Lột Xác Sống Lại





Chương 5: Một bức tường, hai gia đình

editor: Manh Manh

beta: Uyên

Trịnh Hải Dương mơ hồ cảm thấy, quỹ tích cuộc đời cậu từ ngày đó sản sinh ra một vài biến hóa.

Thường ngày, nếu như mẹ cậu chịu oan ức ở nhà mẹ đẻ, trở về khẳng định sẽ khóc nháo một hồi, tiếp theo cơm nước mọi thứ cái gì cũng không muốn làm, chờ buổi tối cha cậu, Trịnh Bình tan tầm, nhìn thấy bếp núc lạnh lẽo nhất định sẽ hỏi một câu, sau đó liền nổ ra cãi vã, nghiêm trọng hơn còn đập phá đồ đạc.

Ở trong ký ức sâu xa của Trịnh Hải Dương, cha mẹ cậu cãi nhau như cơm bữa, mẹ cậu bỏ nhà về nhà mẹ đẻ lại bị cha cậu tìm về, tới tới lui lui như vậy không biết bao nhiêu lần, quan hệ cha mẹ ác liệt, từ một loại ý nghĩa nào đó, gây thương tổn không nhỏ với Trịnh Hải Dương. Sau này, khi cậu trưởng thành, cô gái cậu đang theo đuổi mà vì chuyện nào đó chiến tranh lạnh với cậu, cũng khiến cậu cảm thấy đặc biệt không thoải mái, kiềm chế đến khó chịu.

Mà hôm nay, mẹ cậu ở nhà mẹ đẻ bị quăng một cái tát oan ức, nhưng nhờ được Trần Linh Linh đúng lúc khuyên giải, không những không ngày càng khổ sở mà còn như mở ra một cánh cửa nhân sinh mới — — cô việc gì phải khổ như thế nhỉ, có thời gian đi quản nhà khác, không bằng ở nhà nấu món ngon cho Dương Dương, do vậy tối hôm đó liền làm hai món chính, còn nhóm bếp lò nấu canh, cũng chia một chút thức ăn cho Trần Linh Linh sát vách.

Trần Linh Linh nhìn thấy thức ăn hàng xóm tặng, trong lòng kích động đến hỏng rồi, cô đang lo không biết buổi tối ăn cái gì đây, cứ như vậy, hai nữ nhân cùng tuổi lập tức càng thêm thân thiết.

Trần Linh Linh còn để Trình Bảo Lệ ôm bảo bảo nhà cô, Hàn Nhất lúc đó mới mấy tháng tuổi, như một con mèo nhỏ, nằm trong tã lót. Hàn Nhất rất ngoan, không khóc không ồn ào không nháo. Trịnh Hải Dương còn kiễng mũi chân nhìn bảo bảo, hai đứa nhóc lần đầu tiên nhìn thấy nhau, Trịnh Hải Dương nhìn không được, duỗi móng vuốt mềm mềm nặn nặn cái má phúng phính của Hàn Nhất, miệng lại hừ nói: "Mặt bánh bao."


Trình Bảo Lệ ôm cục cưng quơ quơ, đối với Dương Dương nhà mình nói: " Con còn nói tiểu bảo bảo là mặt bánh bao nữa á, cẩn thận em tiểu vào mặt con nghen!"

Trịnh Hải Dương không nói gì – nghĩ, đây thực sự là mẹ ruột nha, tuyệt đối là mẹ ruột.

***

Tối đến, Trịnh Bình tan việc về nhà, một ngày làm mười tiếng khiến hắn mệt vô cùng, trên người vẫn mặc đồng phục làm việc, nhưng lại sợ mình về quá muộn khiến hai mẹ con chờ quá lâu đói bụng, liền vội vội vàng vàng chạy về, ở dưới lầu đã thấy bếp nhà mình đèn đuốc sáng choang, trên ban công bếp lò vẫn còn đang đun một cái nồi nhôm bự.

Trịnh Bình lúc đó 28 tuổi, đương lúc thanh niên trai tráng trẻ khỏe, ngũ quan lập thể nhìn rất đẹp trai, thế nhưng một thân đồng phục làm việc không hiện lên chút khí chất, hắn chạy lên nhà, thu hồi khuôn mặt uể oải khi tan việc, vừa vào bếp liền cười nói: "Nấu món gì mà thơm thế?!"

Trình Bảo Lệ lúc đó đang rửa tay cho Dương Dương ở cạnh đó, thấy Trịnh Bình đã về lập tức nói: "Anh mau thay quần áo dơ ra đi!!"

Trịnh Bình tự mình mở vung nồi, ngạc nhiên: "Oa, hôm này là ngày gì mà lại nấu canh xương hầm? Lại còn có 2 món chính? Hôm nay là ngày gì vậy em?"

" Ba ba" Trịnh Hải Dương hô một tiếng.

Trịnh Bình cởi đồng phục làm việc trực tiếp đặt ở trên ban công, đưa tay nựng khuôn mặt bánh bao của Dương Dương, lại bị Trình Bảo Lệ thở phì phò đạp cho một cái: "Rửa tay chưa?! Không phải vào dịp đặc biệt liền không cho em nấu món ngon?! Nhanh rửa tay, còn ăn cơm, cho Dương Dương ăn còn đi ngủ mau!"

"Được rồi!!" Đối với nam nhân mà nói, chuyện cao hứng nhất là gì, chính là bận rộn một ngày trở về, vợ con đều ở nhà, trên bàn là cơm nước nóng hổi, còn có một nồi canh lớn, Trịnh Bình – nam nhân bình thường này, cảm thấy thực không còn gì hạnh phúc hơn được nữa.

Nhà bọn họ ăn cơm là trực tiếp bằng bát to, Trình Bảo Lệ xới cho chồng tràn đầy một bát cơm, cho con một bát nhỏ còn chính mình nửa bát. Một nhà ba người ngồi quây quần bên chiếc bàn ăn. Trịnh Bình nói một chút những sự tình xảy ra trong nhà máy rồi lại kể chuyện cười trêu chọc hai mẹ con đến vui vẻ.


Nói nói, cũng không biết làm sao lại nhắc đến chuyện nhà mẹ đẻ Trình Bảo Lệ gần đây phân chia phòng ốc. Trịnh Bình nhịn không được nói: "Chuyện đó là chuyện của chị em với em trai em, không liên quan đến em, em chớ có xía vô. Đến khi nào chuyện này quyết định xong rồi thì chúng ta đến, muốn chúng ta giúp xây nhà thì chúng ta giúp, cái khác thì đừng quản!"

Nói đến, Trịnh Hải Dương cảm thấy cha cậu thực quá hiền lành, đại khái chắc do còn trẻ đi, không có nội tâm từng trải, chưa cảm được lòng người lạnh ấm.

Trình Bảo Lệ vẫn không kể chuyện ban ngày mình bị quăng một cái tát, cô cảm thấy đó thực sự rất mất mặt, ở ngay trước mặt con trai mà lại bị ăn tát, lúc này không thể không biết ngại mà nói ra, thực may tại thời điểm mấu chốt được Trần Linh Linh an ủi, cô mới không cảm thấy uất ức, khi cảm giác uất ức đã qua, cô lại cảm thấy tức giận, hóa ra cuối cùng bọn họ có thể lại phải đi giúp đỡ xây nhà, chuyển cát trộn xi măng!!

Trình Bảo Lệ mặt trầm xuống, nắm đôi đũa đâm đâm bát cơm, không vui nói: "Anh ăn cơm của anh đi, cái chuyện nhà kia mai sau có thế nào chúng ta ai cũng mặc!!"

Thực chất, Trịnh Bình vốn cũng không muốn quản, cũng bởi đó là chuyện của nhà mẹ đẻ Trình Bảo Lệ, cô trước liều mạng giúp chị cô, vợ chồng hai người còn vì chuyện này mà cãi nhau mấy lần, cuối cùng Trịnh Bình không thể không thỏa hiệp, hắn vốn nghĩ nhân lúc bầu không khí không tệ muốn khuyên cô một chút. Thực không nghĩ tới, vợ mình cư nhiên lại mở miệng bảo mặc kệ.

Được! Mặc kệ! Chúng ta liền mặc kệ!

Trịnh Bình lập tức ngậm miệng, cười híp mắt gắp cho vợ đũa rau, nói: "Vâng, vâng, đều nghe em, đều nghe lời em!"

Trịnh Hải Dương lúc đó quả thực vô cùng vui sướng và hài lòng, cậu vốn muốn đi từng bước từng bước, cậu hiện tại sống lại, có rất nhiều thời gian, một chút chậm rãi thay đổi tình trạng trong nhà, cậu tin rằng hai mươi năm sau, cậu coi như không thể thành con nhà giàu, nhà bọn họ khẳng định cũng sẽ là một gia đình hạnh phúc đầm ấm, khá giả, sẽ không phải bởi vì củi gạo mắm muối mà dằn vặt lẫn nhau.

***

Hàn Trì Quân cùng lúc cũng trở lại, mặt buồn rười rượi, tay cầm cặp đựng công văn, sải bước từng bước một về phía công chức lâu – cái mà ngày trước hắn một chút cũng không muốn nhìn qua.


Nhắc đến Hàn Trì Quân và Trần Linh Linh, nhà họ quả thực so với các tiểu dân chúng phổ thông có điều kiện tốt hơn chút, Hàn Trì Quân tự làm giàu, sau đó ở Chiết Giang mở ra một công ty sản xuất tủ lạnh, năm đó cũng là một ông chủ lớn, chỉ tiếc bắt đầu cuối năm trước, quốc gia vì muốn chỉnh đốn lại thị trường tủ lạnh, làm "Định điểm phân phối" (điểm phân phối cố định) chỉ có những xưởng đạt đủ các yêu cầu do nhà nước đề ra, mới có thể sản xuất tủ lạnh, tất cả những chiếc tủ lạnh không phải từ những nhà xưởng định điểm đều đều là hàng không hợp cách.

Hàn Trì Quân mở xưởng tủ lạnh ăn nên làm ra, năm trước kết hôn, năm sau sinh một hài tử mập mạp, gia đình cùng sự nghiệp đều phát triển, khiến cho người khác ước ao mãi không thôi. Kết quả cuối năm trước bởi vì cái chuyện định điểm kia, nhà xưởng của Hàn Trì Quân chỉ có thể đóng cửa.

Cái chuyện quốc gia điều khiển bối cảnh này, Hàn Trì Quân chỉ có thể nhận mệnh, đóng cửa nhà xưởng, bồi thường một khoản tiền lớn. Lúc này, mới nghe lời bà xã, chuyển về Giang Bắc nhỏ bé này tránh né khó khăn.

Trần Linh Linh cảm thấy Hàn Trì Quân làm việc quá mức hấp tấp, cô cũng thừa nhận đầu óc chồng cô thông minh vô cùng, nhưng thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Cô cảm thấy Hàn Trì Quân hiện tại không hiểu rõ tình huống hiện nay, một lòng muốn phát triển sự nghiệp, ở nơi phồn hoa con mắt bị che mờ, vì vậy cô mới đề nghị hai người chuyển về thị trấn nhỏ này, chủ yếu cũng là muốn nam nhân có thể kiềm chế lại một chút, rồi mới suy nghĩ kĩ sau này phải làm sao.

Sau khi Hàn Trì Quân đến thị trấn nhỏ này, hắn cảm thấy mọi việc thực không được như ý, người dân ở đây cái gì cũng không biết cái gì cũng không có. Đã thế hắn còn cưới một người vợ không biết làm việc nhà, mỗi ngày trở về, hắn thấy kể bếp lạnh lẽo liền nổi nóng vô cùng. Cũng vì chuyện này mà hắn cùng Trần Linh Linh cãi nhau rất nhiều lần, bọn họ khi còn ở Thâm Quyến Chiết Giang từng thuê bảo mẫu, nhưng hiện giờ tiền đâu mà thuê. Hàn Trì Quân vốn muốn Trần Linh Linh học làm việc nhà, thế nhưng Trần Linh Linh lại nổi giận, nói cứ là nữ nhân thì phải làm việc nhà hả? Không phải lúc anh cưới tôi anh bảo tôi không muốn làm việc nhà thì không làm còn gì?!

Hàn Trì Quân ngày hôm nay trở về, không thu hoạch được gì, tâm tình đặc biệt phức tạp, căn bản kinh tế cá nhân chưa từng xuất hiện ở huyện thành hoang vắng này thế nên hắn không có cơ hội phát triển kinh tế, hắn cảm giác dã tâm mạnh mẽ của mình đều sắp bị nơi này pha loãng. Hàn Trì Quân mang cặp đi lên lầu, ở dưới lầu đã nghe thấy các gia đình khác trong công chức lâu cơm nước thơm lừng.

Nguyên bản bởi vì sự nghiệp không thành công, nam nhân thất bại giờ khắc này nội tâm càng thêm thất lạc, hắn biết, giờ này trở về khẳng định sẽ không có cơm ăn. Hàn Trì Quân thấy mình làm người cũng thật đủ thất bại, bây giờ sự nghiệp không ổn đi, về nhà đến cơm cũng không có mà ăn.

Nhưng không ngờ, hắn vừa đẩy cửa dĩ nhiên lại ngửi thấy một cỗ hương vị thức ăn thơm lừng, đứng ngoài cửa đã thấy trên bàn cơm có hai món mặn một món canh, còn có nồi cơm nóng hổi thơm ngát, mà Trần Linh Linh lại ngồi chống tay ở bên cạnh, nhàm chán mà cuộn tay, thấy hắn trở về liền cười híp mắt đứng dậy, kéo cánh tay của hắn nói: "Ông xã, anh trở về rồi!!"

Hàn Trì Quân đóng cửa lại bước tới, nhìn thức ăn trên bàn, mặc dù đơn giản chỉ là hai món mặn một món canh, nhưng vẫn còn nóng hổi, bốc lên hơi nóng, khiến cho hắn cảm nhân được không khí gia đình đích thực, hắn ở bên ngoài hối hả ngược xuôi cả một ngày lại không thu được thành quả nào, trong lòng mệt mỏi cực kỳ, vốn là đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ phải cãi nhau với bà xã, kết quả vừa sắp thoát ra miệng lại bị một bàn cơm ép buộc trở lại. Hàn Trì Quân nghi ngờ nói: "Đây là em làm? Em nấu cơm?!"

Trần Linh Linh kéo Hàn Trì Quân ngồi xuống bàn, nhẹ nhàng đưa cho hắn một đôi đũa nói: "Trước tiên đừng nhắc đến chuyện ai làm, chạy cả một ngày anh thấy đói không?! Đói bụng thì ăn nhiều một chút, trong nồi còn có canh xương hầm đó!!"

Hàn Trì Quân ăn bữa cơm này trong lòng không biết tư vị gì, hắn trước kia cũng từng bận rộn cả một ngày, đến lúc ngồi vào bàn ăn cũng không có giống như hôm nay bùi ngùi như vậy. Trước đây, hắn là một ông chủ xưởng tủ lạnh hăng hái, hô bằng gọi hữu ăn thịt uống rượu, về nhà ăn một bữa cơm cũng chỉ là làm no cái bụng; mà bây giờ hắn cái gì cũng không có, hồ bằng cẩu hữu tan tác chim muông, nhà xưởng hắn không còn, trên người cũng chỉ có mấy vạn đồng cùng một chiếc Santana, lại không còn tiêu sái như quá khứ, trên cổ không có dây chuyền vàng, trên tay không còn đồng hồ hàng hiệu. Thế nhưng hắn về nhà, bà xã hắn vẫn có thể bưng lên cơm nước nóng hổi, còn nguyện ý chăm sóc hắn, làm hắn cảm thấy Trần Linh Linh quả thực tốt vô cùng.

Thời điểm hắn theo đuổi Trần Linh Linh một mặt là vì thấy cô xinh đẹp, mặt khác còn vì cô thông minh cơ trí, bây giờ mới biết, cô còn săn sóc thấu hiểu như vậy.


Nam nhân ăn một bữa cơm mà bùi ngùi vô cùng, ăn xong đặt đũa xuống, ôn nhu nhìn Trần Linh Linh, trong lòng nghĩ mình đúng là không cưới sai người.

Trần Linh Linh cũng ăn xong để đũa xuống, nhìn Hàn Trì Quân, suy nghĩ một lúc nói: "Trì Quân, em muốn cùng anh nói chút chuyện!"

Hàn Trì Quân gật đầu, nói: "Em cứ nói đi!"

Trần Linh Linh hạ mắt, nói: "Em nợ anh một lời xin lỗi, em trước kia là không đúng, đến đây mấy ngày rồi mà vẫn không chịu nấu cơm, hơn nữa bữa cơm hôm nay, cũng không phải em làm, là một tỷ tỷ tốt bụng sát vách tặng." Nói đến đây không nhịn được xấu hổ, gò má hồng hồng như quả táo.

Hàn Trì Quân kỳ thực đã sớm phát hiện, mấy cái đĩa đựng thức ăn kia in dòng chữ "Nhà máy dầu Chí Công"

Trần Linh Linh lại vội vàng nói: "Nhưng mà giờ anh yên tâm được rồi, em nhất định sẽ học, em cũng đã nghĩ rõ ràng, làm gì có nữ nhân nào mà không nấu cơm cho người yêu chứ, anh bôn ba cả một ngày ở bên ngoài, em ở nhà cái gì cũng không làm, thật không còn gì để nói!". Trần Linh Linh không thích nấu cơm, nữ nhân xuất thân tốt lại gả cho một tấm chồng tốt, bát cũng chỉ từng rửa qua mấy lần, bây giờ cô đồng ý thỏa hiệp cũng bởi thấy Trình Bảo Lệ, hai gia đình chỉ cách nhau một bức tường, hành lang còn nối liền cùng nhau, trước khi Hàn Trì Quân trở về, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ ở cách vách truyền tới.

Trần Linh Linh nhìn Trình Bảo Lệ, như nhìn thấy một cuộc sống khác. Trình Bảo Lệ dáng người đẹp đẽ, khuôn mặt cũng thanh tú, mỗi ngày đều phải đi làm, thế nhưng về vẫn đi chợ nấu cơm chăm con. Cùng là nữ nhân, người ta phải làm đủ thứ việc mà vẫn vui vẻ hạnh phúc, sao mình có thể táo bạo như thế! Bây giờ chồng cô, Hàn Trì Quân đã không còn là ông chủ lớn, tiền cũng không có nhiều như trước đây, mình là vợ, chả lẽ lại không nên có trách nhiệm săn sóc chăm lo sao?! Vợ chồng hoạn nạn có nhau, Trần Linh Linh nghe thấy sát vách truyền tới tiếng cười vui vẻ, đột nhiên thông suốt, hiện tại chính là thời khắc thử thách của bọn họ, nếu như không thể vượt qua, nhất định sẽ tan vỡ!! Trước kia, lúc còn có tiền, Hàn Trì Quân chưa từng bạc đãi cô, muốn cái gì liền có cái đó, bây giờ Hàn Trì Quân không có tiền, không lẽ cô lại bỏ hắn. Trần Linh Linh không phải là kẻ lòng lang dạ sói, cũng không muốn trở thành lòng lang dạ sói.

Hơn nữa, Trần Linh Linh tin rằng, chồng cô hai mươi năm sau sẽ lại thành ông chủ lớn!!

~~ vote nhé các tình yêu <3 ~

p/s: VN thua thật đáng tiếc, nhưng mình tin các anh vẫn kiên cường đứng vững trên con đường tiến tới ASIAN! (*"∇`*)



hí hí, khoe một chút cái mình tìm được trong nhà sách ~ giữa hàng trăm cuốn sách ngôn tình nè (⊙♡⊙)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui