"..."
Tuế Hàn mím môi, không nói lời nào.
Tay kia của anh tìm thuốc lá trong túi, mở hộp lấy ra một điếu rồi kẹp ở giữa hai ngón tay.
Sau đó định châm lửa.
Tuế Hàn đẩy anh ngã ra ghế, Tuế Hàn buông lỏng tay lên trên ghế.
"Cố Triều." Anh đẩy nhẹ người đang nằm ở bên trên.
Cố Triều đè anh nói: "Nếu anh nghiện thuốc, anh có thể hút em."
"Hút em, hút như thế nào?"
"Giống như hút mèo ấy."
Hút mèo, mấy con sen hêt ôm hôn, thậm chí còn ngửi hay làm mấy trò khùng điên với mèo đó hả.
Tuế Hàn không nhịn được cười: "Anh thấy hình như em muốn hút anh thì đúng hơn."
Mặc dù nói như vậy, ngón tay anh vẫn nhẹ nhàng xoa mái tóc màu vàng mềm mại của Cố Triều, sau đó nhổm người hôn lên môi cậu.
Anh không biết phải chủ động như nào, chỉ làm hai động tác như thế liền dừng, không biêt phải làm gì tiếp theo.
Ánh mắt Cố Triều tối sầm, cúi người, dán sát vào da thịt Tuế Hàn, ngửi thấy mùi sữa tắm trong nhà nhà của anh.
Tuế Hàn cảm nhận được đôi môi ấm áp và mềm mại dán trên cổ trắng nhược của mình.
Trong xe vẫn vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi, âm sắc của ca sĩ trong trẻo.
Mặc dù nghe không hiểu, nhưng Tuế Hàn vẫn đoán được vài từ tình cảm, nếu không tại sao anh lại dễ dàng động tình như lúc này.
Cố Triều xoay người hôn lên môi anh, nhẹ nhàng giống như giai điệu của bài hát, không có tình dục, nhưng cũng không phải sự ướt át bình thường, làm cho lòng người ngứa ngáy, Tuế Hàn rùng mình co ngón tay lại, túm lại cạ vạt đang rũ xuống của Cố Triều.
Kết thúc bài hát, ở giữa khoảng dừng, Cố Triều tach khỏi người anh: "Đi thôi, vào nhà em."
Tắt nhạc và điều hoa trong xe, rút chìa khóa, Cố Triều đóng cửa xe lại, lúc lên cầu thang thấy Tuế Hàn đang đứng ở cửa chờ cậu.
Nhà Cố Triều cách phòng anh thuê không xa, là một tòa nhà riêng, cây cối xung quanh xanh mát, chỉ có lác đác người đi dạo ở bên ngoài, có vài cột đèn đường đang sáng, như thế này sẽ không bị thành phố phồn hoa xe cộ như nước làm phiền.
Mở cửa ra, Cố Triều kéo hành lý đi vào trước, bật mở đèn ở phòng khách lên.
Ở đây không có ai, dì quét dọn mội tuần sẽ đến một lần, quét sàn nhà đều do máy quét rác tự động lo.
Quần áo thường ngày cũng mang đến quán giặt là, tủ lạnh chỉ có một ít đồ ăn vặt và nước trái cây, nếu muốn ăn cơm ở nhà, Cố Triều đều đặt bên ngoài.
Tuế Hàn đi theo cậu đi lên cầu thang bằng gỗ, thuận miệng hỏi: "Thế lúc đặt đồ ăn bên ngoài, em hay ăn gì?"
Cố Triều nói mấy nhà hàng nổi tiếng, tất cả đều là những nơi có giá rất cao ở gần đây, cơ bản không dành cho người thường.
Tuê Hàn liền im miệng.
Cố Triều thấy đối phương im lặng, mỉm cười nói: "Thỉnh thoảng sẽ thử chỗ khác."
"Nhưng mà hầu hết đều đen."
Cậu đẩy hành lý vào trong cửa phòng, đi vào trong bếp, mở tủ lạnh lấy một chai nước cam, rót ra cố, để lên trên bàn.
Tuế Hàn đút tay vào túi nhìn, ánh mắt dừng lại ở quầy rượu bên cạnh phòng bếp.
Cố Triều keo ghế, nói: "Cái đó không uống được."
Tuế Hàn giật mình, hỏi: "Để bày cho đẹp thôi à?"
"Không phải." Cố Triều nói, "Bác sĩ đã nói không thể để anh uống rượu.".
||||| Truyện đề cử: Chứng Bệnh |||||
"Hơn nữa..."
"Hơn nữa?"
"Em sợ anh uống rượu, sau khi ngủ cùng em lại bắt đầu không nhận."
Tuế Hàn: "..."
Anh im lặng một lúc, đột nhiên muốn cười: "Sao nghe giống như tên cặn bã thế."
Ngồi nghỉ trên ghế một lúc, Cố Triều mở tủ lấy hai gói ngũ cốc và hai cô nước cam rồi cùng nhau đi vào phòng ngủ.
Phòng ngủ của cậu nối thông với phòng để quần áo và phòng tắm, bàn công, ở gần cửa ban công có một bàn thủy tinh thấp để ngồi uống trà, có thảm và một số loại máy chiếu nhỏ.
Tuế Hàn đã ăn cơm trước khi đến đón cậu, nhưng Cố Triều còn chưa ăn ở trên máy bay.
Khi bộ phim bắt đầu, Tuế Hàn hỏi: "Em có muốn gọi đồ ăn không?"
Cố Triều lắc đầu, duỗi tay ôm lấy anh.
Cố Triều đã ngủ rất lâu trên xe, nhưng vẫn rất mệt, dựa vào ánh sáng mờ nhạt của bộ phim, Tuế Hàn nhìn thấy hai mí mặt của cậu khép lại.
Lúc vừa đên sân bay, Tuế Han nhìn thấy Vũ Ca lái xe đến đón Cố Triều, cách cửa sổ xe hai người nói với nhau vài câu.
Lúc đó Vũ Ca nói với anh, vé của Cố Triều vốn là ngày hôm sau, không hiểu tại sao lại sửa lại.
Từ thành phố bay đến sân bay Barcelona, phải ngồi hơn mười mấy tiếng, mặc dù Cố Triều hoàn thành công việc rất nhanh, nhưng cơ thể không chống đỡ nổi chuyến bay đường dài, nếu đã lên kế hoạch ngày hôm sau mới về, bây giờ đã không mệt như này.
Bộ phim chiếu được một nửa, Cố Triều tỉnh lại, mặc dù đang mở mắt nhưng vẫn không động đậy.
Tuế Hàn nhỏ giọng hỏi: "Sao lại về vội thế?"
Cố Triều mỉm cười, đổi thành tư thế ôm anh, nói: "Hình như anh rất nhớ em."
Im lặng, Tuế Hàn lên tiếng: "Ừm."
Trên màn hình, vừa lúc hình ảnh chiếu cảnh cặp đôi chính đang hôn môi.
Tuế Hàn không nhìn nữa, cúi đầu tìm gì đó, hỏi: "Điều khiển đâu rồi?"
Cố Triều cố nén cười: "Anh ơi, anh tìm điều khiển làm gì thế?'
"Nhanh lên."
Cố Triều đưa điều khiển qua, Tuế Hàn ấn nút màu đỏ để tắt.
Màn hình nhấp nháy một cái, tối đen.
Trong bóng tối, Tuế Hàn sờ soạng, túm lấy cờ vạt của Cố Triều.
Đối phương nới lỏng cà vạt, mở khuya áo ở cổ tay, tháo đồng hồ để lên bàn trà.
"Cố Triều."
"Ừm?"
Cố Triều nhỏ giọng trả lời, vén áo len của Tuế Hàn lên.
Làn da lộ ra ngoài không khí, anh hơi rùng mình, ngón tay co lại, giơ lên vuốt cằm của Cố Triều.
Bởi vì né tránh theo bản năng, áo len rơi xuống, Tuế Hàn kéo áo lên, do dự một lúc, ngậm vào trong miệng.
Anh khổng biết phải chủ động như nào, chỉ đành để mặc Cố Triều.
Cố Triều dừng lại, ngẩng đầu lên, ánh sáng trong phòng quá mờ, Tuế Hàn không nhìn rõ mặt cậu.
Chỉ nghe thấy cậu nói: "Anh hôm nay không uống rượu."
Tuế Hàn hơi nghẹn: "Lân trước cũng không có."
Lần trước ở nhà anh, ít nhất cũng có chút ánh sáng, bây giờ trong phòng Cố Triều tắt đèn, xòe bàn tay cũng không thấy ngón tay đâu.
Tuế Hàn không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, không biết cậu dùng ánh mắt nào nhìn mình.
Thỉnh thoảng Cố Triều sẽ giơ tay chạm vào tóc mái ướt mồ hôi của anh, sau đó căn tai anh nói: 'Anh ơi, bây giờ anh không chống được nữa rồi."
Tuế Hàn im lặng, cảm nhận sự tồn tại của cậu trong bóng tối, cảm thấy bất kỳ thứ gì quá lấn sâu đều sẽ biến thành vết chí mạng.
"Anh ơi, thả lỏng." Cố Triều nhẹ nhàng nói, "Em sẽ không làm anh khóc giống lần trước đâu."
Cậu kéo chân anh để lên vai, lập tức nghe thấy một tiếng nức nở.
Giọng điệu của Cố Triều trong bóng tối mềm mại không giống như trước, hơi khàn khàn nói: "Age."
Cậu không gọi anh ơi, mà nhẹ nhàng gọi cái tên đường trên mình tôn thờ đã bị chối bỏ.
Hôn anh, chiếm lấy anh.
Cho đến khi mọi thứ đã lắng xuống, giọng nói của Cố Triều khàn khàn, mềm mại hỏi anh: "Anh ơi, anh có thích không?"
"Anh ơi, có muốn ở bên em không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...