Etienne đã dậy và đi khỏi khi cô tỉnh giấc. Rachel ngáp dài và duỗi người trên giường, mỉm cười hạnh phúc. Cô cảm thấy rất tuyệt. Hơi đói một chút, nhưng còn thì rất tuyệt. Cô chắc rằng tối qua tuyệt hơn bất cứ giấc mơ khiêu dâm nào. Sylvia ắt hẳn có một đời sống tình dục buồn tẻ nếu cô ấy nghĩ rằng giấc mơ nào cũng có thể trở thành sự thật.
Etienne đã làm tình với cô suốt đêm. Cuộc truy hoan còn kéo dài tới sáng, và tận trưa trước khi họ đổ sụp vào nhau, kiệt sức và hoàn toàn thỏa mãn.
Rachel mỉm cười nhìn ga giường, và ngồi dậy rồi ném mớ lộn xộn đó qua một bên. Anh ấy đúng là một cỗ máy. Anh có nhiều năng lượng hơn bất kì ai cô từng gặp, và còn ba trăm năm rèn luyện kĩ năng. Những điều Etienne đã làm khiến cô rùng mình và đỏ mặt khi nghĩ tới. Run rẩy và đỏ ửng, cô vội vào phòng tắm và tiến thẳng tới vòi sen.
Cô đã có thể dùng vòi sen lạnh vào lúc đó, thật khó tin sau chặng maraton tình dục dai dẳng nhưng đó là sự thật. Tuy nhiên, cô chọn nước ấm, và đứng dưới vòi nước, thưởng thức cảm giác nước vỗ lên đầu và lại vỗ lên trước khi gội đầu. Cơ thể cô vẫn còn run rẩy và xúc động. Rachel không chắc đó là do Sweet Ecstasy ảnh hưởng lên mình, hay đơn giản là kí ức của cô về sự thỏa mãn Etienne đã đưa đến cho cô, nhưng mỗi khi chà bông tắm theo làn da ẩm ướt lại khiến cô rùng mình và nhớ tới anh lần nữa. Đàn ông giống như thuốc kích thích vậy. Chất kích thích xịn.
Ra khỏi vòi sen, Rachel lau khô mình, mặc quần áo và chải tóc. Cô dừng lại để soi mặt mình trong gương nhà tắm, rồi chạy nhanh ra khỏi phòng tìm Etienne. Cô rất cần gặp lại anh, chỉ để được gần anh. Có thể ôm anh, hoặc hơn thế nữa.
Rachel mỉm cười vì những suy nghĩ thất thường của mình khi đang chạy xuống lầu. Ngôi nhà yên tĩnh không làm cô ngạc nhiên hay lo lắng, và cô hướng thẳng tới tầng hầm, nơi cô biết chắc sẽ tìm thấy Etienne ở đó. Không nghi ngờ gì anh đang làm việc với cái máy tính.
Anh đang ở phòng làm việc, nhưng anh ngồi ở bàn mình, tất cả máy tính đều tắt. Anh đang nói chuyện điện thoại. Rachel đi tới đằng sau anh và toan đặt tay mình lên vai anh khi anh đang nói vào ống nghe. Khi anh lập tức dùng tay còn rảnh ôm lấy cô, cô mỉm cười và thư giãn, nhận ra chỉ đến khi đó cô mới không chắc về sự chào đón của anh. Etienne đã phàn nàn rằng anh muốn cô hàng ngày nhưng không có nghĩa là nhiều. Anh đơn giản có thể nói ra. Giờ anh có thể mất hứng thú với cô khi ham muốn của họ đã được thỏa mãn. Điều đó không xảy ra.
“Tốt lắm. Tôi sẽ để ý trông chừng anh ta,” Etienne nói và gác máy. Lúc điện thoại nhấp vào chỗ, anh đứng dậy và quay qua ôm lấy cô trong tay và trao một nụ hôn chào đón. Anh gầm gừ, “Chào buổi sáng, người đẹp, em thấy sao?”
Rachel đỏ mặt và hôn lên chóp mũi anh. “Em đói.”
Etienne cười khúc khích, “Em thật là tham ăn quá đi.”
“Đúng, em là như thế đấy. Nhưng ý em là em đói bụng.”
“Ah,” Anh phát ra tiếng thở dài nhỏ và ôm cô, rồi nắm tay và đưa cô ra khỏi văn phòng. “Ừ, anh cũng thế. Không may là chúng ta hết máu rồi. Anh vừa bảo Bastien gửi thêm một ít. Nó nên tới đây sớm, nhưng trong thời gian chờ đợi…” Anh ngừng lại khi bước vào bếp, đôi mắt chiếu xuyên qua cửa sổ phía sau và tìm kiếm trong bóng tối bên ngoài.
“Cái gì vậy?” Rachel tò mò hỏi. Bước đến cạnh anh, cô chăm chú nhìn khoảng sân rộng sau nhà. Cô đã nhìn ra đó cả lúc ban ngày và ban đêm, và lúc nào trông cũng rất đẹp, với một đài phun nước lớn, khu vườn rào đá và rất nhiều cây.
“Anh nghĩ anh thấy ai đó vừa ra khỏi đây,” anh thì thầm, rồi nắm tay cô thật chặt. “Đợi đây nhé, anh đi xem xét nhanh quanh quanh một tí.”
Anh ra khỏi cửa trước khi Rachel kịp nói gì. Rachel để cửa mở để có thể thấy mọi thứ, và nhìn anh bước ra sân sau. Cô định nhìn quanh để xem xét liệu có ai mờ ám không, nhưng mắt cô bắt gặp phía sau anh và dường như muốn ở lại đây. Cô không định đấu tranh với nó. Dù sao anh cũng nhìn ban đêm tốt hơn cô. Và thật sự là một cảnh đẹp. Một cảnh sắc tuyệt đẹp. Rachel chưa bao giờ nhận ra một người đàn ông có thể hấp dẫn tới mức nào. Cô chỉ muốn vồ lấy, siết chặt và…
“Chắc hẳn lại vì ảnh hưởng của đồ uống đây mà,” cô lẩm bẩm và lắc lắc đầu. Nhưng mắt cô lại chiếu lên lưng anh lần nữa vào lúc cô nghiêng đầu, và Rachel quyết định tốt nhất cô nên đi cùng anh hơn là đứng đây múa mép. Đóng cửa lại sau lưng, cô lặng lẽ đi theo anh.
“Anh có thấy gì không?” cô hỏi khẽ, bị phân tâm một chút vì mùi hương của anh. Anh có mùi rất tuyệt. Yummy. Rachel nhận ra rằng anh có mùi đặc biệt thú vị vào lúc cô áp mặt vào cổ anh, hít vào mùi của anh, nhưng giờ cô có thể ngửi thấy anh dễ dàng mà chỉ cần đứng cạnh anh. Cô nhận ra rằng giác quan của mình hẳn đã mạnh lên, cô thấy vui. Có lẽ cô sẽ có thể điều khiển răng nanh của mình sớm. Thậm chí có thể uống máu. Mẹo dùng ống hút mà Thomas biểu diễn có vẻ tốt. Nhưng cô vẫn thích có thể uống thẳng từ cốc như hầu hết bọn họ hơn. Đến khi đó, Rachel có thể cảm thấy như đứa trẻ uống trà với nửa cốc toàn là sữa.
“Không, chắc anh nhầm. Có lẽ đó là bóng cây thôi.”
“Hmm.” Rachel ngửi không khí và bước lại gần anh hơn, tia nhìn của cô chiếu lên cổ anh. Anh có mùi thật ngon lành. Thậm chí đủ hấp dẫn để chén ngay. Vì lý do nào đó, lúc ấy anh gợi cô nhớ tới một miếng thịt bò kho, rất ngon và hiếm gặp.
Phải xuôi theo dòng nước thôi. (ES: off the hoof. Nó có nghĩa là khi bạn phải làm 1 việc gì đó mà không hề có sự chuẩn bị trước)
Những lời của Marguerite vang trong đầu cô, và mắt Rachel mở to hoảng hốt.
“Sao thế? Em thấy gì à?” Etienne hỏi khi cô đột nhiên chạy trốn.
“Không,” Rachel đáp, thấy tội lỗi tràn ngập. “Không. Anh có nghĩ ta nên vào nhà không? Ngoài này hơi lạnh.” Đang là tiết lạnh chuyển mùa, và cả hai bọn họ đều không mặc áo khoác. Cô không thấy lạnh, chẳng qua là viện cớ.
“Em lạnh ư?”
“Không,” cô thừa nhận, sau đó lúc lắc đầu. “Sao em lại không thấy lạnh vậy? Đáng lẽ em phải lạnh cóng luôn chứ. Ngoài này trời lạnh mà, Etienne”
“Giờ cơ thể em có năng lực cao hơn trước. Em không phải lo lắng chuyện lạnh hay giá rét hay bất kì điều gì khác hết,” anh giải thích. “Dù sao thì ta cũng nên đi vào. Em phải dùng nhiều máu để giữ ấm cần uống nhiều sớm sớm một chút – và anh biết em đói lắm rồi.”
“Đói điên lên được.” Rachel đồng ý. Mắt cô lại tìm đến cổ anh, và cô miễn cưỡng quay đi.
“Ờ mà, anh chàng giao hàng nên mang bữa sáng tới sớm một tí,” anh nói một cách yên tâm. Anh quay lại cửa. “Chắc là Thomas đấy. Cậu ấy thường làm mấy việc vặt như này.”
“Ồ, anh ấy tốt thật,” Rachel nhận xét. Cô dừng lại khi Etienne nắm lấy tay vặn cửa và quay, rồi lại xoay. “Gì vậy anh?”
“Ừm…Rachel, em mở khóa cửa hay để nó tự đóng vậy?”
“Anh mở khóa mà. Em chỉ để nó tự khép lại thôi. Sao vậy? Có gì không ổn à?”
Etienne cau mày. “Cửa sẽ tự động đóng trừ khi em gạt đòn bẩy. Chúng ta bị khóa ngoài này rồi.”
“Sao cơ?” Cô bước lên cạnh anh và xoay tay nắm, nhưng trước sự hoảng loạn của cô, cánh cửa vẫn đóng im. “Chúng ta không thể bị nhốt ngoài này được, Etienne.”
“Anh e là vậy.” Nghe giọng anh ngạc nhiên hơn là buồn bực.
Rachel thì không thích thú tẹo nào. Cô vừa phát hiện một điểm rằng anh trông rất ngon, và giờ nếu trời lạnh làm cô cần máu gấp thì sao…
Chuyển ánh nhìn nghiêm nghị sang anh, cô đề nghị, “Trèo lên cửa sổ xem sao.”
Anh lắc đầu. “Xin lỗi em. Hệ thống bảo mật công nghệ cao. Nó sẽ khởi động nếu anh thử làm cái gì kiểu như vậy.”
“Ờ, thế anh không thể tắt nó hoặc là sao đó à?”
“Đương nhiên là được, nhưng sao phải phá hư hệ thống của anh để khỏi bị lạnh vài phút chứ? Bất kì người giao hàng nào cũng có điện thoại hết. Anh có thể gọi cho Bastien và bảo anh ấy mang chìa khóa dự phòng tới. Chúng ta sẽ chỉ phải ở ngoài này vài phút thôi, anh hứa đó. Và hôm nay trời trong nữa. Anh có thể cho em thấy khu vườn của anh gần hơn. Trước nay em chỉ nhìn nó từ trong nhà. Anh có mấy loài hoa nở vào ban đêm rất đẹp–”
“Etienne,” Rachel bắt đầu bị kích thích, rồi thít lưỡi lại. Cô đột nhiên miễn cưỡng thừa nhận rằng trông anh hệt như một bữa điểm tâm. Kinh nghiệm cắn người trước đây đã cho thấy cắn người lạ thì dễ hơn là cắn người mình yêu. Giờ là lúc tốt nhất để xem liệu cô có tự chủ được không. Cô không muốn cắn một đồng nghiệp của mình vào đêm nào đó mà cô cảm thấy đói.
“Sao thế?” Etienne nhắc khi cô vẫn im lặng.
“Không có gì,” cuối cùng cô nói. “Chỉ cho em xem vườn của anh đi.”
Etienne mỉm cười nắm tay cô. Anh dẫn cô trở lại khoảng sân và quanh đài phun nước để vào vườn. Đó là một khoảng sân sau cực lớn. Rachel chỉ có thể nghĩ rằng rõ ràng anh sống ở ngoại ô Toronto. Tuy nhiên cô không chắc, vì khoảng sân được bao quanh bởi một hàng rào riêng tư khổng lồ khiến cho không thể nhìn ra ngoài. Nhắc mình sẽ hỏi anh sau, cô đi theo xuyên qua khu vườn khi anh chỉ trỏ và kể tên một số loại cây khác nhau.
Đó là một khu vườn rất đáng yêu, rõ ràng được xây dựng nên để ngắm vào ban đêm. Cô có linh cảm vậy. Có đèn khắp nơi mà cô đoán là để sáng sủa, nhưng không có cái nào bật. Lối họ đi chỉ được ánh trăng chiếu sáng. Dẫu vậy, Rachel không có chút khó khăn nào trong việc nhìn ngắm. Cô đoán vậy nghĩa là thị lực của cô đã được cải thiện, như Marguerite từng bảo. Đáng lẽ cô sẽ hào hứng hơn, nhưng vì cô quá đói. Cơ thể cô rõ ràng bắt đầu quặn thắt với nhu cầu được ăn. Khi Etienne không xuất hiện những ảnh hưởng như vậy, Rachel đoán là cô vẫn còn cần nhiều máu hơn để biến đổi.
“Sao em cứ nhìn anh như kiểu anh là một con heo quay lớn với quả táo trong miệng thế?”
Rachel rời mắt ra khỏi cần cổ ngọt ngào của anh và buộc phải mỉm cười. “Vì trông anh rất ngon lành,” cô nói nhẹ nhàng. Không kịp nghĩ ngợi, cô tiến lại gần hơn và rà tay lên ngực anh, vòng tay qua cổ và thôi thúc anh cúi xuống hôn mình.
Etienne dễ dàng hạ môi mình xuống với niềm háo hức đam mê. Rachel thở dài vào miệng anh và tin rằng chuyện này thật dễ dàng, rồi phá nụ hôn và bắt đầu rê môi qua má đến tai anh. Cô nhâm nhấm tai anh và trêu chọc. “Mùi vị anh đủ thơm để xơi đấy.”
Etienne cười khúc khích vì cách nói của cô, nhưng tiếng cười của anh im bặt và anh cứng người trong vòng tay cô. Cô bắt đầu gặm gặm dọc cổ anh. “Ờ, Rachel em yêu? Anh nghĩ em đang bối rối nhầm lẫn giữa khát máu và ham muốn. Không phải là ý hay nếu em–aaaah!”
Lời cảnh báo của anh nghẹn lại khi cô tìm được anh trong quần jeans và ép chặt. Hơi thở của anh lập tức gấp gáp và anh gần như thở hổn hển vào tai cô khi cô vuốt ve anh. “Ờ, có lẽ nhấm nháp một tí sẽ không đau đâu.”
Rachel khàn giọng cười và liếm láp cổ anh. Cô thật sự không biết mình đang làm gì, chỉ theo bản năng và bản năng của cô muốn liếm cổ anh. Thật ra, cô muốn liếm khắp nơi. Etienne giống như một cây kẹo mút khổng lồ, hoặc giống như kẹo Tootsie. Cô muốn biết phải liếm bao nhiêu xa thì tới trung tâm cái kẹo Tootsie Pop này, nhưng cô biết rằng cô sẽ cắn một miếng thật sâu trước khi cô tìm thấy.
Rachel lại liếm cổ anh lần nữa, lưỡi cô chạy dọc theo những mạch máu, cảm nhận nó với khả năng tự nhiên khiến cô phải giật mình. Cô thật muốn cắn anh điên lên được. Cô chết mất, quặn thắt vì đói. Cô cho rằng nó không khác gì nghiện ma túy cần thuốc. Cô cần nó đến rồ lên, nhưng cắn anh thì có lẽ thô lỗ quá, mà cô cũng không để mình làm vậy được. Tối qua cô đã cắn anh mấy lần, nhưng toàn là vì đau đớn trong đam mê. Rachel có cảm giác ham muốn anh, nhưng chưa đủ. Cô phải chấn chỉnh lại.
Thả tay ôm anh ra, cô trượt tay dọc theo ngực anh, nắm cổ áo anh và banh sơ-mi của anh ra. Etienne nhe răng cười khi các khuy áo bung ra. Rachel không cần phãi giữ vẻ bất cần của mình nữa. Cô không trông đợi điều đó, dù dường như một nút bật ra và rồi cô phải gài những cái khác lại bằng tay, nhưng nó xuất hiện khi cô đạt được một số sức mạnh của bản thân mình.
Sự ngạc nhiên chỉ làm cô chậm lại trong một khắc. Khi ngực anh đột nhiên lộ ra, lấp lánh ánh bạc trong đêm trăng, cô nghe thấy bản thân gầm gừ khao khát thoát ra từ cổ họng mình và để tay trượt lên đó. Da anh rất mát và mượt, mềm mại như nhung mà lại rắn như thép nguội. Thở dài đầy thoải mái, cô rướn người về trước để ấn môi mình vào làn da trước trái tim anh. Nhịp đập phía dưới thật mãnh liệt. Anh thật đầy sức sống, thật mạnh mẽ, và cô muốn anh.
Hơi ngả đầu ra sau, Rachel luồn tay vào tóc anh và kéo khuôn mặt anh xuống. Cô che phủ môi anh bằng môi mình, đầu tiên chà sát nhẹ nhàng, rồi mở miệng để đón nhận và răng cô nhay môi dưới của anh. Cô mút mạnh cho tới khi nó trượt khỏi răng cô với một tiếng “plop” khiến cả hai bật cười. Rồi dường như với Etienne vậy là đã chơi đùa đủ rồi. Cuốn cô trong tay, anh phủ môi mình lên môi cô. Không nhẹ nhàng cọ sát, không hôn vờn. Anh chiếm lấy miệng cô, rồi mở miệng và đẩy lưỡi mình vào tách môi cô ra. Rachel mở miệng không chút chần chừ và trượt lưỡi mình ra để gặp anh, một tiếng rên bị chèn ép phát nửa chừng khi lưỡi họ quấn rối và trượt trên nhau.
Tiếng đáp rên rỉ từ Etienne khiến Rachel mỉm cười, hơi buông nụ hôn ra. Cô lướt lưỡi mình trên cằm anh và dọc xuống cổ họng anh, hít vào mùi hương của anh, nhưng không dừng lại để bị cám dỗ bởi những mạch máu đầy hứa hẹn. Cô rà môi men theo ngực anh, ngừng lại ở núm vú đầu tiên, và nút lấy, dùng lưỡi lắc nhẹ, rồi chuyển qua bên kia và lại làm như thế. Móng tay cô cào trên lưng anh khi cô làm vậy, nên anh chắc chắn cảm thấy, nhưng cô cố gắng để không làm rỉ máu.
Khi Etienne rên rỉ và cong người bắt cánh tay cô ngoặt ra sau lưng, dường như để hôn cô, Rachel cười ngặt nghẽo và dễ dàng né được. Hành động này làm cô trượt xuống thắt lưng anh. Ngả đầu ra sau, cô mỉm cười ranh mãnh và với tay chụp lấy quần jeans của anh. Etienne hít một hơi giật mình khi cô cởi tung nó ra, rồi dường như nín thở khi cô kéo khóa quần xuống.
Miệng Rachel mỉm cười rộng ra, rồi chạm vào bên trong và kéo anh ra. Cô biết mình đã phạm một sai lầm ngay lúc cô nghiêng người về trước để đưa anh vào miệng mình. Mùi và vị của anh khiến cho nhu cầu được cắn của cô gần như không cưỡng lại nổi. Rachel hoàn toàn cảm thấy máu đập dồn dập dưới làn da mỏng manh bao phủ phần cứng cáp của anh.
Chúa ơi, sẽ giống như là cắn một miếng xúc xích vậy, cô cảm thấy rất rõ. Nước trái cây sẽ phun tràn trề ra và ngọt lịm trong miệng cô, rồi trôi xuống cổ họng và làm thỏa mãn sự đói khát khiến cơ thể cô đau đớn. Suy nghĩ ấy thật khiêu gợi một cách kì quặc. Nó còn khá là kinh khủng. Rachel không tin nổi mình đang quỳ trước một anh chàng, toan tính ngấu nghiến anh, người đã cho cô cực kì nhiều khoái cảm đêm trước. Trời, có vẻ rõ ràng rằng cô chưa sẵn sàng để quay lại làm việc. Nếu cô dự định như thế, chẳng ai an toàn nổi trước cơn đói của cô.
“Rachel?”
Cô lướt mắt dọc theo cơ thể anh và gặp ánh nhìn hoài nghi của anh, nhận ra mình vẫn đang giữ anh trong miệng. Tự làm mình tỉnh trí, cô vươn tay giữ lấy anh chàng và để miệng mình trượt dọc theo chiều dài của anh, rồi lặp lại. Cô làm được. Cô có thể cưỡng lại được. Cô phải làm được, Rachel kiên quyết tự nhủ. Cô phải chứng mình với bản thân rằng cô có thể cưỡng lại bất cứ điều gì, rằng cô an toàn bên cạnh các đồng nghiệp, rằng thậm chí sự cám dỗ ở gần như thế này- ngay trong miệng, thực tế- cô có thể thắng. Một tiếng rên của Etienne thúc đẩy cô, Rachel trượt miệng mình dọc theo anh lần nữa, lưỡi cô chơi đùa với phần da cương cứng với niềm vui thích dường như tập trung vào những mạch máu căng mọng mà nó lần theo. Chỉ cắn một tí thôi, ý chí cô lung lay. Nhấp môi thôi, thật đấy. Cô gạt những ý nghĩ ấy qua một bên và trút anh ra khỏi miệng lần nữa, chậm rãi cảm nhận những phản ứng của anh. Rachel từng đôi lần biết tới những cảm xúc với anh, khi đam mê của họ hòa quyện cùng nhau, đẩy cả hai lên tới những con sóng tràn trề khoái cảm và ham muốn. Lần này lại khác. Tâm trí cô bận lo lắng với nhu cầu được uống, không thấy bị kích thích và vì thế giờ cô đang cảm nhận những cảm xúc và khoái lạc của anh. Cảm xúc ấy tràn ngập tâm trí cô như thể nó chính là của cô, những hứng khởi của anh lấp đầy mọi ngóc ngách, cảm xúc hoan lạc gần như không chịu nổi.
Cảm giác về cái miệng nóng ẩm trượt theo chiều dài nam tính thật tuyệt vời cô chưa bao giờ có khi chỉ là một con người. Cà răng vào cái dùi nhọn ấy khiến cả hai rên lên, và Rachel ép chặt hai đùi mình lại khi một cơn đau siết lại ở đó. Là một cơn đau dễ chịu, cô lặp lại việc ấy vài lần nữa cho tới khi chắc rằng cả hai có thể đứng lên mà không ai tan ra.
Nhận thấy những suy nghĩ ấy phản lại trên trạng thái của Etienne cũng như chính mình, và không muốn kết thúc cuộc vui sớm, Rachel thay đổi nhịp điệu vuốt ve. Sự thất vọng của Etienne cũng tác động tới cô giống như sự thỏa mãn của anh, và dù thế cô vẫn mỉm cười. Trượt bàn tay để không của mình dọc theo phần quần jeans bọc lấy đùi anh, cô siết chặt phần thân mà cô đang giữ anh và xoay lưỡi mình trên da thịt anh.
“Rachel.” Chẳng qua chỉ là bào chữa cho bản thân, nhưng cô thực cảm thấy thật vô cảm. Cô đói khát, cả hai thứ là máu và sự thỏa mãn. Cô muốn biến trải nghiệm này thành điều anh không bao giờ quên, và từ khi cô trải qua chuyện ấy với anh, cô có thể biết chính xác cảm giác và ảnh hưởng của điều đó tới anh.
Mọi phụ nữ nên tận hưởng những lúc tâm trí giao thoa, cô mơ hồ nghĩ. Họ sẽ không bao giờ nghi ngờ về khả năng chiều chuộng một người đàn ông nữa, hay lo lắng tính nói ra xem anh ta có thích hay không. Họ sẽ đơn giản là hiểu, và làm những việc đúng đắn. Họ cũng sẽ chia sẻ cảm xúc khoái lạc theo cách mà bình thường không thể có.
“Chúa ơi, Rachel.”
Cô lờ đi lời van vỉ của anh. Cô đã cảm thấy những gì anh cảm thấy, và biết anh đã sẵn sàng bùng nổ lần nữa. Nên lúc này Rachel không thay đổi phương thức hay nhịp điệu. Lúc này cơn khát của cô sẽ không bị khước từ.
Anh gào lên và bùng nổ trong miệng cô một nhịp tim đập trước khi chính cơ thể cô tiến tới cao trào. Tâm trí Rachel tràn ngập niềm khoái lạc của anh và chính cô, và rồi bản năng mới ập tới và cô cắn ngập răng nanh của mình vào tĩnh mạch nơi lưỡi cô đang chơi đùa cùng. Cô cảm nhận được Etienne giật mình, và cảm nhận khoái cảm của vết cắn của chính mình khi máu tràn vào qua răng cô. Cả hai cảm xúc hòa lẫn với nhau, trào qua nhau và quanh quẩn từ tâm trí này qua tâm trí khác, dường như mỗi lúc một mạnh hơn tới khi không gì có thể kìm giữ nổi.
Khi Etienne bắt đầu lắc lư phía trước cô, Rachel chấp nhận rút răng của mình lại, buông tha anh. Và cô yếu ớt ngồi xuống khi anh khuỵu gối trước mặt cô.
Tâm trí cô đang cố gắng tiếp nhận sự thỏa mãn tràn ngập cô và giờ toàn thân cô mệt lử. Có phải cơ thể của cô không nữa?
Etienne ôm phủ cô trong vòng tay mình, nhưng cái ôm của anh thật nhẹ, trần trụi. Khi anh nói, từ ngữ của anh cứ loáng thoáng và mờ ảo khiến cô không nắm bắt được anh nói gì. Rồi anh bắt đầu ngã ra phía sau. Rachel cố chộp lấy anh và giúp anh đứng vững nhưng dường như cô không đủ sức. Cô trôi tuột vào bóng tối ấm áp đặc quánh đã khiến cô no nê sau màn mây mưa với anh.
Tuy nhiên, lần này rất khác biệt. Những lần trước, Rachel là người duy nhất bị áp đảo, trong khi Etienne – người mạnh hơn và nhiều kinh nghiệm hơn sau ba trăm năm, đã trở thành mỏ neo giữ cô. Lần này, dường như anh cũng trôi vào bóng đêm cùng cô. Nhận thức được điều này khiến cô bỗng nhiên lo sợ. Rachel không chắc về việc nỗi lo sợ ấy là của cô hay của Etienne, nhưng khi cô rơi vào trạng thái bất tỉnh, cô biết đã có chuyện gì rất không ổn rồi.
Rachel từ từ tỉnh dậy, không chắc điều gì đã làm phiền cô. Cô vẫn nằm thêm một lúc, má cô tựa lên cái gì đó mát và cứng. Mắt cô vẫn nhắm. Cô thật sự cảm thấy yếu ớt không thể tin nổi, và không hiểu nổi vì sao. Kí ức về chuyện xảy ra trong vườn quét qua tâm trí cô và cô mỉm cười khi đang nằm. Nụ cười ấy nhanh chóng kéo theo một cái cau mày. Cô không thể yếu như thế này. Cô đã uống máu của Etienne và phải mạnh hơn, chứ không phải yếu đi, phải vậy chứ?
“Etienne?”
Tiếng la hét từ xa đánh thức cô dậy từ trạng thái uể oải của mình, và Rachel mở mắt thấy bóng đêm và khu vườn. Cô đang gối đầu lên ngực Etienne giữa những bông hoa nở vào ban đêm. Chậm chạp cử động, cô cố ngóc dậy đủ để nhìn quanh những cái cây dọc theo lối hướng về phía căn nhà. Không thấy gì cả, căn nhà vẫn trống vắng hệt như lần đầu tiên họ bị khóa ở ngoài.
Rachel thở dài, để mình rơi lại trên khoảng da lạnh lần nữa. Cô vừa sốc vừa hơi sợ hãi vì sự yếu ớt mà mình đang chịu đựng. Với một cái quay đầu, cô có thể nhìn ngang những đường nét mờ nhạt của Etienne. Anh nằm trên lớp cỏ phủ sương bên cạnh cô, thân thể anh phản chiếu ánh trăng. Rachel vỗ nhẹ lên ngực anh, nhưng không có phản ứng nào.
Cô thấy lo lắng. “Etienne?”. Cô thúc vào anh mạnh hơn một chút. “Etienne?”
“Etienne!” Một giọng nam hòa với giọng cô. Lần này nó ở gần hơn, nhưng vẫn nghèn nghẹt, như thể qua tai nghe hoặc là vì khoảng cách rất xa. “Rachel? Quỷ thật, hai người trả lời đi! Anh có thể cảm giác được hai người, nhưng yếu quá không lần ra được.”
Bất kể là thế, tiếng nói đã gần hơn. Rachel hầu như không có cơ hội liếc xuống quần áo và xem có chấp nhận được không trước khi nghe thấy tiếng cửa sau căn nhà đóng sầm lại. Rachel cố ép mình ngồi dậy lần nữa khi Bastien sải bước tới xem.
“Hai người đây rồi.” Anh nhanh chóng hướng tới. “Anh lo phát ốm lên khi Tom nói chẳng có ai trả lời mà cửa thì khóa. Anh vội lấy chìa dự phòng của Etienne và—Cái quái gì xảy ra với hai người thế?” anh hỏi khi tới gần hơn để thấy Etienne đang nằm sõng soài bên cạnh cô. Rồi tia nhìn của anh lướt qua cơ thể em trai mình và chân mày nhướn lên “Ôi.”
Rachel liếc nhìn Etienne, đỏ bừng mặt khi cô thấy quần anh vẫn đang còn tuột ra, cái đó của anh lửng lơ với đôi dấu răng không thể nhầm lẫn.
“Ôi, Trời. Em cắn cậu ấy hả?”
Vô cùng xấu hổ, chưa kể còn quá yếu để đứng lên, Rachel tuột xuống đất và rên lên. Cô đặt một tay lên che mặt.
“Thomas, mang máu tới mau!”
Rachel sợ hãi bỏ tay xuống. Chỉ Bastien thấy cảnh này là tệ lắm rồi, nhưng lại còn cả Thomas nữa. Sự hoảng hốt của cô dịu lại một chút khi thấy Bastien đang quỳ bên cạnh Etienne và chỉnh sửa quần áo anh lại.
“Em thấy sao? Tệ lắm phải không?”
Rachel liếc nhìn Bastien, ngạc nhiên vì giọng nói lo âu của anh. “Vâng, dù em không hiểu vì sao.”
“Chắc em đã uống quá nhiều máu,” anh giải thích. Anh quắc mắt nhìn cậu em đang bất tỉnh của mình. “Etienne không nên để như thế. Nó biết cách tốt hơn cơ mà.”
“Anh ấy, ờ, lúc đó đang bận tâm chuyện khác,” Rachel thừa nhận và đỏ mặt lần nữa. Cô hắng giọng. “Sao em lại không nên—”
“Em có một số lượng siêu vi sinh trùng nhất định trong người, một lượng hoàn hảo cho cơ thể em. Nó thay thế những cái đã chết khi cần thiết, và tiêu diệt những tác nhân ngoại vi. Một lượng bất ngờ những siêu vi sinh trùng bổ sung từ ma cà rồng khác cần một quá trình để được cơ thể em tiếp nhận…. Trong khi đó, những siêu vi sinh trùng tiêu thụ máu, bằng cách sử dụng nó với tốc độ nhanh. Đó là một điều đủ xấu khi em ăn no và đầy đủ, nhưng Etienne nói với anh rằng em ăn không đủ bởi vì em không thể chịu được mùi vị của máu. Và thật ra, không ai trong số hai người có đủ máu buổi sáng này, đó là lý do Thomas đã đến đây. “
Nhắc đến tào tháo thì tào tháo đến (*ES: as if on cue), em họ của Etienne đi vào một cách nhàn nhã đem theo một túi đông lạnh y tế. Anh nhìn xuống Etienne đang bất tỉnh, sau nhìn đến tình trạng yếu ớt và xốc xếch của Rachel, nhưng anh ta chỉ mỉm cười. “Chào cô gái nhỏ. Hình như anh đã đến kịp lúc khẩn cấp nhỉ.”
Anh ta mở túi ra và rút ra hai túi máu, đưa một cái cho Bastien, sau đó dành thời gian để lấy ra hai ống hút từ túi quần của anh và đâm vào cái túi thứ hai. “Anh không nghĩ Etienne sẽ có ống hút, và anh biết em sẽ cần nó vì vậy anh đã mua một vài cái ở cửa hàng tiện lợi trên đường đi qua trước đó,” anh giải thích trong lúc đưa ra cái túi của bác sĩ.
Rachel chấp nhận nó với một nụ cười biết ơn và nhanh chóng đưa ống hút gần răng. Các chất lỏng trong túi xách đã bắt đầu biến mất cùng một lúc, và cô thở dài nhẹ nhõm khi những yếu đuối và đau đớn của cô bắt đầu rút đi.
“Thêm một túi nữa, Thomas.” Bastien trao đổi các túi rỗng, anh đâm vào răng của Etienne một túi mới. Anh làm cho miệng của Etienne mở ra một lần nữa và đưa một túi thứ hai vào răng. Liếc về phía em trai mình để Rachel với mối quan tâm, anh hỏi, “Em lấy bao nhiêu máu của cậu ấy rồi?”
Rachel nhún vai một cách xấu hổ. Cô không hề có ý niệm nào hết.
“Em cắn anh ấy à?” Thomas hỏi một cách thông cảm. “Điều này quả thật khá phổ biến với những người mới chuyển đổi”.
Bastien rên nhẹ như đồng ý, nhưng Rachel không hề để ý đến nữa; cô nhìn Thomas đang liếc nhìn anh họ của mình mà trong lòng trùng xuống. “Em cắn anh ấy ở đâu vậy? Sao anh không thấy vết cắn?”
“Lấy cho cô ấy thêm một túi máu nữa đi, Thomas”. Bastien ra lệnh, vỗ nhè nhẹ lên đầu gối của cô. Cô cảm thấy đỏ mặt và vặn vẹo thân hình ngay chỗ đang ngồi. Môi cô mím chặt. Cô sẽ không bao giờ thú nhận cô cắn anh ở chỗ nào. Không bao giờ trong cuộc đời này.
“Vâng”. Thomas lấy cái túi rỗng từ Rachel, kéo ống hút ra, lấy thêm một túi máu nữa rồi cũng chuẩn bị nó như anh ta làm trước đó, rồi đưa lại cho cô với một nụ cười, dường như anh đã quên câu hỏi hồi nãy. Rachel không phải là đứa ngốc. Cô đã nhìn thấy ánh mắt của hai gã đàn ông và biết chắc rằng họ vừa liên lạc với nhau qua tâm trí của mình. Cô chỉ hy vọng Bastian làm chuyện gì đó để anh ta quên đi vấn đề vừa rồi. Một sự hả hê tràn đầy trong ánh mắt người đàn ông kia.
Thở dài một cách đau khổ, Rachel luồn ống hút xuống răng mình và để cho chúng làm công việc hút máu mà cô đang cần.
Thật ngạc nhiên, Thomas vỗ nhè nhẹ vai cô. “Đừng lo em gái. Tất cả là lỗi của anh, không phải của em”.
Rachel đã có một khoảnh khắc nhớ lại thật nghiệt ngã khi cô hồi tưởng lại những người này có thể không chỉ giao tiếp với tâm trí của họ, họ có thể đọc được suy nghĩ. Bastien có lẽ đã không cho Thomas biết vị trí của vết cắn, nhưng cô đã làm như vậy khi không nhớ ra được. Sau đó cô túm lấy những từ của người đàn ông kia và nhìn anh tò mò. Làm thế nào anh có thể tuyên bố đó là lỗi của mình? Trước khi cô có thể móc ra ống hút từ răng của mình và hỏi, một tiếng rên từ Etienne đã thu hút sự chú ý của cô.
“Thư giãn đi”, Bastien đã ra lệnh khi Etienne mở mắt. Anh bắt đầu vật vã để ngồi dậy. “Em cần một ít máu nữa trước khi em làm chuyện gì.”
Etienne nằm thư giãn xuống đất, ánh mắt của anh tìm kiếm đến khi nhìn thấy Rachel; rồi bàn tay anh di chuyển từ vùng bụng của mình để chạm nhẹ vào đầu gối của Rachel để trấn an cô. Cô nghĩ rằng, hoặc là ít nhất ra cũng hy vọng, đây là một cách để anh bày tỏ với cô rằng anh không giận cô. Cô cảm thấy khá hơn nhiều.
“Chuyện này thật sự trở thành một thói quen xấu đấy Etienne”.
Rachel và Etienne ngơ ngác nhìn sang Bastien khi anh bỏ thêm một túi máu tiếp theo vào miệng em trai mình.
“Đây là lần thứ mấy? Lần thứ ba anh phải cứu em dạo gần đây có phải ko?”
Etienne xoay sở để chửi thề với cái túi trong miệng mình, trong khi Rachel thấy điều đó quả là phi thường. Cô không nhĩ mình có thể nói chuyện rõ ràng khi đang ăn uống – Nhưng rồi cô chợt nhận ra rằng Etienne có cả mấy trăm năm để tập dượt. Cô nghi vấn rằng liệu có phải vừa ăn vừa nói là bất lịch sự không. Cô được giáo dục rằng như vậy quả là thô lỗ. Ít nhất ra là với con người.
“Bây giờ em là một thành viên trong gia đình chúng tôi, Rachel.” Bastien chỉ ra điều đó một cách lặng lẽ. Khi cô vẫn yên lặng, anh nhìn sang Etienne. “Em đã nghĩ là đó là Pudge ở ngoài đó hả?”
Lần này, Etienne kéo cái túi từ trong miệng ra trước khi nói, “Đừng có đọc trong tâm trí em nữa, Bastien. Thật bất lịch sự!”
“Suy nghĩ đó chỉ nằm ngoài vùng suy nghĩ của em thôi,” anh trai của anh nói với một cái nhún vai. “Thật ra thì đúng thật quả là chuyện nhỏ khi mà đang tận hưởng… er, bất cứ chuyện gì khi mà em đã nghĩ Pudge đang trốn ở ngoài đó. Anh ta có thể làm hại cả hai người khi mà cả hai đang bận rộn.”
“Có lẽ em chỉ tưởng tượng ra điều gì đó thôi,” Etienne càu nhàu. “Em đã kiểm tra sân và không thấy dấu vết gì của hắn. Rồi cửa bị đóng và chúng em bị khóa ở ngoài. Bọn em đang chờ Thomas đến để có thể gọi cho anh lấy chìa khóa dự phòng.”
“Và hai người quyết định là sẽ chia sẻ nhiệt độ và dung dịch của cơ thể khi đang chờ đợi”. Thomas đoán. Anh cười, kiếm được một một cái liếc từ Etienne. Người đàn ông trẻ hơn nhún vai, cho Rachel một cái nhìn xin lỗi. “Xin lỗi, cô gái nhỏ à. Không thể cưỡng lại được.”
“Bọn em đã có đủ máu để trở lại vào nhà giúp hồi phục chưa?” Bastien hỏi đột ngột.
“Vâng, vâng.” Etienne đưa cho anh cái túi cuối cùng trống rỗng và ngồi lên, sau đó đứng dậy với sự giúp đỡ của Bastien.
Rachel chấp nhận tay của Thomas đang giang ra cho cô và đứng dậy. Một số những bối rối và khó chịu đã trượt đi mất khi Etienne cầm lấy tay cô và giữ nó khi đi bộ quay lại cửa nhà. Điều này là một kinh nghiệm mới, nhưng có vẻ như cô phải chuẩn bị sẵn sàng cho những kinh nghiệm khác nữa. Cuộc sống đã chắc chắn vừa biến đổi theo một vòng xoắn.
“Vậy?” Bastien hỏi khi họ bước vào trong bếp. “Em đã nói chuyện với Rachel về-”.
“Chưa,” Etienne cắt ngang.
“Vậy em..”
“Em sẽ,” Etienne cắt ngang lần nữa. “Sớm thôi”.
Bastien thở dài nhưng dường như quyết định bỏ qua vấn đề. Vỗ tay vào vai Thomas, anh đi đến cửa ra vào, thông báo, “Em sẽ cần nhiều máu hơn đó. Em có thể sẽ sử dụng những túi này một cách nhanh chóng, sửa chữa những thiệt hại hai đứa đã làm với nhau.. Anh sẽ gửi Thomas trở lại với nhiều túi hơn sau đó. Cố gắng không giết nhau trong khi chờ đợi nhé. “
Etienne trả lời với một tiếng càu nhàu.
Hai người thân của anh rời nhà bếp và bắt đầu đi ra khỏi hành lang. Khi cửa đóng lại sau lưng họ, căng thẳng vụt ra khỏi vai anh và anh lấy một túi máu từ túi mát mà Thomas đã đặt trên bàn.
“Vậy,” Rachel nói lặng lẽ khi cô chấp nhận cái túi. “Chính xác là chuyện gì mà anh muốn nói với em vậy?”
Etienne nhìn chằm chằm vào Rachel. Anh cho là nó thực sự sẽ là một điều tốt để nói chuyện và cố gắng thuyết phục cô ấy rằng đó là quyền lợi tốt nhất để yêu cầu bồi thường Pudge đã bắt cóc cô. Nhưng anh không muốn làm hỏng mối quan hệ mà họ đã được tạo được sau chuyến đi ở night club, mối liên kết mà họ đã xây dựng rất mới và mong manh, Etienne đã do dự để có thể làm hỏng nó. Làm cô mất tập trung sẽ mang lại cho họ gần gũi hơn với nhau, và dường như là lựa chọn tốt hơn.
“Em không thích đêm,” anh nói đột ngột, và có thể biết được biểu hiện của cô rằng anh đã làm cô giật mình.
“Em không phải là không thích nó. Nó chỉ là …” Cô cau mày, sau đó nhún vai. “Em không thích làm việc vào ban đêm trong khi tất cả mọi người đều đang ngủ, em muốn ngủ, sau đó làm việc trong ngày như mọi người khác.”
“Tại sao?”
“Umm…” Cô quắc mắt với anh, rõ ràng là khó chịu. “Làm việc ban đêm cũng không hẳn là xấu,” cô nói sau cùng. “Nhưng em không thể ở lại đêm làm việc và giữ cho bình thường khi em có ngày nghỉ, vì thế em thường thức nguyên một đêm và không có chuyện gì để làm nên chỉ có thể ngồi bẻ ngón tay hay là chơi games một mình. Tất cả mọi người em quen biết, chỉ là đồng nghiệp của em làm việc ca đêm. Không có gì để làm.. “
“Không có gì để làm ư?” Anh há hốc miệng, rồi lắc đầu. “Anh sợ rằng em cần được giáo dục lại, em yêu à”.
Rachel nhìn sự chắc chắn của Etienne với một cái nhìn không chắc chắn lắm. Cô đã làm ca đêm 2 năm nay rồi và không tin tưởng mấy là có chuyện gì nữa anh có thể dạy cô, Cô đã kiếm đủ thứ để làm trong đêm mà cô được nghỉ, và mặc dù cô có thể đi mua sắm hay đi xem film vào buổi tối, chỉ là những giờ sau đó, từ 11 đến 7h, khi mà cô phải làm việc và tỉnh táo, cô cảm thấy thật khó khăn để vượt qua. Các quán bar thì thường đóng lúc 2h sáng, Rachel thì không phải là một người thích bar, không có chuyện gì để làm ngọai trừ đi lòng vòng trong căn hộ nhỏ của cô và cảm thấy buồn chán,
“Em đi thay đồ đi.” Etienne ra lệnh. “Quần đậm màu và một cái áo đẹp. Và nhớ đem theo áo khóac — ở ngoài lạnh lắm đấy”. Khi Rachel nhìn trừng trừng vào anh, anh vẫy tay bắt cô đi “Đi đi em, thay đồ đi.”
Tặng cho anh thêm một cái nhún vai, cô quăng túi máu cuối của mình vào thùng rác và rời khỏi nhà bếp. Anh nói thay đồ ư. Cô sẽ thay đồ. Nhưng Rachel không tin được cho dù chỉ một phút rằng anh có thể dạy cô thêm được điều gì đó về ban đêm mà cô đã không biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...