Toàn thể trang trí của Phó gia đều theo phong cách Baroque*, vì vậy ngọn đèn cũng tản ra ánh sáng ấm. Mộc Lạp Lạp vốn có khuôn mặt dễ nhìn, làn da trắng nõn dưới ánh đèn giống như men sứ hảo hạng, trong đôi mắt như nai con tràn đầy vẻ ngây thơ. Khi cô ăn bánh bông lan, không cẩn thận dính bơ trên khoé môi, cô dường như cảm thấy, đưa lưỡi hồng nhạt ra liếm sạch bơ bên mép. Thật ra chỉ là một động tác thông thường, nhưng ở trong mắt của Phó Cảnh Phi lại đủ để dấy lên cơn sóng thần.
(*link tham khảo: https://vi.wikipedia.org/wiki/Kiến_trúc_Baroque)
Mộc Lạp Lạp không hề cảm giác được động tác của mình đối với Phó Cảnh Phi mà nói có cỡ nào mê hoặc. Cô còn cong cong khoé miệng cười rất vui vẻ.
Ánh mắt Phó Cảnh Phi tối sầm, ép bản thân dời tầm mắt đi, khi mở miệng thì giọng hơi khàn khàn lạ thường: “Không cần, nếu không thì lát nữa không cách nào ăn cơm. Em cũng đừng ăn, chẳng phải còn muốn ăn đồ ăn dì Xảo làm sao?”
Phó Cảnh Phi nói có lý, Mộc Lạp Lạp liền bỏ bánh bông lan xuống, rất ngoan ngoãn trả lời: “Được rồi, nghe lời anh.”
Mộc Lạp Lạp của quá khứ sẽ thành thật nghe lời như thế sao? Đương nhiên sẽ không. Dưới tình huống bình thường đều là Phó Cảnh Phi nói một thì cô sẽ nói hai, Phó Cảnh Phi bảo cô đi tây thì cô sẽ đi đông, nam, bắc. Nói chung là phải đối nghịch với Phó Cảnh Phi thì mới hài lòng.
Bây giờ cô lại thành thật nghe lời như thế sao? Thật ra cũng sẽ không. Nhưng vì bây giờ cô còn có chuyện nhờ cậy Phó Cảnh Phi, phải tiếp tục biểu hiện tốt một chút mới có thể nói ra thỉnh cầu.
Dì Xảo nhanh chóng dọn cơm lên. Thói kén ăn cực kỳ biến thái của Phó Cảnh Phi khiến anh ta đều luôn duy trì thái độ “ăn để sống” là được rồi, cho nên bữa cơm ở Phó gia thật ra đều theo sở thích của Mộc Lạp Lạp. Vì thế, hiện tại thức ăn ở trên bàn đều là những thứ Mộc Lạp Lạp nhìn là rất muốn ăn.
Kiếp trước, trước khi cô chết đã bị Mộc Diệp trói ở trong phòng của cô chừng mấy ngày, không được ăn gì cả. Cái loại cảm giác đói bụng trong tuyệt vọng vẫn còn mới mẻ trong ký ức của Mộc Lạp Lạp, bởi vậy sau khi sống lại cô thật sự nghĩ có thể ăn thật đúng là một điều rất hạnh phúc.
“Rất đói bụng?” Phó Cảnh Phi thong thả ăn cơm, tốc độ gắp đồ ăn từ tốn tao nhã, nhìn như là không cảm thấy quá hứng thú đối với những thức ăn này.
Mộc Lạp Lạp hơi ngượng ngùng: “Không đến nỗi.”
Kiếp trước, việc bình tĩnh cùng ăn chung với Phó Cảnh Phi như thế này quả thật hiếm thấy, lúc này cô thật sự rất không được tự nhiên.
“Phó Cảnh Phi, đến bây giờ anh chắc chắn vẫn không tin em nói chuyện muốn trả thù phải không.”
Mộc Lạp Lạp bỏ chén xuống, vẻ mặt vô cùng chăm chú.
Phó Cảnh Phi cười với ý tứ không rõ: “Bằng bản lĩnh của em bây giờ không thắng nổi Mộc Diệp.”
“Tại sao nói vậy? Tuy rằng em bị đuổi ra ngoài, nhưng bây giờ em đã tỉnh ngộ, anh cũng có thể nhìn ra em thay đổi. Em không tin em như vầy còn có thể thua kém cô ta.” Mộc Lạp Lạp hơi tức giận. Cô vậy mà không đáng khiến cho người ta tin tưởng cô sao? Cô và Mộc Diệp chênh lệch lớn như vậy?
Phó Cảnh Phi thấy Mộc Lạp Lạp tức giận, nhướng mày, chợt đưa tay giữ lấy gáy của cô, kéo cô tới trước mặt mình. Đôi mắt sâu đen như mực nhìn Mộc Lạp Lạp với khoảng cách gần, nói từng chữ một: “Em không có thua kém cô ta, em rất tốt.”
Gò má Mộc Lạp Lạp lập tức ửng đỏ. Phó Cảnh Phi không hề báo trước khen cô như vậy, khiến bản thân cô cũng ngượng ngùng.
“Nhưng bây giờ chỉ có tôi tin em.” Giọng của Phó Cảnh Phi thong thả nhưng đầy cường độ. “Mà tất cả mọi người tin cô ta.”
Trước khi Mộc Lạp Lạp nói, Phó Cảnh Phi lại nhìn khuôn mặt nở nụ cười gần trong gang tấc của Mộc Lạp Lạp, anh nói: “Tôi cảm thấy như vậy rất tốt, bởi vì chỉ có tôi mới có thể thấy con người chân thật nhất của em, để cho những người khác thích Mộc Diệp đi, em có tôi thích là đủ rồi.”
Hít thở của Mộc Lạp Lạp vương phải hơi thở của Phó Cảnh Phi, cả người cô đều cứng ngắc hồi lâu mới khôi phục lại.
Tuy rằng cô biết Phó Cảnh Phi này dường như có tính chiếm hữu đáng sợ đối với cô một cách khó hiểu, nhưng chính tai nghe được Phó Cảnh Phi gọn gàng dứt khoát biểu đạt yêu thích như ngày hôm nay cũng là lần đầu tiên.
Có thể cũng là bởi vì kiếp trước hai người bọn họ luôn không có nói chuyện bình tĩnh hoà nhã như bây giờ, hoàn toàn không có bất cứ cơ hội nào khiến Phó Cảnh Phi nói ra một chút ý nghĩ.
Tuyên bố rõ ràng như thế này khiến Mộc Lạp Lạp không biết nên trả lời thế nào. Kiếp trước cô cũng hoàn toàn không có cơ hội nghĩ đến những ý niệm đẹp này, gần đến lúc chết cô mới biết được thì ra người duy nhất đối tốt với mình từ đầu đến cuối đều chỉ có một Phó Cảnh Phi mà thôi.
“Phó Cảnh Phi, em…” Mộc Lạp Lạp nói đến một nửa thì ngừng lại, trong nháy mắt đã quên mình vốn muốn nói gì.
“Cho nên em vẫn muốn báo thù sao?” Trong mắt Phó Cảnh Phi như loé sáng lên, quyến rũ Mộc Lạp Lạp.
Anh ta rất hy vọng mình không đi báo thù? Tại sao? Bởi vì nếu như nói báo thù thì mình vĩnh viễn chỉ có thể bị Phó Cảnh Phi nuôi nhốt ở đây?
Nhưng mà Mộc Lạp Lạp không thể nào bỏ qua ý nghĩ báo thù.
“Xin lỗi Phó Cảnh Phi, em nhất định phải báo thù.” Bây giờ Phó Cảnh Phi cho là cô chỉ bất mãn vì bị đuổi ra khỏi nhà mà thôi, nhưng bản thân Mộc Lạp Lạp biết thù hận giữa cô và Mộc Diệp đã xa hơn chuyện này.
Biểu cảm vốn dịu dàng của Phó Cảnh Phi lập tức thay đổi, lạnh lùng nói: “Em vẫn còn muốn rời khỏi tôi.”
Mộc Lạp Lạp hoàn toàn khó chịu. Báo thù cùng rời khỏi anh căn bản là đối lập nhau, được không!
Nhưng bây giờ Phó Cảnh Phi thật giống như đã cho rằng nếu cô báo được thù thì sẽ rời khỏi anh.
Cô biết mình ngoài muốn báo thù ra còn muốn báo ân, bởi vậy cô sẽ không mong Phó Cảnh Phi không vui.
“Sẽ không, Phó Cảnh Phi, em hứa với anh, cho dù em báo thù thành công em cũng sẽ không rời khỏi anh.”
Lúc này vẻ mặt Phó Cảnh Phi mới hơi hoà hoãn một chút.
Thấy thế, bấy giờ Mộc Lạp Lạp mới nói ra mục đích chính của hôm nay: “Anh đã nói em bây giờ không có năng lực báo thù, vậy anh giúp em một chút nhé?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...