Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)

Hắc Diệu Chi Ngân – cũng chính là Tô Diệc trong hiện thực đẩy nắp của du hí thương, xoay người ngồi dậy. Lời nói lúc nãy của Tịch Diệt, vẫn còn vang vọng bên tai. Tô Diệc sờ sờ khuôn mặt đang đỏ bừng của mình, mờ mịt nhìn chung quanh.

“Ta đi tìm ngươi, trong hiện thực.”

Tô Diệc cũng không ngạc nhiên khi đối phương biết địa chỉ nhà trong hiện thực của mình, là một thợ săn tiền thưởng đứng đầu thế giới, muốn điều tra địa chỉ của một người, quả thực còn dễ hơn so với ăn cơm uống nước, huống chi hắn cũng không có ý định che dấu địa chỉ nhà mình.

Nhưng… nhà mình bây giờ…

“Lam Địch!” Bước ra từ du hí thương, Tô Diệc đánh mạnh lên cái máy tính được đặt trên cái bàn thật lớn.

“Chuyện gì vậy? Chủ nhân?” Một người có ngoại hình giống y như Tô Diệc xuất hiện trên màn hình, mặc bộ áo ngủ đáng yêu, che miệng ngáp một cái “Lại gặp chuyện phiền phức gì sao?”

“Mau! Mau! Lam Địch, giúp ta gọi mấy món ăn.” Tô Diệc cũng không chú ý tới bộ áo ngủ buồn cười của trí não nhà mình, liều mạng vỗ bàn máy tính.

“Này, chủ nhân, ngươi muốn đánh hư ta hay sao?” Theo cơn chấn động kịch liệt, hình ảnh trên màn hình nhoáng lên rồi xuất hiện trước máy tính, Lam Địch bất mãn trừng mắt chủ nhân nhà mình.


“A, xin lỗi, Lam Địch, là do ta khẩn trương.” Ý thức được mình luống cuống, Tô Diệc trấn an sờ sờ người máy với thân thể lạnh như băng trước mặt, cười xin lỗi Lam Địch.

“Hừ! Biết ngay mỗi lần ngươi đối xử khách sáo với ta là không có chuyện gì tốt cả!” Lam Địch tuy oán giận nhưng vẫn lấy một cái laptop nhỏ trong túi ra: “Chỉ cần thức ăn thôi sao? Không còn gì khác?”

“Lam Địch là tốt nhất, ta yêu ngươi!” Hôn cái “chụt” lên mặt người máy, Tô Diệc vừa đếm ngón tay vừa đi tới đi lui trong phòng: “Cần thêm đồ uống nữa là xong, đúng rồi, còn phải có nguyên liệu nấu ăn – ách… Quên đi, mua là được rồi.” Ở nhà không như trong trò chơi, nhà hắn quả thực phải gọi là vườn không nhà trống, ngay cả đồ làm bếp cũng không có, dù mua nguyên liệu nấu ăn cũng không thể nấu được. “Cà phê và trà thì cần một chút, còn điểm tâm nữa, cũng đặt một phần, tiền thì cứ trực tiếp lấy từ tài khoản ngân hàng của ta.”

“OK, đã gửi đơn đặt hàng.” ‘Ba’ một tiếng khép lại máy laptop trong tay, Lam Địch nhìn Tô Diệc còn đang đi vòng vòng trong nhà, hỏi: “Ách, chủ nhân, nếu là vị khách quan trọng, vậy ngươi có muốn dọn phòng ngủ một chút hay không?”

“A! Đúng!” Buồn bực vỗ vỗ trán, Tô Diệc vọt như bay vào kho, lấy ra các dụng cụ dọn dẹp đã lâu không đụng tới – hiện tại hắn cực kỳ hối hận sao lúc trước mình lại quyết đoán đến như vậy, bởi vậy nên bây giờ trong nhà ngoài Lam Địch ra thì không có vật gì hết. Ngay cả các người máy dọn vệ sinh cũng bị hắn đem đi bán…

Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, Tô Diệc nghĩ có lẽ là người giao hàng, nên không ngẩng đầu mà hô một tiếng: “Lam Địch, giúp ta mở cửa.”

Quy Vu Tịch Diệt đứng trước cửa, sửng sốt hết mấy giây. Diện mạo của Tô Diệc trong trò chơi không có điều chỉnh nhiều, nên rất nhanh đã có thể nhận ra. Nhưng… người trước mặt này, nhìn thế nào, cũng khiến cho người ta cảm thấy hết sức quái dị. Hắn đã tưởng tượng vô số lần đầu tiên gặp mặt Tô Diệc trong hiện thực, nhưng không ngờ tình huống lại là như vậy.

Lam Địch còn chưa kịp thay bộ áo ngủ hình gấu nhỏ, vẫn còn như một người giả dạng gấu trong đoàn xiếc thú, chân không đứng ở cửa hỏi: “Xin hỏi ngươi tìm ai?”


“Ách… Diệu?” Tuy rằng trong trò chơi mình đã hạ diện mạo xuống 20%, nhưng người sớm chiều ở chung lại không nhận ra mình, điều này khiến Quy Vu Tịch Diệt rất không vui.

“A! Là Tịch Diệt? Mời vào!” Tô Diệc thò đầu ra, đầu đội một cái mũ, mặt đeo một cái khăn chống bụi, tay cầm một cây chổi. Người đứng trước cửa thân hình cao lớn, mặc một cái quần bò màu nâu, trên người là áo thun màu xám, gương mặt của Tịch Diệt ngoài hiện thực còn anh tuấn hơn trong trò chơi đang đeo một cái kính râm thật to. So sánh với bộ dạng tiêu sái ung dung của đối phương, Tô Diệc bỗng cảm thấy mình thật nhỏ bé. “Ách, ta đang dọn vệ sinh, ngươi có thể trước…” Vốn muốn nói ngươi có thể trước ngồi chờ một lát, nhưng mắt quét qua bài trí khắp phòng, lời nói chưa ra khỏi miệng đã bị nuốt lại vào trong bụng – hắn dù thế nào cũng không thể kêu Tịch Diệt ngồi trên du hí thương hoặc ngồi trên máy tính Lam Địch!

Tịch Diệt đột nhiên mỉm cười – đây mới là Diệu của hắn, ở chung lâu như vậy, cho dù ngoài hiện thực có khác biệt cỡ nào đi nữa, khí chất và tính cách cũng sẽ không thay đổi, lại liếc mắt nhìn Lam Địch, Tịch Diệt với mẫn tuệ sâu sắc phát hiện đối phương căn bản không phải là con người, nói đúng hơn là không có thực thể, lúc nãy hắn bị dọa, chỉ là bởi vì gương mặt giống Tô Diệc như đúc kia, nên xem nhẹ những thứ khác: “Có cần ta giúp không?”

“A… A?” Cây chổi trong tay bị cướp đi, Tô Diệc sửng sốt muốn giành lại, nào ngờ đối phương đã nhanh hơn hắn một bước, thân hình chợt lóe, đã tránh đi chỗ khác. Thân thủ thật nhanh nhẹn! Tô Diệc hơi nheo mắt, nâng tay đấm một đấm về phía đối phương. Chỉ thấy thân thể Tịch Diệt nghiêng qua, nâng tay phải lên, thuận thế nắm lấy cổ tay hắn. Tô Diệc hơi nhíu mày, rút dao, chém lên cánh tay đang nắm tay mình, Tịch Diệt nhanh chóng buông tay đối phương, lùi nhanh về phía sau, lập tức nhấc chân đá thẳng lên mặt Tô Diệc.

Tô Diệc không di chuyển, ngửa người ra sau, né qua một kích này, ngay sau đó chân liền mượn lực, nhảy lên cửa sổ, sau một đường “loan đao hình mặt trăng”, đôi chân thon dài vẽ nên hình quạt xinh đẹp giữa không trung, hung hăng hướng lên ngực của Tịch Diệt.

Khóe miệng Tịch Diệt vẽ lên một độ cung, nhưng hắn cũng không lùi về sau, ngược lại hay tay bảo vệ ngực, mạnh mẽ tiếp lấy một kích của đối phương. Tô Diệc co rút khóe miệng, lòng cực kỳ không phục, trò chơi thì thôi đi, ngay cả hiện thực cũng lợi hại như vậy, thật sự khiến người ta cảm thấy bất bình, chẳng lẽ mình ở đâu cũng sẽ bị người này áp sao?

“A! Lam Địch, thức ăn đã tới rồi à?” Tô Diệc kinh hô một tiếng, thừa dịp Tịch Diệt quay đầu lại thì biến đổi công kích, khom người xuống, hai tay chống đất, chân quét về phía mắt cá chân của Tịch Diệt – loại ám chiêu này mặc dù không quang minh chính đại, nhưng vì sự nghiệp vĩ đại làm xấu mặt Tịch Diệt, hắn nhận! Tịch Diệt nhất thời sơ ý, bị quét mắt cá chân ngã xuống đất, nhưng lúc thân thể ngã xuống, đồng thời kéo Tô Diệc còn chưa kịp đứng lên, thế nên hai người lấy một tư thế cực kỳ không tao nhã mà ngã trên mặt đất đầy bụi.

Tiếp xúc gần gũi như thế, trong hiện thực cũng là lần đầu tiên, Tô Diệc không được tự nhiên đẩy người đối phương ra, nào ngờ cái người thoạt nhìn thon gầy này, thể trọng lại rất nặng, đẩy thế nào cũng không ra. Tịch Diệt cười thầm, thật ra hắn cố ý dùng sức đè đối phương xuống, sao có thể buông tha loại hành động quang minh chính đại ăn đậu hủ này chứ.


“A… Lam Địch…” Thanh âm Tô Diệc mang chút xấu hổ.

“Một chiêu không thể sử dụng hai lần.” Quy Vu Tịch Diệt không thèm động. Đúng lúc này, một dòng điện nhẹ truyền tới, Tịch Diệt nhanh chóng né sang bên phải, tránh đi một cái công kích này – cho dù cường độ của dòng điện kia chưa tới mức trí mạng, nhưng chạy lên người cũng đủ đau đến chết.

Tịch Diệt còn chưa kịp đứng lên, thanh âm của Lam Địch đã truyền đến từ phía sau: “Chủ nhân, thức ăn ngươi gọi đã được mang tới.”

… Tịch Diệt không biết phải nói gì, có chút chật vật đứng lên, nhìn Lam Địch đang phẫn nộ và Tô Diệc đang xấu hổ, lại nhìn thoáng qua, thức ăn đặt trên bàn, hai hộp sữa lớn, ba ổ bánh mì thật dài, còn có một ly cà phê và một ly trà.

“Điểm tâm lát nữa mới có.” Lam Địch nhạt nhẽo nói một câu, sau đó lại phát hiện ra không khí xấu hổ trong phòng, hừ một tiếng, xoay người chui vào trong máy tính.

“Ngươi chỉ ăn thứ này?” Một người thiếu bàng quan (tuy rằng Lam Địch không được xem là người), Tịch Diệt khẽ thở dài, cầm lên thức ăn được đặt trên mặt đất – phòng của Tô Diệc đơn giản đến không thể đơn giản hơn, ngay cả cái bàn cũng không có, chỉ có cái tên là ngôi nhà thôi chứ thực ra chỉ có bốn bức tường bao quanh.

“Ân.” Kỳ thật hắn cũng không còn gì để nói, nếu Tịch Diệt mà không đến thì hắn căn bản sẽ luôn ngâm mình trong du hí thương, ngay cả cơm cũng không ăn.

“Những món này không phải quá đơn điệu hay sao?” Tịch Diệt nhíu mày, xét như trong trò chơi, cuộc sống cho dù không phải ăn mỹ thực nhưng yêu cầu có lẽ cũng sẽ không thấp hơn là bao, nào ngờ, hắn lại sống tùy tiện đến vậy…

“Đủ dinh dưỡng là được rồi, dù sao cũng có ống dinh dưỡng mà.” Thật ra bánh mì chấm sữa cũng làm dạ dày người khác cảm thấy phong phú, thời đại hiện nay, nguyên liệu nấu ăn gồm hoa quả củ rau thịt các loại đều hoàn toàn là hàng xa xỉ, hàng hóa khan hiếm không nói, ngay cả chất lượng còn không dám bảo đảm, đơn giản là nhân công hợp thành mà thôi, các loại thực phẩm sinh trưởng tự nhiên rất thưa thớt thậm chí có thể so sánh với bạch kim.


Lông mày Tịch Diệt nhíu đến càng thêm gần nhau, một hồi sau mới mở miệng: “Đến nhà của ta đi.”

“Ai?” Tô Diệc nhất thời không theo kịp đề tài.

“Đi.” Tịch Diệt vừa nói xong đã tự động ngồi xổm xuống nâng cái du hí thương lên. “Ngươi cầm cái kia.” Nói xong hất cằm về phía cái máy tính Lam Địch, nếu không phải không am hiểu về nó, sẽ tạo thành tổn hại với máy tính, hắn đã sớm tự động thủ rồi.

“Ý của ngươi là…” Không phải là muốn mình dọn qua nhà hắn ở chứ?

“Nhanh lên a!”

Tô Diệc bị hành động của đối phương khiến cho mờ mịt, nhưng vẫn nghe lời rút dây điện máy tính Lam Địch ra. Vừa nhìn lên đã thấy Tịch Diệt ôm cái du hí thương, nên Tô Diệc cũng ôm Lam Địch theo sau ra ngoài.

“Chúng ta đi đâu?” Hít thở không khí đầy bụi bẩn, Tô Diệc có chút ngỡ ngàng, đã lâu rồi không ra khỏi nhà, ánh mặt trời chói mắt bên ngoài khiến hắn không quá quen. Tịch Diệt tháo xuống cặp kính râm của mình đeo lên cho hắn, mở miệng nói ngắn gọn: “Theo ta.”

Hai người đi khoảng bốn căn nhà nữa, rẽ vào một khu vực nhà cao cấp, chỉ thấy Tịch Diệt đứng trước một căn biệt thự hai tầng lầu, hắn lên tiếng: “Mở cửa.”

>>Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui