Lột Xác

Mặt mày Phó Cảnh Phi vẫn mang theo lạnh lùng thản nhiên như trước, nhưng sau khi anh nhìn thấy Mộc Lạp Lạp thì vẻ dịu dàng trong mắt liền tan rã hết thảy sự lạnh lùng.

“Anh tới sớm vậy?” Mộc Lạp Lạp tự nhiên đi lên, tới bên cạnh Phó Cảnh Phi.

Đứng ở bên cạnh Phó Cảnh Phi, cô mới biết được người đàn ông này rốt cuộc cao bao nhiêu. Lúc cô đứng cùng anh, chiều cao hoàn toàn không có ưu thế.

Nhưng dáng người cao lớn lại có thể cho cô đầy đủ cảm giác an toàn.

Đây là điều bây giờ Mộc Lạp Lạp mới hiểu được, lúc có Phó Cảnh Phi ở bên cạnh thì ra lại có thể có đầy đủ an tâm, cảm giác an ổn trước nay chưa từng có.

“Ừm, nói xong chuyện làm ăn với Châu Âu rồi, gần đây không có chuyện quan trọng gì.”

Đương nhiên Mộc Lạp Lạp hiểu rõ, Phó Cảnh Phi nói không có chuyện quan trọng, chẳng qua là không cần anh đích thân có mặt mọi lúc mà thôi, nhưng không có nghĩa là anh thật sự rảnh rỗi.

Phó Cảnh Phi ngày ngày bận rộn, không thể nào có lúc nhàn rỗi thật sự.

“Vừa rồi nghe điện thoại cũng không có hỏi anh, hôm nay là đến gặp mặt ai vậy?” Mộc Lạp Lạp còn rất tò mò, có thể khiến Phó Cảnh Phi – người không thích ra ngoài xã giao với người khác – đi ra ăn bữa cơm, còn cố ý kêu cô đến, ai có mặt mũi lớn như vậy?


“Hứa An Chi.” Phó Cảnh Phi nói ngắn gọn.

Hứa An Chi? Nghiền ngẫm ba chữ này ở trong miệng một hồi Mộc Lạp Lạp mới nhớ được, trước đây không lâu cô đã gặp qua người này, ngay trong biệt thự Phó gia.

Anh ta là bạn của Phó Cảnh Phi, cũng là một trong số không nhiều người có thể thân cận cùng Phó Cảnh Phi.

Tên tuổi của Hứa An Chi vô cùng nổi tiếng trong giới luật sư ở thành phố Long, anh ta cũng là một đại luật sư nổi danh, miệng thép vừa hé, cho dù vụ án gì, chỉ cần anh ta tiếp nhận đều sẽ không thua.

Bất kể là đứng ở phía bị cáo hay nguyên cáo, Hứa An Chi muốn cho ai thắng, người đó sẽ thắng.

Trong lĩnh vực của mình, anh ta chiếm giữ địa vị bá chủ tuyệt đối, hoàn toàn xứng với huy chương vàng luật sư.

Nhưng những năm gần đây cũng không phải ai đều có thể mời được Hứa An Chi biện hộ cho mình, nếu muốn mời được anh ta, có đôi khi thật sự phải dựa vào một chữ duyên.

Mộc Lạp Lạp nghĩ, Hứa An Chi không hổ là bạn thân của Phó Cảnh Phi, tính cách của hai người này tuyệt đối y hệt nhau.

Khác biệt duy nhất có lẽ là con người Hứa An Chi này chung quy cho Mộc Lạp Lạp cảm nhận nói tràn giang đại hải, khiến người ta cảm thấy anh ta luôn ở giữa không trung phù phiếm, không có điểm dừng chân.

Cô luôn cảm thấy Hứa An Chi này nhìn bề ngoài thì bất cần đời, thật ra rất không giống vậy.

Trước khi Mộc Lạp Lạp vào Phó gia cũng chỉ từng nghe nói đến tiếng tăm của Hứa An Chi, lần gặp anh ta ở Phó gia kia cũng nhớ không phải là lần đầu tiên gặp nhau, thế nhưng trước đó tuyệt đối không quen.

Mà một số tin đồn nghe được trong quá khứ, con người Hứa An Chi này bộ dáng phóng túng bất kham, đặc biệt đào hoa, lúc ngả ngớn cười rộ lên lại có vài phần phong lưu, dáng vẻ đó luôn luôn khiến vô số phụ nữ đều khuynh đảo.

Nhưng lúc trên toà, người này lại sẽ áo mũ chỉnh tề, nghiêm túc chăm chú.

Dù sao thì cũng là một người phức tạp.

Mộc Lạp Lạp không ngờ hôm nay Phó Cảnh Phi lại hẹn cô gặp mặt cùng Hứa An Chi.

Trang trí trong phòng rất có phong cách, cổ điển nhưng không lộ vẻ máy móc, bày biện mỗi một chỗ đều mang tâm tư của chủ nhân, rất có sinh khí.


Phía sau tấm bình phong là phòng bao, là chỗ mà hôm nay Phó Cảnh Phi đặt.

Đã là giờ cơm, chỗ này vẫn vắng vẻ vô cùng, ngoài mấy người bọn họ ra, không có người nào khác nữa.

Mộc Lạp Lạp tò mò hỏi Phó Cảnh Phi: “Sao chỉ có chúng ta ở đây, không phải đều nói Kim Trản Phường rất khó đặt chỗ ư, sao hôm nay không có những khách khác?”

Phó Cảnh Phi sờ sờ tóc cô, giải thích: “Hôm nay ông chủ chỉ phục vụ một bàn chúng ta.”

Nghe rõ ý tứ của Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp kinh ngạc: “Ý của anh là anh bao trọn?”

Đây cũng quá gì đi…. Mặc dù Kim Trản Phường không phải là một nơi mắc kinh khủng gì, nhưng người tới đây ăn cơm đều là có lai lịch lớn ở thành phố Long, không có chút quyền thế thật sự không cách nào vào đây ăn.

Nhưng Phó Cảnh Phi lại bao trọn nơi này, để ông chủ chỉ nấu nướng cho bọn họ?

Đây là mặt mũi lớn bao nhiêu?!

Thấy vẻ mặt Mộc Lạp Lạp giật mình một cách rất rõ ràng, đôi mắt đẹp mở thật to, dễ thương vô cùng, Phó Cảnh Phi cười nhạo nói: “Ông chủ của Kim Trản Phường là bạn tốt của Hứa An Chi, chỉ phục vụ cho một bàn chúng ta cũng không coi vào đâu.”

À, thì ra là có quan hệ, thảo nào.

Mộc Lạp Lạp thở phào nhẹ nhõm, chẳng phải chỉ ăn một bữa cơm thôi sao, bao hết cái gì, thật đúng là khiến cô sợ mất mật.


Tuy rằng cô cũng là thiên kim nhà giàu, nhưng dẫu sao bây giờ cũng đã lưu lạc thành bình dân, cuộc sống quá xa hoa như vầy không hợp với cô.

Chẳng qua Phó Cảnh Phi cũng không có nói câu kế tiếp, mặc dù là bạn tốt, nhưng nếu muốn đối phương bỏ chiêu đãi các nhân vật lai lịch không nhỏ khác thì cũng cần phải đích thân Phó Cảnh Phi anh đến nơi này mới có thể có được đãi ngộ.

Vòng qua bình phong, Mộc Lạp Lạp liền thấy được Hứa An Chi ngồi ở chỗ đó uống trà. Anh ta không ăn mặc trang trọng, là phong cách thoải mái, nhưng nụ cười tư lự trên gương mặt đó vẫn trước sau như một mang theo vài phần lẳng lơ.

Một người đàn ông có khí chất như thế đúng là hiếm thấy.

Có thể đây cũng là nguyên nhân Hứa An Chi xếp hạng cao trong lòng các cô gái trẻ ở thành phố Long.

“Hi, Lạp Lạp.” Hứa An Chi nâng tách trà chào hỏi với Mộc Lạp Lạp.

Mộc Lạp Lạp mỉm cười đáp lại: “Hi.”

Cô ngồi xuống theo Phó Cảnh Phi, cử chỉ hoàn toàn tự nhiên, không chút ý thức nào ngồi xuống bên cạnh Phó Cảnh Phi.

Hành động nhỏ này khiến Hứa An Chi ở đối diện đầy thâm ý nhấp một ngụm trà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui