cái ly của chàng vào lò sưởi. Nó vỡ tan thành hàng trăm mảnh rực sáng, tạo nên một luồng xoáy những tia lửa bay lên khỏi những miếng vỡ. Phân vân, hoang mang bởi cơn giận của chàng, nàng lại nhìn chằm chằm vào vạt váy.
“Hãy nói với em làm sao để giúp anh.” Nàng nói khẽ khàng. “Em không biết phải làm sao.” Nàng sợ hãi khi chàng bước về phía nàng, nàng cảm thấy sự giá lạnh của bóng chàng bao trùm lên nàng, khi chàng đứng trước nàng.
“Anh cũng không biết”, chàng nói khàn khàn, âm sắc gay gắt hơn do rượu, “Tất cả những gì anh biết là anh đã chán ngán tất cả những thứ đó, anh chán phải tranh đấu cho từng chút tiến triển, khi mà không gì chặn được cơn thu triều. Anh chán phải đưa ra quyết định. Anh đã rời bỏ miền Nam… vì anh sợ bị đánh bại… Ôi chúa ơi, Cinda, có những điều… anh chưa hề nói với em…”
Chàng thở dài, khuỵu gối và vùi mặt chàng vào lòng nàng, đôi tay chàng giày vò cái váy lụa đầy hương thơm. Lucy sững sờ. Nàng nghe thấy một âm thanh tan vỡ, lặng lẽ, và nàng nhìn xuống mái đầu vàng kim của chàng với vẻ ngạc nhiên và hoảng sợ. Heath Rayne bấn cẩn, cay độc, nóng nảy, đang vùi đầu trong lòng nàng, và những ngón tay bấu chặt lấy những nếp gấp trên váy nàng.
Đột nhiên, nàng không phải băn khoăn về những điều có thể nói với chàng nữa, bởi vì những từ ngữ cứ thế lộn xộn tuôn ra khỏi miệng nàng không kịp ngăn lại. Nàng khom người xuống, vuốt tóc chàng, thì thầm những lời êm dịu, khẩn thiết. “Đương nhiên anh đã rất mệt mỏi, anh đã làm việc quá nhiều… đương nhiên… Em biết anh đã không kể hết mọi điều với em… không sao cả đâu.”
“Anh từ bỏ vì nó sẽ không dừng lại… cho đến tận khi tinh thần của họ suy sụp… anh không thể chịu nổi khi nhìn thấy điều đó.”
“Không… không, đương nhiên không.” nàng dỗ dành, không cố tranh cãi hay nói lý lẽ với chàng nữa. Sau này mới là thời gian để thấu hiểu hay tìm ý nghĩa của bất cứ điều gì. Bây giờ chàng đang mệt mỏi và thất bại, và chàng chỉ muốn một khoảng thời gian không phải nghĩ ngợi. Nàng nhớ lại cảm giác đó, vào cái đêm mà nàng chạy đến bên chàng sau khi Daniel từ chối nàng. Heath đã ở đó để giúp nàng, để nàng dựa vào sức mạnh của chàng. Liệu nàng có đủ sức mạnh để bao bọc chàng như thế không?
“Anh không thể chịu nổi…”
“Suỵt! Tất cả mọi thứ sẽ ổn thôi.”
“Em không hiểu điều đó tồi tệ như thế nào đâu.”
“Em có. Em hiểu mà.” Nàng nói, đặt những ngón tay giá lạnh lên gáy chàng.
“Không, anh đã quay lại, anh nhìn thấy tất cả bọn họ đều ở đó… Raine. Raine cũng ở đó. Clay bị thương – lưng anh ấy cứ quỵ đi. Họ cần anh. Anh đã có thể giúp. Anh nên chăm sóc tất cả bọn họ… Anh đã không nên chạm đến cô ấy. Anh đã không nên…”
“Heath?” Lucy hỏi, hơi thở nàng làm bay bay máy tóc hung khi nàng cúi xuống với chàng. “Raine là ai? Anh đang nói về ai thế?”
Chàng chỉ gật đầu, cầm lấy bàn tay nhỏ của nàng và áp lưng bàn tay vào bên thái dương có sẹo.
Nhíu mày căng thẳng, Lucy tự hỏi không biết điều gì đã diễn ra giữa chàng và Raine, cô ấy là ai? Yêu? Hận? Nàng đấu tranh với bản thân để chấp nhận sự thật rằng trong quá khứ chàng có thể đã từng yêu sâu sắc một người phụ nữ khác, dành cho cô ấy tất cả những điều mà chàng chưa từng cho nàng. Có thể đó là Raine. Cho đến tận bây giờ nàng không biết rằng sự ghen tuông có thể sâu sắc đến vậy.
“Cô ấy không công nhận rằng… cô ấy cần anh…” Chàng lau mắt bằng tay áo với một dáng điệu chạm đến tận tráu tim nàng, và gục đầu vào phần lõm êm ái trong lòng nàng. Nàng im lặng khi lắng nghe chàng nói, giằng xé giữa hi vọng rằng chàng cứ tiếp tục nói và việc không muốn nghe thêm một chút nào nữa. “Cô ấy không bao giờ. Không bao giờ.”
Nàng xoa xoa khớp ngón tay của mình trên thái dương của chàng bằng những cái vuốt ve ngập ngừng
“Anh đã muốn em,” chàng nói, giọng chàng nhẹ nhàng, “từ ngay lần đầu thấy em. Anh đã nói với em chưa?”
“Không, anh chưa.”
“Trời đang mưa. Em băng qua đường. Em đi lâu hơn bất cứ ai, bởi vì… bởi vì em đi vòng qua tất cả những vũng nước nhỏ. Anh muốn em.”
“Heath.”
“Sau khi anh tìm thấy em ở dòng sông, em cứ gọi anh là Daniel… Nhưng đó là anh. Đó là anh đã ôm lấy em.”
“Em biết đó là anh mà.”
“Nhưng em cứ…” Chàng thở dài và rơi vào im lặng, đầu và cánh tay chàng trở nên trĩu nặng trong lòng nàng khi chàng thả lỏng. Lucy biết nếu chàng thiếp đi, nàng không thể nào mang chàng lên giường được. Ý nghĩ phải gọi ai đó giúp mình khiến nàng phải hành động.
“Heath, anh dậy đi và để em tháo đôi ủng của anh ra.”
“Không, em không cần phải…”
“Có, em có, vì anh sẽ không bao giờ tự tháo nó ra.”
Lầm bầm một câu rủa, Heath đành phải từ bỏ sự ấm áp mềm mại trong lòng nàng và lê mình lên trên giường, giơ ra một chân cho nàng nắm lấy. Nàng cầm chặt chiếc ủng và cố gắng kéo nó ra, cảm thấy cố gắng đáng kể của Heath để giúp nàng bằng cách ngọ nguậy đầu ngón chân. Sau khi vật lộn vài phút, một cái ủng rời ra, và rồi một chiếc nữa.
“Có khi cả ngày anh đã chưa ăn gì cả.” Nàng lo lắng nhìn Heath khi chàng nằm ườn ra trên tấm đệm, tay dang ra.
“Vậy đây là kết quả của việc anh lấp đầy cái dạ dày trống rỗng với 1 panh rượu whisky.” Nàng trườn ra nằm bên cạnh chàng và tháo cavat. “Em chưa bao giờ thấy ai uống thứ đó như là nước vậy. Em đã nói là anh đừng uống nữa.” Khi nàng la mắng chàng một cách dịu dàng, nàng tiến hành việc lao động cực nhọc là cởi đồ cho chàng.
“Đây, rút tay anh ra khỏi ống tay áo.”
“Anh không làm được.”
“Heath, nếu như anh cố gắng…”
“Anh không thể, em đã cởi cúc tay áo đâu.”
“Em rất mừng là anh không thường xuyên uống rượu, vì em không thích cứ phải luôn làm những việc này cho anh.”
“Em không giỏi chuyện này lắm”, chàng nói, nắm lấy một lọn tóc nàng một cách chiếm hữu khi nàng kéo gấu áo của chàng ra khỏi quần.
“Vâng, em sẽ không xin lỗi về sự thiếu kinh nghiệm khi cởi quần áo đàn ông đâu. Lạy chúa anh nặng quá.”
Với sự cương quyết và sự cố gắng rất nhiều, Lucy mới có thể cởi bỏ hết quần áo của chàng, chỉ dừng lại một khoảnh khắc để ngắm nhìn thân hình đầy cơ bắp của chàng trước khi với lấy cái gối. “Bây giờ, em có thể làm gì cho anh nữa nào?”
“Cinda”, chàng nói ngập ngừng, “trước đây, anh bảo em… cư xử như vợ anh… nhưng… ý anh là nếu em chỉ… em biết là anh không có ý…”
“Em biết”, nàng thầm thì, thảng thốt giật mình bởi sự nghi ngại của chàng. Có phải chàng đã thực sự lo lắng như thế, băn khoăn có phải trách nhiệm của chàng đối với nàng đơn thuần là cảm giác về phận sự. Chàng người đàn ông quá quắt, nàng nghĩ với một luồng sôi nổi đột ngột, làm sao chàng có thể hiểu rõ nàng về một mặt nào đó mà lại hầu như không hiểu gì về những mặt khác?
Cuối cùng nàng đã thú nhận với chình mình rằng nàng yêu chàng. Tình yêu tuôn trào từ trong cơ thể nàng, làm đầy ngực nàng, thấm qua cổ họng, cuộn xoáy trong đầu nàng khiến nàng choáng váng. Tình yêu dường như toả ra từ đầu ngón tay nàng khi nàng trượt bàn tay mình trên vai chàng. Chắc chắn, chàng có thể cảm nhận nó trên môi nàng, cảm thấy nó run lên trong cơ thể nàng. Nàng sửng sốt khi thấy nàng đã mất bao nhiêu thời gian để nhận ra nó. Cả cuộc đời nàng đã trở thành khúc dạo đầu cho giây phút này.
“Anh cần em, Cin.” Chàng rên lên, và đôi môi chàng quấn lấy môi nàng hết lần này đến lần khác, những nụ hôn nồng nàn cuống quýt khiến nàng không thở được. Phổi nàng cố gắng để hít lấy một ngụm dài không khí, nhưng áo ngực nàng chật cứng như thép. Mềm nhũn trong cái ôm mạnh mẽ, nàng dâng cho chàng miệng mình và cả cơ thể mình hoàn toàn, trong cố gắng cho chàng thấy nàng thuộc về chàng. Nhưng khao khát của chàng quá hoang dại, quá dữ dội để có thể làm dịu lại. Nàng cố gắng cởi hàng cúc ở phần bụng, dò dẫm một cách vô vọng, nhưng đột nhiên tay chàng đã đặt ở đó, và xé rách phần trước của váy với một cái giật đơn giản, hoang dã. C ngực ren bung ra ngay tức khắc.
Lucy tháo bỏ những mớ vải vóc còn vướng bận lại trên người mình, nàng run rẩy khi bờ ngực trần của mình áp vào da thịt cứng rắn của chàng. Bàn tay của chàng tham lam ve vuốt trên ngực nàng, cọ xát vào núm vú làm cho nụ hồng trở nên cương cứng. Hơi thở hổn hển của chàng phả vào cổ nàng. Và nàng quay mặt lại, cọ xát má nàng với má chàng và vụng về tìm kiếm đôi môi chàng. Tiếng rên của nàng bị dập tắt khi chàng hôn lại nàng, âm thanh ấy chỉ còn lại một tiếng nghẹn trong cổ họng. Họ đã thân mật với nhau rất nhiều lần, chàng đã yêu nàng bằng sự dịu dàng và tràn ngập đam mê, nhưng chưa bao giờ hoang dã như thế này.
Phía dưới của nàng vẫn còn vướng lại vô số lớp lớp quần áo. Thiếu kiên nhẫn, chàng giật mạnh cho đến khi nàng được giải thoát khỏi mớ quần áo nặng nề đó. Làn da trắng xanh của nàng hiện lên hoàn toàn trong ánh nắng của buổi chiều muộn. Nàng rướn người lên áp sát vào chàng, nhấn vùng nhạy cảm của nàng vào vùng nam tính đang cương lên của chàng. “Em muốn anh.” Nàng thì thầm vào tai chàng. “Em sẽ trao cho anh bất cứ điều gì anh cần… bất cứ điều gì anh muốn.”
Bàn tay chàng lướt qua phần hông mềm mại vàò giữa hai chân nàng, chàng trượt đầu ngón tay của mình vào trong nàng, ve vuốt phần da thịt mềm mại ấy. Lucy run rẩy, dang rộng đùi ra cho chàng và vùi mặt vào vai chàng trong một tiếng van xin thầm lặng. Nàng trượt lòng bàn tay ẩm ướt của mình lên lưng chàng, đầu ngón tay vuốt ve, cảm nhận sức mạnh của cơ bắp trên lưng chàng. Chàng luôn luôn cảm nhận được sự mong manh tinh tế của những cái vuốt ve mang lại khoái cảm, như thể chàng sợ mình sẽ làm nàng tổn thương. Và trong giây phút nàng, tất cả những hạn chế đó đã biến mất khi chàng hạ thấp hông mình trượt vào nàng một cách dữ dội và mạnh mẽ tạo ra một cú sốc của sự thõa mãn khi hai người hòa làm một. Nàng rên rỉ và di chuyển cùng chàng, cơ thể của nàng mở rộng ra chào đón chàng. Họ cùng nhau đắm chìm trong vị ngọt bất tận của những nụ hôn, nhưng vuốt ve tìm kiếm. Heath trượt tay xuống gối nàng và nâng chân của nàng lên quấn quanh hông chàng. Chàng thì thầm tên nàng và môi chàng hôn lên những gọt nước mắt của nàng. Họ có thể chưa trao nhau những bí mật. Nhưng tình yêu… Dù vẫn chưa nói ra nhưng mỗi lần họ kết hợp với nhau là những xúc cảm mãnh liệt lại dâng cao hơn. Hãy để nó mãi như thế, trái tim nàng cầu khẩn trong bong tối, hãy để nó kéo dài mãi mãi.
Một giọng nói êm dịu xuyên qua đám mây giấc ngủ của chàng, bền bỉ dù cho chàng đã cố hết sức để lờ đi. “7 giờ rồi, Heath… dậy đi… em không để anh ngủ thêm đâu, vì thế hãy mở mắt ra đi. Bữa ăn sáng sắp xong rồi.”
Ôi chúa. Với ý nghĩ thức dậy, đối mặt với một ngày đầy những nhiệm vụ phức tạp, những quyết định khó nuốt, những giọng nói gay gắt và viễn cảnh buồn nôn của bữa sáng, chàng xoay người nằm sấp xuống, làm ra một âm thanh cộc cằn. Nàng túm lấy cái gối phụ trước khi chàng có thể kéo nó trùm lên cái đầu rối bù, và chàng không nghe ra đang nói gì, nhưng có vẻ rất thông cảm.
Lucy ngồi xuống bên cạnh chàng và vạch một đường dài dọc sống lưng chàng, nàng đặt lên một nụ hôn ở giữa và bắt đầu massage vai chàng. “Đừng khó chiụ như vậy,” nàng vỗ về, miệt mài bàn tay mình trên cơ bắp rắn chắc của chàng với những chuyển động sâu và nhịp nhàng. “Anh không biết mọi chuyện sẽ càng tồi tệ thế nào nếu em không đánh thức anh dậy và anh sẽ muộn mọi thứ trong cả ngày hôm nay. Anh sẽ phải đến chỗ The Examniner sáng hôm nay. Anh sẽ có vài quả núi cần phải dời đi và rất nhiều thứ để…”
“Nếu em cố lôi anh ra khỏi giường,” Heath càu nhàu, suy nghĩ về tờ báo đánh thức chàng trong khoảng 2 giây, “em tốt hơn hết nên dùng những mánh khác thay vì nói với anh là anh có bao nhiêu thứ phải làm.”
Chàng thở dài khi nàng xoa phần cơ bắp đau nhức ngay bên dưới xương vai. “A… thấp xuống chút… mmmm.”
“Em đã chuẩn bị nước nóng cho anh. Anh sẽ khá hơn rất nhiều sau khi ngâm mình trong đó vài phút. Và em đã mang một ít cà phê mới cho anh. Nó ở ngay trên bàn ăn ở giường cho anh…”
“Uggh.
“Sao anh không thử uống vài ngụm khi anh tắm? Em sẽ mang vào cho anh.”
Chàng gật đầu ngập ngừng, nhăn mặt với cơn nhói đau trên đầu, và rên rỉ ngồi dậy. Lucy lặng lẽ đưa cho chàng dây lụa có hoa văn màu vang đỏ dịu và sọc xanh. Chàng kéo nó lên và đứng dậy, nhìn xuống nàng khi nàng thắt dây quanh phần eo rắn chắc của chàng. Khi nàng làm xong, chàng kéo ghì nàng vào cơ thể mình, vùi mặt vào cổ nàng và nghĩ rằng quà tặng tuyệt vời nhất mà chàng có được là được ngủ gục khi đang đứng thế này, dựa đầu trên bờ vai mềm mại của nàng.
“Hôm nay anh sẽ chẳng đi đâu cả.” Chàng nói giọng nghèn nghẹt.
“Sao không chứ?”
Chàng mở mắt và liếc về phía cửa sổ. Lucy đã kéo bức rèm nhung màu kem để ánh ban mai ùa vào phòng. “Trời nắng quá.”
Lucy khúc khích cưòi, buông chàng ra khi chàng đi về phía nhà tắm. Đã mặc xong quần áo và chải xong tóc, nàng không còn việc gì làm trong buổi sáng nay ngoài việc chăm sóc Heath. Dù cho tấ cả những khó khăn ở The Examiners có thể được giải quyết để làm cho cả Heath và Damon có thể giữ nguyên vẹn lòng tự trọng của họ hay không, nàng vẫn cảm thấy hạnh phúc đến phát cuồng một cách kì diệu. Thật khó để không tắm lên Heath tình yêu chứa chan đó. Nàng muốn xuyên thủng sự phòng thủ của Heath với điều đó, muốn bao vây chàng với điều đó. Nhưng ngay cả việc nhắc đến tình yêu cũng là đưa ra một yêu cầu mà chàng chưa sẵn sàng. Nàng cố gắng hết mức để kiềm chế cảm xúc của mình, nhẫn nại chờ đợi cho đến khi chàng có thể chính mình nói với nàng việc chàng cần nàng thực ra là cảm xúc gì. Cuối cùng chàng đã nói ra và làm điều đó tối qua, nàng biết chàng quan tâm đến nàng. Chàng đã nói chàng cần nàng. Thật là tuyệt diệu đến phi thường khi nghe chàng nói điều đó.
Nàng nén lại những xúc cảm nồng nàn thành những biểu hiện bình thường và cầm lên tách cà phê đen bốc khói, cẩn thận không để sánh ra đĩa. Khi nàng mang nó vào phòng tắm, nàng thấy Heath ngả đầu trên vành tròn của cái bồn tắm bằng men, mắt chàng nhắm nghiền như là chàng đang ngủ gục lần nữa. Nàng khẽ khàng ngồi lên nắp bồn nước. Heath mở một mắt và với lấy tách cà phê.
Nàng lặng lẽ đưa nó cho chàng, cưỡng lại sự thôi thúc muốn đưa tay ra lùa vào mái tóc ẩm uớt xoăn xoăn đang rũ xuống trán chàng. Heath uống lấy một ngụm thăm dò, và thêm một ngụm nữa trước khi đưa trả nàng cái tách. “Không tệ,” chàng nói miễn cưỡng, cầm lấy bánh xà phòng và xoa lên một đám bọt.
“Chắc một lát nữa anh sẽ muốn ăn sáng thôi.”
“Anh không chắc về điều đó.”
Nụ cười của nàng chứa đầy thông cảm khi nàng nhìn chàng.
Chàng tránh ánh nhìn của nàng, dành toàn bộ sự chú ý cho miếng xà bông. “Anh… hi vọng là đã không nói quá nhiều tối qua,” chàng nói bất chợt, “Anh không nhớ nhiều lắm.”
Lucy đẩy những suy nghĩ ỉ ôi về Raine – mặc kệ cô ta là ai – ra khỏi tâm trí của mình. Nàng không muốn nghĩ về cô ta. Và ngoài ra, Raine là ai đi nữa cũng chẳng quan trọng, cô ấy chỉ là một phần trong quá khứ của Heath, trong khi chính Lucy mới là vợ chàng. Lucy là hiện tại và tương lai của chàng, và nàng sẽ không cho phép bất cứ ai hay bất cứ điều gì phá vỡ trạng thái tốt đẹp của cuộc hôn nhân hiện tại.
“Không,” nàng trả lời với âm điệu bình thản. “Anh đã không nói điều gì
“Ồ.” Sự nhẹ nhõm của chàng hầu như không được giấu giếm khi chàng tiếp tục tắm. Lucy kín đáo thưởng thức cơ thể quyến rũ của chàng khi chàng xoa xà bông lên ngực và dội đi. Sau vài phút chàng dừng để uống một ngụm cà phê và cười gượng gạo.
“Em có nhớ em đã nói với anh là thật điên rồ khi một người miền Nam muốn điều hành một tờ báo Boston không? Em đã có thể…”
“Em đã sai.”
“Ồ?”
“Hoàn toàn sai.”
Chàng nhìn nàng nghi hoặc. “Anh có vẻ đã bỏ qua một bước nào đó trong quá trình. Em đã quyết định điều đó khi nào thế?”
“Sau khi em bắt đầu đọc tờ báo. Em… em thích những ý tưởng của anh. Em thích cách mà tờ báo đang trở thành, và những người khác sẽ bắt đầu cảm thấy như vậy. Em biết anh sẽ đạt được một số lợi nhuận nếu anh kêu gọi thêm một ít quảng cáo.”
Khoé mắt chàng nheo lại như sắp cười. “Anh quý trọng sự chung thuỷ của em với anh. Nhưng thật bất hạnh là tờ báo chuẩn bị dừng lại bởi cuộc nội chiến thứ hai.”
“Vì thế anh phải tìm cách nào đó để thoả hiệp. Không có vẻ gì là anh và Damon trước đây chưa từng có những bất đồng sâu sắc.”
“Bọn anh đã. Và tất cả đều bắt nguồn từ sự thực rằng thiên của bọn anh về chính trị, xã hội và tôn giáo là hoàn toàn khác biệt.”
“Đương nhiên là anh đang thổi phồng lên…”
“Em không rõ Damon như anh,” Heath nói u ám. “Sau khi em hiểu, em sẽ đồng ý rằng những mâu thuẫn trong bài báo lần này sẽ tiếp tục xảy ra, bởi vì nó không thực sự là về những gì xảy ra ởGeorgiangày hôm qua. Nó là về niềm tin của anh ấy trái ngược với anh, và chúng sẽ không bao giờ hoà hợp được.”
“Anh có thể tìm những điểm tương đồng để gặp nhau. Không ai trong số các anh muốn chiến tranh xảy ra nữa, và anh cần nhắc nhở anh ấy như vậy. Anh là một người có sức thuyết phục nhất mà em từng biết. Em biết anh có thể thuyết phục anh ấy đứng trên một lập trường ôn hoà hơn.”
“Bây giờ thì ai là người thuyết phục đây?” Chàng kéo nút bồn rửa và với lấy khăn tắm khi nước tắm chảy ùng ục rút xuống. Chàng lau khô đầu tóc một cách thô bạo và bước ra khỏi bồn tắm, quấn khăn tắm quanh hông. “Nếu anh có thể bảo hắn sửa bào báo thì sao chứ? Nếu anh viết theo ý của anh, hắn sẽ bỏ đi.”
“Vậy để anh ấy đi.”
“Chúng ta có thể sẽ mất tờ báo nếu thiếu hắn.”
“Vậy đó là thất bại của tất cả mọi người. Nhưng điều duy nhất em quan tâm là anh. Anh phải làm tất cả những gì cần làm để giữ lấy lòng tự trọng và tự tôn. Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nếu anh phản bội lại niềm tin của mình và dân tộc mình. Đó là tờ báo của anh. Điều hành nó theo cách mà anh muốn, cho đến khi mà anh còn sở hữu nó.”
Chàng vuốt ve má nàng bằng đầu ngón tay, truyền cho nàng một cơn run rẩy dọc sống lưng. “Anh phải cảnh báo em là nếu chúng ta mất tờ báo, chúng ta sẽ phải bán nhà.”
“Không sao cả.”
“Và cả đồ đạc.”
“Em không quan tâm.”
“Và…”
“Chúng ta có thể cầm, bán và đổi tất cả những gì chúng ta có… nhưng nếu anh dám nói một câu về cái nhẫn kim cương của em, anh sẽ hối hận trong suốt cuộc sống hôn nhân còn lại của mình. Cái nhẫn này là của em, nó sẽ không rời ngón tay em.”
Chàng cười toe toét trước cơn sôi nổi của nàng. “Anh sẽ không nói gì về cái nhẫn của em đâu, em yêu.” Cúi xuống hôn nhẹ nàng, chàng in lại dấu tay ướt của mình trên eo và trên thân áo choàng của nàng, nhưng nàng quá mê mải vì nụ hôn của chàng đến nỗi không hề cự nự.
“Anh có mùi cà phê.” Nàng thì thầm khi môi chàng rời khỏi môi nàng.
“Anh có thể thêm nữa.”
“Cà phê hay hôn?”
“Đương nhiên là hôn rồi,” chàng đặt một cái hôn nhẹ nhàng lên khoé môi nàng một lần nữa. “Nhưng ý anh là cà phê. Em đã ăn sáng chưa đó?”
“Em đang chờ anh.”
“Thế sao em không xuống nhà trong khi anh mặc đồ. Anh sẽ xuống vài phút nữa thôi.”
“Đừng lâu quá nhé!” Nàng nói, và dừng ở khung cửa để nhìn từ đầu đến chân cơ thể chàng đang được che đậy quá ít đến nỗi khiến nàng sôi máu. Nàng cong khoé môi lên đầy ẩn ý. “Bánh… muffins sẽ nguội mất.”
Khi nàng đi khỏi, Heath sững sờ băn khoăn không biết làm sao mà nàng học được cái kiểu nói một câu đơn giản với bao nhiêu bóng gió như thế. Chàng cũng sửng sốt khi thấy làm sao mà theo quy luật tự nhiên chàng có thể muốn nàng một lần nữa, khi chàng vừa trải qua cả đêm bên nàng.
Ngay khi Lucy xuống đến chân cầu thang, có ai đó gõ cửa với những tiếng gấp gáp. Người phục vụ đi ra phí lối vào để mở cửa, anh ta trông vội vã bất thường đến nỗi Lucy biết là anh vẫn chưa ăn sáng xong.
“Tôi sẽ ra mở cửa, Sowers,” nàng nói
“Nhưng thưa bà Rayne…”
“Nhưng tôi có cảm giác đó là ai rồi. Anh có thể quay lại bếp ăn.” Với cái nhìn biết ơn, người phục vụ biến mất không do dự, và Lucy đi về phía cửa, mở nó ra giữa một cơn dồn dập những tiếng gõ cửa. Trực giác đã dẫn nàng đến hi vọng, vách là Damond Rémon. Anh vẫn bảnh bao không thể chê được như mọi khi, nhưng đôi mắt anh có những tia vằn đỏ và khuôn mặt thì đầy mệt mỏi. Anh đứng dựa vào khung cửa như là nó đang đỡ cho anh đứng thẳng vậy… “Buổi sáng tốt lành,” Nàng nói.
“Chúng ta đều có những ý kiến khác nhau về điều đó, Bà Rayne.”
“Ôi nào,” nàng nói, và mỉm cười khi dẫn anh vào trong. “Hãy ăn sáng cùng với chúng tôi.”
“Cảm ơn, nhưng…”
“Ít nhất thì cũng uống cà phê chứ,” nàng mời mọc, và anh mỉm cười yếu ớt.
“Cô đã gặp ai có thể từ chối cô bất cứ điều gì chưa? Tôi nghi ngờ đấy.” Damond giao nộp áo khoác của anh cho nàng và không nói gì thêm khi đi cùng nàng vào phòng ăn. Lucy ái ngại nghĩ rằng chắc anh cũng rối bời về bài báo như Heath, trông anh như là chỉ mới ngủ được 1 hay 2 tiếng. Nàng đưa nhanh cái áo cho Bess, nói nhỏ rằng cần thêm một bộ đồ ăn nữa, và mời Damon ngồi xuống bàn.
“Heath sẽ xuống ngay trong vài phút thôi”, nàng nói khi Damon yên vị trên một chiếc ghế đối diện nàng. “Ngay sau khi anh ấy làm vệ sinh và mặc đồ xong…” Giọng của nàng chùng xuống khi nàng nhận ra đôi mắt sẫm màu của anh liếc nhanh trên phần thân áo của chiếc váy. Nhìn lại mình, nàng chợt nhận ra dấu bàn tay ướt của Heath vẫn còn hiện rõ, ngay bên dưới ngực nàng. Nàng có thể thấy má mình đang đỏ bừng lên. “Anh ấy đã cần giúp đỡ một chút khi anh đang tắm”, nàng nói khập khiễng.
“Tất nhiên,” Damon trả lời, lúc nào cũng rất lịch sự, dù nàng vẫn nhìn thấy tia lấp lánh le lói trong mắt anh.
“Anh ấy tức giận chưa từng thấy, nghĩ đến tất cả mọi thứ.” Nàng sẽ không tiết lộ thêm gì nữa cho đến khi nàng biết rằng Damon đến để thoả hiệp hay từ bỏ.
Damon trấn an tức thì. “Tôi không thể chỉ gặp anh ấy ở toà báo. Tôi nghĩ nếu chúng tôi bàn luận trước ở đây.”
“Em nghĩ đó là ý kiến hay.”
“Anh muốn tin rằng có một cơ hội tốt để dung hoà những điểm khác biệt giữa bọn anh.”
“Anh ấy là một người rất biết điều, ngài Redmon. Tôi biết là anh ấy rất muốn tìm một sự thoả hiệp thích hợp giữa vị trí của anh và anh ấy.”
“Với tất cả lòng tôn kính xứng đáng, bà Rayne.” Damon nói cứng cỏi, “Tôi không nghĩ là tôi có ấn tượng đó vào ngày hôm qua.”
“Tôi chắc rằng rất nhiều người nghĩ rằng anh ấy quá… tiến bộ.”
“Rất lịch thiệp nhưng…”
“Có lẽ là quá tiến bộ thôi. Nhưng anh ấy tin tưởng rất mạnh mẽ vào những gì anh ấy đang làm, và anh ấy cảm thấy có trách nhiệm rất lớn với dân tộc của mình. Chắc rằng anh có thể hiểu điều đó.”
“Tôi không đến để tranh cãi với
“Điều tôi cố gắng muốn nói với anh là…” Lucy tiếp tục một cách mềm mỏng, “nếu như anh ấy cảm thấy rằng anh đang tiếp cận anh ấy với sự thấu hiểu quan điểm của anh ấy, anh ấy sẽ có xu hướng lắng nghe những gì anh nói hơn. Và như anh đã biết, nếu anh cứ cố thắng anh ấy trong cuộc chạm trán công khai, anh ấy sẽ càng cố chấp hơn.”
“Cám ơn lời khuyên của cô.” Damon thầm thì, “Tôi sẽ cố nhớ lấy điều đó.”
Họ ngầm quyết định thay đổi chủ đề khi Bess bước vào với những chiếc đĩa và đồ bạc cần thêm. Cô hầu gái lóng ngóng một chút khi cô bày bộ đồ ăn phía trước Damon, liếc nhìn khuôn mặt sẫm màu quyến rũ của anh thường xuyên đến nỗi Lucy sắp mắng cô vì quá vụng về. Damon không có vẻ gì nhận ra sự say mê của cô hầu, sự chú ý của anh hoàn toàn tập trung ở Lucy với một phong cách khiến người ta vừa tự hào vừa bối rối. Lucy đưa về phía anh giỏ bánh muffins vừa nướng, mời mọc anh cầm lấy một trong những cái to hơn. Nàng mỉm cười hài lòng khi anh lấy hai cái bỏ và đĩa. “Tôi rất mong ai đó ở bên cạnh mình ăn ngon lành sáng hôm nay,” nàng nói.
“Chỉ bởi vì tôi đang chịu những lời chỉ trích cá nhân và những thảm hoạ tài chính không có nghĩa là tôi cũng phải chết đói.” Damon bẻ một miếng muffins đang bốc khói lên và trét bơ.
“Thật là rất thực dụng.”
“Đương nhiên. Không điều gì khác được mong đợi từ một người nhà Redmon. Nhà Cabots thì lỗ mãng, nhà Forbeses bảo thủ, nhàLawrenceskeo xỉ, nhàLowelllạnh lùng. Nhà Ređmdns thực dụng.”
“Thật kì lại”, Lucy mỉm cười nhìn anh trong khi thầm nghĩ rằng truyền thống gia đình thật hoàn toàn vớ vẩn. L một người thuộc một gia hệ có một cuộc sống riêng của mình? Mọi thứ đã được sắp đặt cho Damon từ ngày anh sinh ra cho đến tận khi chết, bao gồm cả giáo dục, bạn bè, công việc, người vợ tương lai – thậm chí cả tính cách. Náng biết rằng nhiều người đã rất sốc khi anh quyết định mua toà báo thay vì theo bước chân các anh mình trong ngành ngân hàng. Nàng hi vọng rằng anh có thể tiếp tục thoát ra khỏi khuôn mẫu nhà Redmon, bởi nàng có cảm giác rằng có một Damond Redmon rất khác tồn tại bên trong gã đàn ông buồn tẻ mà gia đình anh đã định sẵn anh phải trở thành.
“Tôi đã được nuôi dưỡng để sống thực tế” nàng giãi bày, đổ một lượng lớn kem vào trong tách cà phê của mình và khuấy lên chầm chậm. “Đối với tôi, mọi thứ luôn luôn được sắp đặt chu đáo và đoán trước được. Những quyết định được đưa ra dễ dàng. Vấn đề được giải quyết dễ dàng.” Nàng lắc đầu nhớ lại và cười khúc khích. “Và sau đó tôi gặp Heath, và không cái gì còn được như thế nữa. Không có gì là đơn giản. Thật khó mà có thể sống thực dụng khi xung quanh là ai đó có thể khiến điều hợp lý nhất trở nên lố bịch.”
“Anh ấy thật sự có vẻ như tiếp cận với sự việc ở một trình độ khác so với những người còn lại trong chúng ta.” Damon công nhận một cách gượng gạo. “Một trình độ rất phức tạp. Cho đến giờ tôi đã nên tìm ra cách để tránh những vấn đề như thế này. Nhưng cho đến tận giờ tôi cũng không đạt được gì nhiều trong việc cố gắng hiểu anh ấy.”
Lucy được cứu thoát khỏi việc trả lời khi Bess xuất hiện với khay thức ăn. Nàng nhấc tách cà phê lên môi một cách ưu tư. Nó nóng đến nỗi nàng chỉ để vài giọt chất lỏng sẫm màu luớt qua đầu lưỡi. Nàng thấy rất hứng thú khi mà nàng và Damond có cùng khó khăn khi đối diện với Heath. Những người quá thực dụng thường nghĩ về chàng như là một người không thể hiểu được. Đã từng có thời gia nàng cũng như thế, đã từng xem việc tìm hiểu chàng là rất quan trọng. Nhưng không có kiểu người nào mà có thể xếp Heath vào. Có quá nhiều thứ để suy xét. Tốt hơn là cứ chấp nhận chàng như thế, những sự mơ hồ và tất cả, và mãn nguyện biết rằng chàng cần một ai đó như nàng, kiên định và bất biến, để giữ cho thế giới của chàng cân bằng.
Heath vào phòng ngay sau đó, dừng lại ở khung cửa để đưa mắt nhìn vị khách không mời. Lucy nhìn từ khuôn mặt chàng đến khuôn mặt Damon, vô tình nín thở.
“Không ngạc nhiên là anh ở đây.” Heath nói khô khốc. “Tôi cũng chưa nghe thấy gã Yankee nào ngần ngại đi đến lãnh địa kẻ thù.”
Damon cầm góc chiếc khăn ăn và vẫy vẫy như đó là cờ hàng. “Tôi đến để hỏi ngài, thưa Tướng quân, nếu như có bất cứ hi vọng nào về thoả thuận hoà bình.”
Heath cười nhẹ, kéo cái ghế bên cạnh Lucy và ngồi xuống. “Có thể đấy. Anh có thể bắt đầu bằng đưa tôi chỗ bánh muffins.”
“Vâng, thưa ngài.”
Lucy thở phào và mỉm cười khi cuộc thoả thuận diễn ra và những dàn xếp được thảo luận. Không ai trong hai người đàn ông này cứng đầu đến nỗi có thể hi sinh hoài bão vì lòng tự ái. The Examiner có ý nghĩa với họ hơn cả tiền bạc, hơn cả mực và giấy, từ ngữ và cột báo. Nó đã cho hai người đàn ông trần tục cơ hội duy nhất để mơ mộng, và họ chưa sẵn sàng để từ bỏ nó.
Lucy đã mất hàng giờ thuyết phục, nhiệt tình đễ dụ dỗ Heath đưa nàng đến tiệc đêm giáng sinh nhà Hosmer ở Concord thay vì tham dự dạ hội hàng năm tráng lệ ở nhà Redmon. Có ít huyền ảo và lộng lẫy hơn, đương nhiên, nhưng giáng sinh ởConcordcổ điển và đặc biệt, trang trí với quả thông và nhựa ruồi, mỗi phòng ngập hương thơm với những quả cầu hoa phủ bụi quế. Khung cửa được tô điểm với những củ khoai tây to được bao phủ bởi những cành tầm gửi nhỏ và dải ruy băng dài. Bằng phong tục lâu đời, bất cứ ai bị bắt được đang đứng dưới cây tầm gửi phải chấp nhận một
Người dân ởConcordtổ chức kì nghỉ lễ với những bữa tiệc được chuẩn bị kĩ càng, khi những người bạn quen biết lâu tụ tập lại ăn uống và trò chuyện. Những cái bàn được chất đống những vòng bánh mì Ireland, phủ đầy nho khô, rắc đường, và anh đào ở trên cùng, những bát đầy rượu pân – nam việt quất, bánh kẹp dâu, những lát hoa quả ướp đường, và những cái tách mỏng manh đựng cocktail trứng sữa có rắc nhục đậu khấu.
Biết rằng nàng có thể gặp người quen cũ, rất nhiều người trong số họ nàng đã không đến thăm hàng nhiều tháng, Lucy ăn mặc rất chỉn chu. Nàng mặc váy đầm màu nhung xanh, tay áo cắt với những góc nhọn hình chiếc lá, và chiếc khăn choàng thêu rất kĩ bằng chỉ vàng. Khung váy phồng của nàng hẹp một cách bất thường, chỉ bằng một nửa so với cỡ váy phồng thông thường, và phần váy thừa ra được xếp lại đằng sau để khỏi ngã trên tàu điện. Heath đồng ý kiểu váy mới hết lòng. Những kiểu váy phồng thông thường thường chiếm hết chỗ trên sofa, ngoài ra cũng ngăn không cho người đàn ông đứng gần người phụ nữ hơn khoảng cách một cánh tay.
Khi Heath hộ tống Lucy đến cửa trước nhàConcord, vợ chồng Hosmers, đón chào họ với sự nồng nhiệt đáng ngạc nhiên. Bà Hosmer khen ngợi chiếc váy nhung của Lucy và gọi một trong ba đứa con mang cho vợ chồng Raynes những tách cocktail trứng sữa, trong khi ông Hosmer kéo Heath ra ngoài và giới thiệu với những khách mời khác.
“Lucy,” bà Hosmer nói, đôi mắt sắc trở nên dịu dàng hơn mọi khi, “chúng tôi không nghe tin gì từ cô từ khi cô biến mất để đếnBoston. Cuộc sống ở thành phố thế nào?”
“Vợ chồng tôi thấy rất bận rộn, nhưng cũng khá dễ chịu,” Lucy trả lời, lén nhìn khi ông Hosmer dẫn Heath ra phòng bên cạnh.
“Tôi nghĩ là cô sẽ thấy thế. Đặc biệt là khi nhìn vào cách kiếm sống của chồng cô… một tờ báo…, trong số tất cả mọi thứ… thật ra mà nói không ai trong chúng tôi mong đợi một điều như vậy… cô hiểu đấy…”
“Tôi hiểu,” Lucy nói với nụ cười yếu ớt, “Việc đạt được tờ báo với tôi cũng là một điều ngạc nhiên.”
“Ồ, thật ư?” Bà Hosmer hỏi, và cái giọng hơi biến sắc của bà tỏ rõ sự thật là bà chẳng tin chút nào. “Ồ, có vẻ như anh ấy đang trở thành một người đàn ông khá có ảnh hưởng ởBoston, mặc dù xuất thân của anh ấy.”
“Thật ư?” Lucy lảng tránh, nhận lấy một ly cocktail trứng sữa. “Bà thật tốt khi nói như thế.”
“Ngay từ đầu cô đã làm điều tốt hơn cho bản thân mình khi khiến cho chúng tôi tin tưởng.”
Câu nói đó khiến Lucy cảnh giác. “Tôi không có chủ ý định dối gạt ai” nàng nói dè dặt, và người kia ngượng đỏ mặt.
“Tôi biết chắc là cô không, cô gái.” Bà nhìn qua vai của Lucy vào một cặp đôi vừa bước vào nhà. “Ôi, chúa ơi,” bà ríu rít, “Nếu đó không phải là đôi trẻ đẹp nhất ở Concord! Sally, sao cô không… ô…” Bà Hosmer ngượng chín mặt bối rối khi nhìn từ Lucy đến Daniel và Sally. Lucy quay lại và đối diện họ điềm bình thản, nhận ra rằng nhìn thấy Daniel sau nhiều tháng như thế không quá khó khăn như nàng dự định.
“Chúc giáng sinh vui vẻ,” nàng nói, môi nàng cong lên nhẹ. “Hai bạn thật đẹp đôi.”
“Lucy.” Sally kêu lên, những lọn tóc quăn vàng óng lộng lẫy lắc lư khi cô bước mấy bước về phía trước và ôm chầm lấy Lucy. “Cậu thật là hợp thời trang nha! Mình hầu như không thể tin được là chiếc đầm hợp mode đến thế nào, và tóc nữa.”
“Đừng nói nhiều thế, Sally,” Daniel nói một cách lơ đãng, đôi mắt sẫm, dò xét của anh bắt gặp ánh mắt của Lucy.
Lucy không kìm lại được một cái mỉm cười. Daniel không thay đổi gì, “Hai người trông thật tuyệt,” nàng nói, nhìn lướt từ vẻ đẹp vàng hoe của Sally đến khuôn mặt Daniel. Anh trông đẹp trai và chỉn chu, bộ ria mép được nuôi từ hình lưỡi liềm thành một hình đầu đạn hoàn mỹ, cong lên hai bên mép. Dù kiểu này có thể quá già cho hầu hết đàn ông ở tuổi anh, nó phù hợp với anh một cách hoàn hảo. Dáng người chắc nịch, mảnh khảnh của anh mặc một bộ comple, áo khoác, áo vest và quần được may bằng cùng loại chất liệu. Điềm tĩnh và tự tin như mọi khi, anh đưa ra một nụ cười lạnh nhạt trong khi ánh mắt đánh dấu từng sự thay đổi của nàng. Dù nàng không còn cảm giác gì với anh nhưng với một sự vui thích kín đáo, Lucy vẫn rất vui mừng là không thể tìm thấy khuyết điểm nào trên diện mạo của nàng.
Nàng phân vân tự hỏi không biết anh có nhớ cái cảnh kinh khủng giữa họ, khi mà nàng ở trong trạng thái nhục nhã và cầu xin anh đừng đuổi nàng đi, “Tôi không muốn người đàn bà mà cô đã trở thành…” anh đã nói thế. Khi đó nàng không hiểu ý anh, bây giờ nàng đã hiểu.
Thời gian đó đã trôi qua thật lâu làm sao! Lucy đã rất biết ơn rằng nàng không cuới Daniel mà nàng đã phải quỵ luỵ. Anh là một người đàn ông tốt, một quý ông. Cảm xúc của anh lặng lẽ và kiên định, và tính cách hoàn toàn lịch sự. Nhưng nếu cuối cùng nàng lại là vợ của Daniel, nàng sẽ không bao giờ được trải nghiệm những yêu thương của nàng đối với Heath, sự đam mê, sự đòi hỏi, sự kiêu hãnh, ngay cả những bí mật nữa.
Nét mặt của Daniel phảng phất biến đổi khi nhìn chằm chằm vào nàng, như là anh đang nhớ lại những ngày đã qua lâu rồi. Lucy cảm thấy điều đó rất lạ, đứng trước anh và nhận ra rằng nàng đã từng yêu anh, khi khoảng cách bây giờ giữa h không bao giờ bước qua được dù là chỉ trong kí ức.
“Các bạn sẽ cưới sớm chứ?” Nàng hỏi anh.
“Thời gian tới trong năm nay, vào mùa xuân,” Anh trả lời lặng lẽ
“À,” Lucy thở ra, gật đầu chầm chậm. Luôn luôn. Luôn luôn là thời gian tới trong năm nay, luôn luôn là thời gian tới. Anh đã treo Lucy lơ lửng ba năm với lời hứa như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy xót xa cho Sally. “Tốt hơn là hãy bắt anh ấy thực hiện điều đó,” nàng nói, và màu vàng hoe cười nhẹ, không biết đến ngụ ý và lời cảnh báo tế nhị hàm ý trong câu nói. Daniel, tuy nhiên, không bỏ qua ý tứ của nàng, hơi đỏ mặt.
“Đương nhiên tớ sẽ khiến anh ấy giữ lời,” Sally nói, cười khúc khích và Lucy mỉm cười trước khi quay lưng rời đi, đột nhiên thấy cần phải tìm Heath.
Khi nàng nhìn quanh các góc và nhìn vài phòng khách riêng nhỏ nhỏ màu vàng và xanh nhạt, có ai đó tiến đến sau nàng, vòng bàn tay rắn chắc xung quanh eo nàng và lôi nhanh nàng vào trong phòng trống. Một giọng mềm mại, châm chọc chạm đến trong tai nàng với cái vuốt ve thân mật.
“Tình yêu mới lại sau xa cách. Thật cảm động.”
Lucy dịu đi khi nàng nhận ra kẻ bắt giữ. “Anh làm em giật mình.”
Heath để nàng vặn vẹo trong vòng tay chàng để đối diện với chàng, và nàng thấy có vẻ tự giễu và cái gì đó giống như là khó chịu trong vẻ mặt của chàng. Nàng nhanh chóng đoán ra nguyên nhân. “Anh có tình cờ gặp Sally và Daniel không?”
“Đó là Daniel à? Anh khó đoán ra tại vì cái lọc súp trên mặt anh ta.”
“Không cần phải lấy ria mép của anh ấy ra làm trò đùa.”
Chàng bất ngờ buông nàng ra. “Anh cầu xin em tha thứ. Anh quên mất rằng em luôn luôn thích thú với nó.”
“Cái quái quỷ gì đang làm phiền anh vậy?” Không đợi câu trả lời, nàng tiến về cánh cửa đang khép hờ.
“Người ta đang nhận ra chúng ta đã biến mất, và em không muốn họ nghĩ…”
Anh túm lấy bắp tay nàng bằng một cú siết nhẹ, không khoan nhượng và quay nàng xoay vòng. “Anh muốn biết hai người nói chuyện gì.”
Mắt nàng mở to ngạc nhiên. “Em không hiểu vì sao anh tức giận như vậy.”
“Đừng nói với anh là em không biết cái cách anh ta nhìn em.”
“Làm sao em quản được cách anh ta nhìn em chứ.” Nàng phản kháng, làm một cố gắng vô vọng kéo cánh tay nàng ra khỏi cái siết chặt của chàng.
“Và em… nhìn chằm chằm vào anh ta, mắt lấp lánh và nghẹn thở.”
“Em không có!”
“Bức tranh thật là hoàn hảo. Một giáng sinh mới trên nước Anh. Hai người yêu nhau từ thời thơ ấu đang ôn lại những kỉ niệm cũ.”
“Anh thật vô lý!”
“Hai người đã có thể là một cặp đẹp đôi. Hai người hợp với nhau đấy.”
“Em không nghĩ vậy,” nàng nói nhanh, đưa bàn tay nhỏ nhắn đặt lên ngực chàng ngăn chàng lại khi chàng định chồm lên nàng.
“Ồ?” Ngọn lửa ghen tị bừng bừng trong mắt chàng không có dấu hiệu gì là giảm đi.
“Không, em không thích kiểu đàn ông đó tí nào. Anh ấy… anh ấy quá thấp, là một điều. Trước đây em không nhận thấy là anh ấy thấp vậy. Và mái tóc, nó quá sậm. Em thích tóc sáng màu hơn.” Nắm tay của Heath lỏng hơn, một dấu hiệu khuyến khích Lucy tiếp tục. “Anh ấy quá lặng lẽ, quá dễ đoán… quá cổ hủ. Em sẽ chết vì buồn chán nếu ở bên anh ấy đến năm phút. Anh ấy không thích tranh cãi hay chửi thề, cũng không uống quá chén hay nổi giận. Anh ấy không phải kiểu người thích quần lụa đen của phụ nữ.”
“Hắn ta có một gia đình đáng kính mà bất cứ ai cũng phải công nhận.”
“Em không quan tâm bất cứ ai nghĩ gì.”
Heath kéo nàng lại gần chàng, không giấu giếm sự giận giữ. Ngón tay chàng bấu chặt vào sau vai nàng, nhưng cũng không gay g đến mức làm nàng thâm tím. Hàng lông mi dày hạ xuống đôi mắt màu xanh da trời như đang nhìn vào môi nàng.
“Em đã muốn hắn từ khi em còn là đứa trẻ,” chàng chỉ ra một cách cục cằn.
Mặc kệ cánh cửa và những ánh mắt lang thang, chàng kéo nàng lên, bắt nàng kiễng chân để hôn chàng. Sức ép chậm chậm, nhẹ nhàng của đôi môi chàng lên môi nàng tăng dần cho đến khi nàng tách chúng ra với một tiếng kêu nghèn nghẹn, phả hơi nóng dịu dàng trong miệng nàng cho chàng. Những ngọn lửa thiêu đốt trong mạch máu của nàng, thổi bùng sự ngọt ngào lên bề mặt da khiến má ửng hồng lan ra. Sự thôi thúc muốn đáp trả chàng đã quét sạch những ý nghĩ lý lẽ, những rào chắn nàng dựng lên trôi tuột xuống cổ họng nàng, cạnh răng chàng lướt qua những dây thần kinh ngay sát dưới bề mặt da của nàng. Đầu gối nàng hơi cong xuống khi bàn tay chàng khám phá bên dưới lớp vải mềm của chiếc váy, xoa vòng quanh bộ ngực trần của nàng. Cái điểm nóng bỏng sống dậy dưới bàn tay chàng, kéo một cơn nhói đau ở đầu ngực khi chàng chạm vào.
“Heath,” nàng thì thầm, “anh là tất cả những điều em muốn. Không ai khác… không ai cả…”
“Anh chỉ dẫn em tới đây hôm nay vì em muốn thế.” Giọng của chàng dịu dàng và gay gắt cùng một lúc. “Anh không quan tâm tới việc có đặt chân lần nữa lên Concord hay không.”
“Nhưng em lớn lên ở đây. Em sẽ phải đến thăm nơi đây thường xuyên.” Khi môi chàng đang tập trung ở một điểm cực kì nhạy cảm trên cổ nàng, đầu nàng gục lên vai chàng, cảm thấy quá nặng nề để có thể chống đỡ thêm nữa. “Nó là một thị trấn nhỏ không tồi.”
“Em là phần tốt đẹp nhất của nó. Em là lí do duy nhất khiến anh ở lại đó lâu đến
Nàng cười bẽn lẽn. “Có thật không?”
“Sau chuyện xảy ra ở con sông và hai ngày chúng ta ở bên nhau, anh quyết định đợi và chỉ quán sát xem em bám dính với Daniel thế nào.”
“Anh làm rất nhiều thứ hơn là ‘đợi và xem’.”
“Anh không thể bỏ mặc em cô đơn.”
“Sự thiếu kiên nhẫn của anh không lý gì đến việc phá hỏng sự đính ước lâu dài của em.”
Chàng đặt một nụ hôn nhẹ như lông vũ trên môi nàng, nấn ná trên khoé môi. “Hối tiếc rồi sao?”
Nàng cong ngực nàng về phía bàn tay chàng, ôm lấy chàng sát hơn. “Anh sẽ không bao giờ hỏi nếu như không biết chắc là em không như vậy.”
Heath mỉm cười trên làn da nàng, nàng vặn người thoát khỏi chàng và cười to khi nàng tránh được chàng lanh lẹ sắp bắt được nàng lại. Chạy trốn đến vị trí tạm thời an toàn đằng sau một chiếc bàn tròn nhỏ, nàng chống tay nhẹ lên mép bàn và ném cho chàng một cái nhìn chế giễu. “Anh lại chuẩn bị ra lệnh phải không?”
“Và anh muốn em phải nghe theo chúng.” Chàng vờ tiến về một phía chiếc bàn và chạy ra phía còn lại để tóm lấy nàng khi nàng chạy bắn sang bên kia. Dù chàng có thể tóm được nàng dễ dàng, chàng để nàng lách đi, và miệng chàng giễu cợt thích thú khi nhìn nàng trốn một cách đắc về phía bên kia của căn phòng.
“Em chỉ nghe theo lời anh khi nào em muốn,” nàng thông báo với chàng, dựa vào góc tường khi anh đi đến.
“Trả lời câu hỏi trước đây của anh,” chàng ra lệnh, đưa ra cái quắc mắt đe doạ. “Có bao giờ em hối tiếc vì đã lấy anh thay vì Daniel?” Nàng dựa lưng vào tường, mắt lấp lánh và cười chứ không chịu nói từ nào. “Em càng lâu không trả lời, bà Rayne, thì hiểm hoạ em bị cù vào mông càng đến gần.”
“Em yêu, trong tất cả những thứ xuất hiện như là thách thức với anh, thì vượt qua khung váy của em không bao giờ là một trong số chúng.”
“Làm sao anh dám nói một điều như thế với phu nhân của anh,” nàng kêu lên, chạy lắt léo qua chàng và cười hết hơi khi chàng tóm được eo nàng và ôm vòng lấy.
Bất ngờ, những phút sảng khoái riêng tư của họ bị gián đoạn bởi một giọng nói phía cửa. “Lucy?”, bà Hosmer nhìn họ chằm chằm với vẻ không tán thành thấy rõ. Bà chưa bao giờ có những hành vi như thế trong nhà mình. Nó lầm thành một tấm gương xấu cho ba đứa con bà học theo, ngoài ra còn xúc phạm đến sự đứng đắn của bà. “Lucy, cha cô vừa đến. Ông đang tìm cô. Tôi chắc rằng ông sẽ rất thất vọng nếu như cô không đến chúc mừng giáng sinh ông ngay.”
“Cám ơn, bà Hosmer”, nàng nói, trượt khỏi vòng tay của chồng và liếc nhìn chàng hết sức khiển trách. “Chúng tôi sẽ đến chỗ ông ngay đây.”
“Đương nhiên chúng tôi sẽ”, Heath lặp lại, mỉm cười ôn tồn cho đến khi bà Hosmer liếc chàng ngờ vực và rời khỏi phòng. Sau đó vẻ mặt chàng trở nên cáu kỉnh. “Bằng tất cả mọi cách, hãy cho cha em thấy anh đã ảnh hưởng xấu đến con gái ông thế nào.
“Em không nghĩ thế đâu. Ông luôn ngưỡng mộ anh là đã cứu vớt đứa con gái hư hỏng của ông.”
“Và con gái của ông thì sao? Cô ấy nghĩ thế nào về điều đó?”
“Cô ấy nghĩ rằng…” Lucy dừng lại và liếc nhanh lên trên đỉnh đầu, “rằng anh thật vô tâm khi không nhận ra rằng cô ấy đang đứng ngay dưới một chùm tầm gửi.”
Nụ cười của chàng dịu dàng và lười biếng, làm nàng liên tưởng đến chàng đang nhìn một miếng mồi ngon. Khi chàng nhìn vào mắt nàng, chàng rướn người lên, giật lấy chùm tầm gửi từ trên vòm cửa, và trượt cành cây vào trong túi. “Để dành sau đó”, chàng nói, và mỉm cười nhìn nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...