Lột Xác Sống Lại





Chương 27: Sinh ý thịnh vượng và hai đứa tham tiền.

Edit: Manh Manh

Beta: Uyên

-------------------------------------------------

Hôm Nhất Dương khai trương, cửa chính khua chiêng gõ trống vô cùng náo nhiệt, để lôi kéo thu hút khách hàng, còn tung ra thủ đoạn "Mua gà sẽ được tặng nước có ga", trên cửa kính còn dán một loạt quảng cáo các món đồ uống lạnh, kem, nước có ga, gà rán, salad; vô cùng bắt mắt.

Vì vậy, thoáng một cái, đã có không ít người tuôn vào trong quán, có người đến là để xem trò vui, có người là thực sự muốn mua gà rán nước có ga, một số người lại nhằm mục đích xem rốt cục cái cửa hàng bán đồ ăn nhanh nước ngoài mới khai trương này có cái bộ dáng gì.

Kết quả vừa vào cửa, liền khiến cho người ta cảm giác so với cửa trước của KFC cũng không khác biệt nhiều lắm, phong cách đỏ vàng đan xen, bước vào cửa đập vào mắt đầu tiên là quầy order dài, nhân viên phục vụ mang tạp dề màu vàng, mặt mỉm cười nói: "Hoan nghênh quý khách ghé thăm."

Đi tới trước quầy order vừa nhìn thực đơn, thế mà cái "Nhất Dương Gay" mới mở này so với KFC còn bán nhiều món hơn, ngoại trừ coca còn có nước ngọt có ga Bắc Băng Dương; nước giải khát có các loại kem que; gà rán thì có đầy đủ nào là cánh gà rán, đùi gà rán, gà rán miếng, mỗi loại đều có hai vị khác nhau, cả khoai tây nghiền cũng có hai vị, và quan trọng nhất, chính là, giá cả còn thấp hơn của KFC!!

Ở KFC, ăn combo bốn món mất gần 8 đồng, mà cũng như thế ở Nhất Dương chỉ mất có 5 đồng! Mà đã thế trong vòng ba tháng khai trương, mua combo còn được khuyến mãi soda hoặc là nước giải khát!!

Với giá cả này, "Nhất Dương" ngày đầu khai trương đã được định đoạt là sẽ hot vô cùng.

Ngoài quán thì khua chiêng gõ trông thu hút khách hàng, trong quán khách cũng đã xếp thành hàng dài, vốn là Trần Linh Linh cùng một nhân viên bán hàng khác đứng sau quầy order làm thu ngân, hai nhân viên phục vụ túc trực ở phòng ăn, một người nữa thì cùng Trình Bảo Lệ ở trong bếp, kết quả mới mở cửa nửa tiếng, mấy nam nhân đều bị gọi xuống bếp.

Bận không chịu được!!

Người xếp hàng thì ngày một nhiều, nhà bếp đều không kịp cung cấp rồi, gà rán đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước đã thấy sắp bán hết đến nơi, hoa quả thái hạt lựu ở trong chậu cùng với rau xà lách cũng ngày càng ít, một túi lớn sốt salad cũng đã dùng hơn nửa, khoai tây nghiền cũng không cả kịp chia ra thành từng suất, bởi vì muốn lấy thức uống lạnh cùng nước ngọt, cửa tủ lạnh cũng đã chẳng cần đóng.


Ai cũng không ngờ tới, "Nhất Dương" khai trương ngày đầu tiên lại có nhiều người đến như vậy!!

Dù sao cũng là thời điểm tháng tám nóng nực nhất, vốn thời điểm các nam nhân bàn bạc cũng đều cảm thấy hai tháng đầu việc kinh doanh của quán sẽ không mấy khả quan, suy cho cùng thời tiết nóng như thế, chẳng mấy người muốn bước chân ra đường, dù cho là KFC thì mấy ngày nay sinh ý cũng kém hơn hẳn so với khoảng thời gian trời mát trước đó.

Dựa theo dự đoán của bọn họ, qua tháng tám tháng chín, đến tháng mười gà rán liền sẽ bán được, làm thế nào cũng không nghĩ tới, thời điểm trung tuần tháng tám, nhiệt độ lên tới đỉnh điểm, ngày đầu tiên khai trương, việc làm ăn đã tốt như vậy.

Cao Thính Tuyền hoa tay múa chân chiên gà, cùng lũ gà trong chảo dầu nóng hưng phấn y như nhau, hắn nói: "Anh thấy, chắc là do chúng ta có nước giải khát, đã thế giá lại còn thấp nữa chứ!"

Trịnh Bình ban đầu mặc áo sơ mi trắng, bây giờ cũng xắn tay áo đem nước ngọt, soda, nước giải khát chuyển tới kệ sau quầy thu ngân, vừa chuyển vừa nói: "Con trai quá vượng gia."

Ngày đó, ở cửa "Nhất Dương" tuy không giống như KFC có một hàng dài người xếp hàng chờ đợi, nhưng người gọi món vẫn luôn cuồn cuộn không dứt, quầy order chưa lúc nào được ngơi tay, toàn bộ phòng ăn đi tới đi lui toàn là người, nhân viên phục vụ không cả kịp thu dọn bàn cho khách, hơn nữa có rất nhiều người sau khi gọi món xong chỉ có thể đứng ăn.

Bởi vì ban đầu đánh giá thấp trình độ hút khách của Nhất Dương, vì vậy thời điểm ba bốn giờ chiều, những thứ có thể bán đều đã bị bán sạch!

Nhân viên phục vụ đang quét dọn vệ sinh, nhìn thấy khách hàng vào cửa cũng chỉ có thể nói "Xin lỗi, thức ăn đã được bán hết, mong quý khách quay lại vào ngày mai." Chiều bốn, năm giờ Nhất Dương liền đóng cửa.

Người phục vụ quét dọn xong liền đi về, mọi người cùng nhau ngồi vây quanh trong đại sảnh. Tưng bừng náo nhiệt khai trương, lại vội vội vàng vàng đóng cửa, đối với việc khai trương ngày đầu tiên đã gặp phải cảnh này, mọi người cũng chỉ có thể dở khóc dở cười. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Trịnh Hải Dương suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể là bởi vì không có kinh nghiệm, cộng với nghành công nghiệp truyền thông chưa phát triển hiện nay không được chuẩn hóa, rất khó để có thể cung cấp nguyên liệu kịp lúc. Nếu như là mười năm sau, chỉ cần một cú điện thoại, thiếu cái gì thì người ta hoàn toàn có thể mang đến ngay lập tức. Huống hồ, hết thảy nguyên vật liệu đều là do bọn họ làm thủ công, gà rán thì phải ướp gà trước một ngày, khoai tây nghiền cũng là do bọn họ tự mình hấp, tự nghiền tự khuấy bằng phương pháp thủ công, người làm đâu thể nào so với máy làm đâu?!

Người lớn trước tiên xác định nhiệm vụ tương ứng của họ sau khi trở về, sau khi nói xong, Hàn Trì Quân suy nghĩ một chút, nói: "Còn phải tuyển thêm vài người nữa, chứ nếu cứ thế này thì không kịp mất. Bên phía cung cấp soda, Coca Cola còn có nước giải khát cũng phải đi bàn bạc một chút, nếu hôm nào mà thiếu thì còn để họ ngay hôm ấy mang tới, chủng loại cũng quá ít, nhất là nước giải khát, chúng ta cần nhiều loại hơn. Còn có tình huống như ngày hôm nay, bán hết sạch đồ chỉ có thể đóng cửa sớm, không thể phát sinh thêm lần nữa."

Trình Bảo Lệ phụ trách công việc ở nhà bếp, vì thế rõ rành mười mươi tình huống của nguyên vật liệu: "Trái cây thì dễ xử lý, cứ mua nhiều một chút rồi để trong bếp, nếu thiếu thì lấy ra sơ chế, thế nhưng thịt gà cần ướp từ sớm, bao gồm cả chị Cao, chúng tôi bốn cô gái có thể ướp được bao nhiêu?"

Cao Thính Tuyền nói: "Anh nghĩ thế này, dựa theo tình hình ngày hôm nay, nhân thủ như vậy khẳng định là không đủ. Bằng không như này, bây giờ trời đang nóng, nhà tắm hơi của cha mẹ anh ban ngày chắc sẽ không có khách, anh sẽ nhờ cha mẹ ban ngày nghỉ ngơi, ở nhà giúp chúng ta ướp gà."

Trịnh Bình gật đầu: "Như vậy cũng được, còn một chuyện nữa, bánh mì chúng ta có thể không cần tự làm, đằng nào bây giờ cũng có tiệm bánh mà, chúng ta tìm chủ tiệm bánh nói chuyện, bọn họ làm chúng ta mua, giống như soda đồ uống các loại ấy, bằng không thật sự là bận quá mức!"

Cao Thính Tuyền: "Bánh mì chuyện đó giao cho anh, để anh đi hỏi cho, có tiền thì lo gì người ta không chịu làm!"


Hàn Trì Quân gật gù: "Vậy trước tiên cứ như vậy, chúng ta ngay từ đầu đều dự đoán sai, không nghĩ tới đồ ăn nhanh thương hiệu nước ngoài lại hấp dẫn như vậy. Vừa thuê người, vừa cố gắng trong khoảng thời gian này, mấy người lớn trước ráng chịu khổ một chút, chờ kiếm được tiền rồi, liền suy nghĩ thêm biện pháp, để tìm thử xem có cái máy nào làm khoai tây nghiền không. Đúng rồi, ngày hôm nay quầy thu được bao nhiêu tiền?"

Trần Linh Linh vỗ vỗ túi xách của mình, cười nói: "Trở về sẽ đếm! Nhưng tuyệt đối không ít!"

Trịnh Hải Dương đứng bên cạnh, nhìn nụ cười kia, liền biết khẳng định là rất rất nhiều.

Hôm đó trở về, mấy nam nhân hôi hám đầu tiên đi tắm rửa, Trần Linh Linh cùng Trình Bảo Lệ đem tiền bày lên giường bắt đầu đếm, Trịnh Hải Dương đặc biệt đứng ở một bên nhìn, nhìn hai mẹ đem từng cọc từng cọc tiền đã được đếm buộc dây thun đặt ở một bên.

Trịnh Hải Dương đứng một bên nhìn, càng nhìn chân càng như nhũn ra đến nơi, hai mắt đều là nhân dân tệ, đến nước miếng cũng sắp nhỏ thành dòng, tiền kìa tiền kìa tiền kìa, cậu nghĩ cậu thật sự thích tiền nha, cảm giác có tiền thật là sướng đến ngây người, phê chết mất, sướng đến mức cậu hận không thể nhào lên trên giường rải đầy tiền mà lăn lộn.

Trần Linh Linh đếm tiền, vừa nâng mắt nhìn bộ dáng vui vẻ của tiểu tham tiền Trịnh Hải Dương, cô cười cười nói với Trình Bảo Lệ: "Nhìn con trai chị kìa, mắt sáng hết cả lên rồi kìa!"

Trình Bảo Lệ quay đầu lại nhìn, nhìn con trai cưng mắt sáng lòe lòe nhìn thẳng tắp vào tiền trên giường, không hề che giấu chút nào một mặt đầy khát khao, lập tức cười như điên, ôm bụng cười, vừa cười vừa nói: "Ai u, chị đếm đến đâu rồi ấy nhể? Xong rồi, xong rồi, lại phải đếm lại rồi."

Hàn Trì Quân tắm xong, mang một thân hơi nước bước vào cửa, nhìn hai thấy đứa nhóc lần lượt sờ đầu từng đứa, nói với hai người phụ nữ: "Hiện tại được bao nhiêu rồi?"

Trần Linh Linh liếc mắt: "Đã có hơn một ngàn!" Đây là mới đếm một chút thôi, trên giường vẫn còn có một đống chưa sờ qua đâu.

Hàn Trì Quân lập tức nở nụ cười, một ngàn đồng thời đại này đâu phải số tiền nhỏ! Anh nhìn lướt qua, tính toán ngày hôm nay chắc thu được tầm ba ngàn tệ! Mà đây mới là ngày đầu tiên mở cửa hàng, hơn nữa còn là đến nửa buổi chiều liền bán sạch rồi, vậy nếu như là mở cả ngày, có khi còn kiếm được một vạn ấy. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Một ngày nếu như kiếm được một vạn, một tháng chẳng phải là ba mươi vạn sao!

Trình Bảo Lệ trong tay nắm một đống tiền phải đếm lần thứ hai do vừa này bị nhi tử cắt đứt mà quên mất tiêu, kết quả lần này lại bị Hàn Trì Quân nói chuyện mà gián đoạn, cô lại quên lần nữa. Cầm đống tiền trong tay, Trình Bảo Lệ cười không ngừng, "Xong xong, chị hưng phấn quá mức, sao lại nhiều tiền như vậy a, đếm mãi không hết, chị lại quên nữa rồi!!"

Trần Linh Linh đột nhiên thả tiền trong tay, giơ cánh tay lên che mặt cười nói: "Bị anh nói chuyện, em cũng lại quên rồi!"

Hai người phụ nữ ngồi trên giường cười cười, mặt mũi vui vẻ rạng rỡ. Mẹ Kỳ Kỳ ở bên ngoài hô một tiếng rồi bước vào phòng, mới bước được hai bước, một giường tiền liền đập vào mắt, sợ đến mức lập tức nhảy lên: "Sao lại nhiều tiền như vậy a?!!" Cô công tác ở bưu cục, bình thường cũng thấy không ít tiền, nhưng số tiền kia là của nhà nước không phải của mình, thế nhưng bây giờ đang có một giường tiền ở trong phòng của ngay trong nhà cô!!


Trình Bảo Lệ cùng Trần Linh Linh đang cười, thấy cô đi vào, hướng về phía cô vẫy vẫy tay, "Mau mau, mau lại đây cùng đếm tiền, cô đếm giúp một ít, tụi tôi đây đếm một lúc lại cứ quên mất là đếm được bao nhiêu rồi."

Mẹ Kỳ Kỳ không thể tin được che miệng, cúi người xuống trừng mắt nhìn đống tiền trên giường, mặt đều đỏ lên: "Sao lại nhiều thế?! Sao lại nhiều vậy?!"

Ba người phụ nữ tạo thành một cái chợ, trong phòng chỉ cần có ba người phụ nữ, liền có thể chiếp chiếp cạc cạc làm cho nóc nhà cũng muốn banh, Hàn Trì Quân quyết đoán lui ra, đi tới cửa, quay đầu nhìn hai đứa nhóc: "Dương Dương không ra à?"

Trịnh Hải Dương nhìn tiền trên giường nuốt nước miếng, "Con muốn nhìn lúc nữa!"

Hàn Trì Quân trong lòng cười phun, vén màn che lên đi ra ngoài.

Hàn Nhất hơi nhón lên ngẩng đầu lúc nhìn Trịnh Hải Dương lúc quay lại nhìn các mẹ ngồi vây quanh chiếc giường, cái thứ đang rải trên giường nhóc biết, đó là tiền, tiền có thể mua kem que này kem túi này, còn có thể cưới vợ nữa, nhưng mà anh Dương Dương của nhóc nhìn tiền liền không để ý đến nhóc, Hàn Nhất có chút mê man, trong lòng hơi gấp.

Hàn Nhất lắc lư bước đến bên giường, đưa tay hướng tiền trên giường nắm lấy, các mẹ cùng nhau nhìn nhóc, Trình Bảo Lệ cười trêu nhóc: "Hàn Nhất tiểu bảo bảo cũng thích tiền này?!"

Cánh tay ngắn ngủn của Hàn Nhất vẫn với với tiền, nhưng không sao tới được, miệng lầm bầm: "Tiền tiền..."

Trần Linh Linh cầm tờ năm đồng đưa cho nhóc, "Bảo bảo đòi tiền làm gì thế?!"

Con ngươi đen bóng của Hàn Nhất nhìn chằm chằm tờ tiên kia một lúc: "Cưới vợ." Nhưng không đưa tay ra lấy tờ tiền kia, đôi mắt vẫn tiếp tục quét qua quét lại đống tiền trên giường.

Các nữ nhân nghe xong câu trả lời của nhóc, bộp bộp bộp cười không ngừng, Trịnh Hải Dương lúc này mới phản ứng được, đi tới muốn đem Hàn Nhất bế đi, kết quả Hàn Nhất đột nhiên chồm người hướng về một tờ tiền vồ lấy, chuẩn xác không chút sai xót bắt được một tờ "bốn đầu người" – một trăm tệ.

*Chắc là tiền của thời ấy:



Trần Linh Linh cầm tờ năm đồng mắt trừng thẳng, mẹ Kỳ Kỳ cười chết, nói: "Bảo bảo nhà cô biết tiền đấy! Không thích năm tệ đâu, một trăm cơ!!"

"Ai u ai u, đau bụng chết mất!!" Trình Bảo Lệ ôm bụng cười, chỉ vào Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất nói: "Một lớn một nhỏ, hai cái đứa tham tài, đều yêu tiền."

Trịnh Hải Dương muốn kéo Hàn Nhất, nhưng nhóc con nhất quyết nắm chặt tờ tiền trong tay, lúc ấy Hàn Trì Quân bỗng vén mành thò đầu vào hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Trần Linh Linh: "Con trai anh đúng là cái đồ tham tiền, biết nhận thức tiền rồi đây! Năm đồng đưa cho nó, nó không chịu, hắn cứ thế chọn tờ "Bốn đầu người" mà cầm thôi, bây giờ vẫn còn đang cầm không chịu buông đây này!"


Hàn Trì Quân bước vào trong, nhìn con trai trong tay nhét tờ một trăm, không chịu thả ra, anh ngồi xổm xuống, từ trên giường tiện tay cầm một tờ mười đồng cùng một tờ năm mươi đồng, đem tới trước mặt Hàn Nhất, nói: "Con trai, chọn một tờ này, đến chọn nào!!"

Hàn Nhất đảo mắt, nhìn tờ mười đồng lại nhìn tờ năm mươi đồng một chút, trực tiếp thò tay lấy tờ năm mươi đồng, tiền vừa vào tay liền lập tức lùi lại, như kiểu sợ baba hắn sẽ cướp lại vậy. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Mấy người lớn đều cười vô cùng vui vẻ, tiểu tử này quả nhiên là biết nhận mặt tiền!!

Hàn Trì Quân sờ sờ mặt con trai bảo bối, trong lòng đặc biệt mừng rỡ, thông minh cơ trí, quả nhiên là con trai của Hàn Trì Quân ta!! Người làm cha cao hứng, ở trên mặt con hôn liên tiếp hai cái, lại từ trong túi áo móc ra một tờ một trăm cùng hai tờ năm mươi, hai tờ năm mươi thả lại lên trên giường, còn tờ một trăm nhét vào tay nhi tử, lung tung sờ quả đầu quả dưa của nhóc: "Ba ba cho con này, cầm, sau này ba ba kiếm bộn tiền, đều cho con! Cho con đi du học, mua biệt thự cùng ô tô, nhé!"

Trịnh Hải Dương đứng ở sau Hàn Nhất, đột nhiên dùng ánh mắt tha thiết hi vọng nhìn chằm chằm về phía màn che cửa phòng —— ba ba à, sao ba tắm rửa chậm thế a? Con cũng muốn được khen khen, được thưởng thưởng tiền to mà!!

Hôm đó, mấy người lớn sau khi đếm xong tiền liền tới gian nhà cách vách mở hội nghị, Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất đã tắm rửa sạch sẽ nằm trong màn phía dưới là quạt thổi gió mát rười rượi, 250 tệ mà Hàn Nhất được cho đặt ở cạnh gối, Trần Linh Linh gấp kỹ đặc biệt thả ở đó, cho con chính là cho con, không có ý định cầm lại.

Trịnh Hải Dương tầm mắt cứ quét đi quét lại số tiền kia, trong lòng vô cùng ước ao, Hàn Nhất nằm trên gối, cánh tay vô cùng đàng hoàng đặt giữa bụng, một bộ dáng dấp "Bình tĩnh".

Một lát sau, nhóc ngồi dậy, cầm lấy tiền, đưa cho Trịnh Hải Dương.

Trịnh Hải Dương: "......... Cho anh?"

Hàn Nhất gật gật đầu, đặc biệt nghiêm túc nói: "Tích tiền, cho anh, tích tiền, cưới vợ!"

Trịnh Hải Dương cầm lấy tiền, hí ha hí hửng ôm Hàn Nhất bẹp một cái hôn lên trán nhóc, rồi lại hôn một ngụm lớn nữa: "Đệ đệ a, đây chính là đệ đệ ruột, ca ca sau này nhất định sẽ cưới cho em một người vợ mỹ nhân tuyệt sắc!!"

Trịnh Hải Dương xốc màn hưng phấn nhảy xuống giường đi giấu tiền, lại thêm 250 tệ nữa, thật sung sướng, ~(≧▽≦)/~, hí hí hí~!

Hàn Nhất ngồi trên giường nhìn bóng của Trịnh Hải Dương, con ngươi đen bóng, cũng đặc biệt hài lòng.

~~



cảm giác thiệt là mắc cười nên trẫm đã haha.... mặc dù là bi kịch đối với người nhận hàng

~~~ứ ừ ~ end chương 27 ~vote đê ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui