Chương 47
Edit: Bảo Uyên
Beta: Vũ, Khả.
Thời điểm nóng nhất của tháng 8, Cao Kỳ Kỳ mặc chiếc đầm dài với đôi giày da, một tay cầm kem ăn, nói với bọn Trịnh Hải Dương: "Tháng sau là chị phải khai giảng rồi, ba chị muốn đưa chị đi Hải Nam chơi mấy ngày, mấy đứa muốn đi cùng không?"
Lâm Yến không thèm nâng mí mắt, Trịnh Hải Dương nói: "Chắc chỉ có Hàn Nhất thôi, em không đi được, tháng 9 là em khai giảng rồi."
Hàn Nhất quay đầu nhìn Trịnh Hải Dương, lập tức nói: "Ca ca không đi, em cũng không đi."
Trịnh Hải Dương đẩy đẩy nhóc: "Đi đi, sao lại không đi, đi tắm biển, nghịch cát."
Hàn Nhất lắc đầu, nói: "Ca ca đi thì em đi."
Lâm Yến cuối cùng cũng nâng mắt lên, a một tiếng, đè lại Hàn Nhất đang chuẩn bị quậy lên: "Lúc trước nói với em thế nào? Đừng làm cỏ đuôi chó, anh em không thích cỏ đuôi chó đâu."
Hàn Nhất liền im lặng, cúi đầu mín miệng tự nhìn mũi chân, không thèm để ý ai.
Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Chờ Lâm Yến cùng Kỳ Kỳ đi rồi nhóc mới trộm cuốn lấy Trịnh Hải Dương, vô cùng đáng thương nói: "Ca ca, anh đi thì em đi." Kỳ thật trong quảng thời gian này Hàn Nhất không hề quấn lấy Trịnh Hải Dương, con nít 3 tuổi sẽ không đặc biệt tập trung chỉ một người, nhưng nhóc lại ỷ lại Dương Dương ca của nhóc nha, chỉ cần mỗi ngày đi chơi về nhà thấy được Dương Dương ca liền thấy an tâm nha.
Nhưng nếu đi Hải Nam thì lại không được như vậy, nếu ca ca không đi thì cậu đâu thể nhìn thấy ca ca, điểm này thì nhóc vẫn biết nha.
Trịnh Hải Dương dỗ nhóc: "Hải Nam có biển xanh cát vàng, sao lại không đi? Em cùng chị Kỳ Kỳ đi tới Hải Nam, khi về còn có thể mang trái cây cho anh mà."
Hàn Nhất đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt to thẳng tắp nhìn cậu, mở miệng không hề khách khí nói: "Ca ca, anh có phải là cố tình đưa em đi nơi khác để bản thân mình làm chuyện riêng không?"
Trịnh Hải Dương: "............................" Quỷ kế lập tức bị chọc thủng, Trịnh Hải Dương lệ rơi đầy mặt.
T_T
Thật là bị Hàn Nhất nói trúng rồi, Trịnh Hải Dương lần này xúi Hàn Nhất đi đảo Hải Nam, một là muốn cho thằng nhỏ tự mình độc lập không cần lúc nào cũng dính lấy mình, hai là bởi vì cậu tính đi địa điểm được yêu thích của Quảng Châu- Thẩm Quyến cùng Lâm Yến.
Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Lâm Yến mấy ngày trước có nói với cậu là bí thư của bố cậu ta nói Thẩm Quyến vào tháng 8 này có khả năng sẽ có rút thăm để mua giấy chứng nhận, cậu ta tính toán đi, hỏi Trịnh Hải Dương có muốn đi cùng không.
Trịnh Hải Dương trọng sinh được 3 năm hiện giờ cũng chỉ mới có 6 tuổi, tuy rằng dựa vào kỹ năng lừa gạt cùng bán manh chính cậu bây giờ đã trữ được 1 vạn cũng được xem là phú ông mini rồi, nhưng từ trước đến nay cậu lại chưa từng tự mình kiếm được tiền, nên lần này cậu muốn tự thân động thủ.
Cậu biết năng lực của Lâm Yến, hổ phụ vô khuyển tử (*) mà, người như Lâm Quân đương nhiên là dưỡng ra được một con sói nhỏ, tâm cậu có hơi dao động, liền hỏi Lâm Yến:
"Chúng ta qua đó làm gì? Chơi cổ phiếu ư?" Sóng gió của thị trường chứng khoán
(*) Hổ phụ vô khuyển tử: tựa câu thành ngữ hổ phụ sinh hổ tử.
Thượng Hải đã qua đi, hiện giờ cũng chỉ lên lên xuống xuống đều đều.
Lâm Yến trợn trắng mắt nói: "Sao có thể! Em tưởng em là cô em chắc? Tùy tiện ném vào trăm vạn vào là có lời liền sao? Chúng ta làm cái khác, hiện tại em đừng hỏi, chờ đến Thẩm Quyến gặp ba anh rồi nói."
Trịnh Hải Dương nghe xong trong lòng liền ngứa, người trọng sinh thường có một điểm nhấn---- người sau khi trọng sinh thường dựa vào bản thân mình để làm đại sự.
Ba năm nay cậu chủ yếu là nuôi Hàn Nhất, cái gì cũng không làm được, bây giờ có cơ hội để tự mình lăn lộn cậu sao lại có thể bỏ qua, nhiệt huyết sôi trào đây này.
Muốn đi Thẩm Quyến cũng không khó, nhà bọn họ ở Thẩm Quyến có tới 3 chi nhánh gà rán, Hàn Trị Quân cùng Trịnh Bình gần đây cũng đang ở Thẩm Quyến, cậu nói đi theo
Lâm Yến đi Thẩm Quyến chơi tuyệt đối sẽ chẳng có ai cản cậu.
Khó khăn duy nhất là làm cách nào để Hàn Nhất thằng nhỏ này thành thành thật thật ở nhà không đòi đi theo.
Lâm Yến tỏ vẻ: "Em trai em ở nhà mới được, đi theo còn phải phân tâm chăm sóc nó."
Trịnh Hải Dương cũng nghĩ khoảng thời gian này vừa vặn có thể tạo cho Hàn Nhất thói quen để nhóc không dính mình nữa, dù sao thì tháng sau cậu phải khai giảng, bọn họ cuối cùng cũng phải tách ra.
Vừa vặn Cao Thính Tuyền gọi điện qua đây muốn đưa Kỳ Kỳ đi Hải Nam chơi, Trịnh Hải Dương liền nghĩ hay là đưa Hàn Nhất lên đó chơi nửa tháng.
Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Chỉ là đâu ai ngờ được thằng nhỏ Hàn Nhất lại thông minh như vậy, chưa gì mà đã nhìn thấu được quỷ kế của cậu.
Hàn Nhất nhìn Trịnh Hải Dương đang sửng sốt, không hé răng, lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, dậm chân, tức giận nói: "Không đi Hải Nam chính là không đi!!!!" Nói xong quay đầu chạy.
Trịnh Hải Dương dừng một chút, nhìn thân hình nhỏ bé chạy đi, vốn tưởng rằng thằng nhỏ này sẽ chạy về phòng khóc, kết quả nhìn lên lại thấy nó chạy như bay tới hướng phòng vệ sinh------------Lâm Yến đang đi tiểu bên trong đó!!!!!
Cửa phòng nhà về sinh gần đây mới bị hỏng, đóng cửa lại không được kỹ lắm, Lâm Yến lúc đi tiểu cũng chỉ tiện tay kéo cửa lại chứ không đóng lại hoàn toàn, đối diện bồn câu dạng chân ra đái, nước mới xả được một nửa, Hàn Nhất đẩy cửa, vẻ mặt phẫn nộ hướng Lâm Yến đang xả cảng: "Anh muốn mang ca ca đi đâu? Em cũng phải đi!!"
Lâm Yến: "......................."
Trịnh Hải Dương từ phía sau đuổi theo, theo bản năng liếc mắt xuống phần thân dưới Lâm Yến--- đang thương cho 'thằng nhỏ', có vẻ là bị dọa sợ nên hơi ỉu, nước tiểu còn vươn một vệt dài trên quần đen.
Cậu vội vàng xách Hàn Nhất đi, "Tiểu Lâm còn đang đi vệ sinh mà! Có gì thì cũng để anh ấy tiểu xong đã."
Hàn Nhất bẻ khớp tay, khớp cổ khớp vai, trên người chỗ nào bẻ được cũng bẻ hết, vừa bẻ vừa ồn ào giãy giụa: "Nhất định là anh, anh muốn mang ca ca em đi đâu!? Em cũng phải đi!! Em phải đi!!!"
Trịnh Hải Dương xách thằng nhỏ ra khỏi nhà vệ sinh, còn vô cùng tâm lý giúp Lâm Yến đóng cửa lại, để lại Lâm Yến vẫn dạng chân đứng từ nãy đến giờ.
Vùng hông có chút ướt nóng, Lâm Yến cúi đầu cạn lời mà nhìn, cả người đều không ổn chút nào.
May mà dáng người cậu ta cùng Trịnh Hải Dương không khác biệt mấy, mặc vừa mấy cái quần dài của cậu, lập tức rửa mông sạch sẽ đổi cái quần lót cùng quần dài, chỉ là Trịnh Hải Dương nhìn sắc mặt của Lâm Yến có chút không ổn.
Sắc mặt Lâm Yến không ổn chút nào, của Hàn Nhất càng tệ hơn, 2 đứa này một lớn một nhỏ như đang nhìn kẻ thù, tuy rằng không đỏ mắt, nhưng cũng không sai biệt lắm.
Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Lâm Yến ở trong phòng Trịnh Hải Dương thay quần, Hàn Nhất ngồi ở đầu giường, lẩm bẩm: "Em cũng phải đi."
Lâm Yến vẻ mặt hầm hầm ngồi ở đuôi giường, hai đứa ngồi vừa vặn ở 2 đầu chiến tuyến, cậu ta nghiêng đầu nhìn thằng nhỏ, lại nhìn nhìn Trịnh Hải Dương.
Trịnh Hải Dương lắc lắc đầu tỏ vẻ mình cái gì cũng chưa nói, Lâm Yến nói: "Em muốn đi đâu cơ?"
Hàn Nhất lại nói: "Ca ca đi chỗ nào thì em đi chỗ đó."
Lâm Yến hiển nhiên là bị nháo đến không còn xíu kiên nhẫn nào, cũng không có khả năng chiều Hàn Nhất như Trịnh Hải Dương, cậu ta nói: "Cỏ đuôi chó."
Trịnh Hải Dương không chịu được có người nói Hàn Nhất như vậy, cậu lập tức không vui, đang muốn mở miệng cãi lại lại thấy Hàn Nhất nâng cằm, vẻ mặt khiêu khích nói: "Đúng đó thì sao, em là cỏ đuôi chó đó, có giỏi thì lại cắn đi!"
Trịnh Hải Dương: "............" Lại học ai nói linh tinh rồi...
Lâm Yến lại phụt cười, cậu ta nhìn nhìn Trịnh Hải Dương, chỉ vào Hàn Nhất nói: "Em trai em đúng là thông minh, còn bé thế này đã biết mắng người khác là chó rồi."
(khúc này tui nghĩ là Hàn Nhất kêu Lâm Yến cắn nó giống như chó cắn á mn xD)
Lâm Yến quả thật ngay từ đầu không hề nghĩ muốn mang Hàn Nhất theo, bởi vì cậu ta thấy lúc Trịnh Hải Dương dắt theo Hàn Nhất đi chơi cổ phiếu ở Thượng Hải, bộ dạng kia là tuyệt đối che chở trong lòng bàn tay cẩn thận lại tỉ mỉ, Hàn Nhất cũng đặc biệt dính Trịnh Hải Dương, hệt như một cái đuôi lúc nào cũng luẩn quẩn theo sau.
Nhưng hôm nay thằng nhỏ này lại đáp một câu "Lại cắn đi", lại khiến Lâm Yến được rửa mắt mà nhìn, Lâm Yến tức khắc liền thấy thằng nhỏ này mới 3 tuổi lại nói được câu như thế với người khác, tương lai khẳng định là một tên lưu manh nhỏ rồi.
Hơn nữa thằng nhỏ lại thiệt thông minh, Trịnh Hải Dương rõ ràng chưa nói câu nào với nhóc thế mà nhóc lại có thể dựa vào trực giác mà đoán ra được chân tướng, có thế thấy thằng nhỏ này trời sinh thông minh.
Lâm Yến cuối cùng cũng đáp ứng, nói: "Được, anh và Dương Dương có thể mang em theo, nhưng mà em mà dính người như cỏ đuôi chó, anh liền thả em qua tiệm gà rán của ba em ngay đó, để em ngày ngày ngửi mùi gà rán đó."
Một đoạn dài như vậy Hàn Nhất nào có nghe được hết chứ, nhóc chỉ nghe tới chữ 'Được', liền bắt đầu mỹ mãn mà lăn trên giường, vừa lăn vừa nói: "Ca ca ca ca ca ca ca ca ca ca ca ca ca ca ca ca ca ca ca...."
Lâm Yến không chịu được bộ dạng dính nhão nhét của Hàn Nhất với Trịnh Hải Dương, thành ra là cậu ta đứng dậy bỏ về khách sạn thay quần.
Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trịnh Hải Dương bò lên giường vớt thằng nhỏ lên: "Sao em lại biết là anh sắp đi cùng tiểu Lâm ca ca ra ngoài?"
Hàn Nhất trở mình nói: "Biết là biết! Em là con sâu trong bụng anh mà!!"
Trịnh Hải Dương xoa đầu thằng nhỏ: "Em đúng là con sâu nhỏ."
Kỳ Kỳ theo mẹ đi Hải Nam, 3 đứa nhỏ kia muốn đi Thâm Quyến chơi, người lớn trong nhà đương nhiên không ngăn cản, vừa vặn Trịnh Khâu cũng muốn đi tiệm gà rán chi nhánh Thẩm Quyến, thế là anh ta chịu trách nhiệm mang theo 3 đứa bé.
Nhưng khi đó muốn vào đặc khu xuất nhập khẩu ở Thẩm Quyến thì phải có giấy chứng nhận biên phòng ( giấy thông hành), mà Lâm Quân còn đang ở Quảng Châu, nên Lâm Yến nhờ Trịnh Khâu dẫn bọn họ đi Quảng Châu tìm ba cậu ta trước.
Trịnh Khâu dắt theo 3 đứa nhỏ đến Quảng Châu, Lâm Quân liền nhờ bí thư của anh ta tới đây đón bọn nhỏ, bí thư của anh ta là một người đàn ông đen đen lùn lùn gầy gầy, lưng dài chân ngắn, khi cười lên với Lâm Yến còn mang vẻ nịnh nọt, mang lại cho người ta vẻ lấm la lấm lét.
Trịnh Khâu đánh giá người đàn ông kia, có chút không an tâm, hỏi nhỏ Lâm Yến có quen biết hắn không.
Lâm Yến bình tĩnh nói: "Quen chứ, là bí thư của ba con, đặc biệt đến đón bọn con đó, chú yên tâm đi Thâm Quyến đi."
Vị bí thư trông có vẻ không bình thường kia họ Mễ, một cái họ không tầm thường lại có một cái tên vô cùng tầm thường, Mễ Đại Thuận, Mễ Đại Thuận nhận lấy hành lý của Lâm Yến từ trong tay Trịnh Khâu, cười nói: "Anh là em trai của ngài Trịnh phải không? Chúng ta đã gặp nhau rồi mà, khi gà rán Nhất Dương khai trương chi nhánh ở Bắc Kinh tôi có đứng sau ngài Lâm."
Trịnh Khâu "À" một tiếng, cuối cùng cũng nhớ ra, cười cười, nói: "Thế làm phiền anh rồi, tôi còn có việc gấp, đến Thẩm Quyến trước đây." Lại dặn Trịnh Hải Dương phải chăm sóc em, xong đi mất.
Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Mễ Đại Thuận lái xe của Lâm Quân đón bọn nhỏ, Lâm Yến ngồi trên ghế phó lái, Hàn Nhất cùng Trịnh Hải Dương ngồi ở ghế sau, Lâm Yến vừa lên xe áp suất cả người đều đặc biệt thấp, thấp đến mức Mễ Đại Thuận đang lái xe cũng chẳng dám lên tiếng.
Trịnh Hải Dương mang theo Hàn Nhất ngồi ở ghế sau thấy Mễ Đại Thuận người lớn như vậy còn bị Lâm Yến làm cho không dám lên tiếng, trong lòng Trịnh Hải Dương bội phục sát đất, cậu nghĩ thầm đứa nhỏ này ăn gì mà lớn thế không biết? Sao lại có thế trâu bò hống hách được như vậy nhỉ?
Hàn Nhất ngồi trên đùi Trịnh Hải Dương, ôm ba lô nhìn ra cửa sổ tò mò ngắm thành thị xa lạ, Lâm Yến đằng trước lại lạnh lùng mở miệng: "Thua nhiều hay ít?"
Mễ Đại Thuận đứng mất 2 giây mới mở miệng: "Thiếu gia, cái này tôi thật sự không biết, ông chủ dùng tài khoản của bản thân, sao tôi mà biết được chứ."
Lâm Yến đột nhiên bộc phát như ăn phải thuốc nổ vậy, đem mấy thứ linh tinh trên ghế ném về phía Mễ Đại Thuận, "Chú tào lao à! Chú mấy ngày nay đều đi theo ông ta mà lại không biết á?"
Mễ Đại Thuận vẫn lái xe không dám giơ tay chắn lại, thành thật chịu trận, thái độ thành khẩn trả lời: "Tôi thật không biết mà, chỉ có thể đoán một chút, đại khái là thua cỡ này đi." Nói xong, 2 bàn tay trên vô lăng giơ ra 6 ngón.
Cái việc giơ ngón tay này 2 đứa ngồi ở ghế sau không thấy được, chỉ có Lâm Yến thấy, nhưng suốt đường đi sau đó Lâm Yến không hé răng một lần nào.
Lâm Quân ở nội thành Quảng Châu có một căn biệt thự 2 tầng, mỗi lần đến Quảng Châu sẽ về đây nghỉ ngơi, Mễ Đại Thuận lái xe vào sân sau, 3 đứa nhỏ xuống xe rồi Lâm Yến nói Trịnh Hải Dương một cách hững hờ: "Trước ăn cái gì lót dạ đã, tắm rửa xong thì đợi lát lên đường rồi ăn luôn."
Trịnh Hải Dương ngẩn người, lập tức minh bạch, hóa ra buổi chiều bọn họ phải đi Thẩm Quyến luôn?
Biệt thự này của Lâm Quân xa hoa vô cùng, có cả sân trước sân sau, sân sau đỗ 3 chiếc xe hơi, sân trước có 1 cái đình nghỉ mát kiểu Âu, toàn bộ biệt thự đều sơn màu trắng, sau khi bước vào là một đại sảnh trang trí kiểu Âu bên trên còn treo một cái đèn chùm thiệt to.
Lâm Yến quen cửa quen nẻo bước lên cầu thang lên lầu, lập tức có vị bảo mẫu từ trên lầu bước xuống đón họ, Mễ Đại Thuận chỉ chỉ 2 đứa bé nói: "Lấy cái gì cho 2 đứa nhỏ ăn đi, đây là con trai của ngài Trịnh và ngài Hàn đó."
Bảo mẫu hiển nhiên là biết 2 người này, ngẩn người, gật đầu, lập tức quay đầu hướng phòng bếp.
Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trịnh Hải Dương mang theo Hàn Nhất ngồi xuống bộ ghế khí phái kia, chấn kinh rồi, không thể không khiếp sợ, cảm thấy khung cảnh nơi này hệt như trong phim truyền hình, biệt thự hào khí, siêu xe bạc tỷ, vật dụng xa hoa, lại còn có bảo mẫu chuyên nghiệp......
Cậu biết Lâm Quân có tiền, nhưng mà con bà nó sao lại có tiền đến mức này được!!!!!
Hàn Nhất hiển nhiên là cũng bị hoàn cảnh lạ lẫm này làm cho chấn kinh rồi, con nít càng tò mò hơn, nhóc biết là tiểu Lâm ca ca có tiền, biết gia cảnh 2 nhà không như nhau, cậu ta lại còn đẹp nữa, nhóc hạ giọng nói: "Anh ơi, bộ chú Lâm có tiền lắm hả?"
Trịnh Hải Dương: "Đúng vậy, có tiền, có rất nhiều tiền."
Đôi mắt Hàn Nhất phát sáng, nắm chặt tay nhỏ thể hiện quyết tâm: "Em cũng muốn có rất nhiều tiền, lớn lên rồi cũng có thể cùng anh ở ngôi nhà lớn như thế này."
Bảo mẫu cầm theo rất nhiều đồ ăn, cái gì cũng có, đồ ăn vặt cho đến trái cây, thậm chí còn có đồ uống lạnh.
Hàn Nhất bây giờ không còn cần Trịnh Hải Dương đút cho nữa, Hàn Nhất bây giờ có thể tự mình cầm muỗng ăn, ăn cái gì cũng vui vẻ, chỉ là ghế hơi thấp, bảo mẫu lấy mấy cái gối để lót cho nhóc, Hàn Nhất từ trên cao nhìn xuống, hận không thể mở miệng nuốt nguyên cái bàn này luôn.
Mễ Đại Thuận cũng lên lầu, không bao lâu sau, Trịnh Hải Dương nghe được Lâm Quân và Lâm Yến đang cãi nhau trên lầu.
Lâm Quân nói với Lâm Yến: "Con làm bài tập hè xong chưa!? Đem tập sách lại đây! Chưa làm xong thì đừng có mong đi đâu hết, ông đây tốn nhiều tiền như vậy để con đi học mà con làm mấy chuyện dư thừa như thế này sao?"
Lâm Yến hô to: "Không lấy!! Ba tốt nhất là thua tán gia bại sản biến thành kẻ nghèo luôn đi!!!"
Trịnh Hải Dương: "....."
Lâm Yến thở phì phì bước từ trên lầu xuống, ba cậu ta đuổi theo phía sau, mặc một thân áo ngủ, trong miệng còn ngậm điếu thuốc, bước dọc theo cầu thang mà ồn ào: "Đi đâu đó? Ba nói rồi con đừng có mong đi đâu hết!" Ánh mắt anh ta đảo qua bàn ăn, thấy được Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất, lập tức tươi cười: "A? Tiểu Nhất Nhất và Dương Dương cũng tới à?"
Lâm Yến đã chạy xuống tới nơi, quay đầu la lên: "Coi chùng ngã chết đó!" Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Lâm Quân một chân mang dép một chân không, mông chạm đất.
Trịnh Hải Dương: "........"
Trong tay Hàn Nhất còn cầm một cây sườn, nhóc quay đầu nhìn, nhỏ giọng hỏi Trịnh Hải Dương: "Mông chú Lâm không đau hả anh?"
Trịnh Hải Dương: "Không sao đâu, chú Lâm của em da dày thịt chắc."
Trịnh Hải Dương biết Lâm Quân không phải người bình thường, cũng biết Lâm Yến không phải đứa trẻ bình thường, nhưng phương thức 2 người này chung đụng càng làm cậu kinh ngạc, Lâm Yến lạnh lùng ngồi ở bàn ăn, Lâm Quân thì chỉ khi nào trước mặt còn trai mới thể hiện sự dữ dằn trước mặt người ngoài thì vẫn là một bộ dạng dịu dàng.
Lâm Yến ăn xong, bảo là muốn đi Thẩm Quyến, để Mễ Đại Thuận cầm theo giấy thông hành đưa bọn họ đi, Lâm Quân ban nãy trên lầu còn rống lên là không cho cậu ta đi đâu, giờ lại đút tay trong túi áo ngủ, nghĩ nghĩ nói: "Để ba đưa mấy đứa đi," dừng một chút, lại nói: "Nhưng mà, ba phải nói trước, chuyện rút thăm con khoan hẵng làm đã, nghe đâu hơn phân nửa mấy người rút đều không trúng."
Cái giấy rút thăm này Trịnh Hải Dương cũng có biết, cái này có hơi giống vụ giấy chứng nhận như bên Thượng Hải, nhưng bên Thẩm Quyến là giấy rút thăm, được phát hành mấy trăm vạn tờ, xác suất trúng thăm là 10%, mỗi lần trúng một tờ là có thể nhận mua 1000 cổ phiếu.
Lâm Yến giương mắt nhìn: "Thế mà ba cũng không thâm nhập được vào bên trong à? Ba không phải tự xưng là quen biết một đống ông chủ lớn trong đó sao?"
Lâm Quân trừng cậu ta một cái, nói: "Lần này không giống! Đừng có gộp chung 2 chuyện này! Thẩm Quyến không giống với Thượng Hải!"
Lâm Quân thay quần áo, lúc xuống xe lại là một bộ nhân mô cẩu dạng, cầm theo giấy thông hành tự mình đưa bọn nhỏ đi nhà ga, đưa 3 đứa nhỏ lên toa tàu, Mễ Đại Thuận đi mua vé.
Trịnh Hải Dương ngồi cùng Hàn Nhất, hai cha con Lâm Quân Lâm Yến ngồi ở đối diện, Hàn Nhất nằm rạp xuống bàn ngủ gà ngủ gật, Trịnh Hải Dương để thằng nhỏ dựa vào mình.
Hai cha con kia ở đối diện nhìn qua, lại dời đi ánh mắt, hiển nhiên là với loại 'nâng đỡ khi hoạn nạn' này không được thích ứng lắm.
Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Mễ Đại Thuận đưa bọn họ lên xe xong đi, xe lửa khởi hành được 10 phút, Lâm Quân chống trên bàn tay còn lại rút ra một bao thuốc lá, "Không thể rút thăm, mấy đứa đi Thẩm Quyến làm gì nữa?"
Lâm Yến chỉ cho anh ta cái ót, ánh mắt hướng ra cửa sổ, không hé răng.
Lúc Trịnh Hải Dương vừa qua đây Lâm Yến đã nghĩ là bọn họ sẽ rút thăm như quay số giấy chứng nhận bên Thượng Hải, tới Quảng Châu tìm Lâm Quân là muốn mượn quan hệ của ba cậu ta là vì các mối quan hệ, nhưng có khả năng là anh ta có được tin tức gì đó, cảm thấy giấy rút thăm lần này không thể động tay động chân cho nên mới không đáp ứng giúp họ.
Ít nhất Trịnh Hải Dương cảm thấy, Lâm Quân người chuyên kiếm tiền mà lại không làm, thế chắc là giấy rút thăm lần này sâu như biển khó có lời nên anh ta mới không thò chân vào.
Nhưng ngay từ đầu Lâm Yến muốn đi Thẩm Quyến rút thăm, hiện tại lại không thể làm như vậy, bọn họ đi một chuyến xa như vậy lại là một chuyến tay không, cũng khó trách Lâm Yến sẽ tức giận như vậy.
Bất quá Trịnh Hải Dương trước khi đến biệt thự của Lâm Quân lại nghĩ ra được một cách kiếm tiền khác, chắc chắn không thể nào kiếm được nhiều như xào giấy chứng nhận nhưng cũng có thể xem là một cách kiếm tiền tốt.
Như Lâm Quân vừa nói, Thẩm Quyến cùng Thượng Hải không giống nhau, Thẩm Quyến là đặc khu.
Đặc khu có gì đặc biệt? Chính là giấy thông hành! Muốn đến Thượng Hải thì không cần biết là ngồi xe hơi, xe lửa hay là cưỡi lừa cũng được, Thẩm Quyến thì khác, đặc khu nên khi muốn vào thì phải có giấy thông hành, xung quanh lại còn có lưới sắt.
Đời trước khi Trịnh Hải Dương học đại học có quen biết được một người bạn, người đó có nói khi hắn còn nhỏ có đi Thẩm Quyến nếu không có giấy thông hành thì chỉ có thể trèo qua lưới sắt, leo 10 lần thì có 8 lần thành công.
Trịnh Hải Dương nghĩ thầm nếu tin tức giấy rút thăm một khi được truyền ra mà lúc đó họ không có giấy thông hành cũng không vào được, không bằng bọn họ làm ăn kiểu hoa tiêu dẫn đường, dẫn người qua lưới sắt, mỗi người 50 tệ, những người chơi cổ phiếu chắc chắn có khả năng bỏ ra số tiền này.
Trịnh Hải Dương lúc đó còn thấy bản thân sao mà ti tiện quá, hiện không thể kiếm tiền qua giấy rút thăm thì cũng chỉ có thể làm thế này.
Cậu đem Hàn Nhất ôm vào ngực, nói ý tưởng cho hai cha con kia, vừa nói xong 2 phụ tử nhà này đồng dạng trừng mắt nhìn biểu tình kinh ngạc.
Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Lâm Quân: "Đây là ý tưởng của con?"
Trịnh Hải Dương tự tin: "Đương nhiên!"
Lâm Quân xả miệng cười cười, vui mừng gật đầu nói: "Thằng nhóc này, con thiệt thông minh, ý tưởng thế này cũng chỉ con mới nghĩ ra được."
Lâm Yến giơ tay vỗ 2 cái, "Liền làm như vậy đi!"
Trịnh Hải Dương chớp chớp mắt, thấp giọng hỏi: "Con cũng chỉ có ý tưởng như vậy thôi, thật sự có thể làm à? Lưới sắt không có điện sao? Không có người gác sao?"
Lâm Quân khí phái ngồi, trong tay cầm điếu thuốc chỉ chỉ xung quanh: "Con cho rằng bất cứ ai đi Thẩm Quyến cũng có giấy thông hành hết sao?"
Trịnh Hải Dương bọn họ tới Thẩm Quyến là vào ngày 5, tin tức của Lâm Quân cho biết rút thăm sẽ là ngày 7, vì thế vừa tới Thẩm Quyển, Lâm Quân liền đưa 3 đứa nhỏ đến khách sạn, còn bản thân thì lập tức chạy ra xem cái lưới sắt đó trông như thế nào.
Trịnh Hải Dương cảm thấy đặc biệt mới lạ, cậu tưởng dưới tay Lâm Quân rất nhiều người, thế mà anh ta vẫn coi trọng cái ý tưởng 50 tệ một người này của cậu, cậu hỏi Lâm Yến vì sao, Lâm Yến trả lời: "Bởi vì năm đó ba anh là dựa vào việc kéo lưới sắt cho người khác đi qua mà kiếm được 'xô vàng' đầu tiên.
Ba anh tự hào về việc này lắm, kể anh cho anh nghe ít nhất mấy trăm lần rồi, lúc trước trên xe lửa nghe em nói như vậy anh thấy mắt của ổng muốn phát sáng lên luôn."
Trịnh Hải Dương: "..........." Ra là vậy, thì ra việc này đối với Lâm Quân là ngựa quen đường cũ.
Lâm Quân làm nghề cũ đương nhiên là quen cửa quen nẻo, ra ngoài sắp xếp một ngày, hôm sau liền đưa 3 đứa nhỏ đi ra đó xem.
Lưới sắt cao sừng sững, chung quanh là một mảnh hoang vu, đến cỏ dại cũng không có.
Gần đầu lưới sắt có mấy gian nhà gỗ, nhìn qua như vừa mới xây nên, bên cạnh còn có hồ nước nhỏ, trên lưới sắt có một cái cửa nhỏ chỉ đủ để một người đi qua.
Trịnh Hải Dương nhìn đến đây hai mắt sáng lên, hỏi Lâm Quân: "Sao chú làm được? Không có người bên đội biên phòng đến kiểm tra sao?"
Lâm Quân vân đạm phong kinh nói: "Đều thu xếp cả rồi."
Phụ cận có thôn nhỏ, dân cư không đông lắm, chỉ có mấy chục hộ, Lâm Quân bỏ tiền mời thôn dân địa phương để họ dẫn anh ta qua biên phòng, Lâm Yến tựa hồ không quen với khí hậu của Thẩm Quyến lắm, hôm qua tới giờ chứ bị tiêu chảy mãi, cả người cũng hư thoát, chỉ muốn nằm nghỉ trên giường.
Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trịnh Hải Dương mang theo Hàn Nhất, thằng nhỏ hăng hái vô cùng, Lâm Quân tiêu tiền để người của thôn đến biên phòng dẫn đường, trong đó phần lớn là mấy người đàn ông vạm vỡ trên 30 tuổi, Trịnh Hải Dương nhìn cái cửa nhỏ kia ban đầu trống trơn, bây giờ đã gọi người lấy gập trúc làm thành cái mái che nắng nhỏ, còn nhờ thợ mộc trong thôn làm 4 cái ghế nằm để những người canh chừng nằm nghỉ.
Tháng 8 là thời điểm nóng nhất trong năm, Trịnh Hải Dương đội mũ rơm nhìn mọi người dựng lều nhỏ, Hàn Nhất cũng học theo thần thái của cậu.
Tới giữa trưa người dân trong thôn mang cơm nước cùng trái cây lại đây, Hàn Nhất cầm cỏ đuôi chó trong tay, nâng nâng cằm, chỉ chỉ thùng gỗ dưới mái hiên, nói: "Để ở đó đi, dưa hấu thì không cần đâu, hiện tại không cần."
Hàn Nhất: "Dì ơi, buổi tối làm canh mướp hương đi, anh con muốn ăn canh mướp hương."
Hàn Nhất: "Chú không được để cần câu ở đây, lát nữa chú Lâm về la cho đó."
Hàn Nhất: "Giúp con dọn cái ghế này đi."
Hàn Nhất: "Chú không có đá à?"
Tới ngày 7, quả như lời Lâm Quân nói, Thẩm Quyến phát hành 500 vạn giấy rút thăm, đồng thời giới thiệu với công chúng hơn 500 triệu cổ phiếu, Thẩm Quyến lập tức nổ tung rồi, vô số người chạy về đây, ai nấy cũng xin bằng được giấy thông hành.
Hiện giờ tình huống thị trường Thẩm Quyến có giống với bên Thượng Hải lúc trước không thì cậu không rõ, vì khoảng cách quá là xa đi, đương nhiên, bọn họ cũng không quan tâm lắm về thị trường chứng khoáng Thẩm Quyến ra sao, cậu chỉ quan tâm có bao nhiêu người đến đây chơi cổ phiếu.
Lâm Quân một thân tây trang giày da sơ mi đóng thùng xuất hiện ở thôn trang lại thay đồ thành cậu thôn dân chưa trải sự đời, áo cộc tay cùng quần đen, dưới chân đạp đôi giày vải, bắt đầu đến nhà ga đón người.
Lâm Yến 2 ngày nay sau khi uống thuốc thì cũng đã đỡ hơn, nhưng bị thời tiết nóng bức của Thẩm Quyến làm cho cả người choáng váng, nên cậu ta nằm trên ghế dưới mái che, hưởng quạt điện, trên người còn có cái mền mỏng làm mát.
Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất ngồi trên ghế, bàn bên có 2 ca nước lọc to bự, trên eo Trịnh Hải Dương là túi nhỏ của cậu mang theo từ tỉnh thành, nặng nề ngồi xuống, chờ thu tiền.
Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Mỗi lần tiến vào một người, Trịnh Hải Dương vừa quạt vừa ồn ào: "Người lớn 100 tệ trẻ em 50 tệ! Qua đây tính tiền trước!"
Giờ đây lưới sắt có nam có nữ có già có trẻ, cơ bản là đều đến chơi cổ phiếu, còn có người mang theo người nhà đến để rút thăm.
Mọi người thấy người thu tiền là một đứa trẻ thì đặc biệt hứng thú, vừa bỏ tiền vừa nói giỡn: "Nè nhóc, mày nhận được hết mặt tiền chưa đó? Biết đếm chưa đó?"
Trịnh Hải-ông cụ non- Dương với lấy tiền trong tay hắn, nhét vào bao, giương mày lên nói: "Đừng choáng chỗ, phía sau còn người kìa!"
"Há! Thằng nhóc này!"
Người tới muôn hình vạn trạng, dạng gì cũng có, Trịnh Hải Dương lần đầu tiên tiếp xúc nhiều loại người như vậy, các nơi đều có từ tiếng phổ thông đến giọng địa phương, vẻ mặt đủ các hình thái, đứng trước một thằng nhóc dưới cái nắng gay gắt trả tiền để được qua lưới sắt.
Nếu người thu tiền là người thường thì cũng chẳng ai buồn nói nửa câu, nhưng người thu tiền là một thằng nhóc, nên ai ai cũng muốn chọc.
Có người thậm chí còn đưa tiền giả, Trịnh Hải Dương cầm xem, lập tức ném trở về:
"Đừng có gạt người, tiền giả!!"
Người nọ trừng mắt: "Mày thằng nhỏ này, ăn nói lung tung, rõ ràng là tiền thật giả thế nào được."
Trời nóng Trịnh Hải Dương cũng đã miệng đắng lưỡi khô, phồng miệng uống một ngụm nước, mồ hôi đầy mặt.
Hàn Nhất thừa cơ mở miệng, học được cách ăn nói của Lâm Yến mở miệng mạnh bạo:
"Giả thì là giả! Lấy tiền thật ra đây, không thì chú đi về đi."
Người nọ vẫn cầm tờ tiền đó, đưa đến trước mặt Hàn Nhất: "Thằng nhóc này có biết nhìn tiền không vậy, tao bảo thật thì là thật." Nói xong liền tùy tiện ném sang một bên, quay đầu muốn đi tiếp.
Ngay từ đầu gặp được loại người này Trịnh Hải Dương vô cùng căm giận, có thể tới được đây chắc chắn không có người nghèo sao mà đến 100 tệ cũng không bỏ ra được, hơn nữa giá cả đã được định ngay từ đầu, càng đừng nói đến việc lấy tiền giả ra lừa con nít thì xem là loại người khốn nạn cỡ nào? Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trịnh Hải Dương vô cùng ghét loại người đã keo kiệt lại còn lừa đảo thế này, loại thế này cậu chưa bao giờ khách khí, không đưa tiền thật thì về mà mua giấy thông hành đi, Hàn Nhất ở bên cạnh cũng học được một chút, mắt thấy người đó sắp đi, Hàn Nhất xả giọng la lên: "Mấy chú béo ơi, có người đưa tiền giả!!!!"
"Ai? Đứa nào?" Hai người đàn ông lực lưỡng một trước một sau từ trong phòng nhỏ đi ra, kéo tay áo, "Nói chú nghe là đứa ngu nào muốn chết đưa tiền giả hả?"
Người đàn ông kia nghe thấy, dừng một chút, cúi đầu nói nhỏ: "Thật biết đào tiền."
Lâm Yến bây giờ héo thành một cục nho khô, lúc nào cũng nằm, không mở miệng nổi, thành ra chỉ có mỗi Trịnh Hải Dương khống chế tình hình, ngày ngày ôm trong ngực ôm một cái bao để đựng tiền, mới có 6 tuổi thân hình 1m2 nhỏ bé nhìn từ xa chỉ thấy đứa nhóc nhỏ xíu, đi lại gần rồi mới thấy.....
vẫn là đứa nhóc nhỏ xíu, chỉ khi mở miệng ra nói chuyện mới cho biết giống hệt ông cụ non.
Thật không thể khinh thường mà.
Trịnh Hải Dương từ khi tới đây thu tiền như cá gặp nước, ánh mắt tinh tường hơn cả người lớn, ai đưa tiền rồi, ai chưa đưa, ai đưa thiếu, ai đưa tiền giả đều không thể qua được hỏa nhãn kim tinh của cậu.
Đôi chân nhỏ bé gác trên ghế, mỗi người đi qua đều phải đưa tiền, một chút cũng không thể qua loa, lúc tiền đến tay cũng không qua quýt, không giống một đứa trẻ chút nào.
Có đôi khi cũng gặp phải người muốn quỵt muốn thiếu, đặc biệt là có mấy vị bác gái lớn tuổi, có lẽ là quen cò kè mặc cả trên chợ thành ra đến đây cũng muốn trả giá: "80 nha, bé ngoan, 80 đi."
Đôi mắt Trịnh Hải Dương không thèm chớp: "100, nếu bác ngại đắt thì ngay từ đầu đã không đến đây rồi, muốn có giá 80 thì mời quay đầu, tự mình đi mua giấy thông hành đi."
Thậm chí còn con người chơi xấu: "Mắc gì mà bắt tao trả tiền?! Đây là đất nhà mày chắc? Hay lưới sắt này là nhà mày giăng?"
Loại người thế này Trịnh Hải Dương lười đối phó, xoay người liếc Hàn Nhất một cái, thằng nhỏ tự thông hiểu lập tức mở miệng la lớn: "Hai chú béo ơi, có người đến phá!!!"
Thậm chí có lần còn gặp được một đám người lôi kéo bà con thân thích đến đây thấy không có người lớn trông chừng mà chỉ có 3 đứa con nít thành ra là không muốn đưa tiền, tính xông thẳng vào.
Hàn Nhất thừa dịp một đám người cãi lộn ầm ĩ, chớp lấy thời cơ chạy vào gọi người trong thôn, kêu được một đám thanh niên tráng hán, trong tay vẫn còn cầm cuốc với xẻng, làm đám người người kia không dám hó hé, thành thật mà giao tiền.
Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Lâm Quân dẫn người đi được mấy ngày, cả người đi mấy tone, làm xong lại thay áo sơ mi nằm nghỉ dưới mái che, ngồi cười ăn dưa hấu tiện sẵn đấu võ mồm với con trai, lâu lâu lại chỉ đạo Trịnh Hải Dương thu tiền.
Lâm Quân nói: "Lúc lấy tiền đừng có khách khí, đừng cảm thấy lấy 100 tệ là làm thịt họ.
Giá cả đều đã thông báo trước rồi, nếu ngại mắc thì đã không tới đây rồi, đã ngại mắc lại còn đến đây cò kè mặc cả thì cho cút đi.
Hiện giờ tới Thẩm Quyến chơi cổ phiếu thì làm gì có người nghèo, mấy người nói không có tiền đều là nói dối cả, con mềm lòng thì không kiếm được tiền đâu."
Trịnh Hải Dương thực tế vẫn là một người trưởng thành, làm việc đương nhiên không có vấn đề gì lớn, Hàn Nhất thì tựa như một con nhím nhỏ đi theo sau Trịnh Hải Dương, gặp ai chọc phải liền xù gai lên chọc lại cho mấy cái.
Lâm Yến cùng Lâm Quân nằm trên ghế dài, một lớn một nhỏ nằm giữ tiền, vô cùng thú vị, đặc biệt là Hàn Nhất, tựa như muốn đuổi kịp bước chân Trịnh Hải Dương, lúc nhắc đến tiền liền hưng phấn, nắm tay nhỏ thành quyền lời thề son sắt nói: "Về sau em muốn cùng ca ca ở cái nhà lớn như của chú Lâm!!! Không thể bị người khác khinh thường."
Người tới Thẩm Quyến ngày càng nhiều, mấy ngày qua là thời điểm náo nhiệt nhất, Trịnh Hải Dương nói đến khàn tiếng, ngày nào cũng phải ngâm một ly trà đười ươi cho đã khát, Hàn Nhất từ cục bột trắng thành cục bột đen, hoạt bát vô cùng, Lâm Quân cho nhóc một cái bọc nhỏ đặt bên hông để thu tiền.
Lâm Quân nằm cách đó không xa cảm khái: "Đứa con nít nào mà cũng giống Hàn Nhất thì thế giới này toang rồi."
Lâm Yến nói: "Đó là vì không thể dựa vào người lớn được, đặc biệt là người lớn đi bài bạc lại còn thua."
Lâm Quân: "Ai.....
Nếu con trai ba có thế thông minh nghe lời bằng một nửa Trịnh Hải Dương thì tốt rồi."
Lâm Yến: "Ha ha...chỉ là tiếc quá đời không như là mơ."
Trong đoạn thời gian này họ không quay lại khách sạn mà nghỉ luôn ở chồi nhỏ mới dựng gần lưới sắt, thời tiết nóng bức không có điều hòa họ cũng chỉ có thể mở quạt điện, Lâm Yến do nằm suốt thành ra là sau lưng nổi sẩy luôn, Trịnh Hải Dương sợ Hàn Nhất cũng bị như vậy, thành ra là mỗi ngày 2 lần tắm xong là bôi phấn rôm cho nhóc, uống canh bí đao ăn dưa hấu giải nhiệt.
Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
( Không liên quan nhưng tui tưởng ăn dứa hấu nhiều bị nóng chứ)
Hàn Nhất phơi nắng suốt, biên phòng lại đầy muỗi, nhóc bị chích nhiều lại gãi nhiệt tình thành ra 2 cái cẳng chân vừa đen vừa ghẻ, một đôi chân thảm không nỡ nhìn.
Trịnh Hải Dương xót nhóc, bôi nước hoa lên chân cho nhóc, hỏi: "Có muốn đi qua tiệm gà rán không?"
Hàn Nhất được Trịnh Hải Dương ôm vào lòng, một ngày chạy qua chạy lại làm nhóc mệt mỏi, ngáp một cáu, lắc đầu, nói: "Không muốn, muốn ở cùng ca ca."
Trịnh Hải Dương cảm thấy mình cũng kiếm đủ tiền rồi, mỗi người 100 tệ mười người là được 1000 tệ rồi! Cậu nói: "Anh sẽ về đó."
Hàn Nhất vẫn lắc đầu, đôi mắt long lên: "Muốn kiếm tiền, muốn ở nhà lớn...." Ư nhóc muốn kiếm tiền, kiếm rất nhiều tiền để về sau cùng ca ca ở nhà lớn.
Biên phòng bên này đã được Lâm Quân dàn xếp thành ra là họ sẽ không gặp phiền toái với bên đó, cũng đã tới giữa tháng 8, tiền kiếm được cũng không ít, Lâm Quân tính mang 3 đứa nhỏ về.
Hôm tính tiền Lâm Quân cùng mọi người trong thôn nói chuyện rôm rả, 2 vị bảo kê cho họ mấy ngày nay tới lấy tiền, Lâm Quân cho họ một chồng tiền giấy, trong miệng ngậm điếu thuốc, vỗ vỗ bả vai bọn họ: "Cái lưới này sớm muộn gì cũng sẽ bị dẹp đi, cái cách kiếm tiền này không kéo dài được đâu, trong thôn các anh cũng không có bao nhiêu người, về sau ráng mà ra khỏi ao làng đi, đi Bắc Kinh Thượng Hải, hiện tại có rất nhiều phương pháp kiếm tiền.
Muốn kiếm tiền thì phải ra ngoài."
Lâm Quân dẫn 2 thằng nhỏ đưa về cho Hàn Trị Quân, Hàn Trị Quân kinh hãi, vì người làm cha này vẫn luôn cho rằng 2 đứa nhỏ này đi theo Lâm Yến đến Quảng Châu chơi, thế quái nào mà lại xuất hiện ở Thẩm Quyến?! Còn nữa sao mấy đứa nhỏ này lại bị phơi đen như 2 cục than thế kia?
Lâm Quân cười ha hả: "Không sao đâu, 2 thằng nhỏ này có bản lĩnh lắm tiền đồ vô hạn."
Hàn Trị Quân tò mò lại buồn bực: "Kiếm tiền gì cơ? Kiếm tiền ở đâu?"
Hàn Nhất nằm trong ngực cha nhóc nói: "Ở lưới sắt á, mỗi người 100, con cùng ca ca thu tiền, kiếm được thiệt là nhiều tiền lun á."
Hàn Trị Quân load một lúc mới hiểu, xong lại dở khóc dở cười, nhìn 2 đứa nhỏ mặt đen cười rộ lên để lộ hai hàm ràng trắng làm hắn mắc cười, vỗ cái mông nhỏ của con trai:
"Hai thằng quỷ tham tiền!!!"
Lâm Yến lần này không kiếm được một đồng nào, tới Thẩm Quyến một chuyến mà lại bị thời tiết ở đây đánh gục, trong lòng tức chết, quyết định từ nay về sau sẽ không đến Thẩm Quyến nữa, chuyến này Lâm Quân kiếm được bao nhiêu tiền để hai đứa nhỏ này giữ hết, anh ta là một phú ông ngàn vạn (aka tỷ phú nhưng mị thích chữ phú ông nên để nguyên nha), căn bản không để ý chút tiền đó, lần này tới Thẩm Quyến xem như là người có tiền đi tưởng niệm chút quá khứ, nhớ lại những ký ức của một thời kỳ phấn đấu tốt đẹp của anh.
Lâm Yến theo Lâm Quân về Quảng Châu, Hàn Trị Quân đưa hai đứa nhỏ về tỉnh thành, họ quyết định đi xe lửa về, Hàn Nhất ngồi trên chân Hàn Trị Quân nói với Trịnh Hải Dương: "Anh ơi, em sẽ kiếm tiền để cho anh mua nhà lớn nha."
Trịnh Hải Dương cười: "Không phải kiếm tiền để cưới vợ sao?"
Hàn Nhất đặc biệt nghiêm túc mà lắc đầu: "Không cần, kiếm tiền cho anh mua nhà lớn cơ, để ba nè, mẹ nè, cô nè, dì nè, chú nè, còn có anh với em ở cùng một chỗ."
================
Tác giả có lời muốn nói: đừng nóng mà, đừng nóng, cứ từ từ cháo nó mới nhừ =3
_____end chương 47_____
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...