Cô nói những lời này không có ý gì khác, cũng chỉ buộc miệng nói ra theo bản năng.
Dù sao người mà mỗi ngày đều gặp lại đột nhiên đi vắng, không quen cũng phải thôi. Huống hồ bây giờ Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình hơi kỳ quái, rõ ràng trong quá khứ bị người bên cạnh mình từng tín nhiệm lừa dối phản bội, theo lý hẳn là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng mới đúng, nhưng sau khi sống lại đã dễ dàng lựa chọn xem Phó Cảnh thành đối tượng có thể tin tưởng.
Mặc dù biết dựa vào bản thân mình mới là quan trọng nhất, nhưng đáy lòng Mộc Lạp Lạp vẫn muốn đi thử một lần. Hơn nữa chỉ bằng kiếp trước Phó Cảnh Phi đối với cô cưng chiều cùng nhường nhịn đủ điều, cô hiện giờ cũng không khỏi không đặt Phó Cảnh Phi ở vị trí hoàn toàn khác với những người khác.
Tuy nhiên, sau khi Phó Cảnh Phi ở đầu kia điện thoại nghe được câu nói “Anh về sớm một chút” không mang theo bất cứ tình cảm gì của Mộc Lạp Lạp, nhất thời có loại xung động bảo thư ký trả vé sau đó về nhà.
Phó Cảnh Phi có thể trở thành người thừa kế hoàn toàn xứng đáng của Phó gia, một nhân tố rất quan trọng đó là anh đầy đủ bản lĩnh tự kềm chế, luôn rõ ràng biết con đường phía trước của mình là như thế nào, quỹ đạo hướng về phía trước vĩnh viễn sẽ không có thay đổi.
Nhưng vẻ bình tĩnh này khi đối diện với Mộc Lạp Lạp lại có khuynh hướng biến mất. Giống như Phó Ngộ đã nghĩ, trên thế giới này người duy nhất có thể khiến cho Phó Cảnh Phi bỏ xuống công việc làm ăn cũng chỉ có Mộc Lạp Lạp, mặc dù đại đa số mọi người đều không biết Phó Cảnh Phi đối với Mộc Lạp Lạp đặc biệt như vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì.
Nhưng rất nhiều chuyện chính là như vậy, người ngoài vĩnh viễn nhìn không hiểu, chỉ có người bị hãm sâu trong đó mới có thể cảm nhận được các loại tuyệt vời khác nhau.
Nhưng vẫn còn bình tĩnh, Phó Cảnh Phi biết rõ đi Châu Âu làm ăn lần này quan trọng bậc nào, anh phải đích thân có mặt, nếu không thì sẽ không khẩn cấp đặt vé máy bay bay qua như vậy, thậm chí cũng không kịp về nhà thu dọn hành lý, tất cả đồ đạc đều chỉ chờ sau khi hạ cánh thì mới mua.
Vì thế anh cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói: “Được, tôi sẽ mau chóng trở về.”
Mộc Lạp Lạp nghe không hiểu, chỉ có bản thân Phó Cảnh Phi mới hiểu một chữ “được” này đã dùng lực khống chế mạnh mẽ nhường nào mới nói ra khỏi miệng.
Cúp điện thoại, Mộc Lạp Lạp mới nhớ tới quên hỏi Phó Cảnh Phi mấy giờ thì hạ cánh, nhưng nghĩ đến anh cũng sẽ gọi điện thoại cho mình, Mộc Lạp Lạp nhanh chóng tạm thời để Phó Cảnh Phi qua một bên, chuyên tâm đi đối phó với công việc của mình mới là chuyện cần nhất.
Nhưng sau khi cô đến công ty thì phát hiện, nguyện vọng chăm chỉ làm việc của cô không khỏi bị tan vỡ, bởi vì xem ra có người không muốn nhìn thấy cô thoải mái làm việc.
Gần như trong khoảnh khắc cô bước vào phòng làm việc, một người phụ nữ liền đi tới, cầm văn kiện thật dầy trong tay, hùng hổ quẳng về phía Mộc Lạp Lạp.
Đối phương đi đôi giày cao mười phân, cao hơn Mộc Lạp Lạp mang giày da đế thấp gần nửa cái đầu, môi trang điểm đỏ mọng, khí thế trên người rất là mạnh mẽ.
Nhưng người này ngũ quan quá bình thường, không tính là đẹp.
Cô ta nhìn chằm chằm Mộc Lạp Lạp, mở miệng là một tràng giáo huấn: “Cô chỉnh lý lại những thứ này hả? Phạm đầy lỗi, còn không bằng thực tập sinh của công ty chúng ta! Rốt cuộc là ai mướn cô vào? Không muốn làm thì cút đi!”
… Thật xấu hổ là cấp trên của cô trực tiếp mướn tôi vào.
Tuy nghĩ vậy, nhưng phản ứng đầu tiên của Mộc Lạp Lạp cũng là chuyện đã rồi, còn xảy ra chuyện gì, thâm ý ẩn chứa bên trong rất đáng để xem xét cẩn thận.
Người đến mắng cô là chủ quản của bộ thư ký, được coi là nửa cấp cao, bởi vậy có tư cách giáo huấn Mộc Lạp Lạp như thế, không ai dám đến nói tốt một câu.
Đặc biệt là tính tình cáu kỉnh của vị chủ quản Lina này cũng rất nổi tiếng, chỉ cần trong công biệc có một chút sai lầm thì bất kể cô là người mới hay cũ, bị cô ta mắng xối xả quả thật bình thường như cơm bữa.
Như Mộc Lạp Lạp trải qua ngày hôm nay, rất nhiều người trong ban đều đã gặp phải, cho nên cũng không ai ngu ngốc đến giúp cô.
Mộc Lạp Lạp thật ra không biết rốt cuộc nguyên nhân Lina mắng mình là gì, cô hít sâu một hơi, trước mặt bao người, chậm rãi khom người xuống, sau đó nhặt lên tất cả văn kiện tán loạn trên đất.
Nếu là cô trong quá khứ, gặp phải cục diện bị Lina phê bình ở trước mặt mọi như vầy, chắc chắn sẽ không chút do dự vứt văn kiện trở lại, sau đó ầm ĩ một trận với cô ta rồi đi thẳng một mạch.
Lúc đó Mộc Lạp Lạp căn bản không hiểu được làm sao giải quyết vấn đề một cách viên mãn, chỉ biết bốc đồng tuỳ theo ý mình.
Nhưng sống lại lần nữa, nếu cô vẫn như quá khứ mới thật sự phụ cơ hội ông trời cho cô sống lại.
Nếu là văn kiện cô phụ trách, bây giờ mặc kệ xảy ra vấn đề gì đều phải do cô chịu trách nhiệm, kiếm cớ chối từ là cách làm ngu xuẩn nhất.
Sau khi Mộc Lạp Lạp nhanh chóng xem một lần, trong lòng có kết luận sơ bộ, lập tức nói xin lỗi, cam đoan lập tức sửa chữa sai sót.
Lina nhìn thấy thái độ Mộc Lạp Lạp thành khẩn, sắc mặt cuối cùng cũng khá hơn một chút, quẳng xuống một câu: “Sau một tiếng sửa sang xong cho tôi.” Liền dẫm giày cao gót vào phòng làm việc của mình.
Bị đủ loại ánh mắt chằm chằm nhìn xem, Mộc Lạp Lạp cũng không thèm phân biệt trong những ánh mắt đó đại biểu ý nghĩa gì.
Từng chịu đựng rất nhiều chú ý trong những ngày bị toàn thế giới bỏ rơi, đố kỵ cũng có, trào phúng cũng có, nhìn hả hê cũng có, hôm nay lại đối mặt với những ánh mắt chú ý này, cô đã có thể rất lạnh lùng bình tĩnh ứng phó.
Chống lại những ánh mắt ấy, Mộc Lạp Lạp vẫn cảm thấy khá tốt cười cười với bọn họ: “Mọi người tiếp tục công việc ạ, không cần phải để ý đến tôi, bây giờ tôi phải nhanh chóng đi sửa lại sai sót, nếu không sẽ thật sự bị mắng chết.”
Thấy tâm tình cô vẫn tốt, có một đồng nghiệp mở miệng an ủi cô: “Lạp Lạp đừng để trong lòng, tính tình Lina như thế, tập quen thì tốt rồi.”
Mộc Lạp Lạp phất tay một cái tựa như không sao cả: “Biết rồi, đừng lo lắng cho tôi.”
Đến chỗ ngồi của mình, Mộc Lạp Lạp mở văn kiện lượm trên đất ra nhìn kỹ một lần, khoé miệng gợn lên một nụ cười lạnh lùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...